Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành

Chương 56: Nổi trận lôi đình



“Bé Đá xảy ra chuyện gì?” Lăng Ngọc mặt mày biến sắc, vội vàng tiến tới.

Trình Thiệu Đường không rảnh đáp lời, ôm bé Đá bước vội vào phòng, sau đó vội vàng ra đón thái y vào: “Thái y, phiền ngài chẩn trị cho thằng nhỏ nhà ta.”

“Để ta khám đã.” Thái y tóc hoa râm không dám chậm trễ.

Dương Tố Vấn hay tin thì vội vàng chạy tới: “Ngọc tỷ, bé Đá sao thế?”

“Ta cũng không biết….. rốt cuộc thằng bé xảy ra chuyện gì? Sớm nay ra cửa vẫn còn bình thường mà.” Nhân lúc thái y đang khám, Lăng Ngọc kéo tay Trình Thiệu Đường gặng hỏi ngọn nguồn, gấp đến độ nước mắt chực rơi.

Trình Thiệu Đường hít thở thật sâu, ép mình trở nên bình tĩnh, sau đó mới trầm giọng nói: “Ta cũng không rõ cụ thể hôm nay đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là lúc thị nữ của Tạ trắc phi bên viện tây tới tìm ta, bé Đá đã ngủ từ buổi trưa đến tận lúc đó vẫn chưa dậy, ai gọi cũng không tỉnh. Trong phủ còn có đại công tử cũng bị giống nó.”

“Không dậy được? Đánh thức nhưng không dậy?” Mặt Lăng Ngọc tái mét, lại nhớ tới ngày hôm đó.

“Dáng ngủ của nó giống như lúc ngủ bình thường, ngay cả hơi thở cũng đều đều, cũng chính vì như thế mà đám thị nữ mới không phát hiện ra, mãi cho tới khi họ ý thức được hai đứa đã ngủ quá giấc, lúc muốn gọi dậy mới phát hiện điều không ổn.”

“Hiện giờ trong phủ đã rối tung lên.” Trình Thiệu Đường bặm chặt môi, nhìn chằm chằm về phía cơ thể nhỏ bé đang ‘ngủ say’ trên giường, lúc thấy thái y rút tay về, chàng lập tức tiến lên hỏi: ” Thái y, tình hình thằng bé nhà ta thế nào?”

“Lạ quá lạ quá, mạnh đập của lệnh công tử vẫn bình thường, quả thực chỉ là đang ngủ….” Thái y cau mày, cảm thấy khá khó hiểu/

Ông hành nghề chữa bệnh bao năm nay, song chưa từng gặp loại bệnh nào ký quái như vậy, rõ ràng giống hệt một giấc ngủ bình thường, nhưng tại sao lại gọi mãi không tỉnh?

“Đúng, đúng đúng, thằng bé chỉ đang ngủ, đang ngủ thôi. Chắc là ban ngày cùng đại công tử chơi đùa quá độ, mệt quá nên mới như vậy, lần trước cũng như này, Tố Vấn cũng ở đấy mà nhỉ? Lần trước thằng vé cũng ngủ say quá, gọi mãi mà không chịu tỉnh.” Lăng Ngọc lẩm bẩm nói.

“Để ta đi gọi thằng bé dậy…” Không đợi Dương Tố Vấn đáp lời, nàng đã lao vào trong, ôm bé Đá đang nằm trên giường vào lòng, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể nhỏ bé của con, cố gắng nở nụ cười, cố gắng khiến giọng nói của mình dịu dàng hơn.

“Bé Đá, nên dậy rồi, con mà còn không dậy, mẹ sẽ ăn bằng sạch chỗ bánh đường trắng của con, không để cho con miếng nào luôn.”

Tuy nhiên, đáp lại nàng vẫn là tiếng hít thở đều đặn của thằng bé.

