Lỗ vương run rẩy cánh môi, cánh tay cầm trường kiếm bất giác run lên làm lưỡi gươm cứa vào cổ của Thiên Hi đế, trên cổ ông ta lập tức xuất hiện một vết máu.
Thiên Hi đế sợ đến nỗi toàn thân căng cứng, không dám động đậy, chỉ sợ bất cẩn làm trường kiếm cắt qua cổ họng mình.
Triệu Uân thấy Lỗ vương không ý kiến gì, hắn giơ tay ra hiệu, lập tức có thị vệ dùng trường kiếm chĩa về phía thị thiếp đang ôm đứa bé mới sinh.
“Không không không, đừng giết nô tỳ đừng giết nô tỳ, nô tỳ không biết gì cả, cũng không làm gì cả! Điện hạ, xin điện hạ cứu tì thiếp, cứu tiểu công tử…” Thị thiếp sợ đến nỗi suýt nữa ngất xỉu, thút thít cầu xin Lỗ vương.
Cánh tay cầm kiếm của Lỗ vương càng run lên dữ dội hơn.
Chuyện đến nước này, hắn biết mình chạy trời không khỏi nắng, nên không hề sợ chết. Nhưng hắn lại sợ sau khi mình chết, huyết mạch của mình cũng không còn và hắn sẽ thực sự trở thành một cô hồn dã quỷ.
Triệu Uân thấy hắn vẫn ngần ngừ, bực mình phất tay, thị vệ lập tức vung kiếm, vào khoảnh khắc trường kiếm sắp đâm vào ngực thị thiếp kia, Lỗ vương cuối cùng cũng lên tiếng ngăn cản: “Đợi đã!”
Thị vệ dừng lại ngay tức khắc, thị thiếp vừa mới thoát chết sợ đến nỗi ngã sụp xuống đất, ôm chặt nhi tử đang khóc to trong lòng không ngừng rơi nước mắt.
Tiếng khóc của đứa bé mới sinh truyền tới từng ngóc trong điện, cũng làm những đứa con khác của Lỗ vương sợ hãi khóc theo, trong chốc lát, tiếng khóc nối tiếp nhau không ngừng vang lên, xen lẫn với tiếng dỗ nghẹn ngào của nữ tử.
“Tất cả im mồm hết cho Cô!” Triệu Uân bị tiếng khóc làm phiền, đột nhiên lớn tiếng quát.
Vừa dứt lời, trừ đứa nhỏ tuổi nhất thì những đứa còn lại đều nín khóc ngay, chúng sụt sùi nhưng không còn khóc ra tiếng nữa.
“Ta thả phụ hoàng, ngươi không được làm hại bọn trẻ, chúng chẳng qua chỉ là những đứa trẻ vô tri……” Lỗ vương cuối cùng cũng chậm rãi thu kiếm lại, thị vệ lập tức tiến lên dìu Thiên Hi đến mặt mày tái mét đi xuống.
“Cũng thức thời đấy.” Triệu Uân cười nhạt.
Lỗ vương thản nhiên lắng nghe, hắn đưa mắt nhìn thê thiếp và con cái của mình, trông thấy những gương mặt khiếp sợ kia mà lòng đau như cắt, cực kỳ không cam lòng.
Chỉ thiếu một chút, một chút chút nữa thôi, nếu như….
“Súc sinh!” Thiên Hi đế cuối cùng cũng thoát khỏi cơn sợ hãi. ông lập tức đẩy thái giảm bênh cạnh ra, lao thẳng đến trước mặt Lỗ vương giáng cho hắn mấy cái tát thật mạnh, đánh đến nỗi hắn lệch mặt đi, khóe miệng rỉ máu.
Lỗ vương như thể không cảm nhận được đau đớn, hắn để mặc ông ta tát mình hết cái này đến cái khác để trút giận, ánh mắt thủy chung nhìn chằm chằm vào Triệu Uân.
“Lỗ vương Triệu Phủ đại nghịch bất đạo, ý đồ mưu sát vua, biếm xuống làm thứ dân, tạm thời giam vào thiên lao, vài ngày nữa xử trảm. Những kẻ đồng đảng cũng sẽ bị xử theo tội này!” Khi Thiên Hi đế cảm thấy nguôi ngoai cơn phẫn nộ trong lòng mơi lên tiếng hạ chỉ.
