Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành

Chương 42: Về kinh



“Làm sao hắn biết ngươi đang gặp nạn? Làm sao có thể kịp thời đến cứu ngươi? Ngươi liên lạc với hắn lúc nào?” Mặt Triệu Uân sa sầm, liên tiếp chất vấn.

Trình Thiệu Đường im lặng một lát, song vẫn thành thật nói: “Hôm ở trấn Long Loan, thảo dân từng nhờ đệ ấy báo bình an về cho gia đình, có như vậy mới khiến những người quan tâm thảo dân yên tâm.”

“Quả nhiên ngươi đã giấu Cô liên lạc với hắn ta, xem ra Cô đã xem thường ngươi rồi!” Trong mắt Triệu Uân như thể có một cơn lốc, âm u đến đáng sợ.

Chử Lương cuối cùng vẫn không kìm được mà nói giúp: “Điện hạ, Trình huynh đệ quả thực có tội khi tự ý để lộ hành tung, nhưng nể tình hắn có công cứu giá, thần xin điện hạ hãy tha thứ cho hắn.”

Triệu Uân lại cười khẩy: “Cô nhớ rõ ràng là, hôm đó hắn đã bỏ Cô để chạy trốn, cho dù sau đó hắn có vòng về cứu giá thì vẫn là tội đáng chém!”

“Điện hạ!” Chử Lương quỳ sụp xuống đất.

Còn Tiểu Mục thì sững sờ khi nghe thấy Trình Thiệu Đường tự xưng ‘thảo dân’, cả người hắn ngây ra như bị sét đánh, lại nghe thấy Triệu Uân luôn miệng xưng ‘Cô thế này’, ‘Cô thế khác’, bấy giờ dẫu hắn có đần độn đến đâu thì cũng đã tỏ tường thân phận của người trước mặt.

Đầu hắn trống rỗng, im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện của ba người trong phòng, sau đó lại biết rằng Trình Thiệu Đường đã giấu vị quý nhân trước mắt này khi đến tìm mình, xem ra hiện tại vị này đang định tính nợ cũ lần nợ mới.

Hắn quỳ sụp xuống, nghiêm giọng nói: “Thảo dân dám lấy đầu mình đảm bảo rằng chưa từng tiết lộ tung tích của điện hạ cho bất kì người nào, ngày ấy thảo dân chỉ tình cờ phát hiện thi thể của vợ chồng lái thuyền thật, vì lo lắng cho Trình đại ca nên mới tìm đến đây, đúng lúc cứu được Trình đại ca.”

Triệu Uân nhìn về phía hắn với ánh mắt sắc bén, nheo mắt để quan sát thật kĩ tình biểu cảm trên gương mặt hắn, qua hồi lâu, hắn chậm rãi nhìn về phía hai người đang quỳ, một người là Chử Lương với nét mặt không đầy nỗi sầu lo, người còn lại là Trình Thiệu Đường với sắc mặt thản nhiên, cuối cùng điềm nhiên nói: “Đứng lên đi!”

Chử Lương thở phào nhẹ nhõm, biết chắc ngài ấy không định truy cứu việc này nữa.

Tiểu Mục chần chừ một lát, sau đó đỡ Trình Thiệu Đường rồi cùng đứng lên.

“Ngươi tên là Mục Mục? Là người ở đâu? Hiện đang làm việc gì? Trong nhà có những ai?” Hắn vừa đứng lên, Triệu Uân đã hỏi tiếp.

Hắn lấy lại bình tĩnh, thành thật trả lời. Khi nói đến người cha họ Mục vừa qua đời năm ngoái, hiện giờ hắn đang một thân một mình, sắc mặt hắn thoáng hiện lên vẻ ảm đạm.

Triệu Uân lạnh lùng lắng nghe, trong lòng lại có suy nghĩ khác.

Hôm đó bị vây công, trên người bị trúng mấy nhát kiếm, vào khoảnh khắc ngã xuống đất, hắn tưởng rằng mình chết chắc rồi, nào ngờ cuối cùng ông trời vẫn chiếu cố hắn, vẫn để hắn nhặt lại cái mạng về.

