Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành

Chương 100: Tướng mạo giống hôn quân



Trình Thiệu Đường mừng rỡ mà liên tục đồng ý, không ngờ rằng chuyến này lại có thu hoạch như vậy.

Canh đại lão gia sai trưởng tử dẫn chàng tới phòng khách nghỉ ngơi, bấy giờ mới bày tỏ sự không tán đồng với lão phu nhân: “Đáng lẽ mẫu thân không nên nói những chuyện xấu trong nhà trước mặt tên Trình Thiệu Đường kia mới phải.”

Canh lão phu nhân không đồng tình với suy nghĩ của con trai, bà nói: “Nếu hắn đã dám tới đây, ngoài việc chứng tỏ hắn thực sự trung thành với bệ hạ ra, thì còn vì thực ra hắn đã biết nội tình từ lâu, nhưng lại muốn mượn tay của chúng ta để trả lại sự trong sạch cho bệ hạ.”

“Đại lang, nếu như con muốn quay lại triều đường, người này sẽ là trợ thủ đắc lực cho con, mà ta cũng nhìn ra được hắn là một người thông minh, biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.”

“Hắn biết nội tình ư? Làm sao hắn biết được?” Canh đại lão gia càng cảm thấy khó hiểu hơn, đến cả hắn cũng bị lừa dối suốt từng ấy năm trời thì làm sao tên Trình Thiệu Đường kia lại biết được?

“Nếu ta đoán không nhầm thì có lẽ cuốn sổ tay của Dương thái y đã rơi vào tay hắn.”

“Dương thái y? Là vị thái y giúp muội muội và Từ Thị giữ thai năm đó sao?”

Canh lão phu nhân gật đầu: “Đây cũng là đường lui mà muội muội con giữ lại, để tránh mai này hôn quân có hiểu nhầm thân thế của bệ hạ thì còn có người có thể làm chứng. Nếu không, làm sao Dương thái y có thể an toàn rời đi sau khi ông ta đã biết quá nhiều bí mật như vậy!”

“Hóa ra là thế, hai người giấu con kĩ quá!” Canh đại lão gia thở dài một tiếng.

“Chuyện này vốn là càng ít người biết thì càng tốt, chỉ có lừa được người của mình mới có thể dễ dàng lừa được tên hôn quân kia.” Canh lão phu nhân nói.

Một lát sau, mắt bà toát lên vẻ lạnh lẽo, nói tiếp: “Cho dù năm đó Từ Thị có bị ép hay không thì trong bụng nàng ta đã có nghiệt chủng của hôn quân, không có tiết hạnh bất trung bất nghĩa là sự thật không thể chỗi cãi. Nữ tử như vậy căn bản không đáng để con nhớ nhưng hơn hai mươi năm.”

“Mẫu thân nói gì vậym còn nào còn nhớ nàng ta.” Canh đại lão gia chớp mắt nói.

“Không nhớ? Không nhớ thì đêm qua con ở đâu?” Canh lão phu nhân cười khẩy một tiếng.

Canh đại lão gia trầm mặc không nói.

Canh lão phu nhân cố nén giận, từ tốn nói tiếp: “Năm đó, khi thái hậu giúp hôn quân tuyển phi đã sớm có ý định chọn một trong hai người là Từ Thị hoặc muội muội con làm chính phi. Bây giờ nghĩ kĩ lại, nếu lúc đó ta sớm biết tên hôn quân kia có ý định Nga Hoàng, Nữ Anh với ai mỹ nhân của kinh thành thì ta sẽ không bao giờ đồng ý gả muội muội con vào hoàng thất, càng không có chuyện đồng ý để Từ Thị kia gả vào nhà chúng ta!”

(*) Nga Hoàng, Nữ Anh: Đây là hai người vợ của Vua Thuấn và đều là con gái của Vua Nghiêu. Con gái lớn tên là Nga Hoàng, con gái thứ tên là Nữ Anh. Hai người cùng hầu một chồng. Không hiểu nghĩa thì cmt nhé!