Lỗ vương không hề bất ngờ trước những lời ông nói, ánh mắt hắn vẫn dán chặt lên người Triệu Uân, như thể đang đợi lời nói của hắn.
Triệu Uân nhướng mày, cuối cùng, vào thời khắc thị vệ sắp giải Triệu Phủ đi xuống thì hắn mới từ tốn mở lời: “Triệu Phủ tội đáng muôn chết, nhưng chung quy những đứa trẻ này đều mang trong mình dòng máu của phụ hoàng, chi bằng miễn tội chết cho chúng, giam chúng lại, không có lệnh triệu kiến thì không cho phép người ngoài tùy tiện ra vào, phụ hoàng thấy sao?”
Trải qua chuyện lần này, đây chính là thời điểm Thiên Hi đế tin tưởng hắn nhất, hơn nữa, khi thấy những đứa cháu phủ Lỗ vương đứa lớn nhất mới chỉ có năm tuổi, nhỏ nhất thì mới sinh được vài ngày, ông cuối cùng vẫn đồng ý.
“Làm như con nói đi, giam chúng lại với nhau, không được sự cho phép của trẫm thì không cho bất cứ ai tùy tiện ra vào.”
Bấy giờ Lỗ vương mới rũ đầu, để mặc thị vệ giải mình xuống, cuối cùng cũng chẳng quay đầu nhìn Triệu Uân lấy một cái.
Cảm xúc của Trình Thiệu Đường lúc này rất phức tạp, chàng biết về sau Lỗ vương vẫn luôn nhìn chằm chằm thái tử, đơn giản là đang đợi lời hứa của hắn, một lời hứa có thể khiến con cái của hắn tiếp tục sống.
Có thể thấy, một người dẫu có quả quyết tới đâu, có hung tàn đến mức nào thì cũng sẽ lo lắng sau khi chết không có người thờ cúng, trở thành một cô hồn dã quỷ thực sự.
Sau khi đám phản quân bị áp giải xuống, Thiên Hi đế ngồi trên ngự án cao cao, quét mắt nhìn đám người đang quỳ trên đất, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Tề vương: “Dịch nhi, nếu ngươi đã có thể thoát khỏi thiên lao, sao còn không tranh thủ chạy trốn, cớ gì còn quay về cứu Cô?”
“Biết phụ hoàng gặp nạn, sao nhi thần có thể ngoảnh mặt làm ngơ, không để ý đến sự an nguy của phụ hoàng mà chỉ lo thoát thân được.” Tề vương cúi đầu thấp hơn, kính cẩn đáp.
“Ngươi có biết, trốn khỏi thiên lao là tội lớn không thể tha thứ không!” Thiên Hi đế nghiêm mặt hỏi.
Tống Siêu đang quỳ phía sau Tề vương cảm thấy cực kì bất mãn, đang định lên tiếng phản bác thì Đường Tấn Nguyên ở bên cạnh vội vàng kéo hắn ta lại, khi hắn ta quay đầu nhìn mình với vẻ khó hiểu, hắn làm khẩu hình nói ‘Không được’.
“Nhưng niệm tình lần này ngươi có công cứu giá, hai chuyện bù trừ cho nhau, trẫm cũng không muốn so đo với ngươi nữa.” Thiên Hi đế phất tay, một lát sau, cuối cùng cũng nhớ đế điểm mấu chốt nào đó.
“Nếu lần này ngươi đã không màng tới an nguy của bản thân mà kiên quyết tới hộ giá, vì sao ngày đó lại hạ lệnh cho Tống Siêu tới ám sát trẫm?!”
“Phụ hoàng minh giám, nhi thần chưa từng sai người làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy! Chuyện này nhất định có uẩn khúc, xin phụ hoàng điều tra rõ chân tướng để trả lại sự trong sạch cho nhi thần!” Tề vương tận dụng thời cơ, vội nói.
