Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành

Chương 60: Dã tâm



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc này, Trấn Ninh hầu người dính đầy máu cũng tiến vào điện, đúng lúc nghe được lời Thiên Hi đế, nhìn sang Trình Thiệu đã quay về đứng cạnh Triệu Uân, sau đó nhanh chóng rời mắt đi, quỳ một gối nói: “Khởi tấu bệ hạ, thần đã bắt được một tên thích khách bỏ trốn, giờ đang áp giải vào thiên lao đợi bệ hạ xử lí!”

“Tốt! Nếu đã vậy thì vụ án này giao cho hình bộ thẩm tra xử lí, nhất định phải moi ra kẻ chủ mưu đằng sau!” Thiên Hi đế tu đạo trường sinh nên rất quý trọng mạng sống, không bao giờ nương tay với những kẻ dám cả gan hành sát mình.

Hình bộ thượng thư đứng một bên vội tiến lên tiếp chỉ.

“Từ khanh, khanh tới đúng lúc lắm, sau này Trình Thiệu Đường sẽ đi theo khanh rèn luyện.” Thiên Hi đế chỉ vào Trình Thiệu Đường và nói với Trấn Ninh hầu.

Trình Thiệu Đường vội tiến lên làm lễ: “Hầu gia!”

Ánh mắt Trấn Ninh hầu như bó đuốc, đánh giá chàng từ trên xuống dưới.

Trình Thiệu Đường không kiêu ngạo không siểm nịnh đứng im tại chỗ, mặc cho ánh mắt xoi mói của ông ta rơi trên người mình; Lỗ vương, Hàn vương nhìn bọn họ đầy mong đợi, mặc dù biết rằng hi vọng cực kỳ mong manh, nhưng vẫn mong Trấn Ninh hầu có thể từ chối người này.

Xưa nay phụ hoàng rất ưu ái Trấn Ninh hầu, nếu ông ta kiên quyết không chịu nhận người, có lẽ phụ hoàng cũng sẽ không nói gì, chuyện này coi như xong.

Ngay cả Triệu Uân cũng cảm thấy hơi lo lắng. Quả thực hắn đã lợi dụng Thiên Hi đế để đưa Trình Thiệu Đường đến cạnh Trấn Ninh hầu, lí do tất nhiên là vì binh quyền và danh tiếng của ông ta trong quân đội.

Dẫu sao Trấn Ninh hầu không con không cái, nếu nhận được sự thưởng thức của ông ta, con đường phía trước không chỉ thông thuận mà hắn càng như hổ mọc cánh.

Sợ Trấn Ninh hầu nói lời từ chối, hắn hẵng giọng toan nói gì đó, nhưng Trấn Ninh hầu đã quay người, nói với Thiên Hi đế: “Xin cho thần được ra về trước!”

Dứt lời, Lỗ vương Hàn vương mặt mày hớn hở, Triệu Uân thì thất vọng tràn trề.

Thiên Hi đế cũng chú ý đến vết máu trên người Trấn Ninh hầu, vội nói: “Đi đi! Nhân tiện để thái y xem vết thương trên người khanh.”

“Tạ bệ hạ ân điển.” Trấn Ninh hầu cung kính đáp, sau khi đã lui được một khoảng, ông bỗng nhiên dừng bước, quay người nhìn về phía Trình Thiệu Đường.

“Trình Thiệu Đường, sao còn không đi theo?” Thiên Hi đế đương nhiên hiểu ý nghĩa của việc ông đột nhiên dừng lại, khẽ cười và nói với Trình Thiệu Đường.

“Còn không mau đi?” Triệu Uân mừng rỡ vì biết Trấn Ninh hầu đã chấp thuận, lại thấy Trình Thiệu Đường vẫn đứng yên tại chỗ, hắn không khỏi thúc giục.

Trình Thiệu Đường hơi do dự, nhưng vẫn hành lễ với Thiên Hi đế và thái tử rồi mới đuổi theo Trấn Ninh hầu.

Triệu Uân cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, liếc nhìn bộ dạng tức giận của Lỗ vương và Tề vương rồi thầm cười khẩy.

Muốn đấu với Cô? Nằm mơ đi!

Sau khi Trình Thiệu Đường hộ tống Trấn Ninh hầu về phủ, chàng lại đến phủ thái tử báo cáo với Triệu Uân.

