Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành

Chương 109: Quyết định



“Bé Đá suốt ngày hỏi khi nào đệ đệ mới tới, giờ sắp được như ý rồi.” Vương Thị cười nói.

Lăng Ngọc khẽ cười: “Nếu lỡ là muội muội thì thằng bé sẽ không thích nữa sao?”

“Nếu là muội muội, chắc là không thể có họa cùng chia với nó rồi.” Vương Thị lại được một trận cười.

Lăng Ngọc nhớ tới dáng vẻ cả ngày lầu bầu ‘huynh đệ có nạn cùng chia’ của bé Đá mà không khỏi cảm thấy buồn cười.

Mẹ chồng nàng dâu đang nói tới chuyện của bé Đá thì nghe thấy tiếng bước chân gấp rút quen thuộc từ nhà ngoài truyền tới, kèm theo đó là tiếng gọi giòn giã, ngân vang: “Mẹ, bà nội, con về rồi!”

Ngay sau đó, rèm cửa bị người nào đó đẩy ra, một bóng người xông vào nhanh như gió, làm Thanh Đại đang đứng ngoài cửa giật nảy cả mình.

“Mẹ, có phải mẹ sắp sinh tiểu đệ cho con không?” Bé Đá chạy ‘bình bịch’ tới trước người Lăng Ngọc, chớp chớp đôi mắt to tròn với vẻ tràn ngập mong chờ.

Lăng Ngọc đnag định trả lời thì nhìn thấy vết thương trên mặt thằng bé, nàng giật mình, nắm lấy cánh tay thằng bé kéo tới cạnh người, nhìn thật kĩ vết thương đỏ nhạt trên khuôn mặt trắng nõn, thấy bên trên đã được bôi một lớp thuộc cẩn thận, còn ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt riêng biệt.

“Mặt con làm sao thế nào? Vì sao lại bị thương thành thế nào? Cả quần áo của con nữa, mẹ nhớ sáng nay con đâu có mặc thế này.”

Bé đá ngẩn ngơ, sau đó hối hận mà vỗ gáy một cái.

Mình đúng là ngốc mà, vừa nghe thấy mẹ có đệ đệ là vội vàng chạy tới đây, cũng không biết che đi vết thương trên mặt, hoặc là về phòng thay bộ quần áo giống sáng nay.

“Xảy ra chuyện gì thế? Ai cào mặt cháu mà bị thương thành thế này, mau tới đây để bà nội xem xem, ôi chao, vết xước sâu như này chắc cháu đau lắm đúng không? Rốt cuộc là tên đáng chém ngàn đao nào dám xuống tay độc ác như thế, không sợ bị sét đánh ư!” Vương Thị vội vàng đi tới, thấy vết thương trên gương mặt trắng nõn của cháu trai thì vừa xót xa vừa phẫn nộ.

Bé Đá bị bà nội và mẹ cùng lúc kéo tới hỏi chuyện thì nhăn mũi, thành thật trả lời: “Con đánh nhau với Thành ca nhi nên mới bị cào, nhưng mà bà với mẹ yên tâm, con đã đè cậu ta xuống đất đánh cho một trận, cậu ta còn bị thương nhiều hơn con nữa kìa.”

Nói đến câu cuối, trên mặt thằng bé không giấu nổi vẻ đắc ý.

Thành ca nhi lớn tuổi hơn mình, cũng cao hơn cả mình, nhưng lại không đánh lại mình.

Lăng Ngọc nghe vậy sắc mặt lập tức sầm xuống: “Con hứa với mẹ những gì?”

Nụ cười trên mặt bé Đá lập tức trở nên gượng gạo, có chút chột dạ mà rời tầm mắt đi, cũng không dám nhìn thẳng vào mẹ, phải mất một lúc sau mới cúi đầu xuống và ngoan ngoãn nhận sai: “Con sai rồi ạ, con không nên đánh nhau với người ta.”

