Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành

Chương 57: Xử lí



Nàng tưởng rằng chết là điều đáng sợ nhất trên đời, ngay cả cái chết mà nàng còn không sợ thì nàng chẳng còn gì phải sợ nữa.

Nhưng giờ đây nàng mới nhận ra rằng, sống không bằng chết còn đáng sợ hơn cả cái chết.

“Khai, nô tỳ khai hết, khai hết ạ….” Cơn đau bong da tróc thịt như bị lăng trì đeo bám nàng ta, khiến nàng ta nào dám mạnh miệng nữa.

“Sớm khai thì đâu cần phải chịu dày vò vô nghĩa như vậy.” Triệu Uân cười nhạt, đưa chén trà không cho Trình Thiệu Đường.

Trình Thiệu Đường nhận lấy, đưa nó cho thái giám Hạ Đức Hải bên cạnh.

“Ngươi tên là gì? Làm việc ở đâu?” Triệu Uân từ tốn hỏi.

“Nô tỳ tên là Tú nhi, hầu hạ bên viện Tây của Tạ trắc phi, nô tỳ là nha đầu tam đẳng phụ trách việc dọn dẹp.”

“Thuốc kia có thực là do người mua về không? Ngươi chính là người đã bỏ nó vào đồ ăn của đại công tử và bé Đá?”

“Không, không phải nô tỳ, nô tỳ chưa từng nhờ ai mua thuốc gì chứ đừng nói là bỏ thuốc vào trong đồ ăn của đại công tử và bé Đá.” Chuyện đến nước này, Tú nhi nào dám giấu giếm nữa, nàng ta biết gì nói nấy.

Trình Thiệu Đường nhướng mí mắt, không hề lấy làm bất ngờ trước những lời này của nàng ta.

“Đã không phải ngươi làm, thì vì sao ngươi phải thú nhận?” Triệu Uân cũng không lấy làm bất ngờ trước câu trả lời này.

“Trắc phi nương nương hứa hẹn với nô tỳ, nếu nô tỳ thú nhận chuyện này là do tô tỳ làm, ngài ấy sẽ cho người nhà nô tỳ một khoản tiền để họ về quê sinh sống. Nô tỳ không còn cách nào, chỉ đành nhận lời.”

Triệu Uân lập tức ngồi thẳng người, nhìn chòng chọc nàng ta rồi gặng hỏi: “Trắc phi nương nương? Trắc phi nương nương nào?”

“Tạ trắc phi!”

Trình Thiệu Đường trợn trừng mắt không dám tin, cất tiếng quát nạt: “Thái tử điện hạ ở trước mặt mà ngươi còn dám đặt điều cho người khác?! Tạ trắc phi chính là sinh mẫu của đại công tử, sao ngài ấy có thể làm ra chuyện như vậy được!”

“Những lời nô tỳ nói đều là sự thật, tuyệt đối không dám lừa dối điện hạ!” Tú nhi thấy chàng không tin, lại sợ phải chịu cực hình tiếp nên cuống cuồng nói.

“Chính mồm Tạ trắc phi nói như vậy với ngươi sao?”  Triệu Uân lại tựa vào thành ghế, quan sắt hết thảy biểu cảm của nàng ta.

Tú nhi đờ mặt ra, lắc đầu nói: “Không, không phải ạ, là Mai Hương cô nương bên cạnh nương nương nói với nô tỳ như vậy.”

Mai Hương là nha đầu nhất đẳng bên cạnh Tạ trắc hi, lời nàng ta nói đương nhiên là ý của Tạ trắc phi, Tú nhi biết điều này điều này mà những người có mặt ở đây cũng biết rõ.

Tạ trắc phi đang mừng rõ vì cứu được nhi tử, mà chuyện này cũng đã tìm được người chết thay, đâu còn nghĩ đến việc Triệu Uân không hề tin bất cứ sự sắp đặt nào của nàng ta, hiện tại đang bí mật thẩm vấn Tú nhi, bóc trần những việc mà nàng ta đã gây ra.

Bấy giờ nàng đang nhìn con trai với vẻ mặt thẫn thờ, không khỏi lo lắng.

Thằng bé sẽ không trở nên ngốc nghếch chứ? Nếu như thế thì đúng thật là lợi bất cập hại!

“Con còn thấy khó chịu chỗ nào không?” Nàng lo lắng hỏi.

