Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành

Chương 76: Thế như chẻ tre



Trình Thiệu Đường yên lặng lắng nghe hắn, qua hồi lâu, chàng mới nói rành mạch từng chữ: “Nếu theo cách nói của đệ, ngày đó Tề vương nói ‘nguyện dùng công hộ giá đổi lấy sự bình an của Tống đại ca’ chẳng phải là buộc huynh ấy phải chết sao? Với sự thông minh của Tề vương, sao ngài ấy có thể không hiểu tính tình của Tống đại ca?”

“Tống đại ca vốn đã cảm thấy hổ thẹn với ngài ấy, sao có thể trơ mắt nhìn công lao ngài ấy khó khăn lắm mới có được trở nên công cốc vì mình?”

Đường Tấn Nguyên ngây ngẩn cả người, vô thức cãi lại: “Tề vương điện hạ há phải người như vậy!”

Trình Thiệu Đường lắc đầu: “Tấn Nguyên, có lẽ đệ không phát hiện ra, lúc đệ nói ra những lời ban nãy, đệ đã thể hiện rằng mình có thành kiến với thái tử. Họ cùng giải quyết một chuyện đó, gần như cùng một cách làm, thế nhưng trong mắt đệ, thái tử điện hạ là người nham hiểm xảo trá, còn Tề vương lại khoan dung nhân hậu.”

“Vì ta không hiểu rõ con người của Tề vương, nên ta không tiện đánh giá về tính tình của ngài ấy, đệ cũng nên đối đãi với thái tử điện hạ như thế.”

Trong lòng có thành kiến, cho dù nhất cử nhất động của người ta hoàn toàn có thiện ý, thì rơi vào mắt họ cũng là có dụng ý xấu, như vậy sao có thể nói là công bằng chính trực?

Mọi người đều biết Tề vương khoan dung nhân hậu, nhưng người sinh ra trong hoàng thất quý tộc, cuộc sống xoay xung quanh quyền lực, ai không có vài khuôn mặt>

Ngay cả người làm việc tàn nhẫn như thái tử, ngài ấy cũng từng có những lúc ấu trĩ đến cùng cực, khiến người ta bó tay bó chân.

Vì vậy, làm sao có thể đánh giá công bằng một con người dựa trên cái nhìn phiến diện được?

Trong giờ khắc này, chàng cuối cùng cũng ý thức được người huynh đệ từng cùng mình sống chết có nhau, không biết từ lúc nào đã đi càng ngày càng xa, họ có lập trường khác nhau, hầu khác chủ, đã không còn khăng khít như xưa nữa.

Giống như lúc này, Đường Tấn Nguyên đi theo Tề vương, còn hắn đi theo thái tử.

“Đệ có ý tốt nên mới nói vậy, huynh cần gì lôi Tề vương điện hạ vào chuyện này! Thôi thôi, coi như đệ lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.” Đường Tấn Nguyên giận dỗi nói, sau đó quay người rời đi.

Trình Thiệu Đường không giữ hắn lại, chàng nhìn bóng lưng hắn nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt mà im lặng hồi lâu.

“Trong lòng khó chịu hả?” Bỗng nhiên, Lăng Ngọc buồn bã hỏi.

Chàng cuối cùng cũng quay người lại, nghe vậy cười khổ một tiếng, nhưng cũng không phủ nhân: “Quả thực tâm trạng không tốt lắm.”

“Giờ mới chỉ là bước đầu thôi, thời gian lâu dần, khoảng cách giữa các chàng sẽ càng ngày càng xa, nếu như sau này thái tử và Tề vương xảy ra tranh chấp, nói không chừng một ngày nào đó các chàng sẽ còn chĩa kiếm vào nhau, mỗi người một chủ chính là như vậy!” Lăng Ngọc từ tốn nói.

Trái tim Trình Thiệu Đường hẫng một nhịp, sắc mặt càng nặng nề hơn, khẽ trách: “Nàng nói chuyện ngày càng không biết giữ kẽ rồi đấy, những lời như vậy có thể nói lung tung được sao?”

