“Vương phi, chúng ta có thể rời khỏi đây rồi phải không?” Ánh Liễu kích động hỏi.
Tề vương phi gật đầu, sau đó dặn dò: “Đừng gọi vương phi gì đó nữa, từ nay về sau trên đời sẽ không còn Tề vương phi nữa, chỉ có Tào Tinh Nhiễm.”
Đúng vậy, từ nay trở đi nàng sẽ không còn là Tề vương phi nữa, mà là Tào Tinh Nhiễm, một Tào Tinh Nhiễm không có ràng buộc, sống tự do tự tại!
Ánh Liễu ngơ ngác nhìn biểu cảm kì lạ trên mặt nàng, nàng ta bỗng nhiên vươn tay ra nắm chặt lấy ống tay áo của nàng, khẩn thiết cầu xin: “Vương phi, không, phu nhân, nô tỳ gấp chăn giặt giũ, nhóm củi làm cơm cho người, cầu xin người đừng vứt bỏ ba mẹ con nô tỳ.”
Tào Tinh Nhiễm chau mày: “Khi không ngươi nói mấy lời này làm gì?”
“Nô tỳ biết mình rất ngu ngốc, ngoài những công việc tay chân ra thì không biết làm gì cả, người để nô tỳ ở bên cạnh người làm người nha hoàn làm công việc tay chân cũng được, nô tỳ có thể làm bất cứ điều gì, có khổ thế nào cũng chịu được, thật đấy, chỉ xin vương phi đừng vứt bỏ chúng ta.” Ánh Liễu nắm chặt lấy ống tay áo của nàng, khẩn thiết cầu xin.
Tào Tinh Nhiễm dở khóc dở cười, tự nhiên nảy sinh cảm giác quái dở rằng mình là kẻ phụ tình, vứt bỏ thê nhi.
“Ngươi làm gì vậy, mau đứng lên!” Nàng sầm mặt xuống, vươn tay kéo Ánh Liễu đang quỳ trên đất lên.
Ánh Liễu thấy sắc mặt nàng nặng nề, sợ làm mất lòng nàng nên chỉ đành cắn răng, mím môi đứng dậy.
“Các người có thể đi rồi.” Khoảng chừng một khắc sau, có thị vệ trong cung tiến tới mở cửa ngục cho bọn họ.
Tào Tinh Nhiễm hít sâu vài cái, dẫn đầu sải bước ra ngoài, Ánh Liễu nắm tay hai con đi theo sau nàng một tác không rời.
Ra khỏi đại lao, nàng vươn tay ra chắn ánh mắt trời gay gắt đang chiếu thẳng vào mình, sau khi cảm thấy bản thân đã dần thích nghi mới từ từ mở hai mắt ra.
“Triệu phu nhân, nô tỳ phụng mệnh Vinh Huệ trưởng công chúa tới đây đón người tới Từ Ân đường.” Đúng lúc này có một cỗ xe ngựa dừng trước mặt bọn họ, sau đó có một vị ma ma già từ trên xe xuống cung kính làm lễ với nàng.
Tào Tinh Nhiễm nhận ra đây là vị ma ma gia bên cạnh Vinh Huệ trưởng công chúa thì không khỏi cười nói: “Ma ma tới đúng lúc lắm, ta đang lo tiếp tiếp theo nên đi đâu về đâu, thì bà tới.”
“Những năm qua trưởng công chúa điện hạ vẫn luôn nhớ ming người, phu nhân mời….”
Tào Tinh Nhiễm đang chuẩn bị lên xe ngựa thì nghe thấy tiếng gọi khàn khàn của Ánh Liễu ở phía sau: “Phu nhân….”
Nàng dừng bước, quay đầu nhìn thì bắt gặp vẻ nài xin của Ánh Liễu, sau lại nhìn sang hai đứa trẻ nheo nhóc đang dựa sát vào nàng ta. Cuối cùng, ánh mắt nàng dừng lại trên gương mặt của bé trai, gương mặt nhỏ nhắn nhưng giống hệt người đó, sau một hồi cảm thán nàng buông một tiếng thở dài và nói: “Các ngươi cũng lên đi!”