Thằng bé thẳng thắn nhận sai như thế khiến Lăng Ngọc không biết nên nói gì mới tốt, song nàng vẫn tức giận nên kéo tay con lại, vỗ mạnh lên tay nó một cái, bé Đá đau đến nỗi suýt nữa nhảy cẫng lên, nhưng cuối cùng chỉ ấm ức đứng yên một chỗ, không dám động đậy, để mặc mẹ đánh vào lòng bàn tay mình.

Vương Thị nhìn mà xót xa, vội vàng kéo bé về phía mình: “Được rồi được rồi, thằng bé đã nhận sai rồi mà, vì sao còn phải đánh nó nữa?”

Lăng Ngọc nghiêm mặt: “Con biết sai thật chưa?”

“Con biết sai rồi ạ, con không nên đánh người. Mẹ ơu, sau này con không dám nữa, thật đấy ạ, lừa mẹ thì con là con chó nhỏ!” Bé Đá sợ nàng lại đánh tiếp nên luôn mồm nhận lỗi, lắc đầu thật mạnh để bảo đảm.

Lăng Ngọc dở khóc dở cười, không thể che giấu được nụ cười trên mặt nữa.

Bé Đá thấy mẹ cười là lập tức được nước lấn tới, ngả vào mẹ làm nũng, luôn mồm gọi ‘mẹ ơi mẹ à’, trông không chỉ ngọt ngào mà còn vô cùng ngoan ngoãn.

“Được rồi được rồi, vợ thằng cả, con đừng giận nó nữa, lần này nó biết sai thật rồi.” Vương Thị thấy thế thì cười xòa.

Lăng Ngọc không nhịn được mà bật cười, phải mất một lúc sau mới ngừng lại để kiểm tra vết thương của bé Đá, nàng phát hiện ngoài vài vết thương trên mặt ra, trên người con không còn vết thương nào khác, thậm trí vết xước trên mặt cũng đã được người ta thoa thuốc cẩn thận.

Nàng nhìn bộ quần áo mới toanh được mặc trên người con mình, chỉ cần nhìn chất lượng thượng hạng của nó là nàng đã biết đây không phải là thứ mà con nhà bình thường có thể tùy tiện mặc, vì thế nàng hỏi tiếp: “Ai bôi thuốc, thay quần áo cho con thế?”

“Là Thải Vân tỷ tỷ trong cung hoàng hậu nương nương ạ.” Bé Đá dè dặt phủ bàn tay nhỏ bé lên bụng của mẹ, thấy mẹ hỏi thì tiện mồm đáp, sau đó lại nói: “Mẹ ơi, trong này thật sự có đệ đệ ạ?”

Thải Vân……. Không ngờ lại quấy rầy tới hoàng hậu nương nương sao?

“Nếu là muội muội, bé Đá không thích nữa ư?” Vương Thị hỏi một câu giống y hệt Lăng Ngọc hỏi lúc nãy.

“Muội muội ạ?” Bé Đá ngây ngẩn cả người: “Tại sao là muội muội ạ?”

“Sao lại không thể là muội muội?” Lăng Ngọc cũng đã bình tĩnh lại, nghe con nói vậy thì cười hỏi.

Bé Đá nhăn mũi, gian nan trả lời: “Nhưng mà, nhưng mà muội muội…..”

Nó chau mày ngẫm nghĩ một lát rồi mới nói: “Muội như thế nào ạ? Có thể cùng con cưỡi ngựa đánh quyền không ạ? Lúc cha phạt con, muội ấy có thể cùng con chịu phạt không ạ?”

Lăng Ngọc nghe vậy thì sững sỡ, bấy giờ nàng mới biết có lẽ là vì bên cạnh con trai chưa từng xuất hiện tiểu cô nương cùng tuổi, nên khó trách con nó chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề như vậy.

Sau khi nhìn Vương Thị dẫ bé đá đi ra, Lăng Ngọc sai Phục Linh gọi Trình Thiệu An tới để hỏi chuyện xảy ra trong cung ngày hôm nay.

