Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành

Chương 64: Thăng quan



Ban đầu Lăng Ngọc còn mỉm cười, yên lặng đứng nghe Thục phi và Dương Tố Vấn người hỏi người đáp, nhưng nghe được một lúc thì nàng lại cảm thấy có gì đó bất thường.

Không biết Thục phi vô tình hay cố ý, lúc nói chuyện thường xuyên hỏi dò về những thứ mà Dương thái y để lại cho nữ nhi.

Nàng lập tức dấy lên lòng cảnh giác.

Nụ cười trên mặt thái tử phi thì dần biến mất.

Cho nên, lần này Thục phi đã lợi dụng mình ư? Bà ta nóng lòng dò la vật mà lúc sinh tiền Dương thái y để lại như thế, rốt cuộc là vì mục đích gì?

Tuy xưa nay Dương Tố Vấn sống cởi mở, nhưng nàng cũng không phải kẻ ngu, hơn nữa những năm qua có quá nhiều người lăm le cao Ngọc Dung, nên nàng luôn có sự đề phòng khi gặp phải những trường hợp thế này.

“………. Có lẽ nương nương không biết, mấy năm đầu cha thảo dân qua đời, gia cảnh nghèo đến nỗi trong vại không có nổi một hạt gạo, về sau lão bộc trong nhà phải gửi người mang một bao khoai từ quê ông ấy lên, nhờ vậy mà thảo dân mới sống sót qua khoảng thời gian ấy.” Bấy giờ, nàng giả vờ nghe không hiểu ý của Thục phi, thở dài não nề nói.

Thái tử phi mím môi, dẫu biết Thục phi còn muốn gặng hỏi nhưng vẫn chen lời: “Làm phiền mẫu phi lâu như thế, cũng đến lúc con nên rời đi rồi.”

Lăng Ngọc nhanh nhẹn đứng lên làm lễ xin lui, Dương Tố Vấn cũng nối gót theo sau.

Mặc dù hiện tại Thục phi là người chủ quản mọi việc trong cung, nhưng bà ta vẫn có chút kiêng dè thái tử phi, tuy không cam lòng, nhưng chung quy cũng sợ đắc tội phủ thái tử, nghe thái tử phi nói vậy không khỏi nở nụ cười khoan dung: “Nghe con nói vậy, ta cũng thấy hơi mệt rồi.”

Để xoa dịu thái tử phi đã không vui ra mặt, Thục phi ban thưởng một bộ trang sức cài đầu bằng đá quý cho Lăng Ngọc và Dương Tố Vấn, xong đâu đó mới để các nàng theo thái tử phi ra về.

Mặc dù thái tử phi không đoán ra Thục phi muốn thứ gì ở Dương Tố Vấn, song người là do nàng dẫn tới, nên nàng vẫn cảm thấy áy náy với Lăng Ngọc và Dương Tố Vấn.

Đương nhiên Lăng Ngọc không trách nàng ấy, huống chi nàng có thể nhìn ra được thái tử phi không hề biết việc này, nhưng, dẫu thái tử phi có cố ý dẫn bọn nàng vào cung để giúp Thục phi thì nàng cũng không thể nói gì.

Trải qua chuyện lần này, nàng càng thấm thía được rằng, người cha kia của Dương Tố Vấn phải có bản lĩnh lớn cỡ nào, để dẫu có qua đời nhiều năm như thế, nhưng mỗi khi các quý nhân nghe thấy tên của ông ấy là lại lập tức triệu kiến nữ nhi của ông ấy.

Thế nhưng, nếu nói trước đây thái tử phi vì nóng lòng chuyện con cái nên mới muốn gặp Dương Tố Vấn để hỏi thăm về tung tích của Dương thái y, vậy còn Thục phi thì sao? Bà ta làm thế xuất phát từ nguyên nhân gì?

Nàng nghĩ mãi cũng không ra, quay sang thấy Dương Tố Vẫn cũng ngơ ngác như mình, càng khiến nàng hoang mang hơn.