Triệu Tuần ngước mắt liếc nàng một cái, gật gật đầu rồi lại lắc lắc đầu.

“Con vừa lắc đầu vừa gật đầu, rốt cuộc là bị làm sao?” Tạ trắc phi nhíu mày.

“Mẹ ơi, bé Đá đâu? Sao đệ ấy còn chưa tới?” Triệu Tuần có hơi sợ nàng ta, nhưng vẫn cố lấy hết dũng khí để hỏi về bé Đá.

Tạ trắc phi vừa nghe đã sầm mặt xuống: “Con hỏi nó làm gì? Lẽ nào đến lúc này rồi mà con vẫn còn muốn tiếp túc chạy loạn như điên với nó à?!”

Nếu không phải vì thằng nhãi đó thì nàng có cần phải làm một việc tốn công vô ích như thế không!

Triệu Tuần bị bộ dạng nghiêm khắc của nàng dọa đến rụt cổ, trong mắt nổi lên ánh nước nhưng cũng không dám nhiều lời.

Nhũ mẫu ở cạnh thấy mà đau lòng không thôi, đang định tiến lên khuyên giải vài câu, nhưng lại sợ vẻ mặt cau có của Tạ trắc phi nên cuối cùng vẫn không dám nhiều chuyện.

“Nương nương, điện hạ về phía này!” Đúng lúc đó, Mai Hương hớt hải tiến vào bẩm báo.

Tạ trắc phi vui sướng, vội vàng lệnh cho nhũ mẫu thay quần áo của Triệu Tuần, còn mình thì bước vội vào phòng, chỉnh trang lại tóc, tô son dặm phấn, Mai Hương thì tinh tế chỉnh lại quần áo cho nàng, cười nói: “Điện hạ ngày bận trăm công nghìn việc mà bây giờ vẫn dành chút thời gian đến thăm nương nương, có thể thấy trong lòng ngài ấy thật sự có vị trí của người.”

Tạ trắc phi cười thêm sung sướng, cũng có chút kiêu hãnh.

Dẫu sao nàng cũng là nữ tử duy nhất trong hậu viện sinh được con nỗi dõi cho thái tử, ngay cả thái tử phi cũng phải nể mặt nàng. Còn về Ninh Thị và những thị nữ khác, căn bản không đáng nhắc.

“Điện hạ…” Vừa bước ra đã thấy Triệu Uân bước qua bậc cửa, nàng vội vàng tiến tới, đang định làm lễ vấn an thì Triệu Tuần đã trực tiếp phân phó nhũ mẫu mà phớt lờ nàng: “Bế đại công tử ra ngoài!”

Nhũ mẫu nào dám ngần ngừ, vội bế Triệu Tuần lên, cũng không quan tâm thằng bé có muốn hay không đã tự bế bé ra ngoài.

“Điện hạ, ngài làm vậy….” Tạ trắc phi không đoán được mục đích tới đây của hắn, khi thấy gương mặt tuấn tú nhưng lạnh lùng của hắn, trái tim nàng chùng xuống đồng thời dâng lên nỗi bất an, nhưng vẫn cố nở nụ cười và làm lễ vấn an hắn.

“Cô tự nhận mình là người có thủ đoạn độc ác, kể ra đã có vô số người hoặc là trực tiếp hoặc là gián tiếp chết trong tay Cô.” Triệu Uân nhìn nàng ta hồi lâu, cuối cùng cất giọng nói.

“Người đời đều biết điện hạ là người rộng lượng nhân hậu, ngài cớ gì phải xem thường bản thân mình như vậy chứ.” Tạ trắc phi bối rối tiếp lời.

“Độ lượng nhân hậu?” Triệu Uân nhếch mép đầy trào phúng: “Trong vòng xoáy quyền thế này, chỉ cần hơi khinh suất một chút là tan thương nát thịt, độ lượng nhân hậu ư? Nói ra chỉ để lừa gạt người đời vô tri mà thôi!”

Nói về sự độ lượng và nhân hậu với con cháu hoàng thất là một chuyện nực cười nhất trên đời!

Tạ trắc phi ấp úng không dám nhiều lời.

