Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành

Chương 58: Hỗn loạn



Bỏ mẹ lấy con, hóa ra đối với đích tỷ và Ninh phủ mà nói, nàng chẳng qua chỉ là một công cụ mang thai hộ, khi nàng sinh hạ nhi tử chính là ngày bỏ mạng của nàng!

Thấy sắc mặt khác thường của nàng, Trình Thiệu Đường hỏi tiếp: “Ngươi nói đi, ai đe dọa tính mạng của ngươi?”

Chàng đang phiền lòng vì không có bằng chứng để buộc tội Ninh trắc phi, nếu người trước mặt này có thể đứng ra làm chứng thì hết thảy sẽ không còn là vấn đề nữa.

Sắc mặt Kim Xảo Dung khẽ biến, cuối cùng chậm rãi đứng lên: “Không sao, không có gì, muội đi trước đây…”

Nói xong, nàng ta quay phắt người lại, vội vàng rời đi.

Trình Thiệu Đường khó giấu nổi vẻ thất vọng trong mắt, nhưng cũng không gọi nàng ta lại, chỉ nhìn bóng lưng nàng ta dần dần biến mất trước mắt.

Đêm đến, khi hai vợ chồng nói chuyện phiếm, chàng không khỏi nhắc đến chuyện sáng nay Kim Xảo Dung tới tìm mình, nhưng chưa nói được gì đã bỏ đi, sau cùng chàng lắc đầu nói: “Nếu nàng ta có thể khai đúng sự thật, ta sẽ nể tình cô Kim mà nghĩ cách để nàng ta rút lui an toàn khỏi vũng nước đục này, tiếc là cuối cùng nàng ta vẫn không nỡ từ bỏ mọi thứ hiện tại.”

“Do kiệm nhập xa dịch, do xa nhập kiệm nan(*), nàng ta đã nếm được mùi giàu sang phú quý, thì làm sao nỡ bỏ đi? Theo thiếp thấy, chắc nàng ta đã cảm nhận được sự đe dọa từ Ninh trắc phi, nếu không cũng sẽ không hoảng hốt đi cầu cứu chàng như thế.” Lăng Ngọc suy nghĩ một lát mới nói.

(*) Câu nói của Tư Mã Quang, câu này ý nói: Từ cuộc sống tiết kiệm, giản dị chuyển sang cuộc sống xa hoa giàu có thì tương đối dễ dàng đơn giản, nhưng đã sống cuộc sống xa hoa giàu có rồi mà chuyển về cuộc sống tiết kiệm thì khá khó khăn.

“Thiếp thấy Ninh trắc phi cũng chẳng phải người rộng lượng gì cho cam, chúng ta không cần phải cản trở tiền đồ của nàng ta. Song, cũng nhất định không được để Thiệu An biết chuyện nàng ta đang ở phủ thái tử, bằng không sẽ dẫn chuyện thị phi về.” Sau khi cân nhắc trước sau, nàng lo lắng dặn dò.

Trình Thiệu Đường yên lặng một lúc rồi nói: “Việc này thì nàng không cần lo lắng, hiện giờ nàng ta đã là nữ tử nhà quyền quý, nếu ngày sau có phúc thì cũng sẽ trở thành thị thiếp của thái tử, từ đó cổng ngoài không ra, cửa trong không bước tới, dẫu có thỉnh thoảng ra ngoài thì cũng sẽ có người người tháp tùng, Thiệu An nào có cơ hội gặp mặt nàng ta? Huống chi, Kim Thị kia …. Ninh Thị thay đổi nhiều như thế, lại còn ăn mặc sang trọng, dù nàng ta có đứng ở trước mặt Thiệu An cũng chưa chắc đệ ấy đã nhận ra!”

Lăng Ngọc nghĩ cũng có lý, nếu không phải gia đình nàng gặp cơ duyên nên mới được vào phủ thái tử, thì cũng chưa chắc đã có thể gặp lại nàng ta.

Hôm sau, thái y đến bắt mạch cho bé Đá như thường lệ, Lăng Ngọc chăm chú nhìn ông ta để không bỏ sót bất kì biểu cảm nào, sau đó không biết qua bao lâu, thái y thu tay về, cười nói: “Trình đại nhân Trình phu nhân không cần lo lắng nữa, dư độc trong cơ thể của lệnh lang đã tiêu sạch hết, giờ chỉ cần điều dưỡng là có thể khỏe lại như ban đầu.”