Triệu Uân ngồi trên ghế cao, đăm chiêu nhìn chàng hồi lâu, bấy giờ mới nói: “Ngươi có hiểu dụng ý của Cô khi để ngươi đến cạnh Trấn Ninh hầu không?”

Trình Thiệu Đường gật đầu: “Thuộc hạ hiểu.”

“Ngươi là người thông minh, không cần Cô phải nói nhiều. Tuy tối nay mọi chuyện xảy ra bất ngờ, nhưng nếu không phải ngươi mẫn tiệp thì làm sao có thể lọt vào mắt xanh của phụ hoàng và Trấn Ninh hầu. Ngoài phụ hoàng ra, Trấn Ninh hầu chưa từng để mắt tới bất kỳ người nào khác và ngược lại, đôi khi ở trước mặt phụ hoàng, một thái tử như Cô cũng chưa chắc đã sánh bằng ông ấy.”

“Trấn Ninh hầu Từ Chấn Bình chính là đệ nhất mãnh tướng của triều ta, ông đã đi theo phụ hoàng từ năm mười tám tuổi, ban đầu chỉ là một thị vệ bình thường bên cạnh phụ hoàng, sau gặp cơ duyên nên gia nhập quân đội, từ đó bắt đầu sự nghiệp của một vị tướng bất bại.”

“Văn võ đại thần trong triều chỉ có ông ấy là người được phụ hoàng tín nhiệm nhất!”

“Ngươi đến chỗ ông ấy chỉ cần chuyên tâm  theo ông ấy rèn luyện, không cần để ý những chuyện khác. Đường công danh của ngươi sau này tốt hay xấu, hoàn toàn nằm trong tay của chính ngươi, Cô sẽ không nhúng tay vào. Ngươi có hiểu không?”

“Thuộc hạ hiểu!”

Ý của thái tử là ngài ấy sẽ buông tay hoàn toàn, để chàng gia nhập quân đội, tự xông xáo tạo ra vùng trời của mình, cũng như bảo chàng yên tâm đi theo Trấn Ninh hầu.

Triệu Uân gật đầu: “Trấn Ninh hầu có bảo ngươi bao giờ qua đó không?”

“Hầu gia bảo thuộc hạ trở về bàn giao công việc trong tay, ba ngày sau tới tìm ông ấy.” Trình Thiệu Đường thành thật đáp.

“Nếu vậy thì ngươi cứ tạm thời bàn giao công việc của mình cho Chử Lương, rồi ba ngày nữa qua đó đi!”

“Thuộc hạ tuân mệnh!”

Sau khi chàng rời đi, Triệu Uân mới chau mày, vuốt v e chiếc nhẫn ngọc trên tay.

Chỉ mong lần này hắn không nhìn nhầm người, cũng mong Trình thiệu Đường không làm hắn thất vọng….

Lúc Trình Thiệu Đường về nhà đã sắp tới giờ Sửu.

(*) Giờ Sửu: từ 01:00 tới 03:00 trong 24 giờ mỗi ngày

Sợ đánh thức thê nhi đã ngủ say nên chàng khẽ khàng tìm quần áo sạch để thay, sau khi tắm gội sạch sẽ thì ở trong sân đợi một lúc cho hơi nước trên người tan đi.

Chàng nghĩ đến những chuyện xảy ra trong tối nay mà người vẫn chưa hết xuất thần.

Vậy tức là, ba ngày sau chàng sẽ đi theo Trấn Ninh hầu, vị đệ nhất mãnh tướng của triều đại này sao?

Sao chàng không biết dụng ý của thái tử khi phái mình qua đó chứ, dĩ nhiên là vì binh quyền trong tay Trấn Ninh hầu. Kể từ mười năm trước, sau khi phu nhân nguyên phối qua đời, ông ấy không hề tái hôn, bên cạnh cũng không có con cái gì, trong hầu phủ hầu hết chỉ có những đứa con côi của các tướng sĩ đã chết trên chiến trường sống.

Từ trước đến nay Trình Thiệu Đường vẫn luôn ngưỡng mộ vị tướng quân trăm trận trăm thắng uy danh lẫy lừng này, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình có thể đi theo ông ấy, nay cơ hội tốt rơi trúng người chàng như thế, chàng chỉ cảm thấy mọi thứ giống như một giấc mơ, không phải hiện thực.

Suốt đêm này, thể nào cũng có kha khá người mất ngủ.