Triệu Uân ngạo nghễ nhìn nàng ta, một lát sau, lại cười lạnh một tiếng: “Nhưng cô cũng không ngờ rằng, một người phụ nữ chuẩn mực nữ tắc như ngươi lại có lòng dạ độc ác hơn nam tử bình thường! Giỏi lắm, không hổ là trắc phi nương nương của Cô!”

Mặt Tạ trắc phi biến sắc, quỳ bụp xuống đất lớn tiếng kêu oan: “Lời này của điện hạ, dù thiếp thân có chết vạn lần cũng không đủ!”

Triệu Uân tiến lên một bước, nắm cằm của nàng ta, ép nàng ta nhìn thẳng vào mắt mình, dữ tợn nói: “Ngươi có biết, bình sinh Cô ghét nhất là hai loại người nào không: một là kẻ phản bội cô, hai là kẻ đùa bỡn cô như bọn nhóc vô tri!”

“Mà ngươi, chính là loại thứ hai! Ngươi coi Cô là gì? Là đứa trẻ ba tuổi không chẳng biết gì, hay là kẻ ngu không ai bằng?! Ngươi cho rằng ngươi đẩy ra một kẻ chết thay thì Cô sẽ tin sao?”

“Nếu nói về tàn nhẫn, thì Cô không bằng ngươi! Tất nhiên, trong hoàng thất mà nói về chuyện ‘hổ dữ không ăn thịt con’ thì thật là châm biếm, nhưng ngươi là mẫu thân mà lại đầu độc đứa con thơ ruột thịt của mình, ngươi đúng là khiến cô phải lau mắt mà nhìn, thẹn vì không bằng!”

Máu mủ tình thân trong hoàng thất là thứ mỏng manh nhất, phụ tử huynh đệ chĩa mũi đao vào nhau cũng không phải chuyện hiếm lạ gì, vì thế nói ‘hổ dữ không ăn thịt con’ với người trong hoàng thất thật sự rất mỉa ma.

Nhưng cho dù có tàn nhẫn, có đẫm máu đến đâu thì hắn cũng chưa từng thấy một người phụ nữ nào có lòng dạ độc ác như vậy, Tạ Thị quả thực là người đầu tiên!

Tạ trắc phi mặt cắt không còn giọt máu, đồng tử co lại, cơ thể không ngừng run lên vì sỡ hãi cực độ, nhưng nàng ta vẫn ngoan cố không chịu thừa nhận.

“Điện, điện hạ nói vậy là có ý gì? Thiếp, thiếp thân không hiểu…”

“Chết đến nơi rồi mà vẫn còn già mồm? Rõ là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!” Triệu Uân khoát tay, ngay sau đó có hai hộ vệ kéo một người đầy máu tiến vào, vứt thẳng người đó ở trước mặt Tạ trắc phi.

Tạ trắc phi sợ đến nỗi kêu lên thất thanh, khi nàng ta nhận ra khuôn mặt đầy máu me trước mắt chính là Tú nhi thì mới biết rằng đại nạn đã giáng xuống đầu, lập tức quỳ bò tới trước mặt Triệu Uân, dập đầu thật mạnh, miệng không ngừng xin tha: “Điện hạ khai ân, điện hạ khai ân….”

Trình Thiệu Đường giơ tay, hai thị vệ lại lôi Tú nhi đã hôn mê từ lâu ra ngoài, lúc nghe thấy lời này của Tạ trắc phi trong mắt chàng ngập đầy sát khí.

Khai ân? Sao không thấy ngày đó nàng ta khai ân cho bé Đá? Bé Đá chỉ là một đứa trẻ ngây thơ chưa hiểu sự đời, nó có thể gây trở ngại gì cho nàng ta chứ?! Vì sao phải gánh chịu một tại họa như vậy!

Vừa nghĩ đến nỗi khổ mà con trai mình phải gánh chịu là chàng lại hận không thể gi ết chết ả độc phụ trước mắt này ngay lập tức!

Triệu Uân xưa nay nhạy cảm, nhanh chóng phát hiện ra sát ý của chàng, rồi liếc nhìn chàng một cái.

Có vẻ như sau khi trải qua chuyện này lần, vị thuộc hạ xưa nay vẫn còn hơi mềm lòng sẽ trở nên cứng rắn hơn.

“Ngươi nên cảm thấy may mắn vì hai đứa nó đều bình an vô sự, càng nên cảm thấy may mắn vì Triệu Tuần là do ngươi sinh ra.” Triệu Uân đá văng nàng ta ra, chán ghét nói.

