Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành

Chương 70: Nổi gió



“Do người làm? Lẽ nào thật sự là vương phi làm?” Dương Tố Vấn giật bắn cả mình.

“Cái này thì ta không rõ, có hoặc không đều có khả năng.” Lăng Ngọc lắc đầu.

Dương Tố Vấn nghe vậy thì nhẹ nhàng thở ra: “Nhiều thê thiếp rõ là rắc rối, tỷ nghĩ vì sao những nam tử kia lại phải cưới nhiều như vậy? Nếu chỉ cưới một người, chẳng phải sẽ bớt được rất nhiều phiền phức?”

Ngừng một lát, nàng ấy lại nói: “Tỷ phải kiên cường lên đấy, sau này cho dù tỷ phu có trở thành đại tướng quân, tỷ cũng không được để huynh ấy nạp thiếp đâu đấy!”

“Đương nhiên rồi, nếu chàng dám nạp thiếp, ta……..” Lăng Ngọc làm động tác băm thị, Dương Tố Vấn nhìn mà che miệng cười khúc khích.

“Đúng đúng đúng, phải như thế, nếu huynh ấy dám nạp thiếp, tỷ phải làm như thế với huynh ấy!”

Hai người vừa nói vừa cười, nhanh chóng vứt hết chuyện hôm ra sau đầu.

Trong phủ Tề vương, Tề vương Triệu Dịch sa sẩm mặt mày, mưu sĩ Án Ly khuyên giải: “Hôm nay điện hạ hành sự có hơi lỗ m ãng, chỉ dựa vào lời buộc tội từ phía Ánh Hà mà đã cho mời Trình Lăng Thị tới. Ngài phải biết là tuy Trình Thiệu Đường hiện tại chỉ là lục phẩm Chiêu Vũ hiệu úy, nhưng thái tử đã công khai nâng đỡ hắn, hơn nữa Trấn Ninh hầu cũng đánh giá cao hắn. Song, quan trọng nhất là Trình Lăng Thị sẽ không bao giờ dám lấy trứng chọi đá mà tính kế vương phủ, hôm nay ngài đột nhiên mời người tới đây, qua thực không phải hành động sáng suốt.”

“Tiên sinh dạy phải, hôm nay bản vương quả thực đã hành sự bồng bột.” Tề vương day thái dương, thở dài nói.

“Máu mủ ruột thịt bỗng dưng không còn, thuộc hạ có thể hiểu tâm trạng của điện hạ lúc đó, thế nhưng…….. theo thuộc hạ thấy, cái thai này của Liễu cô nương không còn nữa cũng không phải chuyện xấu.”

“Hiện tại các hoàng tử thành niên của bệ hạ trừ Hàn vương là con của hoàng hậu, thì thái tử và Lỗ vương đều là thứ trưởng tử, mà hai vị trắc phi sinh ra bọn họ đều có tên trên ngọc điệp, còn thân phận của Liễu cô nương thì khác biệt quá lớn.”

(*) Ngọc điệp: sách biên chép thế hệ nhà vua gọi là ngọc điệp, những ai được ghi tên trong ngọc điệp mới coi là dòng chính tống, danh chính ngôn thuận.

Dẫu là nhi tử của phi tần cũng phải phân ba bảy loại, một trưởng tử do nô tỳ sinh ra đã không sánh bằng con của trắc phi rồi, chứ đừng nói đến con của hoàng hậu.

Tề vương cũng biết là vậy, nhưng bởi hắn đã gửi gắm kỳ vọng quá lớn vào đứa trẻ này, nay đột nhiên không còn nên trong lòng rất khó chịu.

“Còn có một chuyện nữa, chúng ta phải nghĩ cách điều Tống Siêu ở trong cung về thôi, thuộc hạ cứ cảm thấy gần đây hắn làm việc hơi hấp tấp, không chín chắn như trước nữa, Trong cung cần phải cẩn thận đủ đường, trạng thái hiện giờ của hắn quả thực không thích hợp ở trong cung.” Án Ly cau mày nói.

Tề vương hơi do dự: “Chúng ta khó khăn lắm mới cài người vào bên cạnh phụ hoàng, lúc này mà điều hắn về, chẳng phải đáng tiếc sao? Hay là tiên sinh tìm cơ hội khuyên bảo hắn, bảo hắn làm việc cẩn thận hơn.”

