Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành

Chương 106: Nương nương có hỉ



Trình Thiệu An ngơ ngác nhìn nàng chạy mất, sau đó hắn cau mày, cúi xuống nhặt từng tờ ngân phiếu trên đất lên.

Bé tí tuổi đầu mà nóng nảy thật sự, không lấy thì không lấy, có cần thiết phải rải ra đầy đất vậy không.

Hắn lắc đầu, cất xấp ngân phiếu vào trong ngực, bấy giờ mới quay người rời đi.

Còn Trình Thiệu Đường thì nhanh chóng hay tin chuyện mà đệ đệ mình gặp phải tối nay, sắc mặt chàng lập tức trở nên u ám.

Vì thế, lão Tô Quán Chương kia đã xuống tay từ ba phía? Ngoài mặt mời bà mối đến nhà giới thiệu, một mặt đến tìm mình, không đạt được mục đích ở chỗ mình thì lại mò tới tìm Thiệu An.

Đúng là một kẻ lắm mưu nhiều kế!

Trình Thiệu An vừa về đế nhà đã bị huynh trưởng gọi đi.

“Sao đi lâu thế mới về? Đi đâu đấy?” Trình Thiệu Đường nghiêm mặt hỏi.

“Trên đường về đệ gặp đại lão gia nhà họ Tô, bị ông ta mời đi uống rượu.” Trình Thiệu An thành thật trả lời.

Thấy hắn không hề giấu giếm, Trình Thiệu Đường mới cảm thấy ngọn lửa trong lòng tiêu tan đi phần nào: “Ông ta mời đệ đi chỉ là để uống rượu thôi sao? Tại sao lại mời đệ một cách vô duyên vô cớ như thế?”

“Cũng không phải chỉ là để uống rượu, ông ta còn nói muốn hứa hôn cháu gái cho đệ.” Trình Thiệu An nói hết những điều mình biết, kể lại đầu đuôi chuyện buổi tối cho huynh trưởng.

Trình Thiệu Đường nghe xong thì cười gằn một tiếng, sau đó nói với hắn: “Đệ làm tốt lắm, chúng ta không thể nhúng tay vào những chuyện kia của Tô gia được. Ta đã nói với mẹ nhanh chóng hoàn tất chuyện cưới xin của đệ và Lục cô nương rồi.”

“Mọi chuyện đều nghe theo đại ca.” Trình Thiệu An gật đầu.

Trình Thiệu Đường vỗ vai hắn: “Về nghỉ ngơi đi, ngày sau Lục cô nương gả vào, hai đứa phải sống thật tốt, chuyện qua rồi cứ để nó qua đi.”

“Vâng, đệ biệt rồi, đại ca yên tâm.”

Có lẽ Tô gia biết mối hôn sự này không thành, nên không còn sai người tới Trình gia nữa. Lăng Ngọc cũng không để tâm, dù sao nàng cơ bản đã biết hết những gì mình muốn biết, mặt khác, Vương Thị hào hứng chuẩn bị cô nương mà trước đó Trình Thiệu An đồng ý định hôn.

Lăng Ngọc cũng chỉ nhìn thấy bức họa của cô nương kia, nhưng từ bức họa có thể thấy được cô nương này là một giai nhân xinh đẹp, chỉ là không biết tính thình thế nào.

“Cô nương này họ Lục, năm nay mười bảy tuổi, là con thứ trong nhà, nghe nói nàng rất tháo vát, tình tình cực tốt, đã giỏi lo liệu việc nhà còn chăm sóc cho đệ đệ muội muội rất tốt.” Vương Thị kể cho Lăng Ngọc những gì mình nghe được từ bà mối.

Lăng Ngọc nghe vậy bèn nói: “Lời của bà mối mẹ chỉ nên tin ba phần thôi, không thể tin hết được. Nhưng nghe mẹ nói vậy thì có vẻ như nhà nàng ấy có rất nhiều huynh đệ tỷ muội phải không?”

“Trên nàng thì có hai huynh trưởng và một tỷ tỷ, dưới nàng còn có một đệ đệ và một muội muội.” Vương Thị đáp.

“Hay chúng ta tìm cơ hội gặp mặt một lần đã. Dù sao đây cũng là chuyện cả đời của đệ ấy, chúng ta không thể quyết định một cách qua loa được.” Lăng Ngọc kiên quyết nói.

“Ta cũng nghĩ vậy nên đã hẹn với người ta là sau giờ trưa đến nhà thăm hỏi rồi, đợi ta về rồi quyết định cũng không muộn.” Vì đã quyết định lần này nhất định phải chọn cho thứ tử cô nương tốt nhất, nên toàn thân Vương Thị tràn trề nhiệt huyết.