Đang miên man suy nghĩ, nàng chợt trông thấy cách đó không xa có hai bóng người đang vội vã lướt qua, nàng nhìn sang theo bản năng, không ngờ lại nhìn thấy một bóng dáng khá quen thuộc, người này không phải ai khác mà chính là Tống Siêu.

Còn người đi trước Tống Siêu là một thái giám ăn mặc gọn gàng.

“Sao huynh lại vào cung?” Dương Tố Vấn cũng quen Tống Siêu, bấy giờ đã nhận ra đối phương, nàng hỏi với vẻ ngạc nhiên.

Tống Siêu cũng nhìn thấy các nàng, mặt hắn hơi mất tự nhiên, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, gật đầu với các nàng xem như chào hỏi.

Trên đường ra khỏi cung, Lăng Ngọc cũng nhìn thấy vài người ăn mặc như thị vệ, nhưng y phục trên người bọn họ lại không giống như thị vệ trong cung, dẫn đường cho bọn họ là một thái giám mặt mày rạng rỡ.

Tử Yên đứng trong ngôi đình cao cao theo dõng dòng người ra vào cung, đồng thời cũng nhìn thấy Tống Siêu gật đầu chào hỏi Lăng Ngọc.

“Phụ nhân kia là ai?” Nàng chậm rãi mở lời, hỏi cung nữ Lục nhi bên cạnh.

Lục nhi suy nghĩ một lúc rồi nhìn về phía thái tử phi cách đó không xa, sau cùng nói: “Phụ nhân kia có lẽ là phu nhân của Trình Thiệu Đường, người mới đây được bệ hạ điều đến phủ Trấn Ninh hầu!”

“Phu nhân của Trình Thiệu Đường…….” Tử Yên cúi đầu nhắc lại, ánh mắt thoáng hiện vẻ lạnh lùng.

“Hóa ra là nàng! Quả là người có phúc khí!”

Lục nhi ngẫm nghĩ một chốc, cuối cùng vẫn khe khẽ khuyên ngăn: “Cô nương, người chớ xen vào những chuyện khác nữa, lần trước vì người tự làm theo ý mình mà điện hạ đã nổi trận lôi đình đấy.”

Tử Yên sầm mặt xuống: “Lục nhi, có một việc ngươi phải phân biệt rõ ràng, hiện tại ngươi đã là người hầu hạ ta thì phải an phận, những chuyện không nên nói thì đừng nói. Điện hạ là người tôn quý nên ta không làm gì được, nhưng nếu phải đối phó với một cung nữ cỏn con như ngươi thì ta có nhiều thủ đoạn lắm!”

Mặt Lục nhi biến sắc, cười gượng gạo: “Cô nương nói vậy là có ý gì, nô tỳ nghe không hiểu.”

“Nghe hiểu hay không cũng không sao cả, chỉ cần ngươi quản chặt cái miệng mình là được.” Tử Yên lạnh lùng nói.

Lục nhi rốt cuộc vẫn kiêng dè nàng, lúng túng không dám nói thêm gì nữa.

Lăng Ngọc tưởng rằng đây sẽ là lần duy nhất nàng bước chân vào nơi cao quý nhất thiên hạ này, bởi sau khi không hỏi được gì hữu ích từ Dương Tố Vấn, có lẽ Thục phi sẽ từ bỏ ý định của mình, nhưng ai dè những ngày sau đó bọn nàng vẫn thường xuyên bị triệu vào cung.

Vì không có thái tử phi đi cùng nên lúc đầu nàng vẫn hơi lo lắng, chỉ sợ Thục phi cố ý hoạnh họe mình, nhưng sau khi vào cung nàng mới biết mình đã nghĩ quá nhiều.

Nữ tử tôn quý nhất thiên hạ đều tề tựu trong hoàng cung, phàm là nữ tử thì có mấy ai không yêu cái đẹp, cũng chẳng có mấy người hoàn toàn hài lòng về dung mạo của mình, chỉ cần các nàng không hài lòng, đương nhiên sẽ tìm đủ mọi cách để biến mình trở nên hoàn mĩ hơn.