Sau khi về vương phủ, Lỗ vương không nén nổi cơn thịnh nộ, vỗ thật mạnh lên bàn: “Thật vô lý! Bao nhiêu công sức của bản vương coi như đổ sông đổ bể hết rồi! Lúc đầu còn nói cái gì mà hủy hoại thanh danh của Triệu Uân trong lòng dân tương với việc cắt đứt căn cơ của hắn, đúng là xàm ngôn hết sức! Chỉ cần một ngày hắn vẫn được phụ hoàng nuông chiều, thì ngày đó ngôi vị thái tử kia vẫn vững như núi thái sơn!”

Hôm nay, dẫu cho Trình Thiệu Đường có là người đầu tiên lao ra cứu giá đi chăng nữa, cũng chưa chắc đã khiến Thiên Hi đế đồng ý để chàng gia nhập quân đội của Trấn Ninh hầu, cũng chỉ có Triệu Uân, vị thái tử điện hạ xưa nay được lòng Thiên Hi đế mới có được đãi ngộ như vậy.

Mưu sĩ trước đây đề nghị hủy hoại thanh danh của thái tử trong lòng dân đang run lên vì sợ hãi, hai chân nhũn ra, cuối cùng khuỵu xuống đất.

Lỗ vương không thèm liếc hắn lấy một cái, cố dằn cơn thịnh nộ xuống khiến đôi mắt trở nên thâm độc.

Nếu vậy, chỉ đành dùng kế kia!

“Còn nữa, bản vương không cần biết ngươi dùng cách gì, trong đêm nay nhất định phải rũ bỏ sạch sẽ chuyện này cho bản vương, bản vương không muốn dính líu tới chuyện này.”

“Vâng, vương gia yên tâm, thần nhất định sẽ khiến các nàng câm như hến!”

Sau khi rời khỏi cung, Tề vương bèn cho gọi phụ tá Án Ly cùng các thuộc hạ th@n tín tới thư phòng, ở trong đó bàn bạc gần một canh giờ.

“Trình Thiệu Đường……….. Sao cái tên này nghe quen thế nhỉ?” Hồi lâu, Tề vương mới cau mày nói.

“Có lẽ điện hạ đã quên, Trình Thiệu Đường này chính là phó thống lĩnh thị vệ của phủ thái tử, cũng là huynh đệ kết nghĩa của đám Tống Siêu, Đường Tấn Nguyên. Ngày đó nghe nói hắn cũng định đến phủ ta, nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà sau lại đổi ý.” Án Ly đáp.

“Hóa ra là hắn!” Tề vương bừng tỉnh, nhíu chặt ấn đường hơn.

“Triệu Uân là người đa nghi, hắn có thể trọng dụng Trình Thiệu Đường như thế, có thể thấy người này ắt có chỗ hơn người, bản vương không có phúc phần nên mới lỡ mất dịp tốt được kết giao cùng vị nhân tài này.” Giọng nói của Tề vương có chút tiếc nuối.

Án Ly cũng cảm thấy tiếc nuối, nhưng cũng không quá chấp nhất, dẫu sao cửa ải của Trấn Ninh hầu nào có dễ qua như vậy, người này có thực lực thật hay không, vẫn còn cần quan sát thêm.

“Còn có một chuyện nữa, Diệp gia ở thành Trường Lạc đã đưa ngân lượng của quý này tới, nhưng lại ít hơn quý trước một thành. Theo như Diệp gia chủ nói, nguyên nhân là vì hai tháng nay Lưu Phương đường ở huyện Thanh Hà đã giảm cung cấp một số hàng hóa gì đó.” Án Ly đang định lui xuống, bỗng nhớ đến chuyện này nên bẩm báo ngay.

“Việc làm ăn lúc tốt lúc xấu, chuyện này không đáng kể. Những năm qua Diệp gia đã gom góp cho bản vương không ít ngân lượng, hiện nay đang có một cơ hội tốt, ngươi gửi thư hỏi Diệp gia chủ xem ông ta có hứng thú cạnh tranh danh hiệu hoàng thương không.” Tề vương nghĩ lạc quan hơn.

“Không được đâu điện hạ, giờ vẫn chưa phải lúc để Diệp gia xuất đầu lộ diện, người phải biết là cây cao đón gió, hộ hoàng thương trước đây chính là ví dụ tốt nhất.” Án Ly không đồng ý.