Cả hai nữ tử đều mỹ mạo hơn người, dù gả cho ai thì người còn lại đều có thể trở thành ánh trăng sáng và nốt chu sa trong lòng người khác, nhưng tốt nhất vẫn là trái ôm phải ấp, Nga Hoàng, Nữ Anh cùng hầu một phu, như thế mới  là viên mãn.

Canh lão phu nhân lại cười lạnh một tiếng: “Tuy nhiên, đối với hôn quân mà nói thì việc muội muội nuôi đáng con của Từ Thị cũng coi như là một loại viên mãn.”

Mắt Canh đại lão gia hiện lên vẻ căm hận.

Vì đã cảm thấy viên mãn nê về sau hôn quân mới vui vẻ đi tu đạo thăng tiên, còn mình thì sao? Cả đời đều phải sống trong đau khổ và uất hận!

***

Lăng Ngọc vừa trông nhìn thấy bóng dáng của Trình Thiệu Đường đã vội vàng tiến tới, đỡ chàng và hỏi: “Sao rồi? Đau lắm phải không?”

Trình Thiệu Đường bất đắc dĩ nói: “Không sao cả, có lẽ là lâu rồi ta chưa đứng lâu như vậy, nên có chút mệt.”

Thấy chàng không giống đang nói dối, Lăng Ngọc mới thở phào nhẹ nhõm, dìu chàng vào phòng rồi hỏi tiếp: “Lão phu nhân nói thế sao?”

“Bà ấy đồng ý theo chúng ta lên kinh, Canh đại lão gia cũng đi theo bà ấy.” Trình Thiệu Đường cũng không giấu nàng.

Không chờ nàng hỏi tiếp chàng đã nói: “Được rồi, những chuyện còn lại nàng không cần quan tâm nữa, cứ nghỉ ngơi đi. Chúng ta đều xa nhà lâu như vậy rồi, cũng không biết mẹ và bé Đá ở kinh thành như thế nào rồi?”

Vừa nghe chàng nhắc đến bé Đá, Lăng Ngọc quả nhiên bị phân tâm, nàng thở dài nói: “Đây là lần đầu thiếp xa con lâu như thế… cũng không biết thằng bé còn nhận ra thiếp không.”

“Cứ nói lung tung, nào có chuyện mẹ xa nhà lâu thì con không nhận ra mẹ nữa, thằng bé đâu phải đứa trẻ lên ba.” Trình Thiệu Đường buồn cười.

Lăng Ngọc vẫn ủ rũ không vui.

“Nàng yên tâm đi, hoàng hậu nương nương vẫn luôn chăm sóc họ, trong nhà còn có Thiệu An; Đại Xuân huynh và nhạc phụ nhạc mẫu cũng ở trong kinh, xảy ra chuyện gì mọi người sẽ tự chăm sóc lẫn nhau.” Trình Thiệu Đường an ủi nói.

Lăng Ngọc nghe chàng nói vậy cũng cảm thấy yên lòng hơn.

Khi Canh phủ thu xếp xong đồ đạc để chuẩn bị lên đường thì đã là chuyện của ba ngày sau.

Tuy vết thương của Trình Thiệu Đường vẫn chưa lành hẳn, nhưng đã đỡ hơn rất nhiều, hơn nữa chàng còn nóng lòng về kinh nên cuối cùng vẫn đồng ý đi đường bộ.

Đi cùng họ còn có người của Canh phủ, mà chàng lại kiên quyết như thế nên Lăng Ngọc cũng không tiện nói gì, chỉ nhiều lần kiểm tra vết thương của chàng, sau khi xác nhận không có gì đáng ngại mới thoáng yên lòng.

Canh đại lão gia vốn tưởng rằng chàng bị thương trên chiến trường, nhưng khi quan sát kĩ hơn, ông lại cảm thấy chỗ bị thương có chút không đúng, mà Trình Thiệu Đường đương nhiên sẽ không nói cho mọi người biết chuyện mình bị tân đế đánh gậy.