Án Ly suy ngẫm một chốt rồi đồng ý: “Vậy cũng được.”

Gần đây Lỗ vương ngày càng được Thiên Hi đế ưu ái, liên tiếp nhận được nhiều công việc tốt, địa vị nhất thời không ai sánh bằng. Ngược lại, thái tử vốn được dẫn đầu trong mọi việc ngày càng hành sự khiêm tốn. Thái tử đã như thế, Hàn vương, Tề vương càng khỏi phải nói.

Còn về tình hình trong cung, Nguyệt quý phi độc sủng hậu cung, chiếm trọn sự sủng ái của bệ hạ, dù các phi tần khác có muốn cùng nàng tranh sủng, cũng không cách nào gặp được Thiên Hi đế. Người còn không thể gặp thì lấy đâu ra ân sủng, tranh kiểu gì?

Về chuyện Ánh Liễu đẻ non, Lăng Ngọc cứ ngỡ tới phủ Tề vương một chuyến là coi như xong, nào ngờ mấy hôm sau, trong kinh dần dần phát tán tin đồn dùng cao Ngọc dung sẽ khiến thai phủ sinh non, tin đồn lan truyền với tốc độ chóng mặt, càng lan càng nhanh. Khi đám người Lăng Ngọc muốn xoay chuyển tình thế thì việc làm ăn của Lưu Phương đường đã rớt xuống ngàn trượng, thậm chí các nhà có phu nhân đẻ non còn vây kín Lưu Phương đường, nằng nặc đòi bồi thường, nếu không sẽ báo quan, vân vân.

Dương Tố Vấn tức đến phát run, Lăng Đại Xuân thì bận đến nỗi sứt đầu mẻ trán.

Lăng Ngọc mím chặt cánh môi, quả quyết nói: “Báo quan! Để bọn họ báo quan đi!”

“Báo quan? Há chẳng phải làm lớn chuyện lên sao?” Lăng Đại Xuân không tán thành.

Lăng Ngọc lắc đầu: “Mọi người nghĩ mà xem, có không ít người trong kinh thành biết chúng ta có quan hệ với phủ thái tử, nên thường thì bọn chúng sẽ không tùy tiện trở mặt với chúng ta. Mà nay sự tình lại ầm ĩ như vậy, có thể thấy ắt có người đứng sau chuyện này, người này không hề sợ thái tử điện hạ. Trong thời khắc nước sôi lửa bỏng này, dù chúng ta có thanh minh đến mức nào, e rằng cũng chỉ chuốc lấy thị phi mà thôi.”

Lăng Đại Xuân sầm mặt, hận đến nghiến răng nghiên lợi, đấm mạnh một phát lên bàn: “Đúng là ức hiếp người quá đáng!”

“Mối quan hệ này của chúng ta với phủ thái tử như con dao hai lưỡi, chúng ta được lợi từ nó, giúp Lưu Phương Đường nhanh chóng đứng vững ở kinh thành, mặt khác,  nó sẽ khiến chúng ta khó tránh khỏi tai họa.” Lăng Ngọc cười khổ.

Trên đời làm gì có chuyện vẹn cả đôi đường, chiếm được món hời thì ắt phải trả giá, bất kể bọn nàng có nghĩ thế nào thì trong mắt người ngoài, cả nhà nàng và thái tử là người đi chung một thuyền, e rằng ngay cả Lưu Phương đường cũng sẽ bị người ta cho là sản nghiệp của thái tử hoặc thái tử phi.

Trong một lần bị bao vây nữa, Lăng Đại Xuân hằm hằm chen ra khỏi tiệm, cả giận nói: “Lưu Phương đường chưa bao giờ kiếm tiền trái với lương tâm, từ lúc bán cao Ngọc Dung đến nay, hiệu quả của nó thế nào, sớm đã được vô số người công nhận, hiện tại ngươi luôn mồm vu oan giá họa, hét đập phá cửa hàng đòi bồi thường, nếu giờ không báo quan thì chậu nước bẩn này sẽ hắt tới, ta há có thể khoan nhượng! Báo quan đi! Dù ngươi không muốn báo quan thì ta cũng phải báo quan, nhất định phải xin quan lão gia trả lại sự trong sạch cho Lưu Phương đường!!”