Tề vương nghĩ cũng thấy đúng: “Vậy cứ làm theo lời tiên sinh đi, nhưng vẫn phải thiệt thòi cho tiên sinh thời gian này ở ngoài, đi lại bôn ba vất vả.”

“Đây là bổn phận của thảo dân, không dám nhận lời này của điện hạ.” Án Ly khiêm tốn nói.

***

Sáng sớm hôm sau, Lăng Ngọc hay tin từ Trình Thiệu Đường rằng trong vài ngày nữa chàng sẽ từ chức ở phủ thái tử để gia nhập quân đội, đi theo Trấn Ninh hầu. Nàng bị sốc đến mức không nói nên lời.

Vì thế, con đường của tướng công nàng kiếp này đã rẽ sang một hướng khác, rẽ một hướng khiến nàng nhìn không thấu?

“Chàng đã đánh trận bao giờ đâu, vào quân đội nào phải trò đùa, ngộ nhỡ phải ra trận giết địch, hớ hênh cái là mất mạng như chơi,  sau này mẹ con thiếp biết dựa dẫm vào ai đây?” Dù rằng biết là khuyên can cũng vô ích, nhưng nàng vẫn muốn giãy chết một cái.

Sao Trình Thiệu Đường lại không biết nàng đang lo lắng cho mình, chàng vội khuyên nhủ: “Nàng cũng không cần phải lo lắng quá, bệ hạ chỉ nói để ta đi theo lão hầu gia thôi, có lẽ cũng như khi ở cạnh thái tử điện hạ, chỉ cần giữ an toàn cho ngài ấy là được.”

Lăng Ngọc thở phào, lấy làm hối hận: “Sớm biết đã không vào hoàng cung rồi.”

Ngừng một lát lại bực bội nói tiếp: “Đáng hận nhất vẫn là đám thích khách kia, nếu không phải tại chúng, chàng tội gì phải nhảy từ hố lửa này sang hố lửa khác như thế.”

Trình Thiệu Đường thấy nàng miêu tả phủ thái tử và quân đội thành hố lửa thì dở khóc dở cười, nạt nàng: “Càng nói càng không biết kiêng kị gì, chắc bé Vừa hát vừa dậm chân làm nhịp học từ nàng rồi, mới có tí tuổi mà cứ dăm ba hôm lại thốt ra vài câu khiến người ta không hiểu gì sất.”

Lăng Ngọc khẽ hừ một tiếng, ôm lấy bé Vừa hát vừa dậm chân làm nhịp đang chớp mắt nhìn mình, hôn thật mạnh lên mặt con: “Bé Vừa hát vừa dậm chân làm nhịp làm sao? Bé Đá là đứa trẻ thông minh lanh lợi, hoạt bát đáng yêu nhất trên đời này!”

Tuy bé Đá cái hiểu cái không, nhưng vẫn nhận ra mẹ đang khen mình, bé lập tức vỗ tay cười khanh khách: “Bé Đá thông minh nhất, đáng yêu nhất!”

“Thằng nhóc mặt dày!” Lăng Ngọc không hài lòng nhéo má bé.

Bé Đá vẫn cười hớn hở với nàng.

“Được rồi được rồi, trông ngốc nghếch y như cha con.”

Trình Thiệu Đường lắc đầu cười bất lực, hỏi tiếp: “Tiệm của nàng định ngày khai trương chưa?”

“Định rồi, mùng tám tháng sau, còn vài ngày nữa, cứ từ từ, không phải vội.”

Đúng lúc này, tiếng cửa bị người nào gõ dồn dập vang lên, cũng cắt đứt cuộc trò chuyện của hai vợ chồng, Trình Thiệu Đường đi ra mở cửa với vẻ khó hiểu, nào ngờ người tới lại là Đường Tấn Nguyên mặt đa mồ hôi.

“Đại ca, tẩu tử ở nhà không ạ?”

“Nàng ấy…..”

“Ai thế?” Lăng Ngọc nghe tiếng, không khỏi cao giọng hỏi.

“Tẩu tử, là đệ, Đường Tấn Nguyên đây, đệ muội của tẩu bỗng nhiên chuyển dạ, đệ muốn mời tẩu sang giúp đỡ!” Đường Tấn Nguyên vừa nghe thấy tiếng của nàng đã cao giọng đáp.