Hai tay Lăng Ngọc run lên, ôm chặt con trong vô thức, bấy giờ giọng nói đã trở nên run rẩy: “Con mà còn không dậy, sau này mỗi bữa sẽ phải ăn rất nhiều rất nhiều rau xanh, sẽ không còn điểm tâm nữa đâu…”

“Ngọc tỷ.” Dương Tố Vấn nhìn mà xót xa, tiến tới ôm nhẹ bả vai nàng.

“Tỷ yên tâm, bé Đá sẽ không sao đâu!”

“Thái y, ông chẩn kỹ lại đi? Thằng bé nhà ta luôn vô cùng khỏe mạnh, lần này đột nhiên ngủ sâu như thế, ắt có duyên cớ gì đó.” Trình thiệu Đường kéo thái y lại và nói.

“Trình đại nhân, không phải ta không tận tâm, mà là lệnh công tử…. thật sự có chút kỳ lạ! Nghe nói đại công tử của phủ thái tử cũng có triệu chứng này, đợi ta về đó thảo luận kĩ với thái y chữa trị cho đại công tử, xem có đầu mối gì không đã.”

“Vậy có cần khai đơn thuốc cho thằng nhỏ không?” Trình Thiệu Đường lại hỏi.

“Lệnh lang còn nhỏ, nay nguyên nhân bị bệnh chưa rõ, mà thuốc thì có ba phần độc, thế nên chúng ta không thể dùng bậy thuốc được.”

Trình Thiệu Đường suy ngẫm một lúc cũng cảm thấy có lý, sau đó khẩn khiết cầu xin ông quan tâm nhiều hơn. Thái y biết hiện giờ chàng là người tâm phúc bên cạnh thái tử, nếu không thái tử sẽ không điều mình tới đây, vì thế ông cũng không dám chủ quan, chỉ nói rằng nhất định sẽ cố gắng hết sức vân vân.

Trình Thiệu Đường tiễn ông ra ổng, lại bảo tiểu Mục đưa ông về phủ thái tử, xong xuôi mới sải bước về phòng.

Khi bước vào phòng, chàng trông thấy ở bên mép giường Lăng Ngọc đang ôm chặt nhi tử vào lòng, gọi tên thằng bé hết lần này tới lần khác, lúc thì dỗ dành lúc thì dọa nạt lúc thì cầu xin, và sau cùng thốt lên một câu ‘con ơi mau tỉnh lại’.

Chàng nghe thấy tiếng khóc xen lẫn tiếng nói của nàng mà lòng vừa chua xót vừa hối hận, chàng rảo bước tiến tới, ngồi vào chỗ Dương Tố Vấn vừa dịch ra, cánh tay rộng lớn mở rộng, ôm chặt hai mẹ con vào trong ngực, khàn giọng nói: “Nàng yên tâm, con của chúng ta chắc chắn sẽ không sao đâu…”

“Đều tại chàng!” Lăng Ngọc bỗng ngẩng đầu lên, trợn trừng đôi mắt đỏ bừng: “Nếu lúc đó chàng cố gắng khước từ thái tử, không để thằng bé vào phủ đó, thì nó đâu ra nông nỗi như ngày hôm này……. đều tại chàng!”

Trình Thiệu Đường ôm nàng chặt hơn: “Phải, đều tại ta, là ta không bảo vệ tốt con của chúng ta, đều tại ta….”

“Nếu nhi tử có gì bất trắc, ta cũng không sống nổi….” Lăng Ngọc cuối cùng cũng không nhịn nổi mà bật khóc hu hu.

“Không đâu không đâu, con chỉ đang ngủ thôi, ngủ đủ rồi sẽ tỉnh dậy thôi, nàng đừng nói những lời xui xẻo như vậy.” Tim Trình Thiệu Đường như bị dao cắt, ôm chặt bả vai đang không ngừng run rẩy của nàng.

