Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành

Chương 17: 17: Không Cứu Được




Trans: Nàng fish.
Mệnh lệnh của bên trên? Lăng Ngọc giật mình.
Trình Thiệu Đường là một tiêu sư bình thường, rốt cuộc có thể làm được gì khiến ‘bên trên’ cố ý hạ lệnh bắt chàng vào đại lao? Huống chi còn là biển thủ đồ vật quý giá của khách hàng? Người khác thì nàng không rõ, nhưng với tính cách ngay thẳng của Trình Thiệu Đường, chàng tuyệt đối không thể làm ra chuyện như vậy.
“Trong việc này chắc chắn có hiểu lầm gì rồi, chứ phu quân nhà ta là người vô cùng chính trực, chắc chắn sẽ không làm ra chuyện như vậy…”
“Hiểu lầm hay không cũng do đại nhân quyết định, đây không phải là chuyện mà một phụ nhân nhỏ bé như ngươi có thể quyết định được.

Được rồi được rồi, những gì nên nói ta đã nói hết với ngươi rồi, mau đi đi!”
“Vị đại ca này, xin ngài thương xót cho ta, có thể để ta vào trong gặp chàng một lát không?” Lăng Ngọc hãy còn kiên trì hỏi.
“Sao ngươi phiền phức thế nhở? Người mà bên trên đích thân hạ lệnh bắt có thể tùy tiện để ngươi gặp được sao?” Quan sai trừng mắt nhìn nàng.
Lăng Ngọc vẫn mặt dày khẩn thiết cầu xin thêm vài câu, người nọ bực bội xua tay với nàng như đuổi ruồi, tỏ ra hung dữ mà uy hiếp: “Nếu còn không đi ta cũng bắt cả ngươi đấy!”
Lăng Ngọc thầm chửi thề trong lòng, vẫn muốn cầu xin thêm nhưng chợt nghe thấy tiếng hô dẹp đường của quan sai từ phía sau truyền tới:
“Đại nhân hồi phủ!”
“Còn không đi mau?! Đại nhân hồi phủ rồi, nếu ngươi còn đứng chắn trước cổng lớn, ta bắt cả ngươi luôn đấy!” Quan sai đẩy nàng một phát.
Lăng Ngọc bị hắn đẩy lui mấy bước về sau, khó khắn lắm mới đứng vững được thì trông thấy chiếc kiệu vải xanh đang dừng ở trước cổng nha môn, sau đó một nam tử mặc thường phục, chừng ba mươi tuổi, đi ra từ chiếc kiệu.
“Đại nhân, đại nhân, oan uổng quá! Oan uổng quá!” Đôi mắt nàng lúng liếng, vừa nhìn về phía vị đại nhân nọ hô to, vừa chạy về phía đối phương.
Quan sai thấy nàng sắp lao tới trước mặt Huyện lão gia thì nhanh chóng tiến lên ngăn cản: “To gan, chớ có quấy nhiễu đại nhân!”
“Bẩm đại nhân, oan uổng quá ạ, quan uống quá!” Lăng Ngọc khẩn thiết nhìn về phía vị Huyện thái gia bấy giờ đã dừng chân lại, đang nhìn về phía nàng bằng ánh mắt ngờ vực, sau đó nàng kêu lớn.

“Điêu dân to gan!” Quan sai thấy nàng hành động liều lĩnh, nạt một câu rồi định đẩy nàng xuống.
“Để nàng ta tới đây.” Cánh tay của Lăng Ngọc bị bắt chéo ra sau lưng, đau đến nỗi nàng hít một hơi lạnh, may mà lúc này Huyện thái gia cuối cùng cũng cất lời vàng ngọc.
Nhân lúc đám quan sai buông lỏng tay, nàng chạy nhanh tới, vội nói: “Thưa đại nhân, tướng công nhà ta bị oan ạ!”
“Tướng công ngươi là ai? Có oan tình gì?” Huyện thái gia vuốt chòm râu ngắn, ngạc nhiên hỏi.
“Tướng công ta họ Trình tên Thiệu Đường, hôm nay không biết tại sao lại bị bắt vào đại lao.