Người nọ không ngờ thái độ của hắn lại cứng rắn như vậy, sau thoáng giật mình, hắn lớn tiếng nói: “Ai mà chẳng biết ngươi bấu víu quý nhân, giờ chắc là lại cấu kết với quan phủ chứ gì, chỉ đợi chúng ta vào công đường là sẽ tống vào đại lai ngay!”

“Đúng đúng đúng, chính là như thế, quan thương cấu kết, đương nhiên là như vậy!” Trong đám người có kẻ lập tức hùa theo.

Lăng Đại Xuân cười nhạt: “Là các ngươi đòi báo quan trước, nếu đã nhắc tới chuyện báo quan, tức là các ngươi cho rằng quan phủ sẽ trả lại công bằng cho các ngươi, sẽ không thiên vị bên nào. Bây giờ ta đồng ý báo quan thì các ngươi lại nói là quan thương cấu kết, té ra chỉ có mình các ngươi được nói thế hả?! Ta thấy ấy à, các ngươi muốn lừa gạt tống tiền thì có, gì mà thai phụ trong nhà dùng nên mới bị đẻ non, rõ là ăn nói bố láo! Báo quan, nhất định phải báo quan!”

“Đúng đó, mấy chỗ nứt nẻ trên người ta dùng cao Ngọc dung lâu như thế có sao đâu, con cũng sinh được hai đứa rồi, đứa nào đứa nấy khỏe mạnh hoạt bát, sao nhà các ngươi xảy ra chuyện lại đổ hết cho cao Ngọc Dung, ta thấy các ngươi chỉ muốn nhân cơ hội này lừa bịp tống tiền thì có!”

“Đúng đấy đúng đấy, thê tử nhà ta dùng lâu như vậy cũng không có vấn đề gì, ngay cả lúc mang thai thằng thứ ba cũng không ngừng dùng.”

“Năm ngoái ta mua hai lộ cho nữ nhi đang mang thai, con bé vẫn dùng suốt, tháng trước vừa mới bình an sinh hạ một đôi long phượng, nếu cao Ngọc Dung này thật sự có hại cho thai phụ, thì trường hợp của con ta nên giải thích thế nào đây?”

……

Có người bắt đầu tự nhiên cũng có người hùa theo, chẳng mấy chốc, người có mặt tại hiện trường nói giúp Lưu Phương đường ngày càng nhiều.

Người kia thấy tình hình bất ổn, đỏ bừng mặt hét ầm lên: “Tưởng ta không biết hả! Các ngươi chắc chắn đã nhận lợi lộc từ hắn, nên giờ mới đổi trắng thay đen, giúp hắn thanh minh như thế!”

“Ọe, hóa ra chỉ cần không thuận theo lời ngươi nói thì tức là bị mua chuộc, ta còn đang nghi ngươi mới là người thuê người tới phá hoại danh tiếng nhà người ta đấy!”

“Chả vậy, nhà ta ở hẻm Bạch Mã, nếu ngươi cho rằng ta bị mua chuộc nên nói trái với lương tâm thì cứ việc sai người đi hỏi thử, xem những lời ta nói có câu nào là giả không!”

“Lăng trưởng quầy, nhất định phải báo quan, ta thấy bọn chúng thật sự muốn lừa gạt tống tiền! Nói không chừng phụ nhân nhà hắn còn chẳng hoài thai ấy chứ!”

“Trông bộ dạng thấy tiền là sáng mắt ra của hắn, nỡ bỏ ra mười lượng bạc để mua một hộp cao Ngọc Dúng sao? Ta đếch tin!”

“Ta cũng không tin!”

…….

Thấy tình thế xoay chuyển, Dương Tố Vấn ở sau sảnh nghe thấy rõ ràng, nàng đứng ngẩn tò te, một lúc sau mới chạm chạm vào tay của Lăng Ngọc: “Ngọc tỷ, tỷ thuê nhiều người nói hộ chúng ta lúc nào đấy?”

“Người đầu tiên lên tiếng quả thực là ta thuê tới, nhưng những người nói giúp sau đó thì thật sự không có liên quan tới ta.” Lăng Ngọc lắc đầu phủ nhận.

“Thế thì là thật rồi nhỉ? Có thể thấy được trong kinh thành vẫn còn rất nhiều người công bằng chính trực.” Mắt Dương Tố Vấn sáng rực lên.