Sau khi nữ nhi duy nhất là Khang Ninh quận chúa qua đời, Vinh Huệ trưởng công chúa vẫn luôn sống ở Từ Ân đường nơi cách chùa Tưởng Quốc một bức tường. Bà là cô mẫu của kim thượng, song trước nay không màng sự đời, sau khi sống lánh đời tại Từ Ân đường cũng chỉ qua lại với Tề vương phi, nay là Triệu phu nhân Tào Tinh Nhiễm.
Điều này cũng là do bà và mẹ của Tào Tinh Nhiễm là bạn thân chốn khuê phòng, nên vì hay tin hoàng đế đặc xá cho một nhóm người của Tề vương, bà lập tức sai người tới đón nàng.
Thế nhưng, khi bà trong thấy ba mẹ con Ánh Liễu đi theo sau Tào Tinh Nhiễm thì sắc mặt tức thì sầm xuống.
Ánh Liễu thật sự rất sợ bà, vì năm đó, khi lần đầu cùng Tề vương phi đến Từ Ân đường từng bị Vinh Huệ trưởng công chúa phạt quỳ, bấy giờ thấy sắc mặt bà nặng nề như vậy, nàng sợ tới nỗi quỳ sụp xuống, chỉ sợ bà sẽ lập tức đuổi mình đi.
“Nhiều năm không gặp, điện hạ càng ngày càng nghiêm khắc rồi, thoáng cái đã khiến nàng ta sợ nhũn cả chân.” Tào Tinh Nhiễm vờ như không biết nguyên nhân, cười nói.
Không đợi Vinh Huệ trưởng công chúa đáp lời, nàng đã dìu Ánh Liễu đứng dậy rồi quở: “Đúng là đồ vô dụng, chẳng lẽ trong thời gian bị nhốt này đã khiến ngươi quên sạch lễ nghi cơ bản rồi sao?”
Ánh Liễu cố gắng lấy lại tinh thần, đầu tiên là kính cẩn làm lễ vấn an, sau mới bảo hai con làm lễ.
“Thôi thôi, đưa bọn họ đi nghỉ ngơi trước đi!” Vinh Huệ trưởng công chúa lườm Tào Tinh Nhiễm một cái, chán nản nói.
Đợi khi thị nữ dẫn ba mẹ con Ánh Liễu lui xuống, bà mới tức tối nói: “Mới có mấy năm không gặp, sao ngươi đã học được cái thói khẩu thị tâm phi như thế rồi? Cái loại bại hoại này thì nên mặc ả ta tự sinh tự diệt mới đúng, ngươi cần gì phải để tâm tới ả ta.”
“Nhiều năm không gặp, trông di mẫu ngày càng khỏe mạnh đấy.” Tào Tinh Nhiễm cười nói.
“Đừng có nói mấy lời vô ích đấy, nếu ngươi sợ mất thể diện nên mới phải thu nhận bọn chúng thì ta sẽ đứng ra làm người xấu, đuổi quách chúng đi.” Vinh Huệ trưởng công chúa xụ mặt nói.
“Con biết di mẫu muốn tốt cho con. Nhưng mà, đưa ba mẹ con họ tới đây nương nhờ quả thực là chủ ý của con. Cũng không vì thứ gì khác, chỉ là vì hai đứa nhỏ đó, dẫu gì con cũng là người nhìn chúng lớn lên, vả lại chúng còn là cốt nhục của người nọ, làm sao con có thể nhẫn tâm nhìn chúng lưu lạc đầu đường xó chợ, không chốn an thân chứ.”
“Hơn nữa, ai có thể biết cũng như đảm bảo được tương lai sẽ thế nào? Đời còn dài như vậy, dù sao con cũng phải tìm chuyện gì đó để làm, chi bằng cứ nuôi chúng trước xem sao.” Giọng điệu của nàng nghe rất thoải mái như thể đang tùy ý nuôi một con mèo con chó, Vinh Huệ trưởng công chúa nghe vậy chỉ lắc đầu, không nói thêm gì nữa.
Còn ở trong phòng lúc này, Ánh Liễu đang dặn dò đôi nhi nữ: “SAu này các con phải ngoan ngoãn nghe lời mẹ, không được để mẹ tức giận, nhớ rõ chưa?”