Tạ trắc phi bị hắn đã ngã dập xuống đất, chỗ bị đá ở eo đau dữ dôi, nhưng khi nàng ta nghe rõ lời này của hắn, trong mắt lập tức ánh lên hi vọng.

Đúng thế, dù nói thế nào thì hai đứa trẻ này đều bình an, mà nàng thì vẫn là thân sinh của đứa con duy nhất của điện hạ, điện hạ sẽ nể tình nhi tử mà tha thứ cho mình.

Trình Thiệu Đường những tưởng điện hạ sẽ xử trí khoan hồng, đang lúc buồn bực, đến cả nắm tay cũng bất giác siết lại thành quyền thì chợt nghe hắn nói.

“Vì thế, nể tình ngươi là mẫu thân của Tuần nhi, Cô ban cho ngươi được chết toàn thây!” Triệu Uân nói như bừng tỉnh, đưa ra phán quyết dành cho Tạ trắc phi với giọng điệu nhẹ bẫng.

“Điện hạ tha mạng, điện hạ tha mạng, xin ngài hãy tha chết cho thần thiếp!” Tạ trắc phi cũng từng nghĩ đến kết cục của mình khi sự việc bị vỡ lở, nhưng nàng ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ phải mất mạng, nên giờ đây chỉ biết kêu khóc cầu xin.

Trình Thiệu Đường cũng không ngờ Triệu Uân lại ban chết cho Tạ trắc phi, thật lòng mà nói, chàng quả thực có ý nghĩ muốn gi ết chết người đàn bà độc địa này, nhưng chung quy lí trí vẫn còn, chàng biết rằng mình tạm thời không thể động vào ả.

“Điện hạ!” Sau khi có người đến báo tin, thái tử phi vội vàng đuổi tới, đúng lúc nghe được lời này của Triệu Uân, mặt nàng lập tức biến sắc, nữ tử xưa nay đoan trang lễ độ nhất giờ khắc này cũng quên cả làm lễ: “Điện hạ không thể làm thế được! Ngài không thể giết Tạ trắc phi được!”

“Cô là thái tử đương triều, giết một ả đàn bà tâm địa độc ác thì có gì mà không được?!” Triệu Uân lạnh nhạt nói, sau đó quay người khiển trách Trình Thiệu Đường: “Ngây ra đó làm gì? Còn không mau lôi ả ta xuống? Tùy nàng ta chọn ba thước lụa trắng hay một thanh dao găm, miễn là nàng ta không thể nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai nữa!”

“Điện hạ, điện hạ nghe thần thiếp nói hết rồi đưa ra quyết định cũng không muộn!” Thái tử phi khẩn trương nắm lấy cổ tay áo của hắn: “Điện hạ thử nghĩ mà xem, Tạ Thị chung quy vẫn là trắc phi có ngọc điệp của thái tử, còn là sinh mẫu của Tuần nhi, nếu nàng ta chết vô cớ, điện hạ phải giải thích thế nào với người trong cung đây? Giải thích thế nào với Tạ phủ đây?”

(*)Ngọc Điệp: Gia phả của hoàng thất, ghi chép phổ hệ của nhà đế vương. Mỗi chi có một quyển.

“Nếu có kẻ có ý đồ xấu, khiến mọi người cảm thấy điện hạ bạc tình bạc nghĩa, tuyệt tình với trắc phi đã sinh cho mình huyết mạch duy nhất như thế, tương lai làm sao có thể tiếp quản dân chúng?”

Triệu Uân chau mày, lạnh lùng nói: “Cô làm việc, cần gì phải giải thích với người khác? Huống chi, sau này Cô là vua của một nước, vài câu nghị luận của dân chúng cỏn con thì tính là gì?”

“Điện hạ!” Thấy hắn vẫn khăng khăng làm theo ý mình, thái tử phi gấp đến độ suýt nữa rơi lệ.

“Tội của Tạ trắc phi quả thực đáng chết, nhưng dù sao điện hạ cũng phải nể tình Tuần nhi….”

“Nàng không cần nói nhiều, ý Cô đã quyết! Trình Thiệu Đường!” Triệu Uân cắt ngang lời nàng, trừng mắt với Trình Thiệu Đường vẫn đang đứng im bất động ở một bên.