“Không phải chuyện nghiêm trọng gì, người đánh nhau với bé Đá là Thành ca nhi của nhà Lại bộ Thượng thư, đúng lúc bị bệ hạ bắt gặp nên mới phạt hai tên này. Vì bệ hạ đã ra mặt xử trí, nên thượng thư đại nhân cũng không thể nói gì. Huống hồ, nếu mà truy cứu nguồn cơn thì Thành ca nhi nhà bọn họ mới là người chọc bé Đá trước.” Lúc Trình Thiệu An tới đón bé Đá, nội thị trong cung đã kể rõ đầu đuôi ngọn nguồn ‘chuyện tốt’ mà thằng nhóc này đã làm cho hắn, giờ đây hắn cũng kể lại nguyên xi cho Lăng Ngọc.

Nghe nói Triệu Uân đã phạt hai đứa, Lăng Ngọc có chút tò mò mà gặng hỏi: “Bệ hạ phạt chúng như nào?”

Vừa nghe nàng hỏi tới chuyện này, Trình Thiệu An không khỏi bật cười: “Bệ hạ lệnh cho ngự thiện phòng làm một bữa trưa thật thịnh soạn, nhưng chỉ cho bé Đá và Thành ca nhi ăn màn thầu và cháo hoa, để chúng trơ mắt nhìn những người khác hưởng thụ mỹ thực. Bệ hạ dọa chúng rằng hình phạt này sẽ được duy trì trong nhiều ngày, tức là trong vài ngày tới, chỉ cần một ngày chúng chưa thành khẩn thừa nhận lỗi lầm của mình thì bữa trưa của chúng sẽ là màn thầu và cháo hoa. Đã thế bệ hạ còn chốt một câu là, màn thầu và cháo hoa ăn bao nhiêu cũng được, ăn đến khi nào no thì thôi!”

Lăng Ngọc không ngờ Triệu Uân sẽ dùng cách này để trị bé Đá, nhưng nàng cũng không thể không thừa nhận rằng cách này rất hữu dụng với thằng nhóc kia.

Đến giờ cơm tối, nhìn thấy dáng ăn như hổ đói vồ mồi của bé Đá và nghĩ đến sự trừng phạt của Triệu Uân đối với con mà Lăng Ngọc không khỏi bật cười.

Vương Thị không biết nội tình, thấy cháu trai ăn ngấu nghiến như vậy lại tưởng rằng cháu mình học hành quá vất vả, nên càng xót xa hơn, bà không ngừng gắp thức ăn cho cháu: “Ăn chậm chút, ăn chậm chút. Tội nghiệp làm sao, bé tí tuổi đầu mà đã phải khổ như thế, cũng không biết đồ ăn trong cung như thế nào, có ngon như ở nhà không, có thể ăn no không.”

“Mẹ yên tâm, cháu của mẹ ở trong cung được ăn tới khi nào no thì thôi.” Lăng Ngọc nhớ đến câu ăn tới khi nào no của Triệu Uân mà vừa cười vừa đáp.

Miệng bé Đá nhét đầy đồ ăn, nghe mẹ nói vậy thì ú ớ nói gì đó. Vương Thị nhất thời nghe không rõ, nhưng Lăng Ngọc lại nghe rất rõ ràng, thằng nhóc nói là: Ăn bao no có nghĩa lí gì chứ, khi đồ ăn ngon lại chỉ được nhìn không được ăn.

Nàng cuối cùng cũng không nhịn được mà phì cười.

Còn Thành ca nhi sau khi bị bé Đá đ è xuống đất oánh cho một trận sau khi về nhà cũng làm dấy lên một trận giông tố trong phủ Thượng thư.

Là một đứa trẻ nhỏ nhất và được chiều chuộng nhất trong phủ, thượng thư phu nhân thương yêu nó như tròng mắt, đừng nói là đánh, thậm chỉ còn chẳng nỡ nói một câu nặng lời, nhưng bà không ngờ rằng cháu trai mình vào cung một chuyến lại bị người ta đánh.

Tuy Lại bộ Thượng thư đã qua ngũ tuần vô cùng yêu thương đích tôn, nhưng dù sao ông cũng điềm tĩnh hơn, sau khi hỏi nguyên do thì rơi vào trầm tư.