Gần đây, Lưu Phương đường đã trở nên nổi tiếng khắp kinh thành nhờ cao Ngọc Dung và cao Hồi Xuân, cũng nhờ vậy mà lọt vào mắt xanh của rất nhiều phi tần trong cung.

Không chỉ thế, khi nghe nói Lưu Phương đường có quan hệ thân thiết với phủ thái tử, ngay cả thái tử phi cũng tin dùng các sản phẩm được bán trong cửa hàng. Sau đó, các phi tần trong cung dù là muốn lấy lòng phủ thái tử, hay thật sự có hứng thú với Lưu Phương đường thì đều có rất nhiều người không hẹn mà cùng muốn gặp các nàng.

Sau khi gặp mặt Lăng Ngọc và Dương Tố Vấn, họ càng hứng thú hơn với các sản phẩm của Lưu Phương đường, các nàng là người ngày ngày bận rộn với miếng cơm manh áo, nhưng da mặt vẫn trắng nõn không tỳ vết, nước da không thua gì những phi tần được sống an nhàn sung sướng.

Hơn nữa, khi nghe nói phụ thân của Dương Tố Vấn từng là thái y trong cung, lúc sinh thời ông có y thuật cao siêu được người người tán thưởng, các phi tần lúc đầu chỉ hứng thú sáu phần nay đã tăng lên mười phần.

Lúc này, Lăng Ngọc bị vây quanh bởi một số phi tần có phẩm vị thấp, nàng đang cố gắng giải thích cho họ sự khác biệt giữa cao Ngọc dung và cao Hồi Xuân.

Còn Dương Tố Vấn bên cạnh thì đang kiên nhẫn trả lời các câu hỏi của Thục phi và các phi tần có phẩm vị cao về những khuyết điểm nhỏ trên gương mặt của mỗi người.

Hai người nói nhiều đến mức miệng khô lưỡi đắng, sau khi vất vả thỏa mãn các phi tần mới có thể rời đi.

Các phi tần hài lòng, đương nhiên sẽ thấy các nàng thuận mắt, người này ban thưởng cái này, người kia ban thưởng cái kia, cứ nối tiếp nhau không ngừng, hai người vốn đến tay không, nhưng lúc quay về trên xe lại nhét đủ loại quà tặng của các phi tần.

“Ngọc tỷ, nói chuyện thôi mà cũng có thể kiếm được nhiều đồ như này, việc này hay à nha!” Dương Tố Vấn vui vẻ sờ cuộn gấm rực rỡ.

Lăng Ngọc cũng cảm thán, người giàu tùy tiện ban thưởng thôi cũng đủ cho một gia đình bình thường sinh hoạt mấy năm, bảo sao lại có nhiều người mưu cầu vinh hoa phú quý đến vậy.

Xưa nay trên làm dưới theo, sự xuất hiện ở trong cung một cách thường xuyên của hai nàng đã thu hút được sự chú ý của các phu nhân và tiểu thư của nhiều phủ, sau khi nghe ngóng lý do hai nàng vào cung, ai nấy đều nháo nhào tìm mua.

Do đó, việc buôn bán của Lưu Phương đường ngày càng phất lên, đồng thời còn kéo theo cả danh tiếng của Dương Tố Vấn trong lòng các phu nhân và tiểu thư.

Đáng thương cho Dương Tố Vấn, lúc đầu nàng còn vui sướng khôn xiết với đủ loại quà tặng mà các nàng ban cho, nhưng lâu dần, cho dù những thứ quý giá đến mức nào được đưa đến trước mắt nàng, nàng cũng không thèm liếc lấy một cái.

Lăng Ngọc và Lăng Đại Xuân đều cảm thấy không ổn nếu cứ tiếp tục sống như thời gian qua, một là vì dẫu sao Dương Tố Vấn cũng là cô nương đã định thân, nếu cứ thường xuyên ra vào các nhà quyền quý sẽ khó tránh khỏi những lời đàm tiếu không cần thiết; hai là vì các nàng không phải thần y, cao Ngọc Dung và cao Hồi Xuân cũng không phải vật vạn năng, sao có thể làm thỏa mãn tất cả mọi người được?

