Ánh Liễu không biết nàng mơ thấy gì, nhưng lại bị lời nói của nàng làm cho vô cùng xấu hổ.
Đúng như Tề vương phi nói, nàng vốn là đứa trẻ xuất thân từ gia đình nghèo khó, trước đây từng chịu rất nhiều gian khổ, nhưng nay gặp nạn, sức chịu đựng của nàng còn chẳng bằng Tề vương phi, người từ bé đã là quý nữ nhà giàu, sống trong giàu sang phú quý. Nhất là thời gian ở trên đảo trước đó, cho dù vương gia đã không còn, dẫu đại quân triều đình đã chiếm giữ hòn đảo, nhưng vương phi vẫn có thể thu xếp mọi chuyện thỏa đáng.
So với mình bây giờ, ngay cả hai đứa con cũng không chăm sóc tốt thì vương phi quả thực đã hơn mình không biết bao nhiêu lần, chả trách vương gia chỉ chọn nói lời tạm biệt với vương khi trước khi quyết định tìm đến cái chết.
Vừa nghĩ tới Tề vương đã qua đời là hai mắt nàng lại bất giác ngấn lệ.
“Được rồi, đã lâu như vậy rồi, chẳng lẽ ngươi còn chưa khóc đủ sao?” Thấy nàng lại chực khóc, Tề vương phi cảm thấy bực dọc.
“Vương gia không còn trên đời nữa rồi, người không buồn sao?” Ánh Liễu vội vàng lau nước mắt, không nhịn được mà khẽ hỏi.
“Buồn ư? Chàng là người tự chọn cái chết, chàng là người tự đưa ra quyết định, vì sao ta phải buồn? Ta có gì phải buồn chứ?” Tề vương phi cười giễu, trả lời.
“Lúc sinh tiền vương gia đối xử tốt với người như thế, nay ngài ấy mất rồi mà người còn nói những lời như vậy. Nếu ngài ấy ở dưới cửu tuyền mà biết được nhất định sẽ rất buồn.” Ánh Liễu khẽ nói.
“Khi chàng còn sống, ta cũng như vậy; nay chàng không còn, ta cũng không thay đổi. Nếu như chàng buồn vì chuyện này thì e rằng chàng đã chết từ nhiều năm trước rồi, đâu đến lượt ngươi nói những lời vô nghĩa này trước mặt ta.”
“Nhưng mà, thiếp thân rất buồn, vương gia không còn nữa, thiếp thân cảm thấy mình sống tiếp cũng chẳng còn nghĩa lí gì cả….” Ánh Liễu như thể không nghe thấy những lời nàng nói mà tự lẩm bẩm một mình.
Tề vương phi liếc nhìn bộ dạng không thiết sống của nàng ta mà không khỏi chau mày lại, một lần nữa cảm thấy giấc mơ mấy hôm trước của mình thật sự quá mức hoang đường.
Nàng khép mắt lại, quyết định không quan tâm tới nàng ta nữa. Nhưng không biết vì sao mà nàng lại nghĩ tới giấc mơ kia, nàng thậm trí còn bất giác nghĩ rằng, nếu người ngồi trên ngai vàng thật sự chết ở bên ngoài dưới âm mưu trước đây của Lỗ vương, vậy thì những người tranh giành vị trí đó sẽ chỉ còn Lỗ vương, Hàn vương và Tề vương.
Lỗ vương độc ác, Hàn vương háo sắc, Tề vương thì có một nhóm trợ thủ tài năng đứng đầu là Án Ly, dù nhìn thế nào thì cơ hội chiến thằng cũng lớn hơn hai người kia. Cuối cùng, khả năng cao là sẽ giống như ở trong mộng, được tiên đế phong làm tân thái tử, đăng cơ xưng đế.
Nếu Tề vương ở đời này giống như trong giấc mơ thì mọi chuyện đều sẽ thuận lợi, hắn sẽ không phải trải qua tình cảnh bị người ta vu hãm, bị tống vào thiên lao, sinh mẫu bị phán chết, còn bản thân hắn thì bị dồn vào đường cùng buộc phải rời khỏi kinh thành, hắn sẽ có cuộc sống suôn sẻ hơn, sau tất cả sẽ thuận lợi lên ngôi xưng đế….