Ông gõ nhẹ lên thư án hết lần này tới lần khác, một lát sau mới lên tiếng quát phu nhân đang không ngừng chửi bới ‘thằng bé hoang dã nhà họ Trình’, sao đó ông gọi Trình ca nhi tới dạy bảo: “Chuyện này là cháu làm sai trước, sau lại bản lĩnh không bằng người nên mới bị người ta đánh. Nếu bệ hạ đã phạt hai đứa, tổ phụ sẽ không phạt cháu nữa. Song từ nay cháu phải nhớ rằng, Lỗi ca nhi và cháu đều là học trò của Canh thái phó, các cháu đã là bạn học thì nên biết yêu thương và giúp đỡ lẫn nhau, sau này không thể để những chuyện như hôm nay tái diễn nữa, cháu đã hiểu hay chưa?”

Trước nay Thành ca nhi luôn sợ ông, nghe ông nói vậy thì luôn mồm đồng ý.

“Lão gia, thằng bé nhà họ Trình kia ngỗ ngược khó thuần….”

“Đủ rồi! Phụ nhân trong nhà tóc dài kiến thức ngắn, gì mà ngỗ ngược khó thuần, e rằng trong mắt điện hạ, mười Thành ca nhi cũng không bằng một đứa trẻ ‘ngỗ ngược khó thuần’ này.” Thấy phu nhân không cam lòng, ông đột nhiên quát lên ngăn lại.

“Bệ hạ là người tính khí thất thường, trước nay chưa từng nể tình ai bao giờ. Những kẻ đắc tội với ngài ấy không phải chết thì cũng bị lóc mất một lớp da, Thành ca nhi và thằng bé Trình gia đánh nhau bị ngài ấy bắt gặp, nếu dựa theo tính cách của ngài ấy, e rằng cả hai đã bị đuổi ra khỏi cung rồi. Nhưng cuối cùng ngài ấy lại đổi ý, thậm chí còn nghĩ ra một cách khó bề tưởng tượng để trừng phạt chúng nó, bà cho rằng bệ hạ làm thế là vì ai? Còn không phải là vì Trình Thiệu Đường kia sao!”

“Thôi thôi, một phụ nhân suốt ngày quanh quẩn trong nhà như bà làm sao có thể hiểu được chuyện triều chính, chuyện này dừng lại ở đây, nếu sau này bà có cơ hội gặp mặt Trình lão phu nhân hoặc con dâu nhà đó, ta không cần bà làm người tốt trước mặt họ, nhưng chí ít cũng đừng kết thù với họ. Hiện giờ….”

Nói đến đây, ông thở dài não nề, sắc mặt có chút sa sút.

Bệ hạ thể hiện rõ rằng muốn cất nhắc một nhóm người trẻ tuổi trong triều để thay thế những lão già như bọn họ, người bị tác động đầu tiên chính là Ninh quốc công, đệ nhất mãnh tướng một thời. Hiện giờ, bệ hạ đã thu hồi hầu hết binh quyền trong tay những võ tướng đắc lực đi theo bệ hạ năm xưa, tiếp đó thì sao? E rằng, ngài ấy sẽ tiếp tục khai đao với quan văn.

Cho nên, ông thật sự không rõ mình còn có thể ngồi trên vị trí Lại bộ hượng thư này bao lâu nữa, nói không chừng chỉ trong một khắc, thánh chỉ ban xuống, bệ hạ bảo ông có thể cáo lão hoàn hương rồi.

Tuy thượng thư phu nhân không hiểu những vấn đề phức tạp này, nhưng bà chưa từng làm trái ý ông, cho dù trong lòng có ấm ức thế nào thì cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.

Dẫu lúc đầu đám trẻ có cảm thấy không được tự nhiên trước cái nhìn chằm chằm như sói đói của bé Đá và Thành ca nhi, nhưng chung quy chúng vẫn là một nhóm trẻ con mà đứa lớn nhất không quá chín tuổi và đứa nhỏ nhất chưa đầy bảy tuổi, dù bình thường có lễ phép hiểu chuyện như người lớn, nhưng bản tính vẫn có chút tinh nghịch, vì thế chúng nhanh chóng phát hiện ra niềm vui trong đó.

