Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành

Chương 85: Loạn hơn nữa



“Tề vương phi mời tẩu đến vương phủ làm gì?” Trình Thiệu An lấy làm lạ hỏi.

Lăng Ngọc đưa thiếp mời cho hắn, hắn cầm lấy đọc, vẻ mặt trở nên kỳ lạ: “Tiệc thưởng hoa? Trong thời khắc quan trọng này mà nàng ta vẫn còn tâm trạng tổ chức tiệc thưởng sao? Đám phu nhân quý tộc này đúng là khiến người ta cảm thấy khó hiểu.”

“Không được nói những lời như vậy ở bên ngoài đâu đấy.” Lăng Ngọc nhắc nhở.

“Tẩu yên tâm, đệ cũng đâu phải thằng nhóc ba tuổi, sao lại không hiểu đạo lý này chứ.” Trình Thiệu an lắc đầu, trả thiếp mời lại cho nàng.

“Tẩu định đi hả?”

“Vương phi đã đích thân đưa thiếp mời tới, sao ta dám không đi? Không chỉ mình ta đi, ngay cả Tố Vấn tẩu cũng phải đi.” Lăng Ngọc thở dài thườn thượt.

Hiện giờ thời buổi rối ren, nàng thật sự không muốn có bất kì tiếp xúc nào với phủ Tề vương.

“Đại Xuân tẩu cũng phải đi ư?” Trình Thiệu An hơi bất ngờ.

“Trên thiếp mời viết rõ là mời ta và Tố Vấn tẩu đi, sao có thể thiếu tẩu ấy được chứ, đương nhiên là phải cùng nhau đi rồi.” Lăng Ngọc cũng không thể hiểu nổi sao tự dưng Tề vương phi lại cho mời hai cô tẩu bọn nàng, sự việc sẽ không quá bất ngờ nếu quan hệ của họ thân thiết như với thái tử phi, nhưng nay….

Nàng lắc đầu, lệnh cho Phục Linh đích thân tới nhà Lăng Đại Xuân và Dương Tố Vấn một chuyến, để báo chuyện này cho Dương Tố Vấn biết.

Hôm sau, hai cô tẩu ngồi kiều đến phủ Tề vương.

Suốt đường đi cho đến khi hạ kiệu, Lăng Ngọc khá bất ngờ khi trông thấy thị thiếp Ánh Liễu của Tề vương đích thân tới đón tiếp họ.

Thấy Ánh Liễu tiến lên làm lễ, nàng vô thức nghiêng người tránh: “Liễu cô nương khách khí rồi, Lăng Ngọc không dám nhận.”

Đây là hoàng hậu nương nương kiếp trước đó, tuy kiếp này có lẽ nàng ta sẽ không còn may mắn ấy nữa, nhưng nàng vẫn không thể thản nhiên tiếp nhận cái lễ này được.

“Vương phi vẫn đang đợi hai vị phu nhân, mời theo ta.” Ánh Liễu dường như không phát hiện ra sự mất tự nhiên của nàng, mỉm cười dẫn bọn họ đi về phía trước.

“Tiểu Ngọc, có vẻ Tề vương phi không mời nhiều người tới đến đây.” Dương Tố Vấn thầm thì.

Lăng Ngọc đã nhận ra điều này từ lúc xuống kiệu.

Nếu như đông khách, nàng còn có thể thoáng yên lòng, điều đó chứng minh rằng Tề vương phi nể thân phận của Trình Thiệu Đường nên mới khách sáo mời nàng tới đây, nhưng giờ chỉ có lác đác vài người tới, trong lòng nàng không khỏi đánh lên hồi chuông cảnh báo.

“Lâu ngày không gặp, trông hai vị phu nhân gầy đi nhiều quá.” Trong phòng khách, Tề vương phi ngồi trên cao, nhìn các nàng tiến vào, khóe miệng hơi cong lên rồi từ tốn nói.

“Trông phong thái của phu nhân thì ngày càng phơi phới.” Lăng Ngọc và Dương Tố Vấn vấn an nàng, khách sáo cảm ơn nàng vì đã ban ngồi.

Trong phòng, ngoài hai người các nàng và Tề vương phi ra, còn có bốn năm vị phu nhân khác, Lăng Ngọc cảm thấy ngạc nhiên khi thấy Tề vương phi khá lạnh nhạt với họ, nhưng lại tiếp đón mình một cách chu đáo, nhưng nàng không tiện nhiều lời, chỉ có thể vờ như không biết.

“Hóa ra là phu nhân Định Viễn tướng quân, ngưỡng mộ đã lâu.” Nữ tử ngồi gần Tề vương phi nhất và cũng là người lớn tuổi nhất trong số những người có mặt tại đây mở lời trước, mỉm cười nhìn Lăng Ngọc.