“Chuyển dạ? Sao lại chuyển dạ sớm thế? Tố Vấn, muội trông bé Đá hộ ta nhé, ta đi nhanh rồi về.” Lăng Ngọc biết chuyện này không thể chậm trễ được, vội vàng giao bé Đá cho Dương Tố Vấn, thu dọn một chút rồi đi theo Đường Tấn Nguyên.

“Ta đi cùng nàng.” Trình Thiệu Đường cũng đi theo.

Phu thê hai người vội vã đi theo Đường Tấn Nguyên đến nhà họ Đường.

“Ta nhớ vẫn còn một thời gian nữa mới chuyển dạ mà, sao lại chuyển dạ sớm thế này?” Trên đường đi, Lăng Ngọc không nén nổi tò mò mà hỏi.

“Đều là lỗi của đệ, vừa rồi đệ với nàng ấy cãi nhau, nàng ấy tức quá nên chuyển dạ sớm.” Mặt Đường Tấn Nguyên đầy vẻ hối hận.

“Đệ!” Lăng Ngọc tức đến nỗi xém nữa giơ nắm đấm lên đánh hắn một trận: “Muội ấy hoài thai cốt nhục của đệ vất vả như thế mà đệ còn cãi nhau với muội ấy được à? Nếu mẹ con họ xảy ra chuyện gì bất trắc, kiếp này đệ có hối hận đứt ruột đứt gan thì cũng vô dụng!”

Đường Tấn Nguyên bị nàng nói cho tái mét mặt mày, song cũng không dám cãi lại một câu.

“Đã mời bà đỡ chưa?” Lăng Ngọc hít thở sâu vài cái, cố nén lửa giận xuống và hỏi.

“Mời rồi ạ, giờ đang ở nhà đệ, bà ta nói vẫn chưa đến giờ, phải đợi thêm một lúc nữa, thế nên đệ mới vội vàng tới tìm tẩu.” Đường Tấn Nguyên lau mặt, thành thật đáp.

Bấy giờ Lăng Ngọc mới yên tâm hơn.

Ba người vừa vào cổng đã nghe thấy tiếng kêu đau xé trời của Minh Cúc từ trong phòng truyền ra, Đường Tấn Nguyên sợ đến nỗi hai chân nhũn ra, suýt nữa ngã phịch xuống đất, may mà Trình Thiệu Đường nhanh tay đỡ lấy hắn ta.

Lăng Ngọc không dám chậm trễ, vừa dặn hắn đun nước nóng, vừa vội vàng vào cất bước vào phòng.

Đường Tấn Nguyên gật đầu lia lịa, lúc định vào bếp thì phát hiện ra hai chân đã mất sức, bước không nổi nữa.

“Đại, đại ca, huynh, huynh giúp, giúp đệ với.” Hắn mếu máo nói.

Dù sự việc đang rất cấp bách nhưng Trình Thiệu Đường vẫn không nhịn được cười, chàng bất ngờ vỗ mạnh vai hắn khiến hắn loạng choạng, sau đó hắn đã có thể đi lại bình thường.

Thấy Đường Tấn Nguyên lao vào bếp nhanh như gió, chàng bật cười bất đắc dĩ. Nhìn sang cửa phòng đóng chặt, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng trấn an của Lăng Ngọc và tiếng kêu đau của Minh Cúc truyền ra làm chàng bất giác nhớ lại năm Lăng Ngọc sinh con ấy.

Trong thời gian đó, chàng chỉ sợ lúc nương tử sinh mà mình không có ở nhà nên đã xin nghỉ một thời gian, chàng chỉ ở nhà canh không dám đi đâu cả, cứ canh như thế hơn một tháng trời.

Chàng vẫn nhớ như in tiếng kêu đau đớn của Lăng Ngọc lúc đó, cũng không khác Minh Cúc bây giờ là bao. Đương nhiên, tình cảnh của chàng khác Đường Tấn Nguyên ở chỗ, bên cạnh chàng có mẫu thân.

May mắn thay, bé Đá là một đứa con hiếu thuận, ngoan ngoãn chào đời mà không gây nhiều rắc rối cho mẹ của nó.

Sự xuất hiện của sinh mệnh mới khiến chàng cảm thấy hết thảy đều tràn đầy hi vọng. Lúc ôm đứa bé đỏ hỏn dúm dó vào lòng, nhìn nương tử kiệt sức đã ngủ thiếp đi, chàng thầm thề rằng nhất định sẽ để hai mẹ con họ sống thật hạnh phúc.