Lăng Ngọc khẽ cười, nói chuyện với bà thêm lúc nữa rồi nhanh chóng đổi chủ đề.

Sau buổi trưa, Vương Thị dẫn Trình Thiệu An ra ngoài, còn Lăng Ngọc thì đưa bé Đá đến nhà Lăng Đại Xuân và Dương Tố Vấn.

Lăng tú tài gọi bé Đá đến bên mình theo thói quen, sau đó bắt đầu kiểm tra bài tập của bé.

Bé Đá nhìn về phía Lăng Ngọc với ánh mắt cầu cứu, nhưng Lăng Ngọc lại vờ như không thấy, nàng kéo tay Châu Thị đi thăm Dương Tố Vấn đang mang thai.

Mặt thằng nhóc đầy vẻ đau khổ, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời ông ngoại, bảo đọc sách thì đọc sách, bảo viết chữ thì viết chữ, nhìn trông vô cùng ngoan ngoãn.

Cũng may trong thời gian này Trình Thiệu Đường vô cùng sát sao với việc học của nó, có thể kiểm tra bài vở bất cứ lúc nào. Vì vậy, lần này nó có thể dễ dàng đối phó với Lăng tú tài.

Lăng tú tài vuốt chòm râu trắng xóa của mình và không ngừng gật đầu hài lòng.

Đứa nhỏ này là một hạt giống tốt, nếu dày công dạy dỗ, sau này có thể dựa vào khoa cửa để có tiền đồ rộng mở.

Vì nương tử có thai nên trong lòng Lăng Đại Xuân đang dâng trào tình phụ tử, vừa nhìn thấy dáng vẻ bụ bẫm của bé Đá là cảm thấy vui sướng vô cùng. Chờ mãi mới tới lúc Lăng tú tài kiểm tra xong, hắn vội vàng tiến tới, bế bổng bé Đá lên, nâng lên cao trong tiếng thét chói tai của thằng nhóc.

“Còn ra thể thống gì nữa, còn ra thể thống gì nữa!” Lăng tú tài trừng mắt nhìn một lớn một nhỏ đang vui đùa đến quên trời quên đất, song, dù ông có nói thế nào đi chăng nữa cũng không nhận được lời hồi đáp của cả hai, cuối cùng chỉ đành chán nản lắc đầu.

Trong phòng, Lăng Ngọc đang kéo tay Dương Tố Vấn hỏi kĩ càng về cái thai, đây là lần đầu Dương Tố Vấn mang thai, tuy có mẹ chồng ở cạnh chăm sóc nhưng trong lòng vẫn có chút bất an, sau khi được nàng hỏi thăm và dặn dò một hồi, bây giờ Dương Tố Vấn mới cảm thấy yên lòng hơn.

Châu Thị cùng hai cô tẩu nói chuyện một lúc rồi ra ngoài.

Lăng Ngọc lấy tua kiếm giấu trong tay áo ra, đặt nó vào tay Dương Tố Vấn: “Tẩu xem cái này đi, có phải tẩu tự tay làm nó không?”

Dương Tố Vấn cầm lấy rồi nhìn kĩ, sau đó gật đầu nói: “Đúng là ta làm, lúc đó là muội dạy ta làm đó! Nhưng ta đã tặng nó cho Chử đại ca rồi mà, sao giờ nó lại ở trong tay muội?”

“Tẩu có chắc là mình đã tặng nó cho Chử đại ca không?” Lăng Ngọc vẫn chưa yên tâm nên hỏi tiếp.

“Đương nhiên rồi, đây là thứ lần đầu tiên tẩu làm, sao có thể không nhớ rõ  được.” Dương Tố Vấn không hiểu vì sao nàng lại hỏi vậy.

Suy đoán trong lòng đã được kiểm chứng, Lăng Ngọc hơi chau mày.

“Muội còn chưa trả lời ta đâu đó, muội lấy thứ này ở đâu ra? Ta nhớ là hôm ấy Chử đại ca đã buộc nó vào thanh kiếm mang theo bên người rồi mà.” Dương Tố Vấn lại hỏi.

“Cái này là Bình tỷ đưa cho muội, nhờ muội giúp tỷ ấy tìm chủ nhân của tua kiếm này.” Lăng Ngọc cũng không định giấu nàng ấy.