Sâu xa hơn, điều mà mọi người lo lắng nhất vẫn là sợ các nàng chẳng may vướng vào chuyện thị phi trong nhà của các gia đình quyền thế, đấy mới thật sự là mất nhiều hơn được.

“Bọn họ đều là quý nhân, chúng ta phải từ chối thế nào đây?” Dương Tố Vấn buồn phiền nhíu mày.

Lăng Ngọc đau lòng, vỗ vào mu bàn tay nàng ấy.

Đúng là làm khó cho một cô nương ngốc nhanh mồm nhanh miệng, nếu không phải vì lòng có vướng bận, thì với tính cách của nàng ấy, nhất định sẽ làm giống như lúc ở huyện Thanh Hà, làm khách khứa tức đến mức mặt đỏ tía tai, vừa thẹn vừa bực nhưng không thể phản bác được gì.

Trải qua khoảng thời gian tôi luyện này, con bé cuối cùng cũng học được thế nào là uyển chuyển, đây cũng coi như là một chuyện tốt.

“Tỷ nói xem, lúc cha muội làm thái y trong cung cũng giống như chúng ta bây giờ sao?” Dương Tố Vấn nghi ngờ hỏi.

“Sao mà giống nhau được? Cha muội lúc sinh tiền làm thái y trong cung, mà thái y thì có cấp bậc, thái y chỉ chuyên hầu hạ cho các quý nhân trong cung thôi, sao có thể giống chúng ta được chứ.” Lăng Ngọc lắc đầu.

“Cũng đúng, chung quy cũng tại nhà chúng ta không quyền không thế, nên không dám đắc tội ai.” Dương Tố Vấn thổn thức, cuối cùng vò đầu bé Đá đang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh ăn điểm tâm.

“Chỉ mong cha nhóc có thể sớm làm đại tướng quân, như vậy thì nhà chúng ta cũng có chỗ dựa.”

Mắt bé Đá sáng bừng lên: “Cha là đại tướng quân!”

“Đúng, sau này cha nhóc nhất định sẽ làm đại tướng quân!” Dương Tố Vấn ôm thằng bé cười ha ha.

Lăng Ngọc cười khổ.

Nhắc mới nhớ đã lâu lắm rồi nàng chưa gặp Trình Thiệu Đường, không biết chàng ở trong doanh thế nào rồi.

Trong thư phòng của thái tử lúc này, Triệu Uân gõ mạnh lên thư án, làm thái tử phi đang mài mực suýt nữa đánh đổ nghiêng mực,

Ngay sau đó, nàng lại nghe thấy tiếng cười to của thái tử: “Giỏi, giỏi, giỏi, giỏi lắm Trình Thiệu Đường, quả nhiên Cô không nhìn nhầm người! Trấn Ninh hầu tự dâng tấu lên, Cô muốn xem xem kẻ nào dám chất vấn!”

Suốt mấy ngày gần đây, thái tử phi lần đầu thấy hắn vui vẻ như vậy, nghe kĩ lời hắn nói, nàng cũng không khỏi cười khẽ: “Trình thống lĩnh lập công rồi ư?”

“Nàng nói đúng, Trấn Ninh hầu dâng tấu lên, Cô tin chẳng bao lâu nữa, hắn sẽ trở thành lục phẩm Chiêu Vũ hiệu úy.”

“Trấn Ninh hầu có tính tình cực kỳ cổ quái, nhưng lại hết sức bảo vệ những người đã lọt vào mắt xanh của mình, cũng chỉ có ông ta mới dám viết tấu xin phụ hoàng ban thưởng cho quan viên.”

“Trình Thiệu Đường vốn là thống lĩnh trong phủ Cô, mặc dù lần này hắn đã nhảy hai bậc, nhưng cũng không có gì quá đáng, có lẽ phụ hoàng sẽ không bác bỏ ý kiến này của Trấn Ninh hầu.”