Dẫu Canh đại lão gia đã ở ẩn nhiều năm, nhưng vì trong lòng vẫn luôn canh canh mối hận với hoàng thất, nên những năm qua ông vẫn thầm quan sát tình hình trong triều bằng mạng lưới tình báo của mình. Vì thế mà, chẳng mấy chốc ông đã nghe ngóng được tình hình thực tế trong trận chiến ở thành Trường Lạc.

Hay tin Tề vương được Trình Thiệu Đường thả đi, còn Trình Thiệu Đường lại vì chuyện này mà bị phạt trượng và giáng chức, tiền đồ rộng mở bị hủy trong một ngày, khiến ông không khỏi kinh ngạc đến nỗi hồi lâu không nói nên lời.

Trên thế gian này thật sự có tên ngốc trung trực như vậy ư….

“Ta không nhìn nhầm, người này quả thực là một đấng quân tử quang minh lỗi lạc. Nếu bệ hạ biết cách dùng người thì có thể coi hắn như là trường đao sắc bén nhất trong tay, nay nhìn hình phạt mà bệ hạ ban cho hắn đủ để chúng ta nhìn ra rằng, bệ hạ đã coi hắn là trọng thần thân tín rồi.” Canh lão phu nhân hơi gật đầu.

“Đại lang, nếu như con muốn đưa Canh phủ chúng ta về lại thời kì huy hoàng thì nhất định phải lôi kéo người này. Tuy con là người vô cùng thân thiết của bệ hạ, nhưng nếu bàn về địa vị thì chưa chắc trong lòng bệ hạ con đã sánh bằng người này!”

“Con hiểu rồi ạ, đa tạ mẫu thân nhắc nhở.”

Dù trên đường về kinh không quá thái bình, nhưng vì đã được thu xếp tốt nên cũng không gặp phải quá nhiều rắc rối, chỉ thỉnh thoảng gặp vài tên trộm vặt, nhưng Trình Thiệu Đường cũng không cần lo lắng vì gia đinh của Canh phủ có thể dễ dàng đối phó với chúng.

Lăng Ngọc không khỏi bội phục sự chu đáo  của người nhà họ Canh, họ biết Trình Thiệu Đường bị thương trên người nên cố ý dẫn theo đại phu đi cùng, ngay cả các phương diện khác như ăn mặc đồ dùng hàng ngày cũng được cân nhắc cho vết thương của Trình Thiệu Đường, song sự chu đáo ấy sẽ không làm người ta cảm thấy đột ngột vô lễ.

Ngay cả Canh lão phu nhân, trông thì uy nghiêm nhưng lúc nói chuyện với Lăng Ngọc lại vô cùng hiền hậu, khiến người ta dễ dàng nảy sinh hảo cảm.

Tuy nhiên, Lăng Ngọc cũng không dám coi bà như lão phụ nhân của gia đình bình thường, dầu gì bà cũng từng là phu nhân của cố thừa tướng, nữ nhi là hoàng hậu, cháu trai lại là đương kim thánh thượng, bất cứ thân phận nào của bà cũng không cho phép người ta coi thường.

Vì trong đoàn có trưởng lão và bản thân chàng thì đang bị thương, nên dù Trình Thiệu Đường có vội vã về kinh như thế nào cũng không tiện thúc giục, vì thế mà mãi đến tận một tháng sau, bọn họ mới tới được kinh thành.

Vào khoảnh khắc xe ngựa chạy vào kinh thành, Lăng Ngọc kích động đến nỗi sắp ngồi không yên, chỉ hận mình không thể mọc ra đôi cánh để lập tức bay về nhà gặp mặt nhi tử đã gần một năm trời không thấy mặt.

Canh lão phu nhân thấy nàng nóng lòng muốn về nhà, khi được biết nàng và Trình Thiệu Đường còn có một nhi tử sáu tuổi thì không khỏi mỉm cười, hỏi vài chuyện về bé Đá.

Vừa nhắc đến con trai là hai mắt Lăng Ngọc lập tức phát sáng, nói mãi không ngớt.