Lúc ăn không được nói không hề gì, chúng có thể dốc sức thưởng thức đồ ăn ngon, khuôn mặt nhỏ bé đầy vẻ say mề, thỉnh thoảng lại suýt xoa một tiếng, tuy không nói gì nhưng lại thắng thiên ngôn vạn ngữ, khiến cho bé Đá và Thành ca nhi không ngừng nuốt nước bọt. Lúc này, Triệu Uân lại hạ chỉ, không cho phép chúng dịch khỏi vị trí, bắt chúng phải ngồi trước mặt nhóm người đang thưởng thức đồ ăn ngon.

Giờ đây, Triệu Tuần dù có hiền lành đến đâu thì cũng không khỏi học theo những đứa trẻ khác cười hi hi ha ha mê hoặc bé Đá.

Những ngày sau đó, hễ đến bữa trưa là Canh tháo phó và Chử Lương đều tới ăn cùng chúng, để xem chuyện hài của hai thằng nhóc.

Bé Đá tức tối cắn cái bánh màn thầu trong tay, đưa mắt nhìn Xương ca nhi ngồi đối diện đang híp cả hai mắt đánh chén ngon lành, sau đó nó lại cúi xuống húp xì xụp mấy miếng cháo trắng.

Đáng ghét, có gì ghê gớm chứ, đợi về nhà nó cũng được ăn!

Bỗng nhiên, Thành ca nhi ngồi bên cạnh nó lớn tiếng nói: “Bé Đá, xin lỗi nhé, ta sai rồi, ta không nên cười nhạo đệ, không nên đánh đổ điểm tâm của đệ!”

Mọi người trong điện đều bị giật mình bởi tiếng xin lỗi quá to của nó, bé Đá cũng ngớ ra. Khi nhìn thấy Thành ca nhi đứng dậy, chân thành xin lỗi mình, nó bối rối nên cũng đứng lên theo.

“Đệ, đệ cũng không đúng, đệ không nên đánh huynh.” Nó lắp bắp nói.

Canh thái phó đang gắp thức ăn thì dừng lại, sau đó từ từ đặt đũa xuống, vuốt râu mỉm cười nhìn hai thằng nhóc đang bắt tay xin lỗi nhau.

Trẻ nhỏ dễ dạy …

Chử Lương thấy thế thì cười khẽ.

Bệ hạ đúng là cao tay, có thể thuần phục hai tên tiểu qủy này một cách dễ dàng.

Một lát sau, Triệu Uân ngẩng đầu từ chồng tấu chương chất đống trên ngự án lên, liếc nhìn hai thân hình bé nhỏ đang quỳ trên đất, lạnh lùng hỏi: “Thật sự biết sai rồi? Không phải là bằng mặt không bằng lòng đó chứ?”

“Thật sự biết sai rồi ạ!” Bé Đá và Thành ca nhi đồng thanh trả lời.

Triệu Uân nhìn chằm chằm mặt hai đứa một lúc, cuối cùng cũng từ tốn nói: “Xem ra là biết sai thật rồi. Thôi được rồi, nếu đã vậy thì từ mai các ngươi không cầm ăm màn thầu cháo trắng nữa.”

“Thật ạ?! Đa tạ bệ hạ!!” Đôi mắt hai đứa đồng thời bừng sáng, mừng rỡ tạ ơn bệ hạ, sau đó quay sang nhìn nhau với ánh mắt tràn đầy hi vọng rồi cùng nhau bật cười khúc khích.

Triệu Uân che miệng ho khan một tiếng: “Đứng dậy đi!”

Cuối cùng cũng không cần ngày nào cũng phải gặm màn thầu, ăn cháo trắng như nước trắng nữa, bé Đá vô cùng vui sướng, mà hễ như vậy là miệng mồm không dứt.