Nàng thầm nghĩ, nếu đúng là như vậy thì nàng và hắn vẫn sẽ ghét nhau như thuở ban đầu, sẽ không thể nào có khoảng thời gian chung sống hòa bình như kiếp này. Khi so sánh nàng, một chính phi bụng dạ hẹp hòi, chanh chua với Ánh Liễu, một đóa hoa giải ngữ đã sinh cho hắn một đôi long phượng, bảy phần tốt đẹp của nàng ta cũng sẽ được nàng soi sáng thành mười phần.
Nghĩ tới đây, nàng cười khổ mà day nhẹ thái dương.
Tại sao nghe có vẻ như mình là người thúc đẩy sự phát triển tình cảm của bọn họ vậy nhỉ, mỗi lần nàng và Ánh Liễu nảy sinh xung đột đều sẽ khiến tình cảm của bọn họ càng thêm thắm thiết, ngược lại, hiềm khích giữa nàng và Tề vương sẽ ngày càng gay gắt hơn, cho tới khi nàng hoàn toàn bị hắn vứt bỏ, trở thành trò cười của đám phu nhân chốn kinh thành.
Đúng là một giấc mơ khiến người ta khó chịu!
Một lát sau, nàng quay đầu nhìn sang thì thấy Ánh Liễu đang nhẹ nhàng ngâm nga một giai điệu không rõ tên để ru con mình ngủ.
Thật lòng mà nói, Ánh Liễu không phải một nữ tử có dung mạo tuyệt sắc, ít nhất trong phủ Tề vương trước đây còn có nhiều nha đầu xinh đẹp hơn nàng ta, nhưng trên người nàng ta lại có một mùi hương nhẹ nhàng trời sinh, khiến người ta cảm thấy thoải mái, cũng khiến người ta bất giác muốn được thả lỏng.
Mà những thứ này vừa vặn là thứ mà nàng thiếu!
Bất cứ khi nào Tề vương xảy ra xung đột với nàng, hắn sẽ thân mật với nữ tử có tính cách trái ngược hoàn toàn với nàng, cho nên việc ngày hôm đó hắn chọn trúng Ánh Liễu không có gì đáng ngạc nhiên.
“Vương phi, người nghĩ chúng ta còn có thể bình an rời khỏi nơi này không?” Không biết đã trôi qua bao lâu, nàng nghe thấy Ánh Liễu khẽ hỏi mình.
“Chẳng phải ngươi cảm thấy không thiết sống nữa sao? Còn hỏi chuyện này làm gì?” Tề vương phi tức tối đáp.
“Thiếp thân không sợ chết, nhưng lại không yên tâm hai đứa nhỏ, chúng còn bé như vậy, lẽ ra phải lớn lên vô ưu vô lo dưới sự chăm sóc của cha mẹ, nhưng nay……”
“Có lẽ năm đó ngươi không nên sinh ra bọn trẻ, như vậy cũng không đến nỗi đau lòng như hiện tại.” Tề vương phi hờ hững nói.
Ánh Liễu không nói gì, nàng cũng không thèm để ý tới nàng ta, nhưng chỉ một lát sau, nàng lại nghe thấy đối phương khẽ thở dài một tiếng: “Vương phi, thực ra thiếp thân rất ngưỡng mộ người, người xuất thân cao quý như vậy, cái gì cũng hiểu, cái gì cũng biết, không giống thiếp thân, chỉ biết vài chữ bẻ đôi, ngoài những công việc nặng nhọc thì chẳng biết gì cả, cũng chẳng giúp được gì cho vương gia.”
“Trong lòng vương gia có người, có mấy lần rõ ràng người bên cạnh ngài ấy là thiếp thân, nhưng ngài ấy lại gọi tên của người. Vương phi, vì sao người không thích vương gia? Ngài ấy tốt như vậy, nếu như người thích ngài ấy, ngài ấy nhất định sẽ rất vui, rất vui….”
