Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành

Chương 63: Thất sủng



Tử Yên nhoẻn miệng cười, đôi mắt thoáng lộ ra cái nhìn sắc bén.

Tống Siêu, ba năm không gặp, mong rằng đó giờ ngươi vẫn khỏe!

“Bệ hạ, thái tử điện hạ đang ở ngự thư phòng cầu kiến.” Thái giảm tổng quản khom người đi tới, cung kính bẩm báo.

“Trẫm và tiên cô đang giảng pháp đàm đạo, bảo thái tử điện hạ hôm khác lại đến đi.” Thiên Hi đế khoát tay, không hề có ý triệu kiến.

Thái giảm tổng quản hơi chần chừ, đang định lên tiếng khuyên ngăn, nhưng khi trông thấy Thiên Hi đế đã quay người rời đi, tiếp tục cùng tiên cô đàm đạo thì chỉ đành cúi đầu khom người, yên lặng lui xuống.

“Phụ hoàng nói thế thật sao?” Triệu Uân có chút không dám tin, đây đã là lần thứ ba trong khoảng thời gian này Thiên Hi đế không chịu gặp hắn, mà trước đây chưa từng xảy ra chuyện như vậy.

Hắn bất giác chau mày: “Ngoài giảng đạo đàm luận với tiên cô ra, thời gian này phụ hoàng còn gặp người nào khác không?”

“Bẩm điện hạ, không còn ai khác.” Thái giám tổng quản không hề giống hắn, thành thật đáp.

Bấy giờ Triệu Uân mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút, nhưng sau lại cau chặt ấn đường.

Có phải phụ hoàng sủng hạnh nữ tử này quá mức rồi không? Không lên triều đã đành, bây giờ ngay cả mình cũng không chịu gặp, làm màn kịch lột da Triệu Phủ mà hắn cất công chuẩn bị cũng không có dịp để diễn.

Trong cung vô cớ có thêm một vị đạo cô, còn được phụ hoàng tiếp đón như khách quý, không chỉ có các phi tần trong cung cảm thấy thấp thỏm trong lòng, ngay cả Tề vương cũng cảm thấy bồn chồn bất an.

“Mẫu phi, vị tiên vô kia rốt cuộc là ai?”

Lệ phi lắc đầu: “Ta cũng không rõ. Ngoài phụ hoàng con, không ai được phép tùy tiện ra vào cung thái cực. Nếu nàng ta không ra ngoài, người bình thường muốn gặp nàng ta một lần cũng khó.”

“Lẽ nào mẫu phi chưa từng nhìn thấy dung mạo của nàng ta sao?” Tề vương ngạc nhiên.

“Cũng không phải, mấy ngày trước ta đã thấy nàng ta ở ngự hoa viên từ xa. Nhìn từ bên ngoài, nàng ta quả thực giống người cõi tiên.”

“Người cõi tiên….” Tề vương suy nghĩ một lát rồi chầm chậm lắc đầu: “Nếu thật sự là người cõi tiên, sao nàng ta lại vào cung? Vườn ngự uyển trong hoàng cung chính là nơi tôn quý nhất thiên hạ, dẫu nàng ta có là người tu đạo, nhưng chung quy cũng là nữ tử, nếu đã vào cung tức thân đã nhiễm hồng thế, thế nên nàng ta không phải là người cõi tiên.”

(*) Vườn ngự uyển: Ý chỉ hậu cung của vua, nơi các phi tần ở.

“Mẫu phi, nữ tử này lai lịch không rõ ràng, hành vi kỳ quặc, người chớ nên tiếp xúc gần gũi với nàng ta, nhưng cũng không cần thiết phải tránh nàng ta như rắn rết.” Sau khi suy nghĩ, hắn lo lắng dặn dò.

“Con yên tâm, mẫu phi tự có chừng mực.” Lệ phi cười khẽ, ngay sau đó lại nghĩ đến việc tới tận bây giờ mà con trai mình vẫn chưa có nhi tử, nghĩ đến quan hệ căng thẳng của con trai và nàng dâu, bà không khỏi cúi đầu cất tiếng thở dài: “Dẫu sao Tào Thị cũng là nguyên phối đích thê của con, dù trong lòng con có bực tức thế nào, cũng nên cho nàng thể diện mới phải.”