Hiện giờ thái tử giám quốc, thay mặt Thiên Hi đế quản lý chính sự, nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra thì việc ngài ấy trở thành quân chủ là ván đã đóng thuyền, cái gì mà ‘thái tử và Tề vương xảy ra tranh chấp’, vậy không phải là ám chỉ sau này Tề vương sẽ mưu phản sao?

Lăng Ngọc bĩu môi, thầm lẩm bẩm một câu, Trình Thiệu Đường không nghe rõ, nhưng chàng tin chắc đó không phải lời hay ý đẹp gì, cho nên chàng không hỏi nữa, chỉ trừng nàng một cái, sau đó véo nhẹ lên má nàng: “Không được nói những lời như vậy nữa!”

“Thiếp biết rồi biết rồi!” Lăng Ngọc vỗ cái tay gian ác của chàng ra, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi: “Các chàng sẽ không hợp táng Tống Siêu và Tử Yên chứ? Tuy họ có thể coi là từng làm phu thê, nhưng kết cục lại thành ra như vậy, tội gì phải để bọn họ đã xuống suối vàng rồi mà vẫn còn dây dưa không dứt chứ!”

Trình Thiệu Đường lắc đầu: “Không hợp táng, mà chỉ tìm hai ô đất cách nhau không xa chôn cất cho họ thôi.”

Dẫu Tử Yên là quý phi, nhưng đã bị Thiên Hi đế hạ chỉ ban chết, đương nhiên không thể an táng ở hoàng lăng; còn Tống Siêu cũng là người mang tội. Sau khi hai người chết, Triệu Uân sai người vứt thi thể của hai người ra ngoài cung, Trình Thiệu Đường và Đường Tấn Nguyên tìm về, an táng cho bọn họ.

“Vậy thì tốt.” Lăng Ngọc khá hài lòng với cách xử lý này, nàng kích động hỏi tiếp: “

Thái tử thật sự thưởng cho chúng ta một tòa nhà ư? Ở đâu thế? Môi trường thế nào? Nhà có to không? Bao giờ thì chúng ta dọn tới đó?”

Thấy mắt nàng sáng lấp lánh vì vui sướng, Trình Thiệu Đường không khỏi khẽ cười, nắm tay nàng đi vào bên trong, kiên nhẫn kể rõ ngọn nguồn cho nàng: “Thái tử thật sự thưởng cho chúng ta một tòa nhà tam tiến ở phố Nam cách phủ thái tử không xa, tòa nhà đó vẫn còn mới toanh, nó là nơi lúc sinh tiền Lỗ vương sai người thi công, vốn định thưởng cho thần tử có công, nhưng sau này lại xảy ra chuyện nên không thưởng tòa nhà đó nữa, từ đấy nó vẫn để không tới giờ.”

“Môi trường chắc cũng không kém đâu, nay thái tử đã mở lời, chúng ta lúc nào chuyển vào ở cũng được. Nếu nàng không thích cách bài trí hiện giờ của nó, chúng ta sẽ tìm người sửa sang lại rồi mới dọn vào cũng được.”

Nay Trình Thiệu Đường đã thăng lên làm Định Viễn tướng quân, đương nhiên phải có phủ Định Viễn tướng quân của mình, tòa nhà nhỏ đang ở cũng không tồi, chỉ là có hơi nhỏ. Như lời Triệu Uân nói thì là, tòa nhà nhỏ đó không xứng với danh hiệu Định Viễn tướng quân này.

Chẳng những phải đổi nhà mới, mà trong nhà còn phải thuê vài hạ nhân bởi những việc lặt vặt hàng ngày rất nhiều. Cũng may Triệu Uân có lòng cho chàng nghỉ vài ngày trước khi xuất chinh, để chàng có thời gian ở bên thê nhi và dọn vào nhà mới.

Bé Đá cực kì vui mừng khi được dọn vào nhà mới, cả ngày bám đuôi cha mình ríu rít hỏi này hỏi nọ, lúc thì đòi cha mua cho mình chon ngựa lúc thì đòi cha dựng cho mình võ sân luyện võ.