Thưa đại nhân, tướng công ta xưa này là người trung thực hồn hậu, sẽ không bao giờ làm…”
“Bẩm đại nhân, tướng công của nàng ta là một người trong số đám tiêu sư sáng nay vừa bắt về.” Vị quan sai bị nàng lôi kéo hỏi thăm trước đấy không nhịn được mà cắt ngang lời nàng.
Huyện lão gia vừa nghe xong, sắc mặt đã trở nên cực kỳ ảm đạm, giọng nói có vẻ cam chịu: “Người của tiêu cục à? Vậy thì ta không làm chủ được!”
Nói xong, cũng không biết hắn ta đang nghĩ gì mà bỗng nhiên mắng ra một câu thô tục: “Bố tiên sư, ta chưa từng phán một vụ án nào khó hiểu như thế!”
Lăng Ngọc ngỡ ngàng, trừng lớn hai mắt không dám tin, một lát sau, nàng ngơ ngác hỏi quan sai ban nãy: “Ngài ấy thật sự là đại nhân của huynh sao? Thật sự là Quách Kì, Quách đại nhân, quan phụ mẫu của dân chúng đó ư?”
Quan sai nọ che mồm ho khan một tiếng: “Đúng là ngài ấy, nếu là giả bao đổi trả!”
Lời vừa dứt, hắn trông thấy phụ nhân này lao vào phủ nha, đuổi theo Huyện thái gia như một cơn gió.
“Đại nhân, xin ngài chờ chút, dân phụ vẫn còn lời muốn nói…”
“Ngươi làm sao vậy hả? Ta đã nói với ngươi mấy lần rồi, vụ án của tướng công nhà ngươi ta không quản nổi! Làm quan thôi đã đủ dồn người ta vào chỗ chết rồi, đã thế còn không biết chức vị của người này lớn tới cỡ nào, nói một câu là có thể trực tiếp ép người thành trang giấy, sao có thể để ngươi vào nói chuyện được!” Quách Kì đau đầu, day thái dương.
Hắn chưa từng gặp phải một nữ tử nào vừa khó chơi vừa khôn khéo như thế, vốn định dùng uy nghiêm của quan lão gia để cho người đuổi thẳng nàng ta ra ngoài, nhưng khi hắn vừa mới lộ ra ý như vậy, phụ nhân này đã bi thương lau nước mắt tràn mì, nói: “Mọi người đều nói Quách đại nhân là vị quan tốt, chẳng những là quan thanh liêm mà còn là một vị quan có thể bảo vệ người dân, trong huyện chưa từng có oan sai dưới sự quản lý của đại nhân, phụ nhân tin rằng đại nhân nhất định có thể rửa sạch oan tình, giúp người bị oan rửa sạch oan khiên.” vân vân, nàng nói đến nỗi khuôn mặt tuấn tú của hắn đỏ bừng cả lên.
Phải mất khá lâu hắn mới tỉnh táo lại, thầm nghĩ: “Nguy hiểm quá, suýt nữa trúng thuốc mê của ả phụ nhân giảo hoạt này rồi!”

Hắn hẵng giọng, cuối cùng nghiêm mặt, nạt: “Đừng có mà lắm lời, nếu còn không đi, bản quan sẽ cho người đuổi ngươi ra ngoài!”
Lăng Ngọc nhìn mặt lựa lời, biết lần này hắn nói nghiêm túc nên cũng không dám nhổ râu hổ nữa.

Sau cùng, nàng tỏ vẻ tuyệt vọng, không còn thiết sống rồi giả vờ khóc nấc lên.
Quách Kì cảm thấy lương tâm bị cắn rứt.

Bởi, dù sao tướng công của phụ nhân này cũng là con dân của hắn, hiện giờ hắn biết rõ hắn ta có oan khuất nhưng chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn nên luôn thấy thẹn với tiếng ‘quan phụ mẫu’ này.
“Thôi, ngươi cứ về nhà tận tâm phụng dưỡng bà mẫu và nuôi dạy con cái đi, chỗ này có năm mươi lượng, cầm về mà sống cho tốt! Vụ án của tướng công ngươi, bản quan chỉ có thể làm hết sức mình còn lại phải nghe theo mệnh trời!”
Lăng Ngọc nhất thời ngây ra như phỗng, ngơ ngác nhìn hắn nhét năm mươi lượng bạc vào tay mình, mãi đến khi ra khỏi huyện nha, trong người nàng vẫn cảm thấy xây xẩm.
Cho nên, hôm nay nàng tốn một lượng bạc, thoắt cái đã kiếm về năm mươi lượng bạc mà chẳng tiêu tốn gì?
Điều này, điều này quá ư là sung sướng!
Nhưng mà, khóe miệng nàng còn chưa kịp cong lên đã lại xịu xuống.

