Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành

Chương 77: Đoàn tụ



Lăng Ngọc mừng rỡ đón họ vào phòng, nàng đỡ lấy bọc đồ trong tay Vương Thị, ra vẻ trách cứ: “Sao mẹ tới mà không cho người gửi thư đến báo, để Thiệu Đường còn đích thân ra đón, nay là thời buổi rối ren, ngộ nhỡ trên đường gặp chuyện gì bất trắc, chẳng phải sẽ khiến bọn con day dứt cả đời sao!”

Vương Thị hơi áy náy, Châu Thị ở cạnh nghe vậy trừng mắt với con gái, kéo tay bà thông gia lại và nói: “Ông trời phù hộ mọi người đều tới đây bình an, con cứ nói mấy chuyện đẩu đâu làm gì.”

“Lần này quả thực là sơ suất của ta, không trách con bé được.” Vương Thị nhẹ nhàng nói.

Trình Thiệu Đường hay tin cũng vội vàng trở về, mẫu tử huynh đệ gặp lại nhau sau bao ngày xa cách đương nhiên là mừng khôn kể xiết.

Bé Đá trốn sau lưng Dương Tố Vấn, tò mò ló nửa người ra nhìn mọi người đang rớm nước mắt vì vui sướng.

Vương Thị lau khóe mắt, trông thấy cháu trai bảo bối lâu ngày không gặp, vui vẻ vẫy tay với bé: “Bé Đá, tới đây để bà nhìn xem nào, cháu cao lên nhiều quá.”

Bé Đá chớp chớp đôi mắt đen láy, vẫn nắm chặt làn váy của Dương Tố Vấn, không hề bước tới cạnh bà.

“Bé Đá không nhớ bà nội rồi à? Không phải hôm nọ con còn đòi mua thật nhiều đồ ăn ngon cho bà nội và tiểu thúc sao?” Lăng Ngọc khom lưng véo cái má phúng phính của thằng nhóc, cười nhắc nhở.

Bé Đá buồn rầu nhăn mày, mọi người không khỏi nhìn bé chờ mong, đợi bé nhớ lại mọi chuyện.

Sau cùng, hai mắt nó bỗng sáng lên, kêu lớn: “Bà nội, tiểu thúc!”

“Cuối cùng cũng nhớ ra rồi!” Châu Thị cười nói.

Sau tiếng gọi, bé Đá đã nép ngay vào lòng Vương Thị, kể cho bà nghe hết chuyện này tới chuyện khác, lúc thì đung đưa tay của Trình Thiệu An, đắc chí kể với thúc thúc rằng mình cũng có một con ngựa xinh ơi là xinh.

Lăng Ngọc nhìn sang Trình Thiệu An, thấy hắn không chỉ gầy hơn trong trí nhớ, mà người cũng vạm vỡ hơn rất nhiều, nước da thì ngăm đen, khi nhìn kĩ khuôn mặt còn thấy được vẻ kiên nghị, thoạt trông có vài nét giống Trình Thiệu Đường.

Lúc này hắn đang khom lưng, cười híp mắt khi nghe những câu chuyện vô tri của bé Đá, chốc chốc lại vươn tay véo cái má mũm mĩm của thằng nhóc, làm như thế mấy lần cuối cùng cũng khiến bé Đá cáu kỉnh vung tay lên, vỗ vào tay của hắn.

“Xấu xa!”

Nào ngờ Trình Thiệu An còn cười ha ha, giọng điệu hết sức hoài niệm:”Đúng là lâu lắm rồi chưa nghe cháu nói câu ‘xấu xa’ này!”

Vương Thị vừa bực mình vừa buồn cười, nói: “Hóa ra con còn muốn bị mắng như thế!”

Mọi người được một trận cười vang.

Trình Thiệu Đường mỉm cười đứng một bên, sự xuất hiện của sinh mẫu và đệ đệ chẳng khác gì một liều thuốc trị chứng lo âu của chàng, tuy hiện giờ huyện Thanh Hà vẫn được bình yên, nhưng ai có thể đảm bảo được rằng sau khi chiến tranh bùng lên, nó sẽ không lan tới đấy.

Chàng vốn định sai người về đón họ lên kinh thành trước khi mình ra trận, ai dè họ đã tự lên trước.