“Đệ bảo nè, mẹ đệ sắp sinh cho đệ một tiểu đệ rồi đó!”

Triệu Uân giật mình, phụ nhân kia của Trình Thiệu Đường lại có thai rồi ư? Nhưng khi hắn nhìn thấy khuôn mặt đắc ý của bé Đá thì cười khẩy nói: “Thế thì làm sao? Trẫm cũng sắp có một nhi tử rồi.”

Bé Đá ‘Ồ’ lên, gãi gãi tai, sau đó lại hớn hở nói: “Sau này cháu cũng sẽ có nhi tử, nhưng ngài sẽ không thể có thêm đệ đệ.”

Triệu Uân: “…”

“Cút ra ngoài, còn không cút thì lại ăn mà thầu thêm nửa tháng nữa!”

“Ôi, đừng mà đừng mà, cháu không muốn ăn màn thầu nữa đâu!!” Bé Đá kêu oang oang, kéo tay Thành ca nhi chạy nhanh ra ngoài, chỉ sợ chạy chậm là sẽ phải ăn màn thầu thêm nửa tháng.

Nhìn bóng lưng chạy trối chết của hai đứa, cuối cùng hắn cũng bật cười, nhưng nhanh chóng thu lại nụ cười, hừ lạnh một tiếng: “Đệ đệ tính là gì, sao tốt bằng nhi tử chứ!”

Tuy nhiên, qua lời nói của bé Đá, tất cả mọi người trong cung đều biết nó sắp có tiểu đệ đệ. Sau khi hoàng hậu hay tin cũng không khỏi cười nói: “Đúng là khéo quá.”

“Nương nương không biết đó thôi, cái thai của Lăng gia nương tử còn nhiều tháng hơn nương nương ấy.” Thải Vân cười thưa.

“Vừa khéo như thế sao?” Lần này hoàng hậu có chút bất ngờ, cười hỏi.

Nói không chừng nàng và hai ngườu này thật sự có duyên phận!

“Nương nương, thần thiếp đã sửa xong đơn rồi, người xem xem.” Dung Tần đặt bút xuống, dâng đơn đã viết xong tới trước mặt hoàng hậu.

Hoàng hậu cầm lấy xem, mìm cười nói: “Khá lắm, tổng thế rất công bằng, nhưng lại có thể cân nhắc tới chỗ bất tiện của các cung, thêm bớt hợp lí, xem ra Dung tần thật sự đã tốn rất nhiều tâm tư.”

“Tần thiếp không dám kể công, tất cả đều nhờ sự chỉ dạy tài tình của nương nương.” Dung tần khiêm tốn nói.

“Sau này tiền tiêu hàng tháng của các cung sẽ phát dựa theo đơn này, còn những người tháng sau mới vào cung thì ta sẽ bẩm với bệ hạ để sắp xếp sau.”

Thải Vân nhận lấy đơn thưa ‘vâng’ rồi lui xuống.

Hoàng hậu đăm chiêu quan sát nữ tử có vẻ kính cẩn khiêm tốn bên cạnh.

Dung tần quả thực là một nhân tài có thể bồi dưỡng, tuy có chút toan tính cá nhân, nhưng không ảnh hưởng toàn cục. Sự giúp đỡ duy nhất của nàng là Tô gia thì sắp sụp đổ, Ninh gia lại càng không đáng tin. Tuy nàng đứng hàng tần thiếp, còn là người cũ trong phủ thái tử, nhưng không biết vì sao mà từ trước tới giờ vẫn mãi không có được sự sủng ái của bệ hạ.

Dùng những người không được sủng ái không con cái, không có chỗ dựa như này càng khiến nàng an tâm hơn, dù sao cung vụ bề bộn, không thể để ý hết mọi việc, vì thế nàng thật sự cần bồi dưỡng một trợ thủ.

Hơn nữa, một khi người mới vào cung, thế cuộc trong cung ắt sẽ có thay đổi….

Nàng thầm hạ quyết tâm.