Còn Trình Thiệu Đường thì cảm thấy áy náy vì không thể dành nhiều thời gian bầu bạn với con, chàng muốn bù đắp nên đã đồng ý với gần hết yêu cầu của thằng nhỏ, lúc Lăng Ngọc phát hiện ra thì chàng đã đồng ý vài yêu cầu vô lý của con trai.

Lăng Ngọc dở khóc dở cười, tức giận quở tràng một trận.

Thấy người ta chiều con, nhưng chưa thấy ai chiều con đến mức độ này.

Hai khuôn mặt một to một nhỏ với những đường nét giống nhau nhìn nàng cười lấy lòng, cười đến nỗi nàng không nhịn được mà cốc đầu từng người một.

Bé Đá ôm trán, nhìn người cha cũng có số phận giống mình mà cười ngốc nghếch.

“Cha cũng thế, cha cũng thế!”

Trình Thiệu Đường bật cười, vươn tay tét một phát vào mông cậu con gan to tày trời dám cười nhạo cha mình, sau đó mỉm cười theo sau Lăng Ngọc vào phòng.

Từ khi thái tử thay mặt vua quản lý chính sự, hắn trắng trợn xử lý vây cánh của Lỗ vương, sau lại ban thưởng hậu hĩnh cho các ‘thần tử có công’, một Chiêu Vũ hiệu úy cỏn con dưới trướng Trấn Ninh hầu lại được thăng liền mấy cấp, trở thành Định Viễn tướng quân và được ban thưởng cả phủ đệ, nhưng quan viên trong triều không ai dám hó hé nửa câu.

Tuy thái tử vẫn là thái tử, nhưng hành động lại không khác gì tân hoàng, thậm chí còn phóng khoáng hơn cả tân hoàng.

Nếu như là tân hoàng, chí ít khi làm việc sẽ chú ý hơn đến danh tiếng, lúc ban ý chỉ sẽ cân nhắc kĩ hơn, nhưng thái tử lại chẳng  do dự gì cả, bởi thánh chỉ là dùng danh nghĩa của Thiên Hi đế để ban.

Đương nhiên, trước khi hạ chỉ, thái tử ắt sẽ tìm cách để có được sự đồng ý của Thiên Hi đế.

Còn về việc hắn làm thế nào để chưng cầu ý kiến của Thiên Hi đế, làm thế nào khiến cho một người không thể nói, liệt nửa người như Thiên Hi đế đồng ý thì chúng quần thần có suy đoán thế nào cũng vô dụng.

Lúc này, thái tử đang vô cùng săn sóc mà giúp Thiên Hi đế lau mồ hôi trên trấn, ngó lơ vẻ mặt phẫn nộ của ông ta.

“Thái y nói rồi, bệnh này của phụ hoàng kỵ nhất là nổi nóng, phải tĩnh tâm điều dưỡng, bây giờ mọi chuyện trọng đại trong triều đều có nhi thần san sẻ giúp phụ hoàng, phụ hoàng còn chuyện gì mà không thể yên tâm được chứ? Dù sao giang sơn này sớm muộn gì cũng giao vào tay nhi thần, không phải sao?”

Cổ họng Thiên Hi đế phát ra những tiếng ‘ư ử’ kỳ lạ, tay phải chân phải giãy giụa kịch liệt, nhưng Triệu Uân lại vờ như không thấy, tiếp tục nói: “Giờ bên cạnh phụ hoàng không thể thiếu người, nhi thần đã mời Lệ phi nương nương qua đây chăm sóc phụ hoàng, Lệ phi nhiều năm dốc lòng lễ phật, trên người bà ấy có mùi khiến người ta an thần nguôi giận, vì thế bà ấy là người thích hợp nhất để chăm sóc phụ hoàng lúc này.”

Vừa dứt lời, phía sau đã vang lên tiếng bước chân của nữ tử, hắn liếc mắt nhìn người tới, thả nhiên gọi: “Lệ phi nương nương.”

“Thái tử điện hạ!” Lệ phi ăn mặc khá đơn giản, vẻ mặt cũng hết sức ôn hòa.