Canh lão phu nhân rất kiên nhẫn nghe nàng kể chuyện, im lặng lắng nghe cho đến khi nàng kể hết mới thôi, bấy giờ bà mới cười nói: “Đúng là một đứa trẻ thông minh lanh lợi.”

“Lão phu nhân quá khen, thằng bé chỉ là một thằng trẻ bạo dạn, nghịch ngợ thích gây sự thôi.”

Khi xe ngựa dừng lại trước phủ Định Viễn tướng quân trước đó và nay là Trình phủ, Lăng Ngọc được Trình Thiệu Đường đỡ xuống xe, hai phu thê cảm tạ mẫu tử Canh Thị, lúc đang nhìn theo xe ngựa của Canh Thị dần dần chạy lên đường cái thì phía sau bỗng vang lên tiếng mở cửa, Lăng Ngọc quay đầu nhìn, đập vào mắt là khuôn mặt vừa mừng rỡ vừa bất ngờ của Dương Tố Vấn.

“Tỷ cuối cùng cũng về rồi! Muội lo lắng muốn chết mất, nếu không phải muội nghe tin tỷ quay về huyện Thanh Hà, bên cạnh có người bảo vệ thì muội đã tự đi tìm tỷ rồi.” Dương Tố Vấn kéo tay nàng vừa cười vừa kêu.

Lăng Ngọc cũng hết sức kích động, ngay cả giọng nói cũng run lên: “Cả nhà vẫn tốt chứ?”

Ngoài việc cả ngày lo lắng cho hai người ra, mọi thứ đều rất tốt.”

“Được rồi, có gì vào nhà rồi nói, ở đây nói còn ra thể thống gì.” Lăng Đại Xuân cố nén kích động, nhỏ giọng nhắc nhở.

“Đại Xuân huynh nói đúng đó, có gì vào nhà rồi lại nói!” Trình Thiệu Đường cũng trầm giọng nói.

Lăng Ngọc và Dương Tố Vấn bấy giờ mới hoàn hồn, hai người nắm tay nhau đi được vài bước trông thấy Trình Thiệu An đang dìu Vương Thị ừa được thị nữ bẩm báo vội vàng đi tới, chạy phía trước hai người là một  thân hình nhỏ bé.

“Mẹ ơi……..” Bé Đá chạy tới như một cơn gió, trực tiếp nhào vào trong lòng Lăng Ngọc, ôm chặt eo nàng bật khóc nức nở.

Lăng Ngọc theo bản năng ôm lấy con, nghe tiếng khóc của cu cậu mà hai mắt cũng ầng ậc nước.

“Lớn tướng thế này rồi mà vẫn thích khóc như hồi còn nhỏ.” Nàng vỗ nhẹ vào lưng bé Đá, dịu dàng nói.

BéĐá sụt sùi phản bác: “Đâu có, đâu có, con đâu có lớn, con còn bé mà!”

“Phải phải phải, Đá Nhỏ vẫn còn bé, vẫn chưa trở thành Đá To.” Lăng Ngọc buồn cười nói.

“Bồ Tát phù hộ, hai con cuối cùng cũng bình an quay về!” Ở bên kia, Vương Thị kéo Trình Thiệu Đường lệ nóng tràn mi.

“Làm nương ngày đêm lo lắng, là lỗi của con.” Trình Thiệu Đường viền mắt đỏ ửng.

Niềm vui đoàn tụ sau một thời gian dài xa cách lan tỏa khắp nơi, Lăng Ngọc phải mất một lúc lâu mới vỗ về được bé Đá. Thấy con trai đã lớn lên rất nhiều mà nàng không khỏi áy náy và xót xa, vì mình đã bỏ lỡ gian đoạn trưởng thành trong gần một năm của thằng bé.

Bé Đá dựa sát vào mẹ, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Trình Thiệu Đường đang bị Vương Thị vây lấy. So với mẹ thì bé càng cảm thấy cha xa lạ hơn.

Trình Thiệu Đường vẫn đau đáu chuyện trong cung nên không thể nán lại lâu, chàng an ủi Vương Thị cho đến khi bà bình tĩnh lại, sau đó đi tắm rửa thay quần áo rồi chuẩn bị vào cung.