Trông thấy Trình Thiệu An đã trưởng thành hơn rất nhiều, chàng không nén nổi vui mừng.

Cuối cùng thì chàng trai chỉ biết trốn sau lưng huynh trưởng, chuyện gì cũng làm qua quýt đã trưởng thành đến mức có thể chèo chống một gia đình.

Tối đó, hai nhà Trình Lăng ăn một bữa cơm đoàn viên hiếm có, cũng coi là bữa tiễn đưa Trình Thiệu Đường dẫn binh ra trận vào hai ngày sau.

Khi rượu quá ba tuần, Trình Thiệu An đã ngà ngà say, hắn bắt đầu lải nhải về đủ thứ chuyện, nào là những khó khăn khi kinh doanh cửa tiệm may mặc, nào là những tin đồn hắn khắc nương tử của mọi người trong thôn, rồi là chuyện Vương Thị cả ngày nhắc tới bé Đá với hắn.

Sau cùng, hắn nấc một cái, loạng choạng đứng dậy đi lục bọc đồ của mình, vừa lục vừa luyên thuyên: “Đại, đại ca, huynh, huynh xem, đệ, đệ cũng có, cũng có rất, rất nhiều tiền… đều là, đều là đệ tự, tự mình kiếm ra, đủ cho chúng ta, đủ cho cả nhà chúng ta quần, không phải lo về  cơm áo trong một thời gian dài, một thời gian rất dài……”

Lăng Ngọc đang gắp thức ăn thì chững lại, sau lại điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục gắp cho Vương Thị, còn Trình Thiệu Đường thì bước vội lên dìu đệ đệ, hiếm lắm mới dỗ một lần: “Được được được, đại ca biết thời gian qua đệ rất vất vả, cũng kiếm được rất nhiều tiền, đồ thì để hôm khác chúng ta xem tiếp.”

Trình Thiệu An ngoan ngoãn để chàng đỡ mình ngồi xuống, sau đó hắn lại nấc rượu và nói: “Bây giờ, bây giờ tốt rồi, đại, đại ca làm tướng quân, ngày sau, ngày sau không còn ai dám, dám xem thường nhà chúng ta nữa.”

“Cha là đại tướng quân!” Bé Đá bỗng ngẩng đầu, la lên.

Trình Thiệu An lại cười ha ha, giang hai tay với bé: “Nào, tiểu, tiểu thúc ôm cái nào.”

Bé Đá vui vẻ tót xuống ghế của mình, chạy về phía hắn như làn khói, song, lúc định nhào vào lòng hắn thì lại ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, cu cậu lập tức bóp mũi chê bai: “Thối, không muốn ôm nữa!”

Nói xong, bé lại chạy ‘bình bịch’ trở về.

Trình Thiệu An ngẩn người vì bị cháu trai ghét bỏ, phải mất một lúc mới ấm ức nhìn huynh trưởng đang cố nhịn cười.

Châu Thị vội đứng lên nói: “Không thể uống tiếp nữa, uống rượu hại thân, để ta đi nấu canh giải rượu cho Thiệu An.”

“Sao có thể làm phiền bà được chứ, để ta đi là được.” Vương Thị vội kéo bà lại.

Lăng Ngọc đang lau miệng cho nhi tử, thấy vậy thì nói: “Canh giải rượu đã chuẩn bị xong trước đó rồi, để con vào bưng ra.”

Đêm khuya, khi vợ chồng trở về chính phòng, Lăng Ngọc chải mái tóc đen dài như thác trước gương, nhìn Trình Thiệu Đường đang lật binh thư trong gương, nàng không khỏi đặt lược xuống, quay người nhíu mày nhìn chàng: “Thiếp thấy những lời Thiệu An nói lúc say, có vẻ như đệ ấy vẫn chưa buông được vị kia?”

Trình Thiệu Đường đặt sách xuống, một lát sau day thái dương rồi thở dài: “Có lẽ là thế thật, chẳng những không buông bỏ được, mà còn canh cánh trong lòng sự tuyệt tình của nàng ta ngày hôm ấy, vì thế mà tính cách đệ ấy mới thay đổi nhiều như vậy. Ta nghe mẹ nói, trong thời gian chúng ta không ở nhà, đệ ấy đã liều mạng kiếm tiền, tiền kiếm ra cũng không mang đi tiêu sài bừa bãi, chỉ khăng khăng tiết kiệm.”