Trình Thiệu Đường đấu tranh một hồi, cuối cùng vẫn mím môi, khom người chắp tay với hắn: “Thuộc hạ cho rằng, thái tử phi nương nương nói rất đúng, xin điện hạ suy nghĩ lại!”

“Ngươi! Lẽ nào ngươi đã quên con trai mình suýt nữa mất mạng trong tay ả ta sao?” Triệu Uân không dám tin rằng chàng lại cầu xin cho Tạ Thị.

Trình Thiệu Đường kiên quyết chắp tay, rủ mắt nói: “Xin điện hạ suy xét lại!”

Thái tử phi cũng không ngờ rằng chuyện đến nước này mà Trình Thiệu Đường vẫn tha mạng cho Tạ trắc phi, nàng không khỏi nhìn về phía chàng.

Mặt Triệu Uân đen xì, gân xanh trên trán đập dồn dập, trừng mặt hung dữ nhìn chàng hồi lâu, cuối cùng u ám nói: “Trắc phi Tạ Thị bị bệnh nặng, từ nay phong tỏa viện tây, không có mệnh lệnh của Cô, bất cứ ai cũng không được phép ra vào. Tạ Thị, phải ở trong đó đến chết! Trưởng tử Triệu Tuần của Cô từ nay sẽ do thái tử phi nuông nấng!”

“Thị nữ Mai Hương phạt trượng đến chết! Thị nữ Tú nhi trục xuất khỏi phủ!”

Tạ trắc phi cuối cùng cũng xụi lơ trên đất, mặt mày tái mét, cười cười khóc khóc.

Tuy mạng đã giữ được, thế nhưng, tiếp tục sống còn khó khăn hơn cả cái chết.

Nhi tử giao cho thái tử phi nuôi dưỡng, còn nàng thì bị giam trong viện tây đến chết mới thôi!

Thái tử phi ngây ngẩn cả người, sau này Triệu Tuần sẽ do nàng nuôi nấng?

Trình thiệu Đường đối với cách xử trí này cũng không còn gì để nói. Đúng như lời thái tử phi nói, không thể để Tạ Thị, một người được ghi vào ngọc điệp và đã sinh con nỗi dõi cho thái tử không thể gi ết chết một cách tùy tiện được.

Nhưng bảo chàng tha cho nàng ta, thì chàng cũng không thể làm được, hiện giờ thái tử xử trí như vậy, đối với nàng ta mà nói e rằng chính là sống không bằng chết.

“Đại ca, có phải tìm đại một nơi rồi vứt nàng ta ở đấy không?” Đám thị vệ đỡ Tú nhi vẫn đang hôn mê, hỏi Trình Thiệu Đường.

“Đưa nàng ta về nhà nàng ta đi!” Trình Thiệu Đường đáp.

Hai thị vệ đưa mắt nhìn nhau, sau khi thưa vâng  thì đỡ Tú nhi ra ngoài, chuẩn bị đưa nàng ta về nhà.

Lăng Ngọc nhanh chóng biết được chân tướng sự việc, cũng nghe nói thái tử đã xử trí đám người Tạ trắc phi, nàng im lặng hồi lâu.

“Đại công tử là con ruột của nàng ta, sao nàng ta có thể làm như vậy được? Làm thế có ích gì cho nàng ta chứ?”

Trình Thiệu Đường lau mặt, nhàn nhạt nói: “Đơn giản chỉ là nàng ta đã tham lam lại còn ngu xuẩn, thôi không nhắc tới nàng ta nữa, bé Đá đâu?”

“Ở chỗ Tố Vấn, chắc đang làm loạn ở bên đấy, để thiếp đi xem.” Lăng Ngọc đặt khung thêu trong tay xuống, đang định đứng dậy ra ngoài thì bắt gặp bóng dáng nhỏ bé của nhi tử.

Nàng vội vươn tay đỡ lấy thân thể nhỏ bé của bé Đá, thấy con chạy đến nỗi mồ hôi mồ kê nhễ nhại, mặt đỏ bừng bừng mà bất lực nhéo má nó một cái.

“Thằng nhóc thối kia, đứng yên đó cho ta!” Giọng nói của Dương Tố Vấn từ xa truyền tới, bé Đá vừa nghe thấy đã cười khanh khách, bổ nhào vào lòng Trình Thiệu Đường, quấn chặt lên cơ thể cường tránh của chàng như khỉ con.