Vừa nghe bà nhắc đến Tào Thị, sắc mặt của Tề vương lập tức sầm xuống, miễn cưỡng nói: “Con tự có chủ kiến, mẫu phi không cần bận tâm.”

Lệ phi biết nhi tử chỉ có lệ với mình, định bụng khuyên con vài câu, nhưng nghĩ đến nàng dâu cũng không vừa mắt mình nên đành thôi.

Có lẽ là vì Lệ phi nhắc tới Tào Thị, nên từ sau khi rời khỏi cung, Tề vương cứ thấy bí bách trong lòng, bởi vậy mà không phát hiện ra nét mặt thảng thốt của Tống Siêu.

Từ khi nhận ra tiên cô chính là tiểu thiếp Tử Yên mấy năm trước của mình, Tống Siêu cứ cảm thấy trong lòng thấp thỏm không yên.

Hắn rất chắc chắn rằng lúc đó có người đang nhìn mình, chắc chắn không sai! Người này có khả năng cao là vị ‘tiên cô’ kia, cũng chính là Tử Yên, người từng bị hắn tặng sang tay người khác.

Con đàn bà kia thực sự đã quay lại báo thù!

Hắn thầm nghiến răng, mắng chửi trong lòng.

Năm đó ông đây làm gì có lỗi với nàng ta chứ? Dù là tặng nàng ta cho kẻ khác thì cũng là tặng cho một công tử nhà giàu, tướng mạo đường đường lắm tiền nhiều của, hắn bạc đãi nàng ta chỗ nào?!

Lúc đầu nạp nàng ta vào, hắn từng nói rằng mình đã quen sống tự do, không thích bị ràng buộc, cho nên đời này sẽ không lấy vợ.

Là nàng ta nhất quyết đòi ở lại, nguyện làm thê làm nô hầu hạ bên cạnh hắn.

Nhưng giờ thì sao?

Hắn quệt mặt một phát, chửi mẹ nó.

Mẹ kiếp, đúng là nữ tử và tiểu nhân khó dạy! Có lẽ Tái bán tiên kia đã nói đúng, Tử Yên này chính là món nợ hồng nhan của hắn!

Lại nói đến ngày Lưu Phương đường khai trương, tuy Lăng Ngọc không nói nhưng trong lòng nàng rất vui sướng trước sự trở về hiếm hoi của Trình Thiệu Đường.

Nhưng Trình Thiệu Đường vẫn có công việc phải làm, không tiện ở lại lâu; Đường Tấn Nguyên và Tống Siêu cũng có việc nên đã xin lui trước.

Chàng lo lắng dặn Đường Tấn Nguyên có cơ hội thì đi nghe ngóng lai lịch của tiên cô trong cung, vốn còn muốn nhắc nhở Tống Siêu vài câu, nhưng thấy hắn tinh thần bất an quá nên thôi.

Sau một hồi suy nghĩ, chàng định tới phủ thái tử nhờ Chử Lương giúp mình nghe ngóng, nào ngờ lại bị bé Đá bỗng nhiên xông tới ôm chầm lấy hai chân.

“Cha lại phải đi tìm khỉ Trấn Ninh sao? Đưa bé Đá đi cùng với!” Trông thấy bóng dáng của cha, bé Đá vui mừng phấn khởi, ôm chân cha dụi dụi làm nũng.

Trình Thiệu Đường không thể nhịn cười khi bị con dụi, chàng khom lưng, bồng bé lên, cười nói: “Sao con lại gọi là khỉ Trấn Ninh? Ai bảo con như thế?”

Tuy chàng hỏi nhi tử, nhưng ánh mắt lại hướng về phía Lăng Ngọc.

Lăng Ngọc cảm thấy mình bị oan quá mức: “Không phải thiếp không phải thiếp, thiếp chưa từng nói như vậy, là Tố Vấn! Là con bé đó cố ý dạy sai con chàng.”

Trình Thiệu Đường vẫn hơi ngờ ngợ.

Lăng Ngọc giậm chân, bỏ lại một câu ‘thích tin thì tin’ rồi định rời đi, nhưng nếu bây giờ nàng đi, chàng cũng đi, thì không biết bao giờ hai người mới được gặp lại, nghĩ vậy, đôi chân nàng không cất nổi bước.