Nếu như như tử có mệnh hệ gì, đừng nói là tiểu Ngọc, ngay cả chính càng, sợ rằng cũng không sống nổi…

Trong phủ thái tử, Triệu Uân mắng xối xả vào mặt đám thái y: “…. Gì mà không thấy điểm bất thường? Đã bị như vậy rồi mà còn bảo không có điểm bất thường?! Ta không yêu cầu các ngươi có bàn tay vàng, nhưng chí ít cũng phải có cách,  nay các người chỉ nói một câu ‘không thấy điểm bất thường để hòng qua mặt Cô sao?! Khốn nạn!”

“Cô chỉ nói một lần thôi, chữa được thì các ngươi giữ được cái mạng chó của mình!! Không chữa được, các ngươi cũng không cần lãng phí lương thực của triều đình nữa, cùng nhau xuống hoàng tuyền đi!”

“Điện hạ thứ tội, điện hạ thứ tội!” Đám thái y sợ đến nỗi quỳ sụp xuống đất.

Trong phòng truyền ra tiếng kêu khóc om sòm của Tạ trắc phi, xen lẫn là tiếng an ủi của thái tử phi và Ninh trắc phi, Triệu Uân nghe mà càng tức hơn, nghe tin thái y được phái đi chữa bệnh cho bé Đá đã trở về, hắn bè cho gọi người vào để hỏi thăm tình hình của bé Đá, nào ngờ cũng nhận được câu trả lời tương tự, hắn lập tức nổi đóa.

“Uổng công các ngươi tự cho mình là y thuật cao siêu, thế mà không tìm ra được nguyên nhân mắc bệnh của hai đứa trẻ, ta giữ các ngươi lại còn có tác dụng gì?!”

Nghe được sát ý trong lời nói của hắn, lại nhìn đám thị vệ đang lăm le binh khi như thể sắp xông vào, đám thái y sợ đến nỗi mặt vàng như đất, luôn mồm kêu vang ‘điện hạ thứ tội’.

Thái tử phi trong phòng nghe thấy tiếng động, vội vàng đi ra, thấy thế thì khuyên giải: “Nếu điện hạ xử lí hết bọn họ, ai là người chữa trị cho các con đây? Chi bằng để họ lấy công chuộc tội, dồn hết tâm sức cứu người, như vậy mới phải lẽ.”

Triệu Uân vẫn nể mặt thái tử phi, nghe vậy cười lạnh nói: “Nếu thái tử phi đã cầu xin cho các ngươi, Cô sẽ tạm giữ lại cái đầu trên cổ cá ngươi, còn không mau đi thương lượng mọi cách có hiệu quả để chữa trị!”

“Vâng vâng vâng, thần đi ngay, đi ngay!”

Triệu Uân hít sâu vài hơi, cất bước vào phòng, định xem nhi tử đang mê man không tỉnh thế nào, ai dè còn chưa bước tới giường thì Tạ trắc phi đã nhào tới, quỳ trước mặt hắn gào khóc: “Điện hạ phải giúp thiếp phân xử cho Tuần nhi! Lần này Tuần nhi chắn chắn bị người ta mưu hại!”

“Ăn nói vớ vẩn gì thế!” Triệu Uân cau chặt mày, nhưng vẫn miễn cưỡng đỡ nàng ta dậy, Tạ trắc phi nhân cơ hội sà vào lòng hắn khóc lóc thảm thiết.

“Tỷ tỷ, dù sao cũng phải để điện hạ xem tình hình của Tuần nhi chứ?” Ninh trắc phim yên lặng một lát, cuối cùng cũng không nhịn nổi mà cất tiếng châm biếm.

Thái tử phi đi vào phòng nghe vậy nhíu mày, nhìn nàng ta bằng ánh mắt không tán đồng, mặt Ninh trắc phi lập tức cứng đờ, rủ đầu ở một bên, không dám nhiều chuyện nữa.