Có nhiều người bênh vực lẽ phải, điều này cũng chứng tỏ rằng cao Ngọc Dung của nàng đã được rất nhiều người công nhận, đối với một người chế tạo như nàng mà nói, đây thực sự là một chuyện đáng để vui mừng.

Lăng Ngọc cười gật đầu, hàng mày vẫn đượm nét âu sầu.

Chẳng qua chỉ là cãi lộn mà thôi, danh tiếng chung quy đã bị tổn thất, việc làm ăn của cửa tiệm cũng đã bị ảnh hưởng, song sợ nhất vẫn là tất cả chỉ mới là bắt đầu, ngay sau đó sẽ có càng nhiều nguy cơ hơn, nàng có cần tìm cơ hội đến phủ thái tử thăm dò tình hình không nhỉ?

Suy nghĩ này vừa nhen nhói đã bị nàng đập tắt ngay tức khắc, hiện giờ thế cục chưa rõ ràng, Lỗ vương đang chiếm ưu thế, tuy trong cung có Nguyệt quý phi trợ giúp, nhưng thái tử cũng không phải người sẽ để mình chịu thiệt, hơn nữa hắn có kinh nghiệm nhiều năm như vậy, sao có thể bị người ta chèn ép một cách dễ dàng được?

Nàng suy đi tính lại, sau khi thương lượng với Lăng Đại Xuân vẫn quyết định mở cửa buôn bán như thường, chỉ là sản lượng của cao Ngọc Dung và cao Hồi Xuân sẽ tạm thời giảm bớt, xem tình hình phát triển theo hướng nào trước, cũng coi như cho mình một kì nghỉ, không cần phải cả ngày quay cuồng trong việc làm ăn nữa.

Châu Thị nghe vậy cười nói: “Vậy cũng tốt, hay là làm nốt hôn lễ đi!

Lăng Đại Xuân vừa nghe đã cười ngoác mồm: “Con thấy ý này của mẹ không tồi.”

Dương Tố Vấn ở sau bình phong đỏ ửng cả mặt, xoay người chạy vào phòng, ngay sau đó là tiếng vỗ tay của bé Đá, nhóc ta vừa cười vừa gọi: “Mặt đỏ ửng, thẹn thùng thẹn thùng; mặt đỏ ửng, thẹn thùng thẹn thùng.”

Mọi người nghe vậy cười ha ha.

Bởi vì liên quan tới việc làm ăn của mình, dẫu là Lăng Đại Xuân hay Lăng Ngọc cũng phải chú ý đến chuyện trong triều, khi bọn họ liên tục nghe tin thái tử bị Thiên Hi đế răn dạy trên triều, sắc mặt ai nấy cũng nặng nề hơn.

“Không hay rồi không hay rồi, quan sai niêm phong cửa hàng của chúng ta rồi!” Đúng lúc này, tiểu nhị mới của cửa hàng hớt hải chạy tới báo tin.

Lăng Ngọc giật thót, Lăng Đại Xuân thì chạy ra ngoài như gió.

Lăng Ngọc cũng chạy theo sau, nhưng lại bị Lăng tú tài ngăn lại, ông quát: “Đứng lại! Con không được đi đâu cả!”

Nàng đang muốn nói, lại bị Châu Thị tóm lấy cổ tay, giọng điệu cầu xin: “Nghe cha con đi, đừng đi, để Đại Xuân đi xem là được rồi.”

Lăng Ngọc cắn môi, cuối cùng vẫn nghe lời mà dừng lại, ở nhà đợi tin tức.

Mãi tới giờ lên đèn, Lăng Đại Xuân mới đen mặt trở về.

“Chuyện gì xảy ra vậy? Sao đang yên lành quan phủ lại niêm phong tiệm chúng ta?” Nàng ra lên, gấp rút hỏi.

“Có mấy nhà liên danh cáo trạng Lưu Phương đường, lúc nãy ta cũng bị mời đến quan phủ thưa chuyện, nhưng bởi chứng cứ không đủ, quan lão gia dường như đang băn khoăn điều gì đó nên chỉ hỏi ta vài câu rồi cho về, nhưng cửa tiệm thì vẫn bị niêm phong.” Lăng Đại Xuân dằn cơn giận dữ, đáp.