Trình Thiệu Đường bị nhi tử quấn lấy, nghĩ dù sao cũng có Tống Siêu và Đường Tấn Nguyên nên chàng không cần phải tới phủ thái tử nhờ Chử Lương nữa, yên tâm cùng hai mẫu tử trò chuyện một lúc.

“Cho nên, hiện tại chàng chỉ là một binh sĩ bình thường thôi sao?”

Trình Thiệu Đường gật đầu, giọng điệu không giấu được vẻ khâm phục: “Hầu gia cai quản vô cùng nghiêm khắc, có thể trở thành tướng sĩ dưới trướng ngài ấy chính là may mắn của ta! Tuy hiện giờ ta chỉ là một binh sĩ nhỏ bé, nhưng những gì ta đã thấy đã nghe đã học được trong suốt thời gian qua chính là trải nghiệm khó có được trong suốt cuộc đời mình.”

Lăng Ngọc nhìn ra ánh sáng rực rỡ trong mắt chàng, biết chàng quả thực vô cùng hài lòng với hiện tại, không hề oán hận vì không được Trấn Ninh hầu trọng dụng, thì cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Trình Thiệu Đường vào phòng chào hỏi Lăng tú tài và Châu Thị, thấy sắc trời đã muộn, đành cáo từ để quay về quân doanh.

Bé Đá vẫn ôm khư khư hai chân của chàng như cũ, nhưng cuối cùng vẫn bị Lăng tú tài nghiêm mặt kéo ra.

Thời gian này thằng nhóc được ông ngoại dạy bảo rất nhiều, thấy thế thì ỉu xìu không dám ương bướng nữa, ngoan ngoãn nắm lấy tay mẹ, tiễn cha ra ngoài cổng.

Thấy bóng lưng thẳng tắp quen thuộc ấy thúc ngựa rời đi, trong phút chốc đã biến mất khỏi tầm mắt, thằng nhóc mếu máo, nước mắt lưng chòng nhưng không chịu rơi xuống.

Lăng Ngọc quay người thì trông thấy dáng vẻ này của con, nàng buồn cười, nhéo nhẹ mũi con, song vẫn không nhịn được mà ôm con lên: “Khóc cái gì? Có phải cha đi không về nữa đâu, đợi cha con về sẽ đưa con đi cưỡi ngựa.”

Thằng nhóc ôm lấy cổ nàng, giận dỗi giấu mặt sau gáy mẹ.

“Ta thấy nó đang được đà làm nũng đấy!” Lăng Đại Xuân cười nói.

Bé Đá lập tức khịt mũi, càng khiến mọi người không nhịn được cười,

Mấy bữa nữa chính là ngày đầy tháng của con trai Đường Tấn Nguyên và Thu Cúc, lúc Lăng Ngọc đến nhà tặng quà mới được Đường Tấn Nguyên cho hay rằng, vị tiên cô trong cung thái cực kia thật sự là Tử Yên, người từng bị Tống Siêu tặng đi nhiều năm trước.

“Muội nói Tống đại ca tạo nghiệp, Tấn Nguyên lại không nghĩ như vậy, cứ khăng khăng cho rằng tạo hóa trêu ngươi gì đó? Cái gì chàng cũng đổ lỗi cho ý trời, ông trời mà nghe thấy chắc cũng muốn khóc quá!” Minh Cúc bĩu môi, nhân lúc Đường Tấn Nguyên không có ở trong phòng mà lén nói với Lăng Ngọc.

Lăng Ngọc mỉm cười, hơi ngần ngừ nói:  “Ta chỉ sợ lúc nàng ta báo thù Tống đại ca, sẽ làm liên lụy đến chúng ta thôi.”

“Không giấu gì tỷ, muội cũng sợ như vậy. Nhưng có lẽ tỷ cũng hiểu rõ tính tình của mấy người họ, giữa các huynh đệ rất coi trọng chữ ‘nghĩa’, dẫu biết có thể sẽ bị liên lụy, nhưng họ nhất định sẽ không xa lánh nhau, nói không chừng còn càng muốn như cây liền cành ấy chứ.” Minh Cúc cũng không khỏi thở dài.

Ngừng một lát, nàng lại lạc quan nói tiếp: “Có khi là chúng ta lo bò trắng răng thôi, dù sao nàng ta bây giờ cũng là tiên cô nhận được vô vàn sự sủng ái của bệ hạ, trong cung làm gì có nương nương nào được ưu ái như nàng ta. Một người tôn quý đến mức ấy, có lẽ cũng sẽ không muốn dây dưa tới chuyện quá khứ đâu.”