Sự kiên nhẫn của Triệu Uân chỉ duy trì được một lúc,  vì trước nay hắn ghét nhất là tiếng khóc tỉ tê của nữ tử, hơn nữa còn đang có chuyện phiền lòng nên hắn tay đẩy mạnh Tạ trắc phi ra, sải bước về phía Triệu Tuần trên giường, thấy thằng bé hít thở ổn định, trông như đang mơ một giấc mơ đẹp.

Hắn không khỏi vươn tay sờ trán, bắt mạch cho con, sau đó hàng lông mày chau chặt hơn.

Chả trách đám thái y đều nói ‘không thấy điểm bất thường’…….

Nói đến Kim Xảo Dung, lúc này nàng ta đang ở trong phòng thấp thỏm không yên, có mấy lần muốn đứng lên đi nghe ngóng tình hình của viện tây, nhưng cuối cùng vẫn ngồi về chỗ cũ, lơ đãng cầm tấm màn thêu, nhưng cây kim trong tay hồi lâu không hạ xuống.

Ngoài phòng bỗng vọng vào tiếng vấn an của đám thị nữ, trái tim nàng nảy lên, biết ngay đích tỷ đã trở lại.

Triệu Tuần và bé Đá đâu? Chúng nó sao rồi? Chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu nhỉ? Nàng đã lén đánh tráo thuốc mà đích tỷ sai người bỏ vào rồi mà, có lẽ hai đứa bé kia sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng đâu nhỉ?

Dẫu sao, lúc đầu Tạ trắc phi cũng định cho Triệu Tuần uống thuốc này, có thể thấy thuốc này hẳn là vô hại, suy cho cùng thì trên đời này đâu có người mẹ nào muốn đầu đầu chính đứa con thơ của mình đâu.

Nghĩ vậy, nàng cảm thấy yên tâm hơn.

Lần này, coi như nàng đền đáp ơn chăm sóc hồi đó của nhà họ Trình đối với nàng và dưỡng mẫu!

Ngày sau, hai bên không ai nợ ai, không còn có thêm bất cứ dính líu nào nữa.

Bấy giờ, Ninh trắc phi đang tràn đầy nghi ngờ, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không sao hiểu nổi tại sao Triệu Tuần và bé Đá chỉ bị ngủ mê man không tỉnh? Nàng đã chứng thực rồi, với liều lượng mà nàng sai người bỏ vào đủ để khiến hai đứa nó mất mạng.

Mọi việc hiện giờ đều khác xa dự kiến của nàng.

“Người khẳng định đã tăng đủ liều thuốc chưa?” Nàng vẫn cố chấp hỏi lại thị nữ thân tín.

“Đương nhiên chắc chắn, nô tỳ còn tận mắt chứng kiến tiểu nha bên viện tây cầm thuốc đi.”

“Thế thì lạ quá, lẽ nào thuốc kia là giả ư? Hoặc là người kia lừa ta? Chút thuốc đó căn bản không đủ khiến chúng mất mạng?” Ninh trắc phi ngổn ngang trăm mối.

Nàng tưởng rằng hôm nay mình sẽ nghe được tin Triệu Tuần và bé Đá đi đời nhà ma, ai dè hai thằng nhãi đó chỉ ngủ mê man không tỉnh, trông sắc mặt hồng nhuận thế kia, nói không chừng ngày mai sẽ tỉnh lại ấy chứ.

Nếu như thế thật, bao nhiêu công sức hôm ấy của nàng chẳng phải sẽ đổ sông đổ bể sao?

“Có lẽ phải đợi thêm mấy ngày nữa mới có hiệu quả?” Thị nữ thân tín nghĩ một lát, lạc quan khuyên nhủ.

Không biết Ninh trắc phi có nghe thấy lời này của nàng ta hay không, vì tâm trí của nàng đã ta sớm bay xa mười vạn tám ngàn dặm.

Lần này nhất định phải âm thầm xóa sạch dấu vết của mình mới được, nếu như để người ta phát hiện ra, nàng ắt sẽ gặp rắc rối lớn!