Tuy Triệu Uân cũng định bỏ đá xuống giếng, nhưng việc Tề vương liều mạng hộ giá đã lọt vào mắt các tướng sĩ, vì thế hắn chỉ đành che miệng ho khan: “Phụ hoàng, theo con thấy, chi bằng người hạ chỉ điều tra rõ chuyện này, Cô cũng không tin Tứ hoàng đệ sẽ làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như thế.”
“Bệ hạ, thuộc hạ không hề có suy nghĩ hành thích vua, ngày đó chẳng qua là…..” Tống Siêu cuối cùng cũng tiến lên biện luận, nhưng nói được nửa câu đã nghẹn lời, vẻ mặt do dự.
Mọi việc ngày hôm đó đều là mưu kế của Tử Yên, người hắn muốn giết là nàng ta, chỉ là không ngờ hôm đó Thiên Hi đế cũng có mặt ở đó, lúc hắn cầm kiếm xông vào thì đúng lúc Thiên Hi đế vừa tỉnh giấc, vì thế mà hắn cũng hết đường chối cãi.
Bởi vì sự bất cẩn của hắn mà Lỗ vương nhân cơ hội giở trò li gián, đổ hết chuyện bẩn thỉu lên đầu Tề vương, Tề vương hoàn toàn không hề hay biết việc này nên không thể phản biện được, vì thế mới bị Thiên Hi đế nổi giận tống vào thiên lao.
Nay Tề vương có công hộ giá, chính là thời cơ tốt nhất để rửa sạch tội danh, nhưng nếu khai hết những chuyện mà Tử Yên đã làm trước mặt mọi người, nếu là trước đây thì hắn sẽ không chần chừ, nhưng hiện giờ….
Nhớ tới sự dịu dàng săn sóc của Tử Yên đối với mình trong thời gian ở đại lao, nó dường như đã đứa hắn trở lại khoảng thời gian mà mối quan hệ của bọn họ hòa hợp nhất. Khi đó, có vài lần hắn thậm chí còn nghĩ tới việc lấy nàng làm thê.
Thấy hắn lặng thinh vào thời điểm quan trọng này, Đường Tấn Nguyên quỳ bên cạnh hắn ta không ngừng nháy mắt với hắn ta.
Nhưng hắn ta hồn hiên không phát hiện ra, ánh mắt bất giác nhìn về phía Tử Yên không biết đã đi vào tự lúc nào.
Tử Yên bình tĩnh bước qua cánh cửa, điềm nhiên đi qua người hắn, sau cùng quỳ xuống trước ánh mắt mừng rỡ của Thiên Hi đế.
“Chuyện hôm đó đều là mưu kế của thần thiếp, người Tống Siêu muốn giết không phải bệ hạ mà là thần thiếp.”
Tống Siêu không ngờ nàng sẽ nói ra sự thật, ánh mắt hắn phức tạp, mồm mấp máy như thể muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không thốt ra nổi một câu.
Biểu cảm của tất cả những người có mặt đều khác nhau, Triệu Uân khẽ cong môi, thoáng hiện ra vẻ châm biếm; mặt Tề vương thì lộ rõ vẻ tức giận; Trình Thiệu Đường mím chặt cánh môi, nhìn Tống Siêu và Tử Yên rồi khẽ thở dài.
Hai người này cuối cùng vẫn đi đến bước đường này.
Nụ cười trên mặt Thiên Hi đế tắt lịm tức thì, ông ta nhìn Tống Siêu và Tử Yên bằng ánh mắt ngờ vực, trầm giọng hỏi: “Vì sao hắn muốn giết ngươi? Ngươi và hắn có quan hệ gì?”
“Chàng căm ghét thần thiếp, thần thiếp cũng hận chàng sâu sắc. Còn về quan hệ của thần thiếp và chàng….” Tử Yên ngừng một lát, quay người nhìn chăm chú vào Tống Siêu, người đang có biểu cảm phức tạp, nàng nói rành mạch từng chữ: “Chàng là tiền phu của thần thiếp!”
Dứt lời, đến cả Tề vương cũng không nhịn được mà sửng sốt nhìn Tống Siêu.
Thiên Hi đế vừa thoát chết, cả người tỉnh táo hiếm có, thoạt nghĩ đã hiểu ra vấn đề, ông ta lập tức nổi giận, lao về phía phía, giáng cho nàng một cái tát thật mạng khiến nàng lập tức ngã nhào xuống đất.