“Muội nói cũng có lý, nếu người ta không muốn nhắc tới chuyện quá khứ thì có khi chúng ta lo bò trắng răng thật rồi.” Lăng Ngọc suy nghĩ một lát, cũng cảm thấy những lời nàng ấy nói rất có lý.

Song, Trình Thiệu Đường ở chốn quân danh xa xôi vẫn mãi chưa nhận được thông tin xác thực, Trấn Ninh hầu trị quân vô cùng nghiêm khắc, tin tức bên trong không dễ truyền ra ngoài, còn tin tức bên ngoài thì không dễ truyền vào.

Hơn nữa, hiện giờ Trình Thiệu Đường chỉ là một binh sĩ bình thường, mỗi ngày ngoài việc rèn luyện võ nghệ ra, thỉnh thoảng còn phải phụ trách những công việc vụn vặt, trong một thời gian dài cứ lặp đi lặp lại như thế khiến cho chàng chẳng có nổi thời gian nghỉ ngơi, cũng như không còn sức để nghĩ tới những việc khác.

Người này có được dãn được, từng là người tâm phúc bên cạnh thái tử tôn quý, thống lĩnh vô số thị vệ trong tối ngoài sáng của phủ thái tử, nay sa chân thành binh sĩ hạng bét trong doanh, nhưng vẫn thành thật, không phàn nàn không oán trách, người có được đức tính như vậy quả thực hiếm có.

Hơn một tháng sau, Trấn Ninh hầu cuối cùng cũng hạ lệnh, điều binh sĩ Trình Thiệu Đường vào đội thân vệ của ông.

Chưa đầy ba tháng, Trình Thiệu Đường đã hoàn thành việc chuyển đổi từ một binh sĩ hạng bét lên vệ binh mới của đại tướng quân, và chỉ sau đó chàng mới thật sự bắt đầu tiếp xúc với bị Trấn Ninh hầu, đệ nhất mãnh tướng đương triều.

Sau khi Lăng Ngọc và Minh Cúc trao đổi tin tức với nhau, hai người lặng lẽ chú ý đến vị trong cung thái cực, phát hiện người ta không hề có động thái nhắm vào Tống Siêu, hay là phủ Tề vương thì dần dần cũng buông lỏng cảnh giác.

Ngoài ra, gần đây việc làm ăn của Lưu Phương đường càng ngày càng tốt, tuy chưa đuổi kịp huyện Thanh Hà nhưng cũng đủ khiến hai huynh đệ Lăng Ngọc và Lăng Đại Xuân bận tới mức đầu choáng mắt hoa.

“Trình nương tử, Tố Vấn cô nương, nhanh chóng thay bộ quần áo tử tế chút, Thục phi nương nương trong cung muốn gặp các ngươi!” Hôm nay, nàng vừa bước vào cổng đã thấy thị nữ Thải Vân bên cạnh thái tử phi vội vàng tới nói.

“Thục phi nương nương?” Lăng Ngọc sửng sốt trợn to mắt, ngay cả Dương Tố Vấn cũng ngạc nhiên há hốc mồm.

“Xin hỏi cô nương, không biết nương nương cho vời bọn nhỏ vì chuyện gì?” Lăng tú tài cau mày tiến lên hỏi.

“Lão tiên sinh yên tâm, không phải chuyện gì xấu đâu, thái tử phi bọn ta cũng đi cùng.” Thải Vân mỉm cười đáp.

Lăng Ngọc và Dương Tố Vấn đưa mắt nhìn nhau, không dám lề mề nữa mà vội vàng về phòng thay bộ quần áo tươm tất nhất, bấy giờ mới theo Thải Vân tới phủ thái tử, ngồi lên xa giá của phủ thái tử vào cung.

“Đây là lần đầu tiên muội được ngồi trong chiếc xe sang trọng thế này.” Dương Tố Vấn khe khẽ nói.

Lăng Ngọc véo tay nàng, ý bảo nàng chớ lắm lời, sau đó kính cẩn hỏi thái tử phi: “Không biết vì sao Thục phi nương nương lại biết đến sự tồn tại của thiếp thân và Tố Vấn?”