Không mất gì mà kiếm được năm mươi lượng đương nhiên là chuyện cực kỳ vui sướng, nhưng nếu lấy tính mạng của Trình Thiệu Đường ra để đổi, thì số tiền này thật sự không đáng giá!
Một lúc lâu sau, nàng từ từ xoay người, nhìn cổng lớn huyện nha đã đóng chặt, đôi mày thanh tú bất giác nhíu chặt.
Quan lớn hơn Huyện thái gia không biết bao nhiêu cấp, rốt cuộc là cấp nào đây? Vì sao phải nhằm vào nhóm tiêu sư này?
Chuyến này đến nha môn, mặc dù không thể gặp được Trình Thiệu Đường, nhưng nàng cuối cùng cũng biết một chuyện, Trình Thiệu Đường và nhóm tiêu sư thật sự vô tội, chỉ là không biết tại sao bọn họ lại đắc tội với quý nhân, nên hôm nay mới bị tống vào nhà lao.

Nàng còn biết thêm một điều nữa, đó là vị Huyện thái gia này hình như cũng nảy sinh lòng đồng cảm với các tiêu sư.

Thế nên, dù hắn có ra tay giúp đỡ hay không, thì ít nhất sẽ không có chuyện bỏ đá xuống giếng.
“Đại tẩu, tẩu ở đây thật sao? Tẩu đã gặp được Đại ca chưa? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đại ca đang yên ổn sao lại bị quan phủ bắt vào ngục?” Trình Thiệu An không biết từ đâu chạy tới, vừa thấy nàng đã vội vã hỏi.
“Có gặp được đâu, chúng ta về rồi nói!” Lăng Ngọc nhỏ giọng nói với hắn.
Về đến thôn, những thôn dân quen hoặc không quen bọn nàng đều chủ động tiến tới chào hỏi, ai cũng hỏi thăm về chuyện của Trình Thiệu Đường.
Lăng Ngọc chỉ trả lời qua loa ứng phó.
“Hay là do thời gian trước các ngươi chỉ mải kiếm tiền, nên bất cẩn đắc tội quý nhân nào mà không biết?” Đường tẩu của hai huynh đệ Trình Thiệu Đường nói một cách quái gở.
Nếu là trước kia, Lăng Ngọc nhất định sẽ phát cáu, nhưng hiện giờ nàng đang lo cho Trình Thiệu Đường nên chẳng còn lòng dạ nào mà để tâm đến nàng ta, nàng chỉ coi như không nhìn thấy mà lướt qua người đối phương.
Nàng hiểu đạo lý cây to đón gió, khoảng thời gian trước việc buôn bán của nhà bọn nàng rất thuận lợi, tuy trong thôn có rất nhiều nhà lục tục làm theo, nhưng chẳng ai kiếm được nhiều bằng nhà bọn nàng.
Mấy tháng nay nàng đã nghe được rất nhiều lời móc mỉa ghen ăn tức ở của người khác, chẳng qua là nàng không thèm để ý.
Bây giờ Trình Thiệu Đường xảy ra chuyện, đương nhiên cũng không thiếu những kẻ vui sướng khi người gặp họa, điều này không khiến nàng ngạc nhiên chút nào.
Nhưng Trình Thiệu An thì khác, hắn tức giận trừng mắt nhìn Trương Thị: “Sao cái mồm tẩu thối quá vậy, sợ là tiền chẳng kiếm được bao nhiêu cũng sẽ đắc tội quý nhân!”
Trương Thị điên tiết, lao về phía hai thúc tẩu đã đi được khá xa mà nhổ nước bọt: “Mới kiếm được vài đồng tiền bẩn mà đã xấc xược như thế, đáng đời nhà ngươi bị tống vào đại lao!”
“Người ta hay nói là ‘Xấu hay làm tốt, dốt hay nói chữ’, câu này đúng là chẳng sai, có những người ấy à, chẳng những dung mạo xấu xí, ngay cả lòng dạ cũng xấu xa! Lẽ nào ngươi cho rằng người khác không kiếm được tiền là bởi vì số tiền ấy tự mọc cánh rồi bay vào túi của nàng ấy?” Tiếng cười duyên vang lên bên cạnh nàng ta, nàng ta quay ngoắt đầu lại, đập vào mắt là khuôn mặt đầy châm biếm của Tiêu Hạnh Bình.
(*)Xấu hay làm tốt, dốt hay nói chữ: Ý nghĩa là người dung mạo không đẹp lại thích trang điểm, làm dáng, người không giỏi lại hay nói kiểu như mình giỏi.
“Ta nhổ vào, cái con đỉ lẳng lơ nhà ngươi ăn nói liên thiên gì thế hả?! Coi chừng ta xé nát cái miệng của ngươi!”
Tiêu Hạnh Bình lại bật cười quyến rũ, sau khi cho nàng ta một ánh mắt khinh bỉ thì uyển chuyển xoay người bước đi, làm Trương Thị tức đến nỗi mũi sắp méo cả đi.
Vương Thị lại lau nước mắt, vừa đau lòng vừa lo lắng khi biết con dâu không thể gặp được trưởng tử ở trong lao.