Trước bữa tối Triệu Uân tới thăm hoàng hậu, hỏi thăm kĩ càng tình hình đứa bé trong bụng nàng. Hoàng hậu mỉm cười trả lời từng câu một, hai người nói chuyện đượ c một lúc thì chủ đề bất giác chuyển sang thân phận của những người mới vào cung.

“Hai người mới vào đều xuất thân danh môn, phụ và huynh lại là cánh tay đắc lực của bệ hạ, theo lý thì nên phong các nàng làm tần phi. Như vậy mới vượt qua Dung tần và Thôi tần.” Thấy Triệu Uân ra chiều chán ghét khi nghe thấy Thôi tần, hoàng hậu cân nhắc một chút rồi nói.

“Thôi tần từng phạm sai lầm lớn, tước hiệu của nàng ta không nhắc nữa cũng được. Nhưng Dung tần từ lúc hầu hạ bệ hạ tới nay luôn an phận thủ thường, bây giờ thần thiếp đang hoài thai, may mà có nàng ấy giúp thần thiếp san sẻ phần nào, nếu để địa vị của nàng ngang hàng với những người mới vào cung thì cũng không ổn.”

“Hoàng hậu nói có lý, như vậy đi, phong Dung tần lên làm quý tần!” Triệu Uân cũng thuận theo ý của hoàng hậu.

“Như vậy thì thần thiếp thay Dung tần tạ ơn bệ hạ!”

Lúc ý chỉ thăng lên làm Quý tần ban ra, mặt Dung tần khó nén nổi kích động, tiếng chúng mừng của cung nhân vang lên bên tai, nàng níu chặt chiếc khăn trong tay với ánh mắt sáng rực lên.

Không có sự sủng ái của bệ hạ gì sao chứ? Nàng vẫn có thể sống rất tốt.

Chỉ cần nàng cố gắng thì quyền thế, địa vị vẫn sẽ nằm gọn trong tay nàng!

“Nương nương, Tô lão gia nhờ người khắp nơi….” Cung nữ thân tín do dự muốn bấm báo, nhưng lại bị nàng cắt ngang.

“Cứ để quan phủ giải quyết mọi việc một cách khách quan!”

Giải quyết khách quan? Cung nữ sững sờ, còn muốn nói tiếp, nhưng lại thấy sắc mặt của nàng trở nên lạnh lẽo, vì thế nàng ta thức thời mà ngậm chặt miếng lại.

Cũng đúng, dù sao chuyện này cũng ầm ĩ như thế, chủ tử vừa mới được tấn phong nên không thể bị Tô gia liên lụy được.

Cuối cùng vụ án cháu gái kiện bá phụ ruột của nhà họ Tô cuối cùng cũng có phán quyết.

Mọi cáo buộc của Tô Ngưng San viết trong cáo trạng đều là sự thật, vì thế chi trưởng Tô gia phải trả lại tất cả của cải đã chiếm đoạt của nhị phòng, đồng thời bồi thường mọi tổn thất mà nhị phòng đã phải gánh chịu. Đồng thời, đối với việc Tô đại lão gia mưu hại đệ muội, ông ta đã bị bắt giam và chờ ngày tái thẩm, một khi có thêm bằng chứng khác, e rằng ông ta sẽ khó tránh khỏi kết cục giết người đền mạng.

Lăng Ngọc hay tin thì thở dài một tiếng, thắng kiện tuy tốt, nhưng thắng xong thì sao? Cuộc sống của tỷ đệ Tô gia e rằng sẽ chẳng khá hơn là bao.

Họ sẽ khó mà tránh khỏi sự chỉ trích của người đời, sợ rằng sẽ bị nhiều người thóa mạ.

Cùng lúc đó, tiền tuyến truyền về tin thắng trận, Trình Thiệu Đường dẫn qân bình định Hồ Châu, bắt sống tên xưng bá Hồ Châu và g iết chết hắn trước mặt người dân Hồ Châu.

Thế nhưng, khi tin Trình Thiệu Đường giết binh sĩ đầu hàng truyền về, triều đình lập tức náo động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.