“Giờ đệ ấy đến kinh thành, mà vị kia……. ngộ nhỡ bọn họ gặp nhau, há chẳng phải kiếm chuyện không đâu sao? Nếu để thái tử biết Thiệu An và vị kia từng có quan hệ vợ chồng, ngài ấy có trách chúng ta vì đã giấu diếm không?” Lăng Ngọc lo lắng nhất là việc này.

Hiện nay tính mạng và vinh nhục của cả gia đình nàng đều gắn liền với thái tử, nếu vì chuyện này mà chọc giận thái tử, sợ rằng cuộc sống sau này của gia đình nàng sẽ rất gian nan.

Trình Thiệu Đường cau mày suy ngẫm một lát, sau đó lắc đầu nói: “Nàng yên tâm, nếu điện hạ có ý với nàng ta thì ngài ấy sẽ không trách tội chúng ta vì đã che giấu quá khứ kia của nàng ta. Thế nhưng, tuy hiện tại nàng ta đã là thị thiếp trong phủ, nhưng không phải vì được thái tử để mắt tới, mà chốn dung thân này là cái giá để nàng ta phản bội gia tộc, đây chỉ là một cuộc giao dịch, nó không liên quan tới bất cứ ai, dẫu thái tử điện hạ biết được quá khứ của nàng ta thì cũng sẽ không quá để trong lòng.”

“Nhưng lo lắng của nàng lại rất hợp lý, chúng ta quả thực không thể giấu thái tử nữa. Hôm nào nàng thử vào phủ thăm dò ý tứ của nàng ta xem, nếu nàng ta định nói sự thật cho thái tử, chúng ta cứ coi như không biết chuyện này; còn nếu nàng ta muốn sống an phận cả đời, không cầu thứ gì khác thì chúng ta cứ kệ nàng ta.”

“Nhưng mà, nếu nàng ta muốn nhiều hơn thế thì chúng ta không thể tiếp tục giấu thái tử nữa, dẫu nàng ta không nói thì ta cũng sẽ tìm cơ hội nói rõ sự tình cho thái tử.”

“Nàng nói lại những lời ta vừa nói cho nàng ta, để xem nàng ta lựa chọn thế nào.”

Lăng Ngọc suy nghĩ một hồi, cảm thấy quyết định này của chàng rất hợp lí, vì thế đồng ý ngay.

“Đúng rồi, còn một việc nữa, hình như hôm nay mẹ có nói là Quách đại nhân sắp về kinh rồi thì phải?!” Nàng chợt nhớ ra chuyện này nên nói

Muội muội của Quách Kỳ là trắc phi của Lỗ vương, sau khi Lỗ vương tự vẫn trong thiên lao, thê thiếp và con cái của hắn bị giam trong cung Xương Thuận, trong đó đương nhiên cũng có Quách trắc phi.

Nghe nàng nhắc tới cấp trên cũ của mình, Trình Thiệu Đường rơi vào trầm mặc.

Lăng Ngọc không phát hiện ra sự thay đổi của chàng, nàng vẫn nói thao thao: “Chàng nghĩ Quách đại nhân về kinh vào lúc sống còn này để làm gì? Thăng quan? Cách chức? Hay là vì bị Quách trắc phi liên lụy? Quách đại nhân đã làm quan nhiều năm, huyện Thanh Hà dưới quyền quản lí của ông ấy vẫn luôn thái bình, điều này sao có thể thiếu được công lao của ông ấy, chỉ mong lần này ông ấy hồi kinh sẽ không gặp chuyện gì bất trắc.”

Vào thời điểm này, mọi người đều tránh xa hai chữ ‘Lỗ vương’, những hễ là những người dính dáng đến hai chữ này thì bảy tám phần đều không có kết cục tốt.

Lăng Ngọc không hiểu những tranh chấp đảng phái này, cũng không rõ việc Lỗ vương bức vua thoái vị có liên quan tới Quách Kỳ hay không, nàng chỉ nghĩ rằng trong thói đời quan viên tham ô hủ bại, không quan tâm đ ến sống chết của dân chúng hiện giờ, những vị quan có thể làm vài việc thiết thực cho dân chúng như Quách Kỳ quả thật không nhiều.