Người tôn quý như thế, lại còn ở trong thâm cung, làm sao biết đến sự tồn tại của bọn nàng?

Vả lại, nghe nói hiện giờ Thục phi nương nương là người chủ quản lục cung, tuy không phải hoàng hậu, nhưng cũng không khác gì hoàng hậu.

Ấn đường của thái tử phi thoáng hiện nét ưu sầu, nghe nàng hỏi như vậy thì khẽ cười, dịu giọng trấn an: “Không cần lo lắng, lần này nương nương muốn gặp các ngươi thật ra là vì cao Ngọc Dung và cao Hồi Xuân.”

“Không biết nương nương có được cao Ngọc Dung và cao Hồi Xuân từ đâu, sau khi dùng thì cảm thấy hiệu quả rất tốt, lại nghe nói đây không phải vật tiến cống, mà là của Lưu Phương đường mới mở ở kinh thành, thế nên mới nổi lên hứng thú.”

“Về sau lại nghe nói hai thứ này đều là do hậu nhân của Dương thái y tự tay điều chế, nay mới nóng lòng sai ta mời các ngươi vào cung.”

Lăng Ngọc giật mình, cũng nhanh chóng hiểu ra, người mà đối phương muốn gặp có lẽ chính là Dương Tố Vấn bên cạnh nàng.

Dương Tố Vấn sửng sốt: “Muốn gặp thảo dân ư?”

Ngay sau đó lại tỏ ra đau khổ: “Nương nương cũng biết đó, thảo dân còn chẳng học được ba phần bản lĩnh của phụ thân, e rằng sẽ khiến Thục phi nương nương thất vọng mất.”

Thái tử phi khẽ cười, vỗ lên mu bàn tay của nàng: “Yên tâm, ta đã nói chuyện của ngươi cho Thục phi nương nương rồi.”

Nàng ấy đã nói hết rồi? Dương Tố Vấn rất muốn hỏi, nhưng suy đi nghĩ lại thì vẫn dằn xuống.

Lăng Ngọc lại khá vui mừng, đây là cơ hội tốt trời ban đấy! Ngay cả nữ tử tôn quý nhất hoàng cũng công nhận công hiệu của hai loại cao kia, việc làm ăn của Lưu Phương đường còn sợ không lên được một tầng cao mới chắc?

Trên đời này làm gì có nữ tử nào không yêu cái đẹp, ngay cả những nữ tử xuất thân tôn quý trong hoàng cung kia, khéo khi cũng có một lòng yêu cái đẹp sâu sắc!

Thái tử phi trông thấy vẻ mừng rỡ trên mặt nàng thì ánh mắt thoáng hiện nét cười, nhưng khi nhớ đến vẻ u ám bất ổn của thái tử dạo gần đây là lòng nàng lại ngập tràn âu lo.

Điện hạ đã mấy lần vào cung xin yết kiến bệ hạ nhưng toàn bị từ chối ở ngoài cửa, mấy ngày trước khó khăn lắm mới gặp được một lần, nào ngờ sau khi về phủ thì sắc mặt càng u ám hơn, chắc hẳn đã xảy ra chuyện gì đó khi gặp bệ hạ.

Đây thật sự là chuyện hiếm có! Ai cũng biết, trong số các hoàng tử của bệ hạ, thái tử là người con được ưu ái nhất, bệ hạ phong ngài ấy làm thái tử từ khi còn bé, sau khi hoàng hậu qua đời ông còn tự tay nuôi dưỡng thái tử trong cung của mình, những năm nay lại càng ưu ái thái tử hơn.

Vậy mà hiện tại……

Nàng thở dài thườn thượt.

Thái tử khó chịu trong lòng, mọi người trong phủ đều không dám thở mạnh, đám phi tần thị thiếp hằng ngày luôn tìm cách tới gần thái tử, nay người nào người nấy đều muốn né tránh hắn, chỉ sợ trong một khắc bất cẩn mình sẽ rơi vào kết cục của người thịt hiếp mấy hôm trước.

Làm sao Lăng Ngọc không nhận ra nàng đang có tâm sự, nhưng cũng không dám hỏi nhiều.

Trong cung thái cực, Thiên Hi đến gặng hỏi: “Tiên cô, đã mấy ngày rồi trẫm không gặp thái tử, khi công đức trên người có phải đã tụ lại rồi không?”