“Chàng vừa mới về, có chuyện gì không thể để ngày mai hẵng đi sao?” Lăng Ngọc dẫn theo cái đuôi ‘bé Đá’ đi theo sau chàng, chán nản nói.

“Chuyện này cấp bách lắm rồi, chắc không thể đợi thêm được nữa. Lúc vào thành ta đã phát hiện ra có điều gì đó không đúng, giờ mà không vào cung diện kiến bệ hạ ngay là lòng ta cứ thấy bất an.” Trình Thiệu Đường lo lắng đáp.

“Lúc vào thành có gì bất ổn?” Lúc vào thành, tâm tư của Lăng Ngọc đều đang đắm chìm trong niềm vui sướng khi sắp được đoàn tụ với người thân, thế nên nàng không hề chú ý tới những điều bất thường xung quanh.

Trình Thiệu Đường không có thời gian nói rõ với nàng, sau khi tắm rửa qua loa, chàng vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng thay cho lời an ủi, sau đó véo má bé Đá rồi sải bước ra ngoài.

“Cha ơi!” Đi được một đoạn, phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng gọi có chút nghẹn ngào của bé Đá, chàng dừng bước quay người lại, bắt gặp khuôn mặt nhăn nhó của con trai thì không khỏi buồn cười: “Ở nhà ngoan nhé, giúp cha chăm sóc bà nội và mẹ, cha đi lát cha về!”

“Dạ!” Đá lau mắt, dõng dạc đáp.

Lăng Ngọc nắm tay con trai, lo lắng dõi theo bóng dáng xa dần của chàng, cho đến khi bé Đá làm nũng lắc tay nàng và gọi: “Mẹ ơi…..”

Nàng cúi đầu, dịu dàng vuốt v e khuôn mặt con, cảm nhận được gương mặt đã bớt mũm mĩm hơn trong trí nhớ khiến nàng xót xa không thôi.

“Con kể cho mẹ nghe xem, thời gian mẹ không ở nhà con đã làm những gì?” Nàng dịu dàng hỏi.

Bé Đá hăng hái hẳn lên, kể vanh vách những chuyện mình đã làm khi ở nhà, giọng nói cũng trở nên trong trẻo hơn, không còn cảm giác tủi thân và sợ hãi khi không thấy mẹ nữa.

Trẻ nhỏ luôn có tính quên mau, nhất là với những kí ức không vui sẽ nhanh chóng bị xóa đi.

Lăng Đại Xuân và Dương Tố Vấn vẫn chưa rời đi, thấy hai mẹ con đi tới, Lăng Đại Xuân chau mày hỏi: “Thiệu Đường vừa mới về, sao đã lại vào cung rồi?”

“Chắc có chuyện gấp không thể chậm trễ!” Lăng Ngọc đáp qua loa, bỗng nhớ tới câu nói trước khi rời đi của Trình Thiệu Đường, nên vội hỏi: “Gần đây trong kinh thành có chuyện gì bất thường sao?”

“Chuyện bất thường?” Lăng Đại Xuân lấy làm lạ, một lúc lâu sau mới nói: “Chuyện bất thường thì nhiều lắm, khoảng thời gian hai người không ở đây trong kinh loạn lắm Sau đó, Chử đại ca dẫn nhân mã của Trấn Quốc tướng quân về kinh kết hợp với Ngũ thành binh mã tư đi khắp nơi bắt trộm, tăng cường tuần tra, nhờ vậy mà trị an của kinh thành mới dần hồi phục lại nguyên trạng.”

“Nếu muội muốn hỏi chuyện triều chính thì ta chỉ là một dân thường, nên cũng không rõ lắm, nhưng ta cảm thấy gần đây có một huynh đệ nhà ngoại của quý thái phi nào đó trông rất oai phong.” Nói đến đây, giọng điệu của hắn mang theo vẻ châm biếm.

Quả thực rất oai phong, ai không biết còn tưởng rằng ông ta mới chính là quốc cữu lão gia danh chính ngôn thuận đó!