Trình Thiệu Đường mỉm cười bế nó lên, Dương Tố Vấn lao vào trong phòng, trông thấy Trình Thiệu Đường ở trong thì cười ngượng ngùng, sau đó bỏ chạy như bay.

“Thằng nhóc thối này lại giở trò gì rồi phải không?” Lăng Ngọc vỗ lên cái mông nhỏ của con trai, cố ý nghiêm mặt hỏi.

“Không ạ! Con không làm gì hết.” Bé Đá tỏ ra vô tội.

Lăng Ngọc lắc đầu, nhìn con trai từ khi khỏi lại vẫn luôn chạy nhảy tung tăng mà trong lòng như được an ủi. Nhưng hễ nghĩ đến chuyện xảy ra trong phủ là nàng lại nhíu mày, quay sang nói với Trình Thiệu Đường: “Cho dù có phải chọc tức thái tử đi chăng nữa, thì thiếp cũng sẽ không cho bé Đá đến phủ đấy nữa đâu.”

Trình Thiệu Đường gật đầu: “Nàng yên tâm, ngày mai về phủ ta sẽ tự nói rõ chuyện này với thái tử điện hạ.”

Một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, sau khi trải qua chuyện này lần, hắn coi như đã nhận thức được lòng dạ nham hiểm của nữ tử hậu trạch, đương nhiên sẽ không để nhi tử có bất kì dây dưa gì tới phủ thái tử nữa.

Bé Đá nghe cha mẹ nói chuyện mà cái hiểu cái không, một lúc sau bỗng nhiên cất giọng lanh lảnh hỏi: “Đại công tử thì sao ạ? Sau này con không được chơi cùng đại công tử nữa sao?”

Lăng Ngọc không ngờ con sẽ nhắc tới Triệu Tuần, nàng hơi do dự nói: “Bé Đá rất muốn chơi với đại công tử sao?”

Thằng nhóc mím môi, lúng túng nói: “Cũng không phải quá nhớ ạ….”

Không phải quá nhớ, vậy chính là hơi nhớ sao? Lăng Ngọc nhìn Trình Thiệu Đường: “Hiện giờ đại công tử ở chỗ thái tử phi ư?”

“Phải, sau này thái tử phi sẽ đích nuôi nấng đại công tử.” Trình Thiệu Đường đáp, thật ra hắn khá tán thành với quyết định này của thái tử, một người mẹ lòng dạ hiểm ác thì sao có thể chăm sóc tốt cho con được chứ, nếu đại công tử sống với một người mẹ như vậy, lâu dần sẽ nghe quen tai nhìn quen mắt, mai này không biết sẽ trở thành người như thế nào.

“Mẹ ơi, sau này con còn được chơi chung với đại công tử không ạ?” Bé Đá nói chen vào.

Lăng Ngọc do dự một lát, vỗ nhẹ mặt con rồi nói: “Hôm nào rảnh rỗi, mẹ sẽ đưa con đi tìm đại công tử.”

Bé Đá bấy giờ mới vui vẻ trở lại.

Hôm sau Trình Thiệu Đường về phủ, dành thời gian gặp Triệu Uân để xin nghỉ giúp nhi tử,

Triệu Uân nghe vậy cười nhạt: “Ngươi coi phủ đệ của Cô là đầm rồng hang hổ, nuốt mất nhi tử của ngươi chắc?”

“Thuộc hạ không dám.” Trình Thiệu Đường cúi người xuống thấp hơn, không giải thích gì thêm.

“Mồm nói không dám, nhưng trong lòng lại nghĩ thế. Trình Thiệu Đường, Cô nhận ra mình nhìn không thấu ngươi. Nói ngươi mềm lòng, nhưng có lúc ngươi lại tàn nhẫn vô cùng; nói ngươi lòng dạ độc ác, nhưng đôi khi ngươi lại cực kì nhân từ.”

“Điện hạ nói quá rồi.”

Triệu Uân nhìn chàng hồi lâu, sau đó mới nhàn nhạt nói: “Nếu đã vậy thì cứ làm theo ý ngươi đi, bé Đá không cần đến phủ mỗi ngày nữa.”

“Đa tạ điện hạ! Nếu điện hạ không còn chuyện gì khác, thuộc hạ xin lui xuống!”