Lăng Ngọc nghe xong thì mừng rỡ, Trình Thiệu Đường dặn: “Nếu lần này không nhờ điện hạ cử thái y tới chữa trị cho bé Đá, chưa chắc thằng bé đã khỏi nhanh như vậy. Còn có cả thái tử phi hết lần này tới lần khác ban thuốc trân quý tới, chỗ thuốc ấy đều rất có ích cho bệnh của con. Dựa theo quy củ, ngài mai nàng hãy đưa bé Đá vào phủ để tạ ơn thái tử phi đi.”

Lăng Ngọc vui mừng khi biết con trai đã khỏi hẳn, cũng không có tâm trạng tranh cãi về tiền căn hậu quả với chàng mà gật đầu đầu ý ngay.

Vào phủ một chuyến cũng được, Lưu Phương đường trong kinh thành cũng đã chuẩn bị sắp xong, bây giờ chỉ cần chọn ngày lành tháng tốt để khai trương là được, lần trước nàng tặng ‘Cao trả ta nét xuân thanh cao thoát tục’ cho thái tử phi và thị nữ bên cạnh ngài ấy chắc đã dùng được kha khá rồi, nay chính là lúc đi xem tác dụng.

Đồng thời …. nàng nhìn sang bé Đá đang nói chuyện rôm rả với Châu Thị, mấy hôm nay thằng nhóc này gần như ngày nào cũng hỏi về đại công tử, đã đến lúc nàng dẫn nó đi gặp bạn rồi, chung quy đó cũng là một đứa trẻ đáng thương, có một người mẹ như vậy, dẫu thái tử phi có đối xử tốt với nó đến đâu thì rốt cuộc vẫn có sự ngăn cách.

Nghe nói cha mẹ sắp đưa mình tới phủ gặp đại công tử, bé Đá cực kỳ vui sướng, ôm lấy Lăng Ngọc cọ cọ làm nũng.

Lăng Ngọc buồn cười vỗ vào cái mông nhỏ của thằng bé, thầm cảm thán tụi nhỏ ở chung với nhau lâu rất dễ nảy sinh tình cảm. Lúc đầu thằng nhóc này còn than người ta bánh bèo, về sau chơi với nhau lâu rồi, hôm nào từ phủ về cũng thở phì phì mách, nói rằng đại công tử không tốt chỗ này, không tốt chỗ nọ, đáng ghét cực kì.

Sáng sớm hôm sau, cả nhà ba người đến phủ thái tử, Trình Thiệu Đường nhìn hai mẹ con nàng được thị nữ dẫn đến chính viện cho đến khi không trông thấy bóng lưng họ nữa, bấy giờ mới tới thư phòng thái tử.

Trong thư phòng của thái tử, thái tử đang nghị sự cùng với mưu sĩ Bàng Tín và hai quan viên thân tín, Bàng Tín nhìn thấy bóng người chàng qua cửa sổ, chợt nảy ra suy nghĩ, chỉ vào chàng và nói: “Điện hạ, hai vị đại nhân, các ngài thấy hắn thế nào?”

Triệu Uân và hai người nọ đồng loạt nhìn theo hướng hắn chỉ, đúng lúc nhìn thấy Trình Thiệu Đường đang phân công nhiệm vụ cho thị bệ.

“Trình thống lĩnh là người được điện hạ tự tay đề bạt, xuất thân đơn giản trong sạch, võ nghệ cao cường, tính tình trung trực, dù hắn là phó thống lĩnh phủ thái tử nhưng vẫn luôn được đám thuộc hạ kính trọng ủng hộ, đủ để thấy người này không phải hạng liều lĩnh bộp chột, mà khá là có bản lĩnh.” Bàng Tín thong thả nói.

Hai vị quan viên không biết nhiều về Trình Thiệu Đường, song nay nghe thấy Bàng Tín nói như vậy thì cũng nhớ ra trong phủ thái tử quả có một vị phó thống lĩnh như vậy, một người khá lớn tuổi trong đó đó do dự nói: “Người mà Bàng tiên nói có phải từng làm bộ đầu ở huyện Thanh Hà không? Nghe tiên sinh giới thiệu như vậy thì hắn quả thực là một sự lựa chọn không tồi, nhưng hình như ta nhớ là, huyện lệnh huyện Thanh Hà là Quách Kỳ, người này chính là huynh trưởng của trắc phi của Lỗ vương….