Người duy nhất mà hắn có thể tín nhiệm chỉ có một mình Chử Lương, người đã bảo vệ hắn suốt dọc đường, người vì hắn mà vào sinh ra tử; còn Trình Thiệu Đường thì chưa chắc đã đáng tin, bởi vì bên cạnh hắn còn có vợ con, hai người đó được coi là nhược điểm lớn nhất của hắn, cho nên  chỉ có thể tin tưởng ở một mức độ nhất định.

Song, hiện tại dù là bản thân hắn hay Chử Lương và Trình Thiệu Đình thì đều đang bị thương nặng, muốn bình an về kinh e rằng không phải là chuyện dễ dàng.

Mục Mục này…. trong tình hình hiện tại không có người để tin dùng, có lẽ có thể miễn cưỡng dùng hắn.

Trình Thiệu Đường vẫn luôn quan sát sắc mặt của hắn, thấy thế thì thầm thở dài, sau đó quay sang nhìn tiểu Mục với ánh mắt phức tạp.

Xem ra vận mệnh của tiểu Mục cũng giống chàng, e rằng không thể không ngồi lên thuyền của Thái tử,

Chàng nghĩ, có lẽ ngày ấy mình không nên quay về tìm hắn, như vậy thì hắn sẽ không đi đến bước ngày hôm nay.

“Trình Thiệu Đường, nghe Mục Mục nói, ngươi là người trong công môn?” Trình Thiệu Đường đang mải suy nghĩ thì chợt nghe thấy Triệu Uân hỏi.

“Vâng, thảo dân là bộ đầu của huyện nha Thanh Hà.” Hắn giật mình, thành thật đáp.

“Tri huyện Thanh Nha là người nào?” Triệu Uân lại hỏi.

“Quách Kì, Quách đại nhân ạ.”

“Quách Kì….” Triệu Uân bỗng cười lạnh: “Cô cứ tưởng là kẻ nào, hóa ra lại là hắn!”

Trình Thiệu Đường giật mình.

Nghe khẩu khí của vị này, chẳng lẽ hắn biết Quách đại nhân ư? Hay là hắn và Quách đại nhân có thù cũ?

Song, Triệu Uân đã quay người không thèm đếm xỉa tới chàng nữa, chàng cũng không dám hỏi hiểu, làm lễ rồi lui ra.

Tiểu Mục cũng theo sau chàng rời đi.

“Trình đại ca, vị bên trong thật sự là thái tử điện hạ ư? Đệ thật sự không dám tin là mình có thể gặp được thái tử đương triều.” Trên đường về phòng, giọng nói của tiểu Mục không giấu nổi sự kích động.

Ôi, là thái tử đó! Là Hoàng thượng tương lai đó! Không thể ngờ rằng hắn lại may mắn đến thế, vậy mà có thể diện kiến thiên nhan.

“Ngài ấy đích thực là thái tử điện hại đương triều!” Chuyện đã đến nước này, Trình Thiệu Đường cũng không cần phải giấu hắn nữa.

“Vì là thái tử điện hạ, bảo sao hôm đó ngài ấy không chịu nói thật. Nhưng, rốt cuộc là kẻ nào mà dám ám sát thái tử đương triều?” Tiểu Mục chau mày, lo lắng nói.

Trình Thiệu Đường trầm mặc.

Đây cũng là điều mà đến giờ hắn vẫn không rõ, nhưng lại không dám nghĩ sâu.

“Tiểu Mục, đệ có biết là lần này, cho dù đệ có nguyện ý hay không thì về sau đệ chỉ có thể đi theo thái tử điện hạ?” Một lát sau, chàng vẫn không nhịn được mà nhắc nhở.

Tiểu Mục lắc đầu, lại thở dài, bấy giờ mới kiên định nói: “Hiện tại đệ một thân một mình, đi đâu mà chẳng giống nhau? Thay vì sống một kiếp xoàng xĩnh vô vị, đệ chẳng thà đi theo thái tử điện hạ làm một phen đại sự, như vậy mới không uổng kiếp này.”