Nhắc đến Thiên Hi đế, người mấy tháng gần đây bỏ bê chính sự, chuyên tâm tu đạo là hắn lại không khỏi chau mày.

Ngay sau đó, hắn lại cười khẩy một tiếng.

Triệu Phủ cho rằng đưa một đạo cô giả thần giả quỷ tới mê hoặc phụ hoàng là có thể thay thế vị trí của mình ư? Đúng là chuyện nực cười.

Triệu Uân hắn có được thế lực như ngày hôm nay, không chỉ dựa vào sự ưu ái của phụ hoàng, mà là nhờ vào sự bồi đắp trong nhiều năm.

Hắn nghĩ ngợi một lúc, lại cho người truyền Chử Lương tới, thái tử phi thấy thế thì tinh ý làm phúc lễ với hắn rồi lui ra.

“Vị ở cung thái cực gần đây có hành động gì không?” Sau khi Chử Lương tới, Triệu Uân không nhịn được mà hỏi.

“Mỗi ngày phần lớn thời gian của nàng ta là dùng để giảng đạo luận pháp với bệ hạ, thỉnh thoảng sẽ đi dạo trong vườn Tẩm Phương gần cung thái cực nhất, ngoài ra không còn làm gì khác.” Chử Lương đáp.

“Những thị vệ khớp với ngày tháng năm sinh mà Lỗ vương, Hàn vương và Tề vương đưa vào thì sao?”

“Người mà phủ Hàn vương đưa tới đã bị bệ hạ trả về, hiện tại chỉ còn người của phủ Lỗ vương và phủ Tề vương đưa tới.”

“Còn giữ lại người thì tốt, nếu đã vậy, Cô sẽ tặng cho vị Huyền Nguyệt tiên cô kia một phần quà thật lớn!” Triệu Uân gõ nhẹ lên mặt bàn, đột nhiên nở một nụ cười quỷ dị.

Sau những ngày im hơi lặng tiếng này, Triệu Phủ thực sự nghĩ rằng mình có thể mượn tay của tiên cô để chèn ép mình sao? Đúng là ngây thơ!

Hắn khẽ dặn dò Chử Lương vài câu, Chử Lương lĩnh mệnh thưa vâng, sau đó lui xuống chuẩn bị.

Gia đình Lăng Ngọc nhanh chóng nhận được tin Trình Thiệu Đường được thăng chức, trở thành Chiêu Vũ hiệu úy.

“Tuy giờ chỉ là một chức hiệu úy nho nhỏ, nhưng huynh ấy mới vào đó được bao lâu chứ? Mới thế mà đã được đề bạt, chứng tỏ hầu gia rất coi trọng huynh ấy, chỉ cần cho huynh ấy thêm thời gian, nhất định có thể thống lĩnh một quân.” Tiểu Mục phấn khởi đến mưa khoa chân múa tay, ai không biết còn tưởng rằng người được thăng quan chính là hắn!

“Tẩu tử, Lăng đại ca, Trình đại ca mà về nhà thì nhớ sai người tới báo tin cho đệ nhé, đệ còn có việc phải làm, không nán lại nữa.” Tiểu Mục tranh thủ chút thời gian tới Lưu Phương đường báo tin mừng, vì thế không dám ở lại lâu.

Lăng Ngọc cười đồng ý, Lăng Đại Xuân đích thân tiễn hắn ra cổng, quay lại thì nhìn thấy vẻ vui mừng trên mặt nàng, hắn không khỏi cười nói: “Mới làm phu nhân hiệu úy mà đã vui thế rồi à?”

“Năm ấy, lúc muội làm phu nhân bộ khoái cũng vui thế mà.” Lăng Ngọc lườm hắn một cái.

Thật ra, chức quan cao hay thấp không quan trọng, nàng vui là vì kiếp này đã không giống kiếp trước, cuộc sống của bọn họ ngày một tốt hơn, tướng công mà nàng luôn đau đáu trong lòng cũng dần dần xông pha thiên địa thuộc về chàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.