“Từ nhỏ Cô đã nghe người ta nói Lệ phi nương nương rất biết chăm sóc người, năm mẫu hậu mang thai ta cũng là nhờ có Lệ phi vào cung bầu bạn, lúc ấy ngay cả phụ hoàng cũng được Lệ phi nương nương chăm sóc thỏa đáng luôn.”

“Lúc này phụ hoàng bệnh nặng, có lẽ với khả năng của nương nương nhất định có thể chăm sóc người thật tốt, bệnh của phụ hoàng có thể chuyển biến tốt hay không, đều phải nhờ vào nương nương rồi.”

Lệ phi hít thở không thông, rủ mắt xuống, khẽ nói: “Không dám nhận lời này của thái tử điện hạ.”

Triệu Uân nhìn bà bằng ánh mắt đầy ẩn ý, rồi cũng không nói gì nữa, phẩy vạt áo rời đi.

Tề vương nhanh chóng biết được sự sắp xếp này của Triệu Uân, hắn cảm thấy vô cùng tức giận.

Nhiều năm qua mẫu phi ít giao du với bên ngoài, chưa từng tranh sủng với ai, cũng chưa từng chủ động tới trước mặt phụ hoàng, chỉ yên ổn lễ phật.

Bây giờ phụ hoàng xảy ra chuyện, Triệu Uân làm gì không làm, cứ phải quấy rầu sự thanh tịnh của mẫu phi, hắn rốt cuộc là có mục đích gì, lẽ nào tưởng hắn không biết chắc?

Án Ly thì hơi lo lắng, nói: “Thái tử nắm quyền, bây giờ lại lấy Lệ phi mồi nhử, e rằng hắn đang thăm dò điện hạ.”

Lỗ vương rớt đài, Hàn vương xưa nay là kẻ gió chiều nào theo chiều đó, sớm đã tỏ lòng chung thành với thái tử, thế nên trong số các hoàng tử thành niên hiện tại, chỉ còn lại mỗi Tề vương.

Đương nhiên Tề vương sẽ không kể rõ chuyện quá khứ giữa tiên hoàng hậu và Lệ phi năm đó, mà chỉ nói qua loa cho xong chuyện.

May mà Án ly cũng không quá để ý, ông càu mày nói: “Giờ điện hạ nên tìm cách về đất phong, kinh thành là nơi thị phi, không nên ở lại lâu.”

Tề vương hơi chần chừ: “Bây giờ mẫu phi……. bản vương mà đi, sao có thể yên tâm nổi.”

“Lệ phi có danh phận như thế, thái tử điện hạ sẽ không dám làm hại nương nương, hiện tại việc quan trọng nhất của điện hạ lúc này là nghĩ cách bảo vệ mình.” Án Ly khuyên nhủ.

“Ngặt một nỗi, chưa chắc thái tử đã đồng ý để bản vương rời đi.” Hồi lâu, Tề vương thở dàn thườn thượt.

Đây đúng là một vấn đề quan trọng. Án Ly cau mày chặt hơn.

Nói về Lăng Ngọc, nàng đặc biệt chọn một ngày đẹp rồi cả gia đình dọn vào nhà mới, lúc trông thấy dòng chữ cỡ lớn với nét chữ mạnh mẽ đề ‘phủ Trấn Viễn tướng quân’ trên tấm hoành phi treo trước cổng lớn, Lăng Ngọc thấy mình như đang nằm mơ.

Trước đây, nàng chưa bao giờ nghĩ rằng Trình Thiệu Đường có thể đi được đến bước này, cũng chưa từng nghĩ đến việc một ngày nào đó mình sẽ thực sự trở thành phu nhân của tướng quân.

“Đang nghĩ gì thế? Sao còn không vào?” Trình Thiệu Đường đang bế bé Đá mặt đỏ ửng vì vui sướng, thấy nàng đứng ngơ ngác thì dừng lại và hỏi.