“Hay là muội đi cầu kiến thái tử phi, xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Lăng Ngọc vẫn kiên định nói.

“Không cần, giờ thái tử có lẽ cũng không có tâm trạng gặp muội đâu, hai canh giờ trước thái tử vừa dẫn theo binh mã đi bắc Kỳ cứu trợ thiên tai rồi.” Lăng Đại Xuân day thái dương, cảm thấy hơi đau đầu.

“Đây…..” Lăng Ngọc cũng ngẩn ra.

Nói cách khác, hiện giờ thái tử không ở trong kinh?

“Theo ta quan sát, vị quan lão gia kia là kẻ cáo già, e rằng vẫn kiên dè phủ thái tử nên mới chỉ để người ta niêm phong cửa tiệm, mà không dám bắt người. Có lẽ bây giờ ông ta đang trông ngóng, nếu chuyến đi của thái tử suôn sẻ, Lưu Phương đường sẽ không có việc gì; nếu như thái tử gặp chuyện gì bất trắc, việc kinh doanh của Lưu Phương đường e rằng cũng chấm dứt.” Lăng Đại Xuân nói.

“Cho nên, hiện tại chúng ta cũng chỉ có thể chờ đợi?” Lăng Ngọc nhăn mày hỏi.

“Hai hôm nữa muội tới phủ thỉnh an thái tử phi, nghe ngóng xem tình hình trong phủ thế nào rồi chúng ta bàn bạc tiếp.”

“Giờ cũng chỉ có cách này thôi.”

Nhưng nàng chưa kịp chọn thời gian thích hợp tới phủ thái tử, trong cung đã nổ một tiếng sấm đột ngột, Tề vương định hành thích vua, bị Thiên Hi đế nhốt vào thiên lao, phủ Tề vương cũng bị trọng binh bao vây, không chó bất kì ai tùy tiện ra vào.

Lệ phi, sinh mẫu của Tề vương phi vì chuyện của nhi tử mà chọc tức Thiên Hi đế, bị đày vào lãnh cung, hai mẹ con cùng chung vận mệnh.

Lăng Ngọc nghe xong mặt mày đại biến, dường như trong khoảnh khắc, Thái tử thất thế, Tề cương bị bỏ tù, Lỗ vương trở thành người chiếm ưu thế, ai ai cũng bợ đỡ bám gót theo sau, hắn dường như đã vượt qua cả thái tử.

Sau đó thì sao? Thái tử sẽ không bị phế chứ? Hay là tin thái tử đột ngột qua đời trên đường đi cứu trợ truyền về?

“Mẹ ơi, mẹ nhìn này, con biết viết tên của mình rồi.” Bé Đá đắc ý đẩy tờ giấy mình vừa viết tới trước mặt Lăng Ngọc, mắt sáng lấp lánh, tựa như đang đợi mẹ khen ngợi.

Lăng Ngọc nhìn hai ‘Trình Lỗi’ chữ xiêu vẹo mà con viết trên giấy, lại nhìn vết mực trên mặt con, dẫu trong lòng có buồn phiền thì lúc nãy cũng không nhịn được mà cong môi cười.

“Không ngờ con viết không sai chữ nào, âu cũng nghiêm túc viết đó.” Nàng nhịn cười vắt khăn mặt, lau cái mặt cho bé, rửa sạch bàn tay lấm lem cho bé, nhìn bé cười cong tớn mặt mày vì được mình khen ngợi mà không khỏi than nhẹ.

Mới có chớp mắt mà chỉ mấy tháng nữ thôi thằng bé đã được năm tuổi rồi.

Năm tuổi…….. đợi đã, năm tuổi?!

Lăng Ngọc mở lớn hai mắt, lập tức vỗ gáy.

Sao nàng lại quên được nhỉ, kiếp trước vào năm con trai năm tuổi, Lỗ vương khởi binh tạo phản, thế cục vốn đã rất lộn xộn chỉ trong nháy mắt trở thành một mớ hỗn độn, dân chúng trôi giạt khắp nơi, không được sống yên ổn.

Vì kiếp này thái tử không chết mà nàng cho rằng chiến loạn sẽ không xảy ra, nhưng khi ngày Lỗ vương khởi binh tạo phản ở kiếp trước đang đến gần, thái tử lại rời kinh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.