“Chỉ tiếc là uổng mất một cơ hội tốt trời ban!” Vừa nghĩ đến việc Triệu Tuần có thể sẽ tránh được kiếp nạn này là Ninh trắc phi lại không nén nổi tiếc hận.

“Nương nương nói đùa, có uổng hay không tới giờ vẫn chưa thể biết được, một ngày họ còn chưa tra ra nguyên nhân, thì ngày đó họ vẫn sẽ không thể kê được đơn thuốc phù hợp. Sau cùng kết cục của bọn chúng thế nào, vẫn là điều khó nói.”

“Lẽ nào Tạ Thị có thể che giấu được mãi ư? Chỉ cần nàng ta khai ra sự thật, giao thuốc kia ra, đám thái y đương nhiên sẽ có cách để cứu chữa.” Ninh trắc phi không tin Tạ Thị có thể trơ mắt nhìn nguồn sống của nàng ta mất mạng.

“Chi bằng nương nương cứ án binh bất động đã….”

Ninh trắc phi ngẫm nghĩ một lát, bỗng cười nói: “Cũng đúng, khéo khi sự ích kỷ và độc ác của Tạ Thị còn khủng khiếp hơn ta tưởng nhiều!”

Giao thuốc ra thì Triệu Tuần sẽ được cứu, nhưng thái tử điện hạ há có thể bỏ qua cho nàng ta một cách dễ dàng như vậy! Mà nếu không giao ra, hai đứa trẻ kia nhất định sẽ mất mạng!

Cho dù là kết quả nào, nàng cũng mong ngóng đón xem.

Nhi tử đã ngủ sâu nhiều giờ chưa tỉnh, Tạ trắc phi vừa cuống vừa sợ, không ngừng đi lại trong phòng, xoắn chặt chiếc khăn trong tay, sắc mặt tái mét đầy vẻ khủng hoảng.

Sao lại như thế được, sao lại như thế được, sao sự việc lại lệch hết khỏi dự kiến của nàng như vậy chứ?

Nàng chỉ định để hai đứa trẻ chơi chung mấy ngày rồi sẽ làm vài chiêu trò, từ từ tạo ra một loại cảm giác nếu hai đứa ở gần nhau thì nhất định sẽ sinh bệnh, đến lúc đó nàng sẽ cho người chỉ ra bát tự của hai đứa không hợp, sau đó lấy cớ này để bé Đá rời khỏi viện tây.

Để tốt cho hai đứa trẻ, thái tử không thể không đồng ý, đương nhiên càng không thể trách mình.

Nàng đã nghĩ sẵn rồi, mọi thứ trước đấy đều khá suôn sẻ, nhưng hiện giờ lại xuất hiện biến cố, mà biến cố này đến quá đột ngột, nhất thời làm nàng chở tay không kịp.

“Ngươi chắc chắn, chắc chắn chỉ bỏ một ít chứ? Có gì sai xót không?” Nàng tóm lấy tay của thị nữ Mai Hương, rít giọng nói.

“Chắc chắn không có gì sai sót ạ, trước đó cũng dùng với liều lượng này, đại công tử chỉ ngủ một giấc rồi dậy, bé Đá cũng như thế.” Mai Hương trông thấy ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mình thì cuống cuồng nói, giơ tay lên trời thề rằng mình đã dùng theo liều yêu cầu.

Tạ trắc phi chậm rãi thu tay về, vô lực ngồi lên sạp: “Bây giờ phải làm sao đây? Thái y còn không tra ra nguyên nhân gây bệnh, nếu Tuần nhi mà có việc bất trắc gì…”

“Nương nương, chúng ta  có cần nghĩ cách để thái y biết nguyên nhân sinh bệnh không?” Mai Hương hơi do dự, khẽ đề nghị.

“Đúng đúng đúng, phải nghĩ cách để thái y biết, phải nghĩ cách…..” Tạ trắc phi như bừng tỉnh, nhưng ngay sau đó lại lắc đầu nguầy nguậy: “Không được, không được, không được….”