“Không có gì, chúng ta vào thôi!” Lăng Ngọc cong môi cười với chàng, nhẹ nhàng nắm tay Dương Tố Vân rồi đi theo hai cha con và phu phụ Lăng tú tài vào cổng lớn phủ Định Viễn tướng quân.

Bé Đáu vừa nhìn thấy nhà mới là toan ngọ nguậy để thoát khỏi lòng cha, Trình Thiệu Đường bèn đặt bé xuống đất, thằng nhóc ‘bịch’ một cái chạy ùa ra, xa xa truyền tới tiếng cười thích thú của thắng bé.

“Chàng chuẩn bị quà gì cho nó à? Sao con nó lại vui như thế?” Lăng Ngọc tò mò hỏi.

Trình Thiệu Đường mỉm cười, giải thích: “Ta nhờ Chử đại ca tìm một con ngựa bé ngoan ngoan cho nó.”

Lăng Ngọc vỡ lẽ, chả trách nhi tử lại phấn khích như thế.

Những người thợ xây dựng tòa nhà này ngày đó đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết, đình đài lầu các, núi giả uốn lượn, hoa thơm cỏ lạ, mỗi một ngóc ngách trong tòa nhà đều được bài trí tỉ mỉ, nó khiến cho Lăng Ngọc sinh ra cảm giác như đang xông vào phủ đệ của nhà giàu quyền thế.

Thế nhưng, khi nhìn thấy bé Đá tung tăng chạy nhảy khắp nơi, Châu Thị thì ở phía sau nó không ngừng hô lớn: “Chạy chậm thôi cháu ơi, cẩn thận kẻo ngã.”, nàng cuối cùng cũng cảm nhận được sự chân thực.

Đây không phải là phủ đệ của người khác, đây là nhà của nàng.

Tay trái chợt bị một bàn tay to lớn mà ấm áp bao trọn, nàng quay đầu sang, hiện ra trước mắt nàng là đôi mắt dịu dàng của Trình Thiệu Đường.

“Mọi người không cần lo lắng chuyện của Lưu Phương đường, ngày mai có thể kinh doanh như bình thường, sẽ không còn ai dám có ý đồ xấy với mọi người đâu.” Ngay sau đó, nàng nghe được những lời chàng thì thầm vào tai mình.

“Chàng đã xử lý xong hết rồi sao?” Nàng lo lắng hỏi.

“Nàng yên tâm, ta đã giải quyết ổn thỏa hết rồi, có điều danh tiếng của Lưu Phương trước đấy đã bị tổn hại, việc buôn bán sẽ gặp nhiều trở ngại nhất định, những việc này phải dựa vào mọi người rồi.”

“Việc này không hề gì. Chỉ là, trước đó vì chuyện của Lỗ vương mà kinh thành đại loạn, nay mọi thứ đã ổn hết rồi sao?” Lăng Ngọc vẫn còn lo lắng.

“Thái tử há có thể để nơi của mình bị người ta quấy rối, ngài ấy sớm đã phái ngũ thành binh mã ty dốc toàn lực truy bắt bọn cướp, đồng thời tăng cường hộ vệ kinh thành.”

Bấy giờ Lăng Ngọc mới cảm thấn an lòng.

Sau khi thái tử lên nắm quyền, hắn đã sử dụng nhiều thủ đoạn quyết liệt để xử lý những kẻ đồng đảng của Lỗ vương, liên tiếp ban hành nhiều mệnh lệnh, trong đó có cấp tốc khôi phục tình trạng hỗn loạn ở kinh thành, ngài làm việc dứt khoát, tàn nhẫn, không cho phép người khác tự tiện xen vào dù chỉ một chút, khác xa phong cách mềm mỏng hời hợt của Thiên Hi đế, đám quần thần đề sợ hãi thủ đoạn cùa hắn,  vì thê mà dẫu còn vài chỗ không tán thành, nhưng chẳng ai dám nói thêm gì.

Ba ngày sau, Lăng Ngọc nghênh đón hai mẹ con Vương Thị và Trình Thiệu An đi đường xa mệt nhọc tới kinh thành.
Giống tố mới chuẩn bị bắt đầu!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.