Ý của ông rất rõ ràng, ngay cả viên quan kia cũng phải do dự khi nghe được điều này.

“Hai vị đại nhân nghĩ quá nhiều rồi, lúc đó Trình thống lĩnh chỉ là một bộ đầu bình thường dưới quyền Quách Kỳ, hắn chỉ một lòng phá án, nào có suy nghĩ gì khác. Lại nói, vì sao hắn lại tới kinh thành, vì sao lại vào phủ làm việc, thái tử điện hạ là người hiểu rõ nhất tất cả những việc này.” Bàng Tín không tán thành.

Hai người kia vẫn không yên tâm, ta nói một câu ngươi nói một câu, lời nào cũng mang ẩn ý không tán thành.

Bàng Tín không phải kẻ ngu, sao lại không đoán ra tâm tư của họ, chẳng qua bọn họ chỉ muốn người này được chọn ra từ dám con cháu dòng tộc nhà mình, nên làm sao có thể đồng ý cho nước phù xa chảy ra ruộng người.

Triệu Uân im lặng lắng nghe bọn họ thảo luận từ đầu đến cuối, mãi lâu sau, hắn mới ung dung nói: “Cô bảo chỉ chọn một người lúc nào?”

Mọi người nghe vậy lập tức sững ra.

Trước đó, chẳng phải ý của điện hạ là nhanh chóng bồi dưỡng tướng lĩnh mới, để tương lai tiếp quản thế lực của Trấn quốc tướng quân trong quân sao? Mặc dù bọn họ cảm thấy Trấn quốc tướng quân nhất định sẽ không muốn người ngoài thay thế mình, nhưng ai bảo con cháu nhà hắn bất tài, hơn nữa đây còn là ý của điện hạ, cho dù trong lòng không muốn thì cũng chỉ có thể nghe theo.

Triệu Uân cười lạnh: “Thế lực trong quân há nói chuyển là chuyển, các tướng sĩ sẽ không vì quyền thế mà chịu khuất phục, tuy hiện tại Trấn quốc tướng quân có tất cả, nhưng đó không phải là nhờ cha ông ta truyền cho ông ta, mà là do chính ông ta gầy nên!”

Hắn vốn định chọn vài người có thể đào tạo rồi vứt vào trong quân đội, để bọn họ lăn lội trong đó, người xuất chúng đương nhiên sẽ được trọng dụng; nếu chỉ là hạng tầm thường thì cứ để chúng ở bên trong tự sinh tự diệt.

Hai quan viên đưa mắt nhìn nhau, còn Bàng Tín thì vuốt nhẹ chòm râu, khẽ cười.

Cần phải như vậy, cái bọn họ cần là người có thể tự mình xông xáo, chứ chẳng lẽ lại cần những kẻ chờ điện hạ kéo bọn họ thăng chức sao?

Lúc này, Lăng Ngọc và bé Đá cũng nhìn thấy Triệu Tuần ở chỗ thái tử phi, mắt hai đứa trẻ lập tức sáng lên, chạy ‘bình bịch về phía nhau.

“Đại công tử!”

“Bé Đá!”

Thấy hai đứa trẻ kéo tay nhau cười cong tớn mặt mày, mọi người đều không nhịn được mà bật cười.

“Cuối cũng cũng vui trở lại rồi, mấy hôm nay cứ ủ rũ không vui, mới có tí tuổi đầu mà đã thích chau mày như người lớn.” Thái tử phi cười nói.

Thái tử giao Triệu Tuần cho nàng nuôi nấng hiển nhiên là rất tín nhiệm và coi trọng nàng, nhưng sinh mẫu của đứa trẻ vẫn còn, mà nó thì đã bắt đầu biết nhận thức, nàng nhất thời không biết phải đối xử với thằng bé thế nào.

Sau khi suy nghĩ hồi lâu, nàng vẫn quyết định làm hết trách nhiệm của đích mẫu, làm theo lương tâm của mình.

“Mấy hôm nay thằng bé nhà thiếp thân ở nhà cũng thế, chốc chốc lại hỏi đại công tử.” Lăng Ngọc cũng cười.

“Trẻ nhỏ tâm tư đơn thuần, ở chung lâu ngày sẽ kết bạn với nhau, đây cũng chính là duyên phận của chúng.”