“Ra ngoài đi!” Triệu Uân cúi đầu bắt đầu xem thư mật.

Trình Thiệu Đường vừa ra khỏi thư phòng của Triệu Uân thì bắt gặp Ninh trắc phi đang đi về phía này, theo sau nàng ta là một thị nữ cầm hộp đồ ăn.

“Trắc phi nương nương.” Hắn dừng bước, đôi mắt có chút u ám, hơi cúi đầu để giấu đi.

“Hóa ra là Trình thống lĩnh, lệnh lãng đã khỏi chưa?” Ninh trắc phi tươi cười hỏi.

“Đa tạ nương nương quan tâm, thằng bé đã khỏe lại rồi.”

“Vậy thì tốt, chung quy người tốt sẽ được trời thương.”

Trình Thiệu Đường không nói gì nữa, nhưng đôi mắt nhìn vào bóng lưng nàng ta như thể nổi bão táp, cuối cùng chàng rủ tầm mắt và hết thảy lại trở về như cũ.

Ninh trắc phi không thèm để ý tới chàng, sau khi lật đổ được Tạ trắc phi mà còn có thể rũ sạch quan hệ với mình, lòng nàng vô cùng sung sướng, nhân lúc mọi chuyện đã được định đoạt, nàng dày công trang điểm, định trở thành một bông hoa hiểu thấu lòng người.

Nhưng khi Hạ Đức Hải từ thư phòng đi ra, khéo léo mời nàng quay về, nụ cười trên mặt nàng lập tức cứng đờ, song đây chung quy cũng không phải nơi nàng có thể phát tác, chỉ đành cười gượng nói: “Nếu điện hạ bận quá thì hôm khác ta lại đến vậy.”

“Nương nương đi thong thả!” Hạ Đức Hải kính cẩn nói.

Trình Thiệu Đường chuẩn bị về nhà sau khi kết thúc ca trực, lúc đi qua rừng trúc bỗng nghe thấy ai đó gọi mình ở phía sau: “Trình đại ca!”

Hắn ngoái đầu lại trong vô thức, bất ngờ khi trông thấy Kim Xảo Dung bước từ trong ra.

“Là ngươi?”

“Bé Đá thế nào rồi ạ? Đã khỏe lại chưa?” Kim Xảo Dung vốn áy náy với chàng, nên cũng không dám nhìn vào mặt chàng, chỉ hỏi thăm bé Đá.

“Đã đỡ hơn rồi.” Sau một thoáng ngần ngừ, Trình Thiệu Đường không đồng ý nói: “Ngươi không nên tới đây tìm ta, nếu để người ta phát hiện ra, chỉ e rằng ngươi sẽ không thể ở phủ thái tử được nữa.”

“Trình đại ca cứu muội với!” Kim Xảo Dung quỳ bụp xuống đất.

“Ngươi làm gì thế? Mau đứng lên!” Trình Thiệu Đường không ngờ nàng ta sẽ làm vậy, nhất thời cau mày không vui nói.

“Trình đại ca, xin huynh hãy cứu muội, dù không nể tình chúng ta từng là thân thích, thì xin huynh hãy vì muội đã cứu bé Đá mà cứu mạng muội với!” Kim Xảo Dung bắt đầu khấu đầu lạy chàng.

Trình Thiệu Đường biến sắc: “Ngươi quả nhiên đã nhúng tay vào chuyện này! Vậy tức là, Ninh trắc phi cũng không phải người vô tội!”

“Đúng, hôm đó nếu không phải muội tráo thuốc của đích tỷ, chỉ e rằng bé Đá và đại công tử sẽ mê man không tỉnh. Trình đại ca, muội không làm việc thiện là để được trả ơn, cũng không dám nói rằng mình có ơn với các huynh, muội chỉ cầu xin huynh nhân từ mà cứu muội một mạng!”

“Ai uy đe dọa tính mạng của ngươi?” Trình Thiệu Đường đã đoán được, nhưng vẫn chậm rãi nói.

Kim Xảo Dung như ngừng thở, vẻ mặt mù mờ.

Ai đe dọa tính mạng của nàng ư?

Đích tỷ, sinh phụ, thúc ruột…. lẽ ra mỗi người họ đều là người thân nhất của nàng, nhưng mỗi người trong số họ đều đe dọa tính mạng của nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.