Lăng Ngọc không biết thân phận của đối phương nên cũng trả lời khách sao. Ngay sau đó, mấy người khác cũng lần lượt lên tiếng, mọi người cúi đầu chào hỏi lẫn nhau, bấy giờ Lăng Ngọc mới biết họ đa phần là phu nhân của phủ Tịnh An hầu, là người nhà ngoại của Tề vương phi.

Vị lớn tuổi nhất trong số họ chính là phu nhân của thế tử Tịnh An hầu, và là tẩu tẩu của Tề vương phi.

“Hôm nay cây ‘Tố nhân linh’ trong vườn đã nở hoa rồi, đại tẩu là người yêu hoa chắc sẽ không bỏ lỡ dịp này, chi bằng ta dẫn các vị tới đó thưởng thức mẫu đơn lai quý giá này nhé?” Tề vương phi nói.

Phu nhân thế tử Tịnh An hầu vừa nghe đã nôn nóng, vội vàng đứng dậy nói: “Vậy thì ta đúng là gặp may rồi.”

Lăng Ngọc cũng hơi tò mò, muốn xem giống mẫu đơn lai này rốt cuộc trông như thế nào, có gì khác với giống mẫu đơn bình thường; Dương Tố Vấn cũng nghĩ giống nàng, hai người đi sau nhóm người ra khỏi phòng khách.

Tề vương phi là người yêu hoa nên trong vườn trồng đủ loại kì hoa dị thảo, có nhiều loại Lăng Ngọc mới biết đến lần đầu, nhìn mà chỉ biết tấm tắc khen.

Chỉ những gia đình giàu có thực sự mới có thời gian chăm chút cho những thứ chân quý này thôi, Lăng Ngọc nghĩ bụng.

“Bẩm hai vị phu nhân, vương phi cho mời.” Phu nhân thế tử Tĩnh An hầu và các phu nhân phía trước đều đang bị thu hút bởi kì hoa dị thảo khắp vườn, Lăng Ngọc và Dương Tố Vấn đi sau cùng bỗng nghe thấy thị nữ bên cạnh Tề vương phi đi tới chuyển lời.

Nàng nhìn về hướng mà thị nữ chỉ, quả nhiên nhìn thấy Tề vương phi đang ở trong nhà thủy tạ cách đó không xa cũng đang nhìn sang đây, có lẽ nàng ấy nhận ra Lăng Ngọc đang nhìn mình nên gật đầu đáp lại.

Lăng Ngọc và Dương Tố Vấn đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy vẻ ngờ vực trong mắt đối phương, nhưng không ai hỏi nhiều chỉ theo sau thị nữ kia đi đến nhà thủy tạ.

“Chắc hẳn hai vị rất tò mò vì sao ta lại mời hai vị tới đây.” Tề vương phi bưng trà lên uống vài ngụm, lấy khăn lau khóe miệng rồi mới đi vào vấn đề.

Lăng Ngọc không quá bất ngờ trước sự bộc trực của nàng ấy, nàng cũng thẳng thắn nói: “Thiếp thân quả thực thấy khó hiểu.”

Tề vương phi dường như rất hài lòng với câu trả lời thẳng thắn của nàng, khóe miệng hơi cong lên, nói tiếp: “Hiện nay, từ dân chúng đến triều đình có ai mà không biết Định viễn tướng quân chính là người tâm phúc bên cạnh thái tử điện hạ; ở trước mặt thái tử điện hạ, không có đại thần nào trong triều  có thể sánh bằng hắn. Lần này, nếu Trình tướng quân có thể đánh bại quân Tây Nhung, tiền đồ sau này ắt sẽ là vô hạn. Tuy ta chỉ là một vương phi, song dù kém cỏi đến đâu cũng phải suy nghĩ cho tính mạng của gia đình sau này,

Tuy ta chỉ là một vương phi, song dù có kém cỏi đến đâu thì vẫn phải suy nghĩ cho tính mạng của bản thân và gia đình sau này. Vì thế ta muốn kết một mối duyên lành với phu nhân, như vậy cũng không tính là khó hiểu đúng không?”

“Vương phi cứ đùa, thiếp thân thật sự không dám nhận.” Lăng Ngọc không đoán được sụy nghĩ thật sự của nàng, càng nghĩ không thông lời nàng nói là thật hay giả, cho nên nàng chỉ đành nói lời khiếm tốn.

Tề vương phi mỉm cười, cũng không chấp nhất chuyện này, nàng nhìn về phía Dương Tố Vấn đang ngồi yên lặng bên cạnh Lăng Ngọc và hỏi: “Cách đây không lâu