“Bệ hạ chớ lo, đã sắp tụ lại hết rồi.” Tử Yên bấm ngón tay tính toán, rồi lại nhìn thật kĩ cái trán của ông ta, qua hồi lâu, mới dịu giọng nói.

Bấy giờ Thiên Hi đế mới thở phào, nhưng lại lập tức nói: “Trẫm và thái tử dẫu sao cũng là phụ tử, đâu thể tránh gặp mặt nhau như thế mãi được, tiên cô có cách gì vẹn toàn, có thể khiến long khí trên người thái tử khôn cuốn hết khí công đức của trẫm, để trẫm không cần phải tránh mặt thằng bé nữa không?”

Thấy vẻ mặt lưỡng lự của nàng, Thiên Hi đế lại nói: “Tiên cô cứ nói, đừng ngại.”

“Thái tử là nhi tử của bệ hạ, mà bệ hạ chính là chân long thiên tử, bởi vì là nhi tử của ngài nên trên người thái tử cũng có long khí. Sở dĩ long khí trên người thái tử điện hạ mãnh liệt như thế là bởi vì ngài ấy là người được chân long thiên tử lựa chọn.” Tử Yên thong thả nói.

Thiên Hi đế chau mày lại, trầm mặc hồi lâu rồi nói: “Ý tiên cô là vì Uân nhi là người kế vị được trẫm lựa chọn nên trên người thằng bé mới có nhiều long khí ư?”

Tử Yên gật đầu, nói: “Thái tử không phải hoàng tử bình thường, mà là vua của một trữ quân đã được chân long thiên tử chấp nhận, đương nhiên sẽ được thừa hưởng rất nhiều long khí của chân long thiên tử. Huống chi, thái tử còn cầm tinh con rồng, vì thế càng dễ thu hút khí chân long hơn các hoàng tử khác.”

Thiên Hi đế nhíu mày chặt hơn.

Ông có tám vị hoàng tử, song chỉ có thái tử và bát hoàng tử là cầm tinh con rồng, bát hoàng tử vẫn còn nhỏ, trước đấy ông cũng từng gặp thằng bé, nhưng khí công đức trên người không hề bị tổn hại, mà nay khi gặp thái tử thì lại………..

Chẳng lẽ thật sự là vì thân phận ‘thái tử’ của Uân nhi sao?

“Lẽ nào trẫm phải phế thái tử ư?” Ông tự độc thoại.

Tử Yên vội vàng quỳ gối tạ tội: “Huyền Nguyệt không hề có suy nghĩ như vậy, thái tử chính là trữ quân của một nước, sao có thể tùy tiện phế bỏ được, xin bệ hạ suy nghĩ lại!”

“Tiên cô đứng lên đi, trẫm chỉ thuận miệng nói vậy thôi, không thể xem là thật!” Thiên Hi đế vội đỡ nàng ta lên.

Tử Yên vô thức muốn tránh đi, nhưng cuối cùng nàng vẫn kìm lại được, nhỏ giọng tạ ơn rồi mặc ông ta đỡ mình lên.

“Theo tiên cô thì việc này có cách gì hóa giải không?” Thiên Hi đế không đành lòng phế bỏ thái tử do chính mình sắp lập, hơn hết đó còn là đứa con xưa nay được lòng ông nhất.

Tử Yên khẽ nhăn đôi mày thanh tú, hơi rủ mắt xuống, bấm ngón tay tính toán, nói lẩm bẩm.

Thiên Hi đế không muốn quấy rầy nàng, chỉ nhìn nàng bằng ánh đầy mong chờ, chờ đợi câu trả lời của nàng.

Không biết qua bao lâu, ông mới nghe thấy nàng ta chậm rãi nói: “Cách thì cũng có, lúc bệ hạ và thái tử gặp nhau, chỉ cần bên cạnh có người  sinh vào ngày mùng ba tháng sáu năm nguyên khải thứ mười hai canh giữ, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

“Sinh ngày mồng ba tháng sau năm nguyên khải thứ mười hai……..” Thiên Hi đế lẩm bẩm, sau đó mắt sáng bừng lên, lập tức cho gọi thái giảm tổng quản tới, bảo ông ta đi tra xem trong cung có người nào như vậy không.