“Đệ đã nghĩ kĩ chưa? Từ trước tới nay, cơ hội luôn đi kèm với nguy hiểm, hiện tại đệ cũng đã thấy rồi đó, ngay cả thái tử đương triều mà đám người kia cũng dám ám sát, có thể thấy chuyến này có bao nhiêu hung hiểm. Bọn họ còn chẳng thèm để thái tử điện hạ vào mắt, huống chi là chúng ta.” Trình Thiệu Đường bình tĩnh nói.

“Bản thân đệ biết rõ cơ hội và thử thách cùng tồn tại. Nhưng mà Trình đại ca, đệ đã nghĩ cả rồi, cho dù mai sau tương lai thế nào, chí ít thời khắc này đệ vẫn muốn thử nghiệm. Thật ra, nếu không gặp được huynh lần này, đệ cũng định xin nghỉ việc ở phủ viên ngoại để đến phủ Tề vương ở thành Trường Lạc nhờ cậy bọn Tống đại ca.” Tiểu Mục đáp.

Trình Thiệu Đường lại rơi vào trầm mặc, một lúc lâu sau mới cất tiếng thở dài.

Khi đó, bởi không muốn có giao thiệp với người trong hoàng thất, nên chàng mới không vào phủ Tề vương, ai ngờ ngược xuôi ngang dòng, chàng vẫn tiếp xúc với người trong hoàng thất. Nếu sớm biết có ngày này, chi bằng ngày đó hắn theo đám huynh đệ đến nương nhờ Tề vương, chí ít Tề vương còn có ân với chàng, hơn nữa chàng còn có thể làm việc chung với đám huynh đệ ngày xưa.

Nhóm người tạm thời nán lại trong trang viên dưỡng thương.

Thế nhưng, dù là Lăng Ngọc hay Trình Thiệu Đường thì đều không muốn ở lại đây lâu, bởi vì, chỉ cần một ngày Triệu Uân chưa về kinh là bọn họ sẽ phải đối mặt với nhiều nguy hiểm hơn.

Quả nhiên, nửa tháng sau đó, khi đã có thể miễn cưỡng đi lại, Triệu Uân nhắc đến việc tiếp tục lên đường về kinh.

Chử Lương khuyên hắn một lát, thấy hắn vẫn khăng khăng như thế thì không tiện nói thêm nữa, chỉ đành thu dọn hành lí, bàn bạc với đám người Trình Thiệu Đường về tuyến đường mới để chuẩn bị khởi hành.

“Vì sao điện hạ không ra lệnh cho quan lại thân tín tới đây hộ giá?” Sau khi thu dọn tất cả thuốc trị thương mà mọi người thường dùng, tiểu Mục vẫn không nhịn được mà hỏi.

Trình Thiệu Đường lắc đầu, một lát sau, chàng không đáp mà lại căn dặn: “Với thân phận của chúng ta thì chỉ cần nghe theo mệnh lệnh là được, đệ chớ hỏi nhiều.”

“Đệ hiểu rồi ạ.” Tiểu Mục nhanh chóng hiểu ý của chàng.

Đúng vậy, tâm tư cùng kế hoạch của đám quý nhân ‘con trời’ ấy đâu phải là điều mà những người như bọn họ có thể nghe ngóng và hiểu rõ được.

Lăng Ngọc vô cùng bất mãn khi vết thương của trượng phu chưa khỏi mà đã phải gấp rút lên đường, nàng thầm mắng tên thái tử chán sông kia, Trình Thiệu Đường nhìn biểu cảm của nàng là biết ngay nàng đang nghĩ gì, an ủi nói: “Đừng lo lắng, lần này chúng ta sẽ cải trang rồi trà trộn vào thuyền buôn, chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Hơn nữa, tiểu Mục vẫn là một gương mặt xa lạ với bọn chúng, mọi việc cứ để đệ ấy lộ mắt chắc sẽ ổn thỏa cả thôi.”

Lăng Ngọc cũng biết nếu đã là ý của thái tử thì nào đến lượt nàng có ý kiến, nghẹ vậy chỉ thời dài: “Chỉ mong dọc đường bình an, không còn xảy ra điều gì bất trắc nữa.”