Đúng như thái tử nói, hiện giờ tương lai của chàng đều do chính chàng nắm giữ,  có lẽ con đường phía trước sẽ có rất nhiều trông gai, thậm chí đẫm máu hơn những gì chàng đã trải qua bây giờ, nhưng chàng tin rằng, chỉ cần chàng không dễ dàng từ bỏ thì sẽ có một ngày chàng giành được một vùng trời thuộc về mình.

“Đại ca, huynh nói xem, mẹ con họ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Đều tại đệ cả, đệ cãi nhau với nàng làm gì không biết, ngộ nhỡ hai mẹ con họ có gì bất trắc, kiếp này đệ sẽ không thể tha thứ cho mình.” Đường Tấn Nguyên không biết đã đứng cạnh chàng tự lúc nào, khuôn mặt tràn đầy đau khổ.

Trình Thiệu Đường vỗ vai hắn, nói lời an ủi: “Có tẩu tử của đệ ở đây, còn có cả bà đỡ nữa, mẹ con muội ấy sẽ không sao đâu, đệ chỉ cần tĩnh tâm đợi, chẳng mấy chốc là nhi tử của đệ ra đời rồi.”

Đường Tấn Nguyên lau mặt loạn xạ, dán mắt nhìn cửa phòng khép chặt như thể muốn nhìn thấy những người bên trong.

Không biết qua bao lâu, trong phòng cuối cùng cũng vang lên tiếng khóc oa oa của trẻ nhỏ, Đường Tấn Nguyên mừng rỡ chạy tới, đứng trước cửa hỏi: “Có phải sinh rồi không? Có phải sinh rồi không?”

“Sinh rồi sinh rồi, là một thằng cu mập mạp.” Tiếng kêu vui mừng của Lăng Ngọc truyền ra.

“Minh Cúc thế nào rồi? Sao đệ không thấy nàng ấy nói chuyện?” Đường Tấn Nguyên hỏi tiếp.

Lăng Ngọc nhìn sang Minh Cúc rõ ràng đã mệt lắm rồi nhưng vẫn không nỡ ngủ, cười nói: “Đệ ấy cũng không tệ, không chỉ quan tâm đ ến nhi tử mà còn quan tâm đ ến mẹ của con mình nữa.”

Minh Cúc khẽ khịt mũi, dịu dàng nhìn về phía cái bọc nhỏ đang nằm trong lòng Lăng Ngọc.

“Được rồi, ta bế nó ra ngoài cho cha nó xem đây, muội nghỉ ngơi một lát đi.”

Minh Cúc gật đầu, vẫn lưu luyến nhìn nàng bế con ra ngoài, sau khi Lăng Ngọc cùng con mình đã biến mất khỏi tầm mắt mới chậm rãi nhắm mắt lại.

Lúc hai vợi chồng rời khỏi nhà họ Đường thì trời đã đầy sao, không ngờ bọn họ đã ở nhà họ Đường hơn nửa ngày.

“Bé Đá ở nhà chắc sốt ruột lắm rồi, chúng ta về nhanh thôi!” Lăng Ngọc lo lắng, đang định tăng tốc về nhà thì chợt bị nam nhân nhẹ nhàng nắm lấy tay.

“Sao thế?” Nàng ngoảnh đầu lại, bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Trình Thiệu Đường, nó khiến nàng đột nhiên cảm thấy không được tự nhiên.

“Nàng không muốn ta gia nhập quân đội sao?” Nàng nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của chàng.

“Thiếp thật sự không muốn, hiện giờ thiên hạ đang loạn, ai mà biết một ngày nào đó sẽ đến phiên chàng ra trận, thiếp là một người ích kỷ, chỉ muốn mình có một gia đình hoàn chỉnh. Tuy nhiên, thiếp càng hiểu rõ rằng, chuyện đã đến nước này, dẫu cho thiếp không muốn thì mọi chuyện đều đã ngã ngũ, không có cơ hội xoay chuyển.” Lăng Ngọc thở dài nói.

Trình Thiệu Đường trầm mặc hồi lâu, sau đó mới chậm rãi nói: “Tiểu Ngọc à, ta không muốn giấu nàng, mặc dù chuyện này xảy ra quá đột ngột, ta cũng không thể làm gì khác được, nhưng thật ra ta rất vui mừng khi nó xảy ra.”