Tử Yên rủ mắt, coi như không thấy.

Tống Siêu, hiện tại hai mươi tám tuổi, sinh ngày mùng ba tháng sáu năm Nguyên Khải thứ mười hai.

Tề vương nhanh chóng hay tin Thiên Hi đế cho người đi tìm người sinh ngày mùng ba tháng sau năm Nguyên Khải thứ mười hai, hắn bực bội cau mày: “Tử Yên định làm gì thế?”

“Chắc là Huyền Nguyệt tiên cô sợ bệ hạ nghi ngờ nàng có ý chống đối thái tử, nên mới bắt đầu từ việc ly gián quan hệ của hai cha con họ, người bỗng nhiên xen vào nàng có lẽ là một con cờ của nàng.” Thuộc hạ th@n tín run rẩy nói.

Lỗ vương cáu kỉnh: “Hiện giờ phụ hoàng ngày càng xa cách Triệu Uân, chúng ta nên thừa thắng xông lên, kéo hắn ta xuống khỏi vị trí thái tử, nàng ta tự dưng giở trò này, đúng là đang tự tìm rắc rối mà!”

“Thôi vậy, người đi sắp xếp một người như vậy đi, để tránh phụ hoàng tốn nhiều tâm tư vào những chuyện không đâu.”

“Vâng, thuộc hạ đi chuẩn bị ngay.”

Tống Siêu đang trăn trở thì hay tin Thiên Hi đế đang tìm một người như vậy, tim hắn giật thót, mơ hồ nảy sinh một dự cảm chẳng lành.

“Tống đại ca, điện hạ cho gọi huynh qua đó.” Tống Siêu đang mải suy nghĩ thì có một thị vệ trong phủ tới gọi.

Tống Siêu không dám chậm trễ, vội vàng chỉnh trang quần áo rồi đến thư phòng của Tề vương.

“Có phải ngươi sinh ngày mùng ba tháng sau năm Nguyên Khải thứ mười hai không?” Vừa vào đến cửa, hắn còn chưa kịp làm lễ thì Tề vương đã hỏi.

Tống Siêu ngập ngừng, nhưng cuối cùng vẫn thú nhận: “Dạ phải, thuộc hạ sinh ngày mùng ba tháng sau năm Nguyên Khải thứ mười hai ạ.”

Thấy hắn thừa nhận, sắc mặt Tề vương trở nên nặng nề.

Thực sự có một người như vậy ư?

“Điện hạ, nếu Tống huynh đệ là người phù hợp với điều kiện, chúng ta cứ đưa hắn tới đó để đỡ bị người ta cướp công đầu. Điện hạ phải biết rằng, người này nhất định phải tồn tại.” Án Ly vội nói.

Đây chính là một cơ hội tốt để quang minh chính đại đưa một người tới bên cạnh bệ hạ, có ai không muốn nắm chắc cứ? Dẫu bên cạnh không có người phù hợp thì cũng phải gắng mà bịa ra một người!

Tề vương cũng không phải kẻ ngu dốt, đương nhiên hiểu rõ đạo lý này, hắn lập tức nói với Tống Siêu: “Nếu đã vậy, ngươi hãy đi theo Phạm công công vào cung, sau này ở lại trong cung.”

Cái gì?! Sắc mặt Tống Siêu đại biến, nhưng Tề vương đang lo bị người ta cướp công, nào còn tâm trạng cho hắn đặt câu hỏi, Tề vương lập tức sai người dẫn hắn đi gặp Phạm công công.

Mà giờ phút này, Lăng Ngọc và Dương Tố Vấn đang được thái tử phi dẫn vào cung để đến Thục phi nương nương.

“Quả là giống Dương phu nhân, cũng là một vẻ đẹp trời sinh.” Thục phi mỉm cười hỏi Lăng Ngọc vài câu, sau đó nhìn sang Dương Tố Vấn rồi vẫy tay với nàng, ra hiệu cho nàng đến cạnh mình.

Dương Tố Vấn thấy bà cười thân mật, giọng điệu có hơi giống mẹ mình nên sinh ra thiện cảm, ngoan ngoãn đi đến cạnh bà, mặc bà kéo lấy tay mình.

“Ngươi tên là Tố Vấn ư! Đúng là một cái tên hay.”
Chuẩn bị có sóng gió!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.