“Hèn hạ ghê tởm!”
Tống Siêu theo bản năng muốn đưa tay kéo nàng lại, nhưng liếc thấy Tề vương đang bặm chặt môi, cánh tay vươn ra lại từ từ rụt về.
“Người dâu, đưa con người ghê tởm này nhốt vào lãnh cung, ban ba tấc lụa trắng!” Ngay sau đó, Thiên hi đế cả giận hạ chỉ.
“Nguyệt quý phi là tiên cô đắc đạo, phụ hoàng đối xử với nàng như thế, lẽ nào không sợ chọc giận thượng tiên sao?” Triệu Uân chợt thong thả hỏi.
Thiên Hi đế nghẹn lời trước câu nói này của hắn, sắc mặt đỏ đen lẫn lộn, trông rất đặc sắc.
Triệu Uân hơi bĩu môi.
Tử Yên biết mình không thoát khỏi cái chết, trong lòng bình tĩnh đến lạ thường.
Nàng lau khóe miệng rớm máu, lạnh lùng nói: “Dốc lòng tu đạo gì chứ, chẳng qua chỉ là tìm một cái cơ hoàn mỹ cho sự vô năng của mình mà thôi.”
Nếu thật sự là dốc lòng tu đạo, cớ sao còn bị mê hoặc bởi sắc đẹp?
Thấy nàng đến nước này mà vẫn còn dám chọc giận Thiên Hi đế, hiển nhiên là đã không còn thiết tha gì nữa, Triệu Uân nhướng mày, không lấy làm bất ngờ khi trông thấy lửa giận phừng phừng của Thiên Hi đế.
Lời này của nàng chẳng khác nào tát Thiên Hi đế một phát, xé toạc tấm màn che của ông ta. Thiên Hi đế giận tím tái mặt mày, bàn tay chỉ vào nàng ta không ngừng run lên, đang định hạ lệnh lập tức xử tử tiện nhân này thì đột nhiên hít thở không thông, chúc đầu xuống đất, thái giám ở cạnh ông ta sợ đến nỗi hớt hải tiến lên dìu đỡ.
Ngay tức khắc, Trình Thiệu Đường vừa sai thị vệ đi mời thái y, vừa giám sát đám thái giám và cung nữ hợp sức khiêng Thiên Hi đế vào phòng, một lát sau, chàng lại thấy Triệu Uân và Tề vương lần lượt ra khỏi phòng.
“Nguyệt quý phi đúng là gan to tày trời, mới dám làm ra hành vi bất chính trong cung như thế. Còn cả Tống Siêu…”
“Nhị hoàng đệ, đệ sai rồi. Triệu Phủ dùng mỹ nhân kế với phụ hoàng, chẳng lẽ Tứ hoàng đệ thì không thi triển mỹ nam kế để đối phó với Nguyệt quý phi chắc?”
“Cách hay lắm, quả thật làm khó các ngươi rồi!” Triệu Uân cười nhạt.
Sắc mặt của Tề vương và Tống Siêu khi nghe thấy lời này thì hết đỏ lại trắng, còn Tử Yên thì vờ như không nghe thấy, nàng nhìn chằm chằm vào Tống Siêu, từ tốn mở miệng hỏi: “Thiếp hỏi chàng, chàng đã từng hối hận chưa, Tống Siêu?”
Thấy nàng vẫn cố chấp hỏi việc này, Tống Siêu gắt gỏng nói: “Chuyện đã đến nước này, có hối hay không thì cũng có ích gì chứ!”
“Nguyệt quý phi nương nương, bản vương không cần biết ngươi và Tống Siêu có ân oán gì, nhưng ngươi không nên bắt tay với Lỗ vương âm thầm dùng đan dược làm tổn hại sức khỏe của phụ hoàng, nếu lần này phụ hoàng gặp chuyện gì bất trắc, ngươi có chết một vạn lần cũng không đền hết tội!” Tề vương nén giận nói.
Tử Yên tháo trâm cài trên tóc xuống, đột nhiên lao về phía hắn.