“Tại sao lại không được ạ? Nương nương, chuyện này có liên quan tới tính mạng của đại công tử, chúng ta không thể tiếp tục giấu nữa!” Mai Hương nói.

“Ngươi hiểu gì chứ?! Nếu để điện hạ biết ta có liên quan tới chuyện này, ta, đời này của ta coi như xong rồi! Dù sao bây giờ cũng có nhiều thái y như thế, bọn họ đều có y thuật cao siêu, kiến thức rộng rãi, có lẽ sẽ nhanh chóng chữa được cho bọn trẻ thôi.”

“Phải phải phải, đúng vậy đó, các thái y nhất định sẽ có cách, nhất định sẽ có cách…..” Tạ trắc phi không ngừng lẩm bẩm, cũng không biết nàng ta muốn thuyết phục Mai Hương hay là muốn thuyết phục chính mình.

Mai Hương cắn nhẹ cánh môi, chợt nói: “Chúng ta có thể tìm người chết thay….”

Tạ trắc phi như ngừng thở, đôi mắt sáng bừng lên, một lát sau khuôn mặt lại có chút chần chừ: “Với thủ đoạn của điện hạ, không phải kẻ nào cũng có thể qua mắt được ngài ấy đâu, nếu người chúng ta tìm cố chấp kêu oan, chưa chắc điện hạ sẽ không điều tra lại kỹ lưỡng!”

“Chúng ta tìm cách để nàng ta tự nhận là được.” Mai Hương nói lại lần nữa.

Tạ trắc pphi chỉ đợi câu này của nàng ta, sau đó hơi thở phào.

Hia chủ tới ghé tai nhau thầm thì một hồi.

Bé Đá ngủ mãi không tỉnh, thái y đến rồi đi, đi rồi lại đến, nhưng chẳng ai nghĩ ra được cách để chữa chị, Châu Thị sốt ruột đến nỗi nước mắt chảy đầm đìa, nhưng khi trông thấy vẻ mặt kiên nhẫn của Lăng Ngọc khi bón cháo cho bé Đá, lòng bà đau xót từng cơn.

“Chậm thôi, nàng xem kìa, thằng bé ăn được kìa.” Trình Thiệu Đường ôm con trong lòng, thấy tay cầm thìa của Lăng Ngọc run nhẹ thì trái tim cũng run lên, nhưng vẫn cố ép mình trở nên bình tĩnh.

“Phải đấy, Ngọc tỷ, chớ có lo lắng quá, có thể ăn được là không có gì đáng ngại rồi.” Dương Tố Vấn lau nhẹ khóe miệng cho bé Đá, dịu giọng nói.

Lăng Ngọc trấn tĩnh lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hồng nào trước mặt, một lúc sau mới lẩm bẩm: “Đúng, ăn được ngủ được, trước giờ nó vẫn luôn như thế.”

Ăn no ngủ kĩ, tính tình hoạt bát lanh lợi, bé Đá của nàng chính là một đứa trẻ như vậy.

“Vẫn chưa tìm ra nguyên nhân sinh bệnh ư? Một đứa trẻ đang khỏe mạnh sao lại biến thành thế này, lẽ nào phủ thái tử chưa từng cho chúng ta một lời giải thích nào sao?” Thấy Trình Thiệu Đường đi từ trong phòng ra, Lăng Đại Xuân cau mày hỏi.

Đã mấy ngày Trình Thiệu Đường chưa được nghỉ ngơi, đôi mắt chàng đỏ bừng, mặt cũng lởm chởm râu, nghe vậy thì lập tức sầm mặt xuống, lạnh lùng nói: “Đây nhất định không phải chuyện ngoài ý muốn, nhất định là do đó gây nên, nếu để ta biết được kẻ nào độc ác đến mức một đứa trẻ bốn tuổi cũng không tha thì…”

“Đại ca, tra ra rồi tra ra rồi!” Chàng còn chưa kịp nói hết câu, tiểu Mục đã rảo bước tới, mặt đầy vẻ vui mừng.