Ấn đường Tề vương phi bất giác chau chặt khi nghe nàng ta kể lể đủ thứ chuyện, còn nàng ta thì như thể đang nói một mình, kể về những chuyện xảy ra giữa nàng ta và Tề vương, chuyện nàng ta cõng đệ lên nương làm việc lúc nhỏ, cả chuyện nàng ta khóc lóc cầu xin cha mẹ đừng bán mình đi, nhưng cuối cùng vẫn bị bán.
Thậm chí còn cả chuyện năm đó nàng ta bị đẻ non.
“Thật ra thiếp thân đã sớm biết đứa trẻ đó khó mà giữ được, nhưng vẫn cố tình khiến mọi người hiểu lầm Ánh Hà tỷ tỷ, khiến tỷ ấy tưởng thiếp thân đẻ non là do dùng cao Ngọc Dung mà người ban thưởng, sau đó mới dẫn tới những chuyện về sau.”
“Ta biết rồi.” Tề vương phi không ngờ nàng ta sẽ nói tới chuyện này, nàng hờ hững đáp.
“Người biết ư?” Ánh Liễu ngớ ra, nhưng lập tức cười khổ: “Đúng vậy, người thông minh như thế làm sao có thể giấu được người chứ, người không lên tiếng chẳng qua là vì cảm thấy thiếp thân không xứng, và có lẽ cũng là vì người căn bản không quan tâm vương gia nghĩ như thế nào về người.”
“Thứ mà ngươi vứt như giẻ rách, lại là thứ mà thiếp thân khao khát cả đời.”
Tề vương phi không nói gì thêm nữa, Ánh Liễu dường như cũng mất hứng nói tiếp, căn phòng nhanh chóng rơi vào tĩnh lặng.
***
Các tướng lĩnh và thuộc hạ dưới trướng của Trình Thiệu Đường, bao gồm hai phó tướng Lý, Thôi và tiểu Mục đều thăng quan, điều này khiến cho chàng thầm thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy may mắn vì lần này bọn họ không bị mình liên lụy.
Về phần Trình Thiệu Đường, chàng không hề để tâm tới việc Triệu Uân dường như đã quên mất sự tồn tại của mình, chẳng những không phong quan ban thưởng, ngay cả một câu khen ngợi cũng không có, thậm chí còn không ra lệnh thu hồn tước vị của mình. Mỗi ngày, ngoài việc đích thân kiểm tra bài tập của bé Đá thì chàng lại bế bé Bùn đi dạo quanh phủ, vì thế, trong thời gian vài ngày ngắn ngủi, chàng đã trở thành người mà bé Bùn yêu thích nhất.
Lúc này, chàng đang bế nữ nhi trong lòng, kiên nhẫn nghe tiểu nha đầu ngây ngô kể cho chàng nghe về chuyện của mình.
Từ những chuyện tiểu nha đầu kể, chàng biết được nhị hoàng tử thích nhất là kéo búi tóc hình hoa được buộc xinh xắn của nữ nhi, mỗi lần tóc bị kéo loạn là tiểu nha đầu sẽ tức giận đuổi đánh nhị hoàng tử.
“Nhị điện hạ là người đáng ghét nhất!” Tiểu nha đầu kết luận một câu, còn gật đầu thật mạnh để tăng thêm độ đáng tin.
Trình Thiệu Đường bật cười, véo lên khuôn mặt hậm hực của nữ nhi, hùa theo nói: “Đúng, nhị điện hạ là người đáng ghét nhất, sao lại kéo tóc của bé Bùn thế chứ!”
Thấy cha đồng ý với lời của mình, bé Bùn đắc ý dẩu môi, Trình thiệu Đường ngạc nhiên phát hiện ra hai bên khóe miệng của tiểu nha đầu có hai cái má lúm, khi con bé mím môi sẽ lập tức hiện ra, khiến người ta nhìn mà không khỏi ngứa tay muốn chọc một cái.
Trên thực thế, chàng quả thực đã vươn tay chọc vào.