“Không hay rồi, nàng ta muốn hại điện hạ!” Một thị vệ la lớn lên, Tống Siêu ở gần Tề vương nhất vô thức rút kiếm đâm ra.
Mọi người chỉ nghe thấy tiếng kiếm xuyên vào da thịt, mặt hắn địa biến, vứt trường kiếm đi, vươn ta ôm lấy Tử Yên ngực nhuốm máy.
“Nàng….” Hắn run tay toan bịt miệng vết thương của nàng, nhưng lại sợ làm nàng đau.
Trình Thiệu Đường vội vàng tiến tới xem vết thương cho nàng, một lúc lâu sau, chàng từ từ thõng tay.
Một kiếm xuyên tim, dẫu có là Đại La thần tiên cũng không cứu nổi.
“Với cây trâm bé tí này, thay vì nói nàng muốn hành thích, chi bằng nói nàng lừa gạt các ngươi, cố ý tìm chết.” Triệu Uân không biết đã bước tới tự lúc nào, hắn đưa mắt nhìn cây trâm vàng rơi trên đất, ung dung nói.
Tống Siêu như ngừng thở, nám chặt lấy hai tay đang không ngừng run rẩy của Tử Yên.
“Huynh, huynh đệ như tay chân, nữ, nữ tử như quần, quần áo, Tống, Tống Siêu, chàng, chàng đã hối hận chưa?” Một lát sau, hắn nghe thấy người trong lòng mình khó nhọc hỏi.
Hắn run rẩy cánh môi, đôi môi không chút huyết sắc, muốn nói gì đó nhưng lại không thể nói nên lời.
Trong mắt Tử Yên thoáng lóe lên nỗi thất vọng, nhưng rất nhanh sau đó, ánh mắt của nàng dẫn tan rã, giọng nói càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng nhẹ: “Không sao cả, nay thiếp chết trong tay chàng, thì kiếp này chàng sẽ không thể quên được thiếp…. Thiếp không hề muốn giết Tề vương, thiếp làm sao có thể giết được Tề vương chứ…”
Cuối cùng, tay của nàng vô lực thõng xuống, một giọt nước mắt trong suốt lăn dài rồi nhỏ xuống đất, hòa vào vũng máu tươi.
Tống Siêu như kẻ mất hồn, ôm chặt lấy nàng đã không còn hơi thở, khàn giọng nói: “Ta hối hận rồi, ta đã hối hận từ lâu rồi, Tử Yên, ta hối hận rồi….”
Hắn hối hận rồi, hối hận năm đó không nên trêu chọc nàng, nếu đã trêu chọc nàng thì không nên ngó lơ tâm nguyện của nàng, tặng nàng cho kẻ khác lúc mà bọn họ nồng nàn nhất.
Nàng không phải đồ vật, nàng là người sống, có máu có thịt, dẫu xuất thân thấp hèn, lại lưu lạc hồng trần, thì hắn cũng không nên đối xử với nàng như thế.
Những cảnh ân ái ngày xưa hiện về trong tâm trí hắn, hắn không còn cầm nổi nước mắt nữa mà bật khóc thành tiếng.
Trình Thiệu Đường đỏ mắt, cắn chặt cánh môi.
Huynh đệ như tay chân, nữ tử sao có thể như quần áo chứ! Từ lúc bắt đầu, hết thày đều là sai lầm!
“Đúng là một nữ tử lợi hại, trước khi chết vẫn còn mưu tính một phen.” Triệu Uân lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mắt, nét mặt không chút tán thành,
Dùng tính mạng của mình đổi lấy sự hối hận của đối phương thì có ích sao? Người cũng chết rồi, nhưng năm tháng còn dài, dù hối hận thế nào thì trong những năm tháng sau này cảm giác ấy cũng sẽ tan dần vào hư vô, khi sự ăn năn hối lỗi nhạt phai, hắn sẽ có cuộc đời mới, khi có kiều thê ái tử ở bên cạnh, ai còn nhớ từng có một người như thế, một người vì hắn ta mà trả giá bằng cả tính mạng.
Đúng là phụ nhân ngu không ai bằng!Ghét thg cha Tống Siêu này, tra nam. Tử Yên đến lúc chết vẫn chỉ là công cụ.