“Sẽ không sao đâu.” Ngoài an ủi nàng ra, Trình Thiệu Đường cũng không biết  phải nói gì hơn, chàng vân vê cánh tay nhỏ bé của bé Đá đang nép vào người mình, dịu dàng hỏi: “Bé Đá sợ không?”

“Con không sợ!” Bé Đá đáp một cách vang dội.

Trình Thiệu Đường khẽ cười, thấy con đã trở về với vẻ hoạt bát đầy sức sống của trước đây thì lòng ngập tràn vui sướng.

Lần này do tiểu Mục đứng ra tìm thuyền buôn về kinh, Trình Thiệu Đường giả làm con trai của một nhà có gia cảnh sa sút, dẫn vợ con cà nô bộ lên kinh nương nhờ thân thích, Lăng Ngọc và bé Đá đương nhiên là vợ con của chàng, Triệu Uân, Chử Lương và tiểu Mục là nô bộc trong nhà.

Điều khiến Lăng Ngọc bất ngờ là Triệu Uân không có bất kỳ phản đối nào với sự sắp xếp này, ngay cả khi phải mặc quần áo của hạ nhân, hắn cũng không  chau mày lấy một cái, thậm chí còn tự giác kiềm chế gai nhọn toàn thân.

Nàng không khỏi cảm thám, người này cũng coi như biết co biết duỗi, chưa đến nỗi không phân biệt rõ hoàn cảnh mà chỉ biết chưng ra vẻ mặt hạch dịch của đám hoàng thất quý tộc.

Vì vô cớ bị cuốn vào vòng nguy hiểm nên trong lòng Lăng Ngọc quả thực có oán trách hắn, hiện giờ thấy hắn trở thành ‘đầy tớ’ của mình, dẫu biết hết thảy chỉ là giả, nhưng trong lòng nàng vẫn có cảm giác hả hê.

Triệu Uân thản nhiên giương mặt lên nhìn nàng, thầm cười lạnh.

Hắn đã nói mà, gia đình này cực kì to gan, nàng ta tưởng hắn không nhìn ra sự hả hê trong mắt nàng ta chắc?

Có lẽ đối phương đã nảy sinh ý định rút lui sau nhiều lần tiếp bị thiệt hại nghiêm trọng, hoặc có thể là vì nhân lực không đủ, song cũng có thể là vì lần này bọn họ đã che giấu quá kĩ, từ hôm khởi hành đến nay đoàn người cứ an toàn thuận lợi đi về hướng bắc, càng ngày càng gần kinh thành hơn.

“Mẹ ơi, chúng ta sắp đến nơi rất lớn rất đẹp ư?” Bé Đá vươn cổ ra ngoài xe ngựa muốn xem cảnh náo nhiệt trên bế tàu, nhưng lại vị Lăng Ngọc kéo một phát vào.

“Con không được nghịch, rơi xuống nước thì phải làm sao?”

Lăng Ngọc nắm chặt bàn tay nhỏ be của con, mắt nhìn ra bế đò cách bọn họ ngày càng gần mà lòng đầy bất an.

Theo như kế hoạch thì bọn họ sẽ xuống thuyền ở đây, sau đó đi đường bộ về kinh. Nhưng nàng cũng không nắm chắc được rằng hành trình tiếp theo có còn an toàn như lúc ở trên thuyền hay không? Nếu lại xảy ra chuyện gì,  người khác thì không biết thế nào, chứ nàng thì sợ mình không thể chịu nổi nữa.

“Đi thôi!” Trình Thiệu Đường không biết đã bước đến bên nàng tự lúc nào, nhẹ nhàng kéo lấy tay nàng và khẽ nói.

“Vâng.” Nàng giấu đi sự lo lắng, nhìn chàng bế con lên, dẫn đầu bước lên bến tàu, sau đó vươn tay về phía nàng.

Nàng nắm tay chàng đi lên, cả người nàng có chút loạng choạng khi hai chân vừa chạm xuống đất.