“Nương nương nói chí phải!”

Hai người nói chuyện một lúc, cuối cùng thái tử phi cũng hỏi: “Nghe nói Lưu Phương đường của sắp khai trương ở kinh thành? Không biết đã chọn được ngày chưa?”

“Phiền nương nương còn nhớ kĩ, quả là sắp khai trương, chỉ là vẫn chưa chọn được ngày.”

“Nếu khai trương thì tốt quá, cao hương lần trước ngươi tặng hiệu quả tiêu sẹo quả thực rất tốt, không biết đã có tên hay chưa?” Thái tử pho hỏi tiếp.

Lăng Ngọc cười: “Không giấu nương nương, tên thật thì vẫn chưa chính thức đặt, chỉ có biệt hiệu mà Tố Vấn đặt cho nó.”

“Biệt hiệu? Tên gì vậy?” Thái tử phi lập tức hào hứng.

Lăng Ngọc hắng giọng, nhịn cười đáp: “Cao trả ta nét xuân thanh cao thoát tục.”

“Cao trả ta nét xuân thanh cao thoát tục?” Thái tử phi ngẩn ra, ngay sau đó che miệng bật cười: “Trả ta nét xuân thanh cao thoát tục, đúng là cái tên hay! Sẹo gì cũng biến mất rồi, chẳng phải là trả ta nét xuân thanh cao thoát tục sao?”

Nàng càng nghĩ càng thấy buồn cười: “Ta thấy cái tên hay cực! Chuẩn xác!”

Lăng Ngọc không còn cách nào khác: “Nếu để nha đầu điên kia nghe được lời này của nương nương, chẳng phải sẽ vểnh đuôi lên trời sao? Lần sau kiểu gì cũng đặt tiếp mấy cái tên hiếm lạ quái dị cho mà coi…”

Thái tử phi chỉ cười, một lát sau mới giơ tay lau khóe mắt, hỏi: “Sao không thấy Dương cô nương?”

“Mấy hôm nay muội ấy đang ngoan ngoãn ở nhà thêu đồ cưới ạ!”

“Đã chọn được ngày cưới rồi ư?”

“Tạm thời vẫn chưa chọn ạ, nhưng định khi nào mọi việc của Lưu Phương đường đi vào quỹ đạo thì sẽ về huyện Thanh Hà một chuyến, hoàn thành việc cưới xin của họ.”

“Vậy cũng tốt, đợi họ quay lại, ta sẽ thêm cho họ một phần quà cưới.” Thái tử phi mỉm cười nói.

“Như vậy thiếp thân xin thay mặt huynh trưởng và Tố Vấn cảm tạ nương nương!” Lăng Ngọc đương nhiên không từ chối tấm lòng của thái tử phi, thoải mái cảm ơn.

Bỗng nhiên, bên ngoài truyền tới tiếng động, thái tử phi nhíu mày không vui, Thải Vân thấy thế, toan vội vàng đi ra xem chuyện gì xảy ra, nhưng đã có tiểu nha đầu chạy vào bẩm báo: “Nương nương,  không biết Tạ trắc phi chạy khỏi viện tây kiểu gì, lúc này đang bám lấy Ninh trắc phi vừa mắng vừa đánh, hai người họ đang đi về phía này!”

“Há có lý đó! Còn ra thể thống gì nữa, sao không cho người kéo các nàng ra!” Thái tử phi cũng không rảnh truy cứu Tạ trắc phi chạy ra đây kiểu gì, bực bội nói.

“Các ma ma đã cố tách các nàng ra rồi, nhưng không sao tách nổi, Tạ trắc phi giống như bị điên vậy…”

Đang nói chuyện, tiếng chửi bới gay gắt cùng với tiếng kêu thảm thiết của Ninh trắc phi đã truyền tới.

“Ta đánh chết ngươi cái loại sa cơ thất thế, cái loại lòng dạ hiểm độc, ta đánh chết ngươi….”

“Cứu với, thái tử phi cứu thiếp với, cứu thiếp với….” Quần áo của Ninh trắc phi xộc xệch, tóc tai bị kéo đến rối bời, vài vết cào trên mặt đã rớm máy, trông thấy bóng người của thái tử phi từ xa, nàng ta lớn tiếng kêu cứu.

“Hỗn xược! Còn không mau tách các nàng ra!” Thái tử phi giận tím mặt, cả giọng quát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.