“Bình tỷ đưa cho muội á? Đồ của đại ca sao lại rơi vào tay của Bình tỷ? Họ cách nhau….. Không đúng, lúc ta thành thân thì Chử đại ca ra ngoài làm việc, về sau ta nghe huynh ấy nói là đợt đó tới huyện Thanh Hà, chẳng lẽ lúc đó huynh ấy đã gặp Bính tỷ sao?” Dương Tố Vấn đảo mắt, bỗng dưng nhớ tới chuyện này.

“Chắc là thế thật.” Lăng Ngọc trầm ngâm cất tua kiếm đi, nhớ tới vẻ mặt chờ mong cùng e thẹn mà Tiêu hạnh Bình cố che giấu khi đưa vật này cho mình hôm ấy.

Lẽ nào giữa hai người đã từng xảy ra chuyện gì?

Nàng nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng vẫn quyết định đưa tua kiếm này cho Dương Tố Vấn: “Tẩu giúp muội trả lại vật này cho Chử đại ca, đồng thời nhìn xem Chử đại ca phản ứng thế nào.”

Dương Tố Vấn cười hì hì nhận lấy: “Cũng được, ta nhất định sẽ hỏi rõ mọi chuyện, xem đồ bên người của huynh ấy làm sao lại rơi vào tay của Bình tỷ.”

Thấy Dương Tố Vấn ấy cười xấu xa, Lăng Ngọc chẳng biết nói gì ngoài việc dí một cái lên trán nàng ấy.

Lăng Ngọc ở lại một canh giờ rồi dẫn bé Đá về nhà, dù sao bên cạnh Dương Tố Vấn cũng có nhiều người thân chăm sóc nên nàng cũng không có gì phải lo lắng, nhất là mẹ ruột của nàng, bà chắc chắn sẽ chăm sóc con dâu tỉ mỉ cẩn thận.

Hai mẹ con vừa vào cổng thì bắt gặp Vương Thị và Trình Thiệu An cũng vừa quay về, Lăng Ngọc thấy sắc mặt hai người hơi u ám thì cảm thấy khó hiểu: “Sao vậy? Không phải hôm nay tới Lục gia thăm hỏi ư? Sao lại về với dáng vẻ này?”

Vương Thị thở dài thườn thượt: “Vào phòng rồi nói!”

Lăng Ngọc nổi lên hứng thú, vội vàng dìu bà vào phòng, chẳng thèm để ý tới Trình Thiệu An đã bị bé Đá bám lấy.

“Cô nương nhà họ Lục không tốt ạ?” Nàng hỏi.

“Lục cô nương đúng là một cô nương tốt, nhưng…..”

“Nhưng gì ạ?” Lăng Ngọc gặng hỏi.

“Nhưng cha mẹ và huynh trưởng của nàng không dễ chung đụng, e rằng chẳng phải người sống biết điều.” Vương Thị đau đầu nói.

Lăng Ngọc vỡ lẽ, nói ngay: “Trên đời nào có ai mười phân vẹn mười, còn phải xem sự thiếu sót của họ có nằm trong phạm vi mà chúng ta có thể chấp nhận được hay không. Nếu mẹ và Thiệu An cho rằng cái tốt của Lục cô nương có thể bù trừ cho sự thiếu sót của người người nhà nàng, thì mối hôn sự này vẫn có thể tiếp tục.”

“Nếu như không thể, vậy chúng ta cũng không cần dây dưa thêm nữa, từ chối thẳng là được.”

“Rốt cuộc cha mẹ và huynh trưởng nhà họ Lục đã làm chuyện gì khiến mọi người thất vọng như vậy?” Cuối cùng, nàng tò mò hỏi.

“Cũng không phải chuyện gì to tát, là vấn đề về sính lễ.” Vương Thị trả lời một cách mơ hồ.

“Đúng là không phải chuyện gì to tát, nhưng nếu làm theo yêu cầu của họ, không chỉ dừng lại ở việc số tiền tiết kiệm nửa đời của đệ sẽ mất sạch, mà chúng ta còn phải lo liệu cho tương lai của con cháu nhà họ.” Trình Thiệu An không biết đã đi vào từ lúc nào, nói chen lời với vẻ mặt đầy tức giận.

“Thông gia giúp đỡ lẫn nhau cũng là lẽ thường.” Vương Thị lúng túng tiếp lời.

“Giúp đỡ thông gia không tính là chuyện lớn, nhưng mẹ nghĩ bọn họ chỉ cần sự giúp đỡ lẫn nhau là xong sao? Nếu con muốn lấy con gái nhà họ thì phải bảo đại ca thu xếp tương lai cho cả nhà bọn họ, người này muốn vào nha môn làm việc, người kia muốn một chức vị ở trong quân, đấy, đúng rồi, còn muốn chia hai phần lợi nhuận của Lưu Phương đường làm sính lễ nữa.”