“Quý thái phi? Ở đâu ra quý thái phi vậy?” Lăng Ngọc nhất thời có chút mơ hồ, nàng nhớ lúc tiên đế còn tại vị trong cung chỉ có Thục phi là người cuối cùng có địa vị, giờ sao lại có thêm một quý phi rồi?

“Muội quên rồi à? Sau khi đăng cơ không lâu, bệ hạ đã tấn vị cho các phi tần của tiên đế, Thục phi tấn lên quý phi thì chính là Quý thái phi.” Lăng Đại Xuân nhắc nhở.

Lăng Ngọc giờ mới vỡ lẽ, cuối cùng cũng nhớ ra chuyện này.

Những hành động của Triệu Uân khiến hắn phải hứng chịu nhiều lời chê trách, người dân càng tin rằng chính hắn đã ép Lệ phi của tiên đế phải chết, song, vì muốn ngăn chặn miệng người đời nên hắn mới tấn vị cho các phi tần khác của tiên đế.

Mà lúc này, Quý thái phi – người muốn hợp nhất các trọng thần trong triều để giáng cho Triệu Uân một đòn sau lưng, lại không ngờ rằng mưu đồ còn chưa thành hình của mình đã bị Triệu Uân vạch trần. Sắc mặt bà ta trắng bệch, cả người xụi lơ trên đất, cánh môi run rẩy không nói được lời nào.

Chứng cứ vô cùng xác thực, rơi vào trong tay tân đế chỉ có một con đường chết, bà cần gì phí lời nữa!

“Trẫm vốn nghĩ rằng, nếu các người an phận thì sẽ nuôi mẹ con các người trong cung, cho các ngươi phú quý cả đời, coi như giữ vẹn toàn tình cảm hoàng thất. Nhưng cá ngươi lại sống không biết điều, cứ muốn ngấp nghé những thứ không thuộc về mình, còn muốn trẫm bị bao vây thứ phía, vậy thì đừng trách trẫm tàn nhẫn.” Triệu Uân ngạo nghễ nhìn và ta, bình thản nói.

“Thứ gì mà không thuộc về chúng ta? Ngươi đang nói tới hoàng vị sao? Cái loại dã chủng không biết từ đâu tới như ngươi, ngang nhiên chiếm đoạt giang sơn của Triệu Thị mà còn có gan nói những lời này ư? Ngươi không sợ người đời khinh bỉ sao!” Biết mình sẽ phải chết, Quý thái phi không thèm quan tâm đ ến điều gì nữa, ra sức phỉ nhổ hắn.

“Bà nói gì? Bà có gan thì nói lại lần nữa đi?!” Triệu Uân đột nhiên đứng dậy, mặt đằng đằng sát khí, hằm hằm nhìn bà ta.

Quý thái phi sợ rùng mình bởi vẻ mặt hung ác của hắn, nhưng ngay sau đó lại nhơn nhơn nói: “Có gì mà ta không dám nói chứ, ngươi căn bản không phải con cháu hoàng thất, là nghiệt chủng mà Canh hoàng hậu không biết lấy từ …. “

Bà còn chưa kịp thốt ra từ cuối cùng thì cổ đã bị người ta bóp nghẹn, bà vùng vẫy kịch liệt nhưng trên mặt Triệu Uân đầy sát khí, tay ngày càng siết chặt hơn, dường như có ý định bóp chế t bà ngay lập tức.

“Hoàng huynh, xin hoàng huynh ta cho mẫu phi đệ, xin hoàng huynh tha cho mẫu phi đệ!” An vương không biết chạy tới từ lúc nào bỗng nhiên quỳ sụp xuống đất, không ngừng dập đầu cầu xin Triệu Uân.

Quý thái phi vốn đang hấp hối vừa thấy nhi tử lao ra, cũng không biết lấy sức ở đâu mà vùng vẫy dữ dội hơn.

“Hoàng huynh, xin người khai ân, xin người khai ân!!” An vương quỳ gối tiến lên, ôm lấy chân của Triệu Uân gào khóc cầu xin.