Bé Bùn ngây thơ chớp chớp đôi mắt đe láy, không hiểu vì sao cha lại chọc lên mặt mình.
Trình Thiệu Đường có chút mất tự nhiên khi đối diện với ánh mắt trong trẻo của con, chàng vội vàng che miệng ho khan một tiếng, sau đó thì nghe thấy hạ nhân bẩm báo rằng bệ hạ mời hầu gia vào cung yết kiến.
Chàng không dám chậm chễ, vội vàng về phòng thay đồ, lúc chuẩn bị ra cửa thì lại vị bé Bùn ôm chặt một bên chân: “Cha đi đâu thế ạ? Con cũng đi!”
“Bé Bùn ngoan ngoãn ở trong nhà, cha sẽ về sớm thôi.” Trình Thiệu Đường xoa đầu cô bé, dịu dàng nói.
“Không chịu đâu không chịu đâu, con muốn đi cùng cha.” Tiểu nha dầu bắt đầu dở trò làm nũng.
Trình Thiệu Đường hết cách với con bé, lúc đang nghĩ tới việc dânz con bé vào cung thì Lăng Ngọc vừa hay tin vội vàng đi tới, xách con bé lên dạy dỗ: “Cha có chuyện phải làm, đâu thể dẫn con theo được!”
Trình Thiệu Đường nhân cơ hội rời đi.
Bé Bùn ấm ức bĩu môi, dõi mắt nhìn theo bóng lưng vội vã rời đi của cha, nhưng vừa thấy gương mặt xụ xuống của mẹ, nó lập tức sáp lại gần, ôm lấy chân mẹ cọ cọ làm nũng.
Lăng Ngọc buồn cười, nhéo mũi con bé.
Cuối cùng nàng cũng nhìn ra được, tiểu nha đầu này giống hệt ca ca của nó lúc nhỏ, đều biết nhìn sắc mặt của người lớn.
Cha nó đầu gỗ như thế mà có thể sinh được đôi huynh muội tinh ranh như quỷ, cũng coi như hiếm có!
Trình Thiệu Đường không đoán được lý do Triệu Uân triệu mình vào cung, chàng đi theo nội thị truyền chỉ tới ngự thư phòng, lúc tới trước cửa thì tình cờ bắt gặp Canh thái phó đi từ trong ra.
“Thái phó!” Chàng vội tiến lên, cung kính làm lễ.
Canh thái phó vuốt chòm râu, mỉm cười nói: “Hầu gia cuối cùng cũng tới rồi, bệ hạ đang chờ ở bên trong kìa!”
Trình Thiệu Đường nói thêm vài câu khách sáo với ông, sau đó mới vội vàng tiến vào.
Trong phòng chỉ có một mình Triệu Uân, sau khi chàng làm lễ vấn an xong, nhưng hồi lâu không nghe được tiếng của người nọ thì không khỏi cau mày vì khó hiểu. Lúc hơi ngước mắt lên, chàng trông thấy Triệu Uân đang nhìn về phía mình với biểm cảm phức tạp.
“Bệ hạ?” Chàng gọi dò một tiếng.
“Ngày Triệu Dịch chết đã xảy ra chuyện gì, ngươi kể lại thật kỹ cho trẫm.” Cuối cùng, Triệu Dịch từ tốn cất tiếng hỏi.
Trình Thiệu Đường ngẫm nghĩ một lát rồi kể lại chuyện ngày hôm đó hai quân đang giao chiến thì bất ngờ xảy ra động đất, hai quân lập tức đình chiến tham gia vào cứu nạn, cứ vậy cho tới mấy ngày sau tình hình mới khá lên, bấy giờ Tề vương mới hỏi hắn chuyện liên quan tới thân thế của Khải Nguyên đế.
“Vào đêm hôm đó, Tề vương sai hạ nhận lui xuống rồi tự thiêu trong căn nhà nhỏ biệt lập, ngọn lửa cháy gần một đêm mới được dập tắt, sau đó chúng thần phát hiện một thi thể nam đã cháy thành tro trong đống đổ nát, sau nhiều lần nghiệm chứng thì xác định người chết là Tề vương.”