“Bọn họ đâu phải gả nữ nhi, rõ ràng là bán nữ nhi!” Trình Thiệu An càng nói càng tức, sắc mặt càng ngày càng nặng nề.

Lăng Ngọc nghe mà không khỏi chau mày.

“Mẹ, đại tẩu, hai người không cần nói gì thêm nữa, con không đồng ý mối hôn sự này! Bọn họ rõ ràng là cố tình lợi dụng đại ca đại tẩu, tất cả yêu cầu mà bọn họ đưa ra đều là nhằm lợi dụng huynh tẩu.” Trình Thiệu An kiên quyết nói.

“Cũng phải, chúng ta không đụng vào được gia đình như vậy, vẫn nên xem những nhà khác thì hơn!” Lăng Ngọc thản nhiên nói.

Tuy có chút tiếc nuối, nhưng Vương Thị cũng không nói lời phản đối.

Lăng Ngọc nhíu mày, nghĩ tới mối hôn sự với Tô gia khi trước, cộng thêm Lục gia ngày hôm nay, nàng cứ cảm thấy những người này tìm đến nhà nàng là vì Trình Thiệu Đường chứ không phải là Trình Thiệu An. Hiện giờ Trình Thiệu Đường chỉ là một bát phẩm hiệu yếu cỏn con, nếu sau này có tiền đồ rộng mở hơn, không biết chừng còn có người đưa nữ nhi tới làm thiếp làm nô.

Vừa nghĩ đến khả năng này là nàng liền cảm thấy khó chịu khắp người.

Nếu sau này Trình Thiệu Đường công thành danh toại, quyền cao chức trọng, chắc chắn sẽ bị những kẻ nịnh nọt tâng bốc vây quanh, nếu chàng thật sự bị nhét cho một tiểu cô nương trẻ trung mỹ mạo….

Nàng đang mải suy nghĩ thì Trình Thiệu Đường mang theo thánh chỉ trở về, tân đế lệnh cho chàng dẫn binh đi dẹp loạn, bảy ngày sau khởi hành.

Mặc dù Lăng Ngọc đã có sự chuẩn bị từ sớm, nhưng khi sự việc thật sự xảy ra, lòng nàng vẫn cảm thấy khó chịu. Bởi nàng biết rằng chuyến này chàng đi, ngày nào chưa dẹp yên tranh chấp thì người sẽ không về, nhưng ai có thể chắc chắn rằng mọi việc trên chiến trường đều không chút sơ sót?

“Lần này ta đi không thể quay về trong thời gian ngắn, vì thế mọi việc trong nhà đều phải nhờ cậy hết vào nàng! Về hôn sự của Thiệu An, nếu Lục gia không được, vậy thì chọn nhà khác là được, chỉ có người của Tô gia và Ninh gia là tuyệt đối không được cưới! Ta cũng đã nói chuyện này với mẹ và Thiệu An rồi.” Tối trước khi đi, Trình Thiệu Đường dặn đi dặn lại Lăng Ngọc điều này.

Lăng Ngọc rầu rĩ đồng ý.

Trình Thiệu Đường cũng có chút lưu luyến, chàng ôm eo nàng thủ thỉ: “Tiểu  Ngọc, lần này ta đi có lẽ sẽ công thành danh toại, có lẽ sẽ không có gì cả, nàng….”

Lăng Ngọc cắt ngang lời chàng: “Chàng nói vớ vẩn gì vậy! Sao chàng lại không có gì cả? Chàng có ta, có bé Đá, còn có mẹ và Thiệu An….”

Trình Thiệu Đường bật cười, dịu giọng nói: “Phải đấy! Ta còn có mẹ con nàng, có mẹ và Thiệu An, sẽ không đến mức hai bàn tay trắng.”

Ngừng một lát, chàng nói tiếp: “Nói với nàng một tin vui, hoàng hậu nương nương được chẩn đoán có hỉ mạch….”

“Thật sao?!” Từ trong lòng chàng, Lăng Ngọc ngẩng đầu lên.

Trình Thiệu Đường xoa cằm vừa bị nàng đụng trúng, đau đến nỗi suýt xoa: “Hoàng hậu nương nương có hỉ, nàng vui như thế sao?”

Lăng Ngọc xoa chỗ bị thương của chàng để lấy lòng: “Nương nương vẫn luôn chiếu cố nhà chúng ta, hiện giờ nàng cuối cùng cũng hoài long tự, thiếp không vui thay nàng ấy sao được?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.