Triệu Uân đột nhiên bị hắn ôm lấy nên cơ thể lảo đảo một cái, tay cũng nới lỏng hơn.

“Đi, đi mau…..” Quý thái phi cố giãy dụa, cuối cùng cũng có được cơ hội nên liều mạng thốt ra một câu từ trong cổ họng.

“Mẫu phi, con không đi, con không đi! Hoàng huynh khai ân, hoàng huynh khai ân!” An vương càng cầu xin thảm thiết hơn.

Hắn làm sao có thể bỏ lại mẫu thân của mình rồi chạy trốn một mình chứ.

“Các ngươi còn ngây ra đó làm gì? Kéo nó ra!” Triệu Uân bị An vương ôm chặt hai chân thì nhất thời cả giận, đanh giọng quát đám thị vệ xung quanh.

Đám thị vệ lấy lại tinh thần, vội vàng tiến lên kéo An Vương ra khỏi Triệu Uân.

“Hoàng huynh khai ân, hoàng huynh khai ân……..” An vương kêu gào thất thanh, nhìn Triệu Uân lại lần nữa siết chạt cổ của Quý thái phi thì càng gào thảm thiết hơn.

“Thả ta ra, mẫu phi, thả ta ra, mẫu phi……….” An vương thấy Quý thái phi ngày càng đuối sức thì càng hốt hoảng hơn, thét gọi chói tai.

“Bệ hạ, Trình hiệu úy xin gặp, Trình hiệu úy xin gặp!!” Hạ công công vội vàng đi vào, giọng nói the thé gần như át đi tiếng hét của An vương.

Triệu Uân dừng lại, tay cũng buông lỏng ra, Quý thái phi mềm nhũn trượt xuống đất.

“Buông ta ra, mẫu phi!!” An vương nhân cơ hội thoát khỏi đám thị vệ, vừa khóc vừa lao về phía Quý thái phi đang bất tỉnh trên mặt đất.

Trình Thiệu Đường và mẫu tử Canh gia đang đợi bên ngoài điện cũng nghe được tiếng kêu khóc thảm thiết này, sắc mặt ai cũng phức tạp, Trình Thiệu Đường không kiềm chế được nữa, nhấc chân bước vào bên trong.

“Trình tướng quân đừng…..” Canh đại lão gia định ngăn chàng lại, nhưng tốc độ của chàng quá nhanh, ông chỉ đành trơ mắt nhìn chàng lao vào cửa điện.

“Mẫu thân, ngài thấy sao?” Ông lưỡng lự nhìn sang Canh lão phu nhân.

Sắc mặt của Canh lão phu nhân trở nên nặng nề, chống trượng nói: “Chúng ta cũng vào đi!”

Thị vệ ngoài điện nhận ra người lao vào là Định Viễn tướng quân, cánh tay định vươn ra ngăn cản bất giác rụt về.

Khi Trình Thiệu Đường lao vào nội điện, chàng trông thấy Triệu Uân với khuôn mặt hầm hầm sát khi, An vương mười ba tuổi đang vừa khóc vừa gọi Quý thái phi đã mất đi tri giác.

Lúc chàng phát hiện trên cổ của Quý thái phi có gì đó khác thường thì sắc mặt đột nhiên đại biến. Chàng vội vàng đi tới kiểm tra kĩ hơi thở của Quý thái phi, đang định nói bà ta vẫn còn cứu được thì lại bị An vương đẩy mạnh một cái: “Cút, không được động vào mẫu phi của ta!!”

“Thái phi vẫn chưa chết!” Trình Thiệu Đường đứng vững rồi nói.

An vương vừa nghe đã sững ra, sau đó mừng rỡ nói: “Ngươi cứu người đi, cứu người đi, ta khấu đầu lạy tạ ngươi, ta khấu đầu lạy tạ ngươi đấy!”

“Thần không nhận nổi, điện hạ đừng như vậy.” Trình Thiệu Đường né hắn, Triệu Uân thấy thế thì lạnh lùng quát chàng: “Trình Thiệu Đường, ngươi muốn làm gì?”