“Đã tra ra nguyên nhân sinh bệnh rồi ư!” Trình Thiệu Đường bước nhanh lên đón, vội vã hỏi.

“Đúng vậy ạ, hôm nay các thái y đã hội chẩn, tuy đại công tử trong phủ vẫn chưa tỉnh lại, nhưng thỉnh thoảng đã lẩm bẩm vài câu. Huynh xem, điện hạ cũng sai đệ đưa thái y tới này.” Tiểu Mục mừng như mở cờ trong bụng.

Trình Thiệu Đường cũng chú ý tới thái y đeo hòm thuốc phía sau hắn, vội vã đón ông vài phòng,

Thấy khuôn mặt vốn nặng nề của thái y dần dần dịu đi, trái tim vẫn luôn căng chặt của chàng bắt đầu thả lỏng.

“Sao rồi ạ?” Thái y thu lại bàn tay bắt mạch, Lăng Ngọc vội hỏi.

“Tình hình giống với đại công tử trong phủ, phu nhân không cần quá lo lắng, cứ dựa theo đơn thuốc mà cắt thuốc cho lệnh lang uống, trong vòng hai canh giờ sẽ có hiệu lực.”

Lăng Ngọc vừa ngạc nhiên vừa vui sướng, mọi người trong phòng cũng như trút được gánh nặng, Châu Thị chắp hai tay vào, liên mồm niệm ‘a di đà phật’.

Bấy giờ cả người Trình Thiệu Đường mới dám thả lỏng, ngay sau đó, sắc mặt lại trầm xuống, gọi tiểu Mục đến hỏi kĩ càng: “Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Sáng sớm nay thái y vẫn còn khoanh tay bó gối, đến cả nguyên nhân gây bệnh cũng không tìm được, sao mới có mấy canh giờ mà đã tìm ra cách rồi?”

“Đại ca không biết đó thôi, đấy là bởi vì kẻ đầu sỏ đã bị bắt. Lần này bé Đá đúng là đã gặp tai bay vạ gió. Chẳng là bên viện tây có một thị nữ trước đó từng bị trắc phi nương nương trách phạt, nàng ta ấm ức trong lòng, nên mới lén tìm thuốc độc bỏ vào điểm tâm của đại công tử, bé Đá bình thường đều ăn uống chơi đùa với đại công tử, vì thế mới bị liên lụy.”

“Lầy này, nếu không phải nàng ta có tật giật mình, sợ sự việc bị bại lộ nên lén lút vứt thuốc đi thì cũng sẽ không bị thị vệ bắt ngay tại trận, bấy giờ mới bị vỡ lở.”

Trình Thiệu Đường nghe vậy cười khẩy: “Chuyện này chỉ do một thị nữ bình thường làm thôi sao? Điện hạ thấy sao? Ngài ấy cũng tin những lời đó ư?”

Ngay cả thái y trong cung cũng không tra ra thuốc gì, đủ thấy nó không phải một loại thuốc bình thường, một cung nữ thì sao có thể lấy được? Một lí do có trăm ngàn sơ hở như thế, lẽ nào thái tử điện hạ cũng tin ư?

Tiểu Mục không phải kẻ ngốc, sau khi cơn kích động qua đi, hắn suy nghĩ kĩ lại thì cũng cảm thấy chuyện này không hề đơn giản, sắc mặt cũng dần trở nên nghiêm túc: “Đại ca nghi ngờ đúng đấy, một cung nữ bình thường chắc chắn không thể làm được như thế, trong đó nhất định phải có ẩn tình.”

“Chắc bây giờ thái tử điện hạ lo lắng cho đại công tử quá, nhất thời không có thời gian suy nghĩ kĩ càng, đợi ngài ấy bình tĩnh lại, nhất định sẽ phát hiện ra điều không ổn.”