Triệu Uân, Chử Lương và tiểu Mục cũng lần lượt xuống thuyền theo gia đình bọn họ.

“Chỗ này đông người qua lại, hay là tìm nơi nghỉ ngơi trước, rồi….” Trình Thiệu Đường còn chưa nói hết câu thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân dồn dập trận tự ở phía trước, ngay sau đó là mười mấy quan sai chạy về phía bọn họ.

Chàng và tiểu Mục lập tức che chắn trước người đám người Lăng Ngọc.

Triệu Uân mặt mày thản nhiên, tuy Chử Lương có chau mày nhưng cũng không thấy vẻ hoảng hốt trên gương mặt hắn.

Đám quan sai chạy càng ngày càng gần, khi cách bọn họ chừng 10 bước thì dừng lại, đứng vây quanh bọn họ, chẳng bao lâu sau, một nam tử trung niên mặc áo gấm sải bước đi thẳng tới trước mặt Triệu Uân, quỳ một gối xuống rồi nói: “Thần cứu giá chậm trễ, xin thái tử điện hạ giáng tội!”

“Đứng lên đi!” Giọng của Triệu Uân nhàn nhạt khiến người ta không nghe ra tâm trạng của hắn.

Bề tôi thân tín của thái tử đuổi tới rồi? Lăng Ngọc suy đoán.

Có trợ thủ càng tốt, hành trình tiếp theo sẽ an nhàn hơn, quan sai nhiều như vậy thì dù sát thủ có tới cũng không đến lượt nam nhân của nàng ra mặt.

“Đây là Dịch tướng quân của phủ Trấn quốc tướng quân, có hắn ở đây, chặng đường còn lại của chúng ta có thể kê cao gối mà ngủ rồi.” Sau khi sắp xếp mọi việc xong xuôi, Chử Lương dành chút thời gian tới tìm đám người Trình Thiệu Đường và tiểu Mục.

“Như vậy tốt quá!”  Dù là Trình Thiệu Đường hay tiểu Mục khi nghe thấy lời này của hắn đều thở phào nhẹ nhõm.

“Đây là thuốc trị thương mà Dịch tướng quân mang tới, đều là đồ tốt trong cung cả, các ngươi bôi lên thì miệng vết thương sẽ mau lành hơn.” Chử Lương đưa chỗ thuốc trị thương trong tay cho Trình Thiệu Đường.

Tiểu Mục thay chàng nhận lấy.

“Được rồi, ta cũng không làm phiền các ngươi nữa, tối nay nghỉ ngơi sớm để sáng sớm mai còn lên đường, đến kinh thành ắt sẽ lại có một trận phong ba khác.” Chử Lương đứng dậy.

Trình Thiệu Đường và tiểu Mục tiễn hắn ra cửa.

“Trình đại ca, chẳng phải về đến kinh thành là sẽ an toàn sao? Vì sao lại còn có một trận phong ba nữa?” Sau khi Chử Lương rời đi, tiểu Mục khó hiểu hỏi.

Trình Thiệu Đường trầm mặc không nói, qua hồi lâu mới khẽ nói: “Lần này thái tử gặp thích khách, còn mấy lần cận kề sống chết, sao ngài ấy có thể nuốt trôi tổn thất lớn như vậy, ngài ấy nhất định sẽ tính sổ từng người. Lúc đó sẽ không chỉ đơn giản là dông tố, mà ta sợ sẽ là một trận gió tanh mưa máu.”

Chỉ tiếc rằng hiện giờ chàng đã là người trong cuộc, dù có là gió tanh mưa máu thì cũng chỉ có thể tiến lên nghênh đón, chàng sớm đã không còn đường lui nữa!

Chưa đầy hai tháng, sau khi trải qua vô số lần đối mặt với sống chết, thái tử Triệu Uân cuối cùng cũng an toàn về đến kinh thành dưới sự bảo vệ của phủ Trấn Viễn tướng quân.

Cùng hắn trở về còn có Trình Thiệu Đường, người từng làm bộ đầu trấn Thanh Hà và Trấn quốc công chịu đủ mọi tranh luận sau này.
Ghê nha, nhiều biến nha!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.