Trình Thiệu Đường coi như không nghe thấy, chàng sơ cứu cho Quý thái phi, sau khi nghe bà ta ho khan từng cơn mới chậm rãi quay người lại, đón lấy ánh mắt như muốn ăn thịt người của Triệu Uân. Chàng quỳ gối tạ tội trước rồi mới nói: “Dù thái phi nương nương tội đáng muôn chết cũng không nên là bệ hạ tự mình xuống tay, nếu chuyện ngày hôm nay bị truyền ra ngoài thì dù bệ hạ không sai cũng biến thành có sai.”

Quý thái phi thoát chết trong gang tấc dựa vào nhi tử, phải mất một lúc lâu mới miễn cưỡng lấy lại được hơi thở, song, bà ta đã không còn dũng khí đối đầu với Triệu Uân nữa, thậm chí còn nhìn hắn với ánh mắt sợ hãi.

Đây là hôn quân, hôn quân giết người không chớp mắt!!!

Lồ ng ngực Triệu Uân đập phập phồng, hắn cũng biết mình đã quá tức giận nên mới làm ra chuyện như vậy, nhưng tiếng ‘dã chủng’ kia giống như đang đâm vào vết thương sâu trong đáy lòng hắn, hắn làm sao có thể bình tĩnh được!

“Trình tướng quân nói đúng, hành động vừa rồi của bệ hạ quả thực không ổn!” Đột nhiên, trong điện vang lên tiếng thở dài của lão phụ nhân, Triệu Uân quay phắt đầu lại thì trông thấy một bà lão tóc trắng xóa, mặt mày hiền từ, đang được một nam tử trong niên dìu vào.

Hắn lập tức giật mình, nhất là khi ánh mắt của hắn dừng trên khuôn mặt của nam tử trung niên có vẻ mặt hơi ngạc nhiên nọ.

Người này, nhìn trông quen quá…….

“Bệ hạ, đây là Canh lão phu nhân và Canh đại lão gia ở Thanh Châu.” Trình Thiệu Đường lên tiếng nhắc nhở.

Triệu Uân vô cùng bất ngờ: “Ngoại, ngoại tổ mẫu, cữu cữu?”

Canh đại lão gia buông tay đỡ lão phu nhân ra, quỳ xuống làm lễ: “Vi thần Canh Nghị Tôn, tham kiến bệ hạ!”

“Cữu cữu đừng làm vậy!” Triệu Uân theo bản năng vươn tay ra đỡ ông.

“Mọi người đều nói cháu ngoại giống cậu, lời này quả thật không sai. Thoạt nhìn tướng mạo của bệ hạ quả thực có nét giống lão thần.”

Mẫu tử Quý thái phi đang rúc vào nhau, nghe vậy cả hai đều giật mình, cùng lúc ngước nhìn Canh đại lão gia.

Đúng là có nét giống nhau, chẳng lẽ….. Tim Quý thái phi đập hẫng một nhịp, ba ta trợn trừng mắt với vẻ không dám tin.

Triệu Uân cũng hết sức chấn động vì lời nói này của Canh lão phu nhân, đầu hắn trở nên trống rỗng, ngơ ngác nhìn mẫu tử nhà họ Canh hồi lâu mà không nói nên lời.

“Nhưng lão thân cũng không ngờ rằng thái phi nương nương lại tin vào lời đồn đại nhảm nhí của dân chúng mà cho rằng bệ hạ không phải huyết mạch của hoàng thất và dòng tộc Canh Thị, tới nỗi làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo này.” Tuy Canh lão phu nhân nhằm vào Quý thái phi mà nói, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Triệu Uân.

***

Trong ngự thư phòng, Canh lão phu nhân kể tường tận bí mật năm đó cho Triệu Uân nghe, Canh đại lão gia thì trầm mặc ngồi bên cạnh, ánh mắt luôn nhìn về phía Triệu Uân, ấn đường bất giác chau lại.

Tính tình của thằng bé này dường như có hơi……….. dường như có hơi giống tên hôn quân kia thì phải?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.