Triệu Nhuận, đứa bé có dung mạo cực kỳ giống phụ thân ngoan ngoãn gật đầu: “Nhớ rồi ạ, con và muội muội sẽ nghe lời mẹ, không để mẫu thân tức giận.”
Triệu Hàm búi tóc hai bên cũng bắt chước huynh trưởng trở lời.
Anh Liễu nhìn đôi nhi nữ như thể đã lớn thêm vài tuổi của mình mà sống mũi cay cay, suýt nữa rơi nước mắt, nàng vội vàng giang rộng hai tay ôm các con vào lòng.
Khi Trình Thiệu Đường rời khỏi phủ của Chử Lương thì nghe được ý chỉ đặc xá của Khải Nguyên đế thì không khỏi giật mình, sau đó nhoẻn miệng cười
Chàng biết bệ hạ sẽ không bao giờ để mình thất vọng mà.
Tuy Khải Nguyên đế có thể miễn tội chết cho chúng, nhưng tội sống khó tha, tất cả thuộc hạ đi theo Tề vương đều bị đày đến vùng khổ lạnh làm cu li.
Những người đó đã theo Tề vương vào sinh ra tử nhiều năm, có khó khăn gian khổ nào chưa từng trải qua, lần này có thể giữ được mạng sống đã là kết cục tốt nhất của họ, vì thế chẳng ai nói nửa lời oán thán.
Khi biết Án Ly muốn gặp mình, Trình Thiệu Đường đang chỉ dạy bé Đá tập võ, sau khi nghe thị vệ báo xong thì gật đầu: “Biết rồi.”
“Cha ơi, người xem bộ quyền này con đánh thế nào? Có tiến bộ hơn lần trước không ạ?” Bé Đá hít sâu một hơi, vui vẻ hỏi.
Bé Đá sắp tròn mười tuổi nhìn trông rất chắc khỏe, so với việc đọc sách viết chứ thì cậu càng thích múa đao vung thương.
“Khá tiến bộ, chỉ là động tác màu mè quá nhiều. Trong thực chiến, mỗi chiêu thức chỉ để đánh bại đối thủ, nên không cần bày ra tư thế đẹp làm gì.” Trình Thiệu Đường vỗ vai con: “Cha còn có việc, con cứ luyện tiếp đi, đợi cha về sẽ kiểm tra con sau.”
Dẫu bé Đá có chút thất vọn, nhưng vẫn vui vẻ đồng ý.
Lúc Lăng Ngọc dắt tay nữ nhi tới lại chỉ trông thấy bóng lưng rời đi của Trình Thiệu Đường. Nàng nhìn bé Đá đang nghiêm túc luyện quyền cách đó không xa, nhìn dáng người uyển chuyển dưới ánh mặt trời, từng chiêu thức, từng nhịp phách, từng cái liếc mắt của con khiến nàng nhìn đến mê mẩn.
“Dường như chỉ trong chớp mắt mà bé Đá đã lớn thế này rồi, tháng sau là sinh nhật mười tuổi của nó, chúng ta phải ăn mừng một phen mới được.” Vương Thị không biết đã đi tới cạnh nàng tự lúc nào, giọng có chút vui mừng.
“Đúng thế, thật sự là chỉ như một chớp mắt, bé Đá sắp mười tuổi rồi….” Lăng Ngọc lẩm bẩm.
Mười tuổi, nhi tử của nàng sắp mười tuổi rồi….. Kiếp trước, nàng đã chết vào một ngày nào đó sau khi thằng bé đón sinh nhật mười tuổi không lâu.
Tuy nhiên, kiếp này đã khác rồi. Kiếp này bọn nàng không cần bôn ba khắp nơi để kiếm kế sinh nhai, bé Đá của nàng không cần phải chịu đói, thậm chí thằng bé còn có cái tật kén ăn. Thằng bé ngày càng cao lớn, ngày càng chắc khỏe, tính tĩnh cũng cởi mở hoạt bát hơn.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lấm tấm mồ hôi dưới ánh mặt trời, tầm mắt nàng bỗng chốc nhòa đi.
Nàng biết rằng, kiếp này dẫu mình có bao nhiêu đứa con thì cũng sẽ chẳng có đứa nào có thể sánh được với địa vị của bé Đá trong lòng nàng, cũng sẽ chẳng có đứa nào có thể khiến nàng vừa yêu vừa cảm thấy áy náy ở cả hai đời giống như bé Đá.