Trình Thiệu Đường im lặng không nói.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lăng Ngọc dẫn bé Đá đến phủ thái tử.

Một là vì nàng định mua hoặc mướn vài người hầu về để đỡ đần việc trong nhà; hai là để tìm cơ hội gặp mặt Kim Xảo Dung, chuyển những lời hôm qua Trình Thiệu Đường nói cho nàng ta.

Thị nữ dẫn mẹ con nàng đến chính viện, nào ngờ vừa đi qua hồ sen đã trông thấy thái tử phi và Kim Xảo Dung đang ngồi trong đình nghỉ mát nói chuyện.

“Ta thấy người ở xa rất giống ngươi, quả nhiên là ngươi thật, lâu lắm rồi không gặp, bé Đá cao lên trông thấy, trông cũng chắc khỏe hơn.” Khi nàng dẫn bé Đá tới làm lễ, thái tử phi cười nói.

“Khí sắc của nương nương ngày càng tốt, tựa như lại trẻ ra mấy tuổi.” Lăng Ngọc cười nói.

Bé Đá ngoan ngoãn dựa sát vào mẫu thân, thỉnh thoảng lại tò mò liếc Kim Xảo Dung, khiến nàng ta cứ thấp tha thấp thỏm, chỉ sợ thằng nhóc này lại gọi nàng là ‘thẩm thẩm’.

May mà bé Đá chỉ thỉnh thoảng liếc nàng vài cái, không nói bất kỳ điều gì, nhờ thế mà nàng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Lăng Ngọc đang định nói rõ lý do mình tới đây hôm nay thì chợt nghe thấy bé Đá kêu lên: “Điện hạ!”

Nàng giật mình, đờ đẫn nhìn thằng nhóc chạy tung tăng đến cạnh một bóng người thẳng tắp xuất hiện cách đó không xa, thái tử phi và Kim Xảo Dung cũng nhảy dựng trước tiếng kêu vang dội của cu cậu, sau khi họ hoàn hồn thì đã thấy bé Đá chạy lẽo đẽo theo sau Triệu Uân, giọng nói đắc ý vang vọng khắp nơi.

“Cháu kể cho thúc chuyện này, khoai lang mẹ cháu nướng ngon cực luôn, vừa ngọt vừa thơm, ngon đến nỗi cháu ăn liền hai củ to chà bá!”

“Cha cháu vừa mua cho cháu một con ngựa, chẳng mấy chốc là cháu có thể cưỡi ngựa đi đánh kẻ xấu cùng cha rồi!”

……

Nghe thằng nhóc kể liến thoắng những việc mà nó tâm đắc gần đây, Triệu Uân cuối cùng cũng dừng buóc, cười nhạo một tiếng: “Thằng oắt con không biết trời cao đất dày, chỉ là mấy củ khoai cỏn con, một con ngựa vô dụng, đã không biết ngại mà còn khoe khoang trước mặt Cô.”

Bé Đá cắn ngón tay, chớp chớp đôi mắt to đen lúng liếng, chợt chỉ vào hắn cười khanh khách: “Thúc không có, chắc chắn là thúc không có, thúc chưa ăn khoai lang bao giờ, cũng chưa từng có ngựa con xinh xắn giống cháu!”

Triệu Uân bị nó cười đến nỗi xấu hổ, hùng hổ trừng mắt với nó: “Cô còn lâu mới ăn những thứ mà đám dân đen ăn! Cô cũng chẳng cần con ngựa vô dụng không chạy nổi mấy dặm kia!”

Nói xong, hắn phất ống tay áo sải bước đi về phía trước.

Bé Đá không sợ chết đi theo, tiếp tục chạy vòng quanh hắn, tiếng cười khanh khách vừa vang dội vừa hả hê.

“Thúc không có, không có…….”

“……”

“Tại thúc không có mà thôi! Kìa! mặt đỏ bừng bừng, xí hổ xí hổ; mặt đỏ bừng bừng, xấu hổ rồi xấu hổ rồi….”

“…..Người đâu, vứt thằng nhãi láo lếu xúc phạm bề trên này ra khỏi phủ cho ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.