Lăng Ngọc và Trình Thiệu An hết lòng an ủi, nói rằng sẽ nghĩ cách khác, chắc chắn có thể cứu được người.
Vương Thị được bọn họ khuyên nhủ hồi lâu, tiếng khóc cũng dần dần ngừng lại.
***
Lần thứ ba chịu nhục hình, Trình Thiệu Đường cuối cũng cũng rơi vào hôn mê, sau đó lại bị cai ngục đưa về buồng giam.
Lúc hắn mơ hồ tỉnh lại, khắp người chìm trong cơn đau nhức dữ dội, có người nào đó đang giúp hắn thoa thuốc.
“Trình đại ca, huynh thấy thế nào rồi?” Hắn dằn cơn đau rồi quay mặt lại, trông thấy khuôn mặt sứt sát rỉ máu nhưng đầy lo lắng của Đường Tấn Nguyên.
“Đệ, sao đệ lại ở đây?” Sau khi vào đây hắn chưa từng trông thấy các huynh đệ trong tiêu cục, hắn đoán rằng có lẽ người nọ muốn tách bọn họ ra để thẩm vấn riêng từng người.

Hiện giờ Đường Tấn Nguyên xuất hiện ở đây, điều đó có nghĩa là người nọ không hề nhận được câu trả lời thỏa đáng.
“Sao lại ở đây? Đương nhiên là đám chó cái kia đưa vào đây rồi.

Thuốc này cũng là do bọn chúng cho, có lẽ là sợ chúng ta bị thương nặng, không chịu nổi mà chết!” Đường Tấn Nguyên hừ một tiếng, căm hận nói.
“Tống đại ca và mọi người đâu?” Trình Thiệu Đường giãy giụa ngồi dậy, hỏi.
“Bọn ta ở đây!” Đáp lại hắn là tiếng trả lời của Tống Siêu, người đang ở trong buồng giam bên trái.
“Con mẹ nó đúng là khó hiểu, cũng không biết huynh đệ chúng ta đã đụng phải vị thần tiên nào mà chuốc phải tai bay vạ gió này! Hòm ư? Nếu để ông đây biết hôm đó ai đã lén tráo đồ, ông đây sẽ vặt gãy cổ hắn!” Vết thương trên người Tống Siêu không hề nhẹ, nhưng hắn vẫn oang oang chửi bới.
Những tiêu sư cùng buồng giam với hắn cũng nhịn không được mà cất tiếng chửi rủa.
Những người này đều là tiêu sư phụ trách áp tiêu hôm đó.
“Bây giờ chúng ta phải làm sao? Chẳng lẽ thật sự vì chiếc hòm kỳ lạ kia mà nộp mạng ở trong này?” Cuối cùng, có người sợ hãi bật thốt.
Mọi người đều trầm mặc..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.