Mắt Trình Thiệu Đường sâu thẳm, ít lâu sau lại thong thả nói: “Nhưng cho dù chân tướng thế nào, bé Đá của ta nhất định là người vô tội bị liên lụy! Chuyện lần này là do người làm phụ thân như ta bảo vệ nó không tốt, mới dẫn tới việc nó còn nhỏ mà đã phải chịu thiệt thòi như vậy!”

Nói đến câu cuối, sắc mặt chàng trở nên ảm đạm, ánh mắt đầy đau khổ.

“Đại ca….” Tiểu Mục vỗ lên vai chàng an ủi: “Hiện giờ thái y đã có cách chữa trị, bé Đá nhất định sẽ bình an vô sự, nếu đã có người rắc tâm hãm hại, thì cũng khó lòng phòng bị….. huynh không cần quá tự trách mình.”

Trình Thiệu Đường không nói gì nữa, nhưng trong lòng đã thầm quyết định.

***

“Mẹ ơi, con đói…..” Lăng Ngọc đang nói thầm với Dương Tố Vấn bỗng nghe thấy tiếng trẻ con vang lên ở phía sau, cả người nàng thoạt tiên đờ ra, sau đó vui mừng quay người, đối diện với ánh mắt lấp lánh của bé Đá.

Nàng quay phắt người lại, ôm chặt thằng nhóc vào lòng, nước mắt lưng tròng.

“Mẹ ơi, con đói….” Nàng ôm quá chặt, bé Đá hơi khó chịu nên vùng vẫy, tủi thân gọi.

Mặt Dương Tố Vấn dầy vẻ vui mừng, quệt quệt nước mắt trên mặt, mỉm cười tiến tới nhắc: “Ngọc tỷ, bé Đá nói nó đói kìa!”

“Đúng đúng đúng, đói rồi đói rồi, mẹ đi làm đồ ăn cho con ngay đây!” Lăng Ngọc bừng tỉnh, xót xa véo hai má đã gầy đi trông thấy của con trai.

“Tỷ ở lại với nó đi, muội đi nấu cháo cho.” Dương Tố Vấn vội nói.

Bây giờ Lăng Ngọc  không nỡ rời xa con trai, nghe vậy lập tức gật đầu.

“Mẹ khóc nhè, mắt đỏ như con thỏ.” Bé Đá nhìn chằm chằm nàng một lúc, chợt cười khúc khích nói.

Thấy con hoạt bát như cũ, Lăng Ngọc mới  thấy mình thật sự còn sống, nàng thở dài nhẹ nhõm, lại nghe con nói lời này thì chỉ biết mỉm cười bất lực, nhéo mũi con, quở: “Thằng nhóc xấu xa, con có biết con suýt nữa dọa chết mẹ rồi không!”

Bé Đá chớp chớp ánh mắt vô tội.

Lăng Ngọc vỗ nhẹ lên mặt bé, cảm nhận sự mềm mại ấm áp quen thuộc, khiến nàng không muốn nhắc tới nỗi lo lắng hãi hùm mấy ngày qua nữa.

Trong đại lao phủ thái tử, Triệu Uân ngồi trên ghế thái sư nhấp trà, Trình Thiệu Đường đứng bên cạnh hắn, lạnh lùng nhìn cảnh tượng máu me trước mặt.

Nữ tử toàn thân dính mau bị treo lên giá, một nam tử ăn mặc như thị vệ tàn nhẫn quất roi dài lên người nàng ta, khi phát hiện nàng ta đã ngất lịm, có người tiến lên hất nước để nàng ta tỉnh lại, sau đó tiếp tục dụng hình.

“Cô hỏi lại lần nữa, khai hay không khai?!” Cuối cùng, Triệu Uân thong thả nói.

“Khai, khai, nô tỳ khai, khai hết ạ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.