“Phu nhân, Phùng thị vệ quay lại rồi.” Phục Linh đi tới bẩm báo.
Lăng Ngọc vội vàng quay mặt đi chỗ khác để giấu đi đôi mắt đẫm lệ của mình, một lúc lâu sau mới lên tiếng phân phó: “Mau mời hắn vào.”
Phùng thị vệ là người năm đó Trình Thiệu Đường để lại cho nàng trước khi xuất chinh, để thăm dò tin tức của mẹ con Minh Cúc. Từ khi Tề vương dẫn đám người Đường Tấn Nguyên nhân lúc hỗn loạn trốn khỏi kinh thành, mẹ con Minh Cúc cũng không rõ tung tích, mấy năm qua Lăng Ngọc vẫn luôn âm thầm ra lệnh cho Phùng thị vệ đi thăm dò tung tích của mẹ con nàng, nhưng thủy chung không có tin tức gì.
“Thuộc hạ đã hỏi thăm khắp nơi, nhưng chỉ điều tra ra mẹ con Đường phu nhân từng xuất hiện ở thành Lương châu, tiếc là lúc thuộc hạ tới Lương châu thì đã không tìm thấy tung tích của họ nữa.”
Lăng Ngọc khăng khăng cho rằn lần này có thể tìm được người, nhưng hắn nói như vậy thì không khỏi thất vọng.
“Thế ngươi có biết lúc ở thành Lương châu mẹ con nàng từng mưu sinh bằng cách nào không?” Nàng gặng ỏi.
“Nghe nói Đường phu nhân kiếm được chút tiền bằng nghề giúp việc, hai mẹ con sống rất khổ cực, nhất là mấy năm chiến loạn trước đó, chắc chắn họ đã phải chịu không ít khó khăn. Nhưng hiện giờ thiên hạ đã thái bình, có lẽ Đường phu nhân sẽ nghĩ tới việc tìm một nơi nào đó để ổn định.”
“Nói cũng có lý, nếu vậy thì khả năng tìm được mẹ con nàng sẽ lớn hơn. Phiền Phùng thị vệ dẫn người đi thắp nơi nghe ngóng, nhất định phải tìm được tung tích của mẹ con nàng.”
“Phu nhân yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ dốc toàn lực tìm kiếm!”
“Con muốn tìm nương tử của Tấn Nguyên sao?” Vương Thị chợt hỏi.
Lăng Ngọc gật đầu, hỏi: “Mẹ biết đệ ấy sao?”
Vương Thị thở dài: “Ta có biết thằng bé Tấn Nguyên này, ngày trước cùng làm trong tiêu cục với Thiệu Đường, thân với Tống Siêu như huynh đệ ruột. Nhưng không ngờ mấy năm sau chúng lại lần lượt ra đi, để lại cô nhi quả phụ biết phải nương tựa vào ai?”
“Dầu sao chúng cũng từng kết một đoạn duyên lành với nhà chúng ta, dù thế nào đi nữa cũng phải cố gắng hết sức để tìm được hai mẹ con nàng. Tuy giờ không đánh trận nữa, nhưng phận nữ nhi như nàng, lại còn dẫn theo con nhỏ, khó nhọc biết bao!”
“Mẹ yên tâm, Thiệu Đường đã sắp xếp người đi tìm từ lâu rồi, con tin rằng không lâu nữa chúng ta sẽ tìm được tung tích của mẫu tử họ thôi.” Lăng Ngọc thấy bà buồn bã thì vội vàng an ủi.
Thật ra, sau khi Trình Thiệu Đường trở về từ huyện Thanh Hà đã bí mật cho người đi tìm mẹ con Minh Cúc, chỉ là thời điểm đó chàng vừa bị triều thần kết tội thả Tề vương đi, Triệu Uân cũng lạnh nhạt với chàng, cho nên không dám tìm công khai.
Nhưng bây giờ thì khác, Triệu Uân đã hạ chỉ đặc xá, ngay cả Tề vương phi và trắc phi của Tề vương đều đã được đặc xá, nữ quyến của những người đi theo Tề vương đương nhiên cũng nằm trong số đó.
“Mong là như vậy!” Vương Thị làm sao không biết nàng đang an ủi mình. Trong biển người mênh mông này, muốn tìm một người đâu phải chuyện dễ dàng, nếu dễ dàng như thế thì sẽ không tìm mãi tới tận bây giờ mới có tin tức truyền về.
Lúc về nhà, Trình Thiệu Đường mang theo một tin tức, Thái thường tự thiếu khanh Tăng đại nhân ngỏ ý muốn hứ hôn thứ nữ của mình co Trình Thiệu An.
Mấy năm nay, hôn sự của Trình Thiệu An vẫn chưa đâu vào đâu, Vương Thị càng lo lắng về vấn đề chọn người phù hợp bao nhiêu thì Trình Thiệu An càng bàng quan bấy nhiêu.
“Tăng đại nhân đích thân tới tìm ta, điều này chứng tỏ ông ấy rất có thành ý, nàng tìm một cơ hội thích hợp tới Tăng phủ gặp Tăng cô nương kia một lần, nếu hai người thấy tốt thì chúng ta sẽ nhận lời. Thiệu An từng tuổi này rồi, không thể kéo dài thêm được nữa.” Trình Thiệu Đường cau mày nói.
Chàng cũng không ngờ rằng, hôn sự của Trình Thiệu An đã được chuẩn bị từ trước khi chàng dẫn binh ra trận tới tận bây giờ vẫn chưa hoàn thành.
“Cũng được, hôn sự của đệ ấy cũng không thể tiếp tục trì hoàn nữa.” Lăng Ngọc gật đầu.
“Còn một chuyện nữa, mấy hôm trước ta ngồi ôn chuyện với Chử đại ca, trong bữa cơm huynh ấy đột nhiên hỏi tới Trụ tử tẩu, năm nàng về thôn có từng nghe tẩu ấy nói gì không?”
Trụ tử tẩu mà chàng nhắc tới chính là Tiêu Hạnh Bình, Tiêu quả phụ của thôn Trình gia năm đó.
Lăng Ngọc chớp chớp mắt, ra chiều thản nhiên: “Chẳng thấy tẩu ấy nói gì cả.”
Trình Thiệu Đường nhìn nàng với ánh mắt nghi hoặc, cuối cùng vẫn không nói thêm gì nữa.
Lăng Ngọc thấy chàng không gặng hỏi thì thầm thở phào, nghĩ tới chuyện Dương Tố Vấn phàn nàn với nàng mấy ngày trước mà không khỏi nhức đầu.
Năm đó, chủ nhân của tua kiếm mà Tiêu Hạnh Bình nhờ mình tìm giúp rõ ràng chính là Chử Lương, giữa hai người nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng tiếc là Dương Tố Vấn không thể moi được bất kì thông tin nào từ Chử Lương, điều duy nhất mà bọn họ biết chỉ là Chử Lương từng lĩnh chỉ ra ngoài làm việc, sau khi trở về không lâu thì được thăng lên làm Thống lĩnh cấm vệ quân kiêm phụ trách dạy hoàng trưởng tử và những đứa trẻ khác võ nghệ.
Tiếc là núi cao sông dài đường đi không tiện, nếu không nàng nhất định sẽ tìm cách hỏi bằng được Tiêu Hạnh Bình.
Thế nhưng, Lăng Ngọc lại không ngờ rằng Trình Thiệu An, người vẫn luôn bàng quan với hôn sự của mình, khi vừa nghe huynh trưởng ngỏ ý muốn hạ sính lễ với thứ nữ của Thái thường tự thiếu khanh, đã trầm mặc một lát và nói: “Đệ không thể đồng ý mối hôn sự này.”
“Sao lại thế?” Trình Thiệu Đường sửng sốt, không ngờ hắn lại từ chối dứt khoát như vậy.
Trình Thiệu an do dự một lát, vẻ mặt trông như đang đấu tranh, cuối cùng hắn cắn răng rồi quỳ sụp xuống.
“Có gì thì bình tĩnh nói, đệ làm gì vậy?” Trình Thiệu Đường cau mày, vươn tay toan đỡ hắn dậy, nhưng lại bị hắn vùng ra.
Trình Thiệu An khẩn thiết nói: “Đại ca, đệ đã có người trong lòng, xin đại ca tác thành cho bọn đệ.”
Nói xong, cả Trình Thiệu Đường và Vương Thị đều hết sức ngạc nhiên.
“Cái thằng bé này, có người trong lòng rồi sao không nói sớm?! Cô nương đó là con cái nhà ai?” Vương Thị mừng rỡ hỏi.
Nếu như nó sớm nói cho bà biết đã có người trong lòng thì mấy năm nay bà cũng đâu cần đau đầu vì chuyện này như thế.
Lăng Ngọc trầm tư nhìn hắn, trong lòng xuất hiện một suy đoán.
Trình Thiệu Đường không khỏi cau mày, thấy không được lạc quan lắm thì từ từ ngồi xuống, trầm giọng hỏi: “Là cô nương nhà nào?”
Trình Thiệu An hơi do dự, nhưng vẫn cắn răng trả lời: “Là Tô Ngưng san, Tô cô nương.”
Quả nhiên không ngoài dự đoán của nàng….. Lăng Ngọc cũng không thấy bất ngờ với kết quả này.
Họ Tô? Trình Thiệu Đường chau chặt hàng mày, sẽ không phải cô nương Tô gia mà chàng biết chứ?
“Tô cô nương? Là vị Tô cô nương năm đó tố cáo bá phụ sao?” Vương Thị sửng sốt.
“Phải ạ, chính là vị Tô cô nương đó.” Sau khi nghĩ thông suốt, Trình Thiệu An kể tường tận về mối quan hệ hợp tác kinh doanh của mình và Tô Ngưng San.
Cuối cùng hắn nhìn Trình Thiệu Đường và nói: “Đệ biết đại ca không phải người đặt đâu ngồi đó, năm đó huynh không đồng ý mối hôn sự với Tô gia cũng là vì không muốn có dính líu gì tới chi cả nhà họ Tô, và cả vị Dung quý tần trong cung nữa.”
“Thế nhưng Tô gia bây giờ đã không còn là Tô gia năm xưa nữa, Tô cô nương là phận nữ lưu, vừa một mình nuôi nấng ấu đệ, vừa tự lực chèo chống gia đình. Dù cuộc sống có khó khăn nhưng nàng vẫn giữ vững một trái tim sạch sẽ, chưa từng để tiền tài danh lợi mê hoặc, luôn làm việc bằng lương tâm của mình, nàng thật sự là một nữ tử đáng để người ta kính phục.”
Từ kính sinh yêu quả thực là một chuyện hết sức hợp lẽ, đợi khi hắn phát hiện ra trong tim mình đã tồn tại bóng hình mảnh khảnh của nàng thì đã không thể quay đầu.
“Còn vị Dung quý tần trong cung…… một phi tần của thiên tử như nàng thì có liên quan gì tới một thứ dân như đệ chứ?” Hắn bình tĩnh nói tiếp.
Thời gian là liều thuốc tốt nhất, đã nhiều năm trôi qua, dù vết thương có đau đến đâu thì cũng đã sớm được chữa lành. Huống chi, người đó rời xa mình là để có cuộc đời tốt đẹp hơn, hưởng vinh hoa phú quý trọn đời, có được những thứ nàng hằng mong ước, dù sau này có ngã lộn nhào thì đó cũng là chuyện của nàng, không còn liên quan gì tới hắn nữa.
Trình Thiệu Đường nhìn hắn chằm chằm, không bỏ sót bất kì biểu cảm nào trên khuôn mặt hắn.
“Ta vẫn phải tiếp tục suy nghĩ về chuyện này, hôm khác bàn bạc tiếp.” Một lúc sau, chàng từ tốn nói.
“Đại ca!” Trình Thiệu An còn muốn nói thêm nhưng Trình Thiệu Đường đã đứng dậy, bế bé Bùn đang nhào vào lòng mình lên rồi bước qua người hắn.
“Còn cân nhắc là còn có hi vọng, nếu bây giờ đệ không chịu thuận theo, chỉ sợ sẽ không còn cơ hội nào nữa.” Lăng Ngọc thấy hắn quyết tâm đuổi theo gặng hỏi thì lắc đầu nhắc nhở.
Trình Thiệu An giật mình, nhanh chóng hiểu ra: “Đa tạ đại tẩu!”