Nói đến đây, chàng lại nhìn về phía Triệu Uân nãy giờ vẫn lặng im không nói một lời, thấy mặt hắn trầm xuống nhưng nhìn không ra chút cảm xúc nào khiến chàng thoắt cái trở nên thấp thỏm.
Sau một hồi suy nghĩ, chàng vẫn dũng cảm nói: “Tề vương mưu nghịch vốn là tội không thể tha thứ, theo lí thì chết cũng không đền hết tội. Nhưng lúc còn sống Tề vương đã hết lòng cứu trợ nạn dân; sau khi Tề vương chết, những người đi theo hắn cũng chưa từng buông thả, ngay cả phận nữ lưu như Tề vương phi cũng không hề câu nệ thân phận vương phi tôn quý mà tiêu tán hết tài sản của mình để trợ giúp triều đình cứu tế thiên tai, chỉ với một mong muốn là giúp phu quân mình chuộc tội.”
“Thần cho rằng những kẻ hung ác tàn bạo không thể dễ dàng tha thứ, chỉ những người đã ăn năn hối cải, đồng thời, đã dùng hành động thực tế để chuộc tội mới nên nhận được sự khoan hồng. Điều này cũng thể hiện lòng nhân từ của bệ hạ.”
Triệu Uân vẫn không lên tiếng, Trình Thiệu Đường chỉ nói tới đây rồi cũng không nói thêm gì nữa, chắp tay hành lễ xin lui.
“Thiệu Đường huynh đệ!” Sau khi rời khỏi ngự thư phòng, chàng đang định về nhà thì bỗng nhiên nghe thấy phía sau có người gọi mình, quay đầu nhìn lại thì lập tức nở nụ cười, sải bước đi tới: “Chử đại ca!”
Chử Lương cười ha ha vỗ lên vai chàng, trêu chọc: “Có lẽ ta phải gọi đệ là hầu gia mới đúng.”
“Đại ca nói gì vậy chứ, cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, đệ vẫn mãi là Thiệu Đường huynh đệ của huynh.” Trình Thiệu Đường nghiêm túc nói.
Chử Lương lại cười ha ha: “Cái tính cứng nhắc này của đệ đã nhiều năm như vậy mà vẫn không hề thay đổi.”
Sau nhiều năm không gặp, hai người tới một dinh thự ở gần cung của Chử Lương để tụ tập.
Còn ở trong ngự thư phòng lúc này, hoàng hậu cũng đang dịu dàng nói lời khuyên giải: “Người ta thường nói, phu thê vốn là một. Nhưng cũng có người nói rằng, tội bất cập thê nhi(*). Thần thiếp lại cho rằng, thê tử nhận được bao nhiêu vinh hiển mà phu quân mang lại thì cũng nên gánh vác bấy nhiều tội lội của phu quân, thần thiếp tin rằng tứ đệ muội cũng nghĩ như vậy, cho nên, sau khi tứ đệ qua đời muội ấy mới cố gắng hết sức để chuộc tội cho phu quân.”
(*) Tội bất cập thê nhi: Ý của câu này là ai làm sai thì người đó phải đền tội, không liên lụy tới người nhà.
“Thần thiếp không dám cầu xin bệ hạ khoan dung với nàng, chỉ xin bệ hạ có thể giữ lại mạng cho nàng ấy.”
Triệu Uân im lặng lồi lâu, một lát sau, hắn vươn tay đỡ lấy hoàng hậu đang qùy trên đất lên.
Hôm nay, Khải Nguyên đế hạ chỉ, giáng Tề vương xuống làm dân thường vì tội mưu phản. Còn những người đi theo hắn ta, Khải Nguyên đế cảm động trước những hành động mà bọn họ đã làm cho những nạn dân địa phương trong trận thiên tai, nên đều được đặc xá, miễn tội chết.
Sau khi ý chỉ truyền tới, Tề vương phi nhắm mắt lại, hít thở thật sâu.