“Trước đây ta luôn cho rằng chỉ cần mình trở nhiều chuyến tiêu hơn, kiếm được nhiều hơn thì ta có thể để cho mẹ con nàng được sống thoải mái. Nhưng hiện giờ chúng ta đã đến kinh thành và mọi thứ đã thay đổi. Nếu trong tay không có quyền thế, dù chúng ta có gia tài bạc triệu thì cũng chưa chắc đã giữ được. Ta hi vọng sau này, người khác sẽ không dám trêu chọc mẹ con các nàng vì kiêng nể Trình Thiệu Đường ta, chứ không phải là vì Trình Thiệu Đường có quan hệ với những gia đình quyền thế.”

Trái tim Lăng Ngọc loạn nhịp, nàng nhìn thẳng vào mắt chàng, không ngờ từ trong đôi mắt vốn tĩnh lặng của chàng lại nhìn ra được khát vọng và dã tâm với quyền lực.

Đầu nàng bỗng trở nên trống rỗng, lại nghe chàng nói tiếp: “Tiểu Ngọc, sau này ta nhất định sẽ để nàng mặc lên người phượng quan hà bí(*) của nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, ưỡn ngực ngẩng cao đầu đứng trước mặt những phụ nhân danh môn quyền quý, nàng không cần phải khom lưng uốn gối nữa, càng không cần phải làm những việc mà nàng không thích nữa!”

(*) Phượng quan hà bí: gồm mũ phượng và khăn quàng vai.

“Thiếp, thiếp….” Lăng Ngọc phát hiện mình không biết phải nói gì.

Lúc đầu, khi biết mình không chỉ sống lại từ cõi chết mà còn được quay về quá khứ, nàng chỉ có một mục tiêu duy nhất là có thể tiếp tục sống, gia đình bình an nguyên vẹn.

Về sau, nàng bất ngờ gặp được Dương Tố Vấn chủ nhân của cao Ngọc Dung, nàng lại hy vọng rằng mình có thể sống một cuộc sống tốt hơn, ít nhất là cả đời không phải lo cơm ăn áo mặc.

Tiếp đó, Trình Thiệu Đường tự dưng vào ngục, sau đó lại vô cớ được thả ra, thậm chí còn có liên lạc với phủ Tề vương, suy nghĩ lúc đó của nàng là mau chóng cắt đứt tất cả mối liên hệ này để ngăn chàng nhảy vào hố lửa của phủ Tề vương một lần nữa.

Nhưng sau đó thì sao? Nàng hơi mờ mịt.

Đúng rồi, sau đó gia đình nàng lại đụng phải thái tử điện hạ đương triều một cách vô cớ, Trình Thiệu Đường buộc phải vào phủ thái tử và trở thành phó thống lĩnh thị vệ của phủ thái tử.

Đây đã là một con đường hoàn toàn khác với kiếp trước, nàng nhìn không rõ tương lai, nhưng cũng không muốn nghĩ quá nhiều, nàng nghĩ rằng, nếu kiếp này chàng cứ bình an đi theo thái tử thì cũng không tệ.

Nhưng hiện giờ chàng nói với nàng rằng, chàng nhất định sẽ để mình mặc lên người phượng quan hà bí của nhất phẩm cáo mệnh phu nhân……

Giờ này khắc này, nàng cuối cùng đã ý thực được một điều, tướng công của nàng thay đổi rồi.

Thấy nàng trầm mặc hồi lâu không nói, Trình Thiệu Đường bất giác nắm chặt tay nàng, trong lòng nảy sinh một loại cảm giác khẩn trương không nói nên lời.

Rất lâu sau, lâu đến nỗi chàng sắp nghĩ xem mình nói những điều này có phù hợp hay không, thì lại nghe được câu trả lời của nàng.

“Được, vậy thiếp sẽ đợi, đợi được mặc phượng quan hà bí của nhất phẩm cáo mệnh phu nhân!”

Mặt chàng cuối cùng cũng giãn ra như trút được gánh nặng, tươi cười nói: “Chúng ta về nhà thôi! Chắc bé Đá ở nhà sốt ruột lắm rồi!”

“Vâng, về nhà thôi!” Lăng Ngọc khẽ cười, nắm lại tay của chàng, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao mặc chàng dẫn bước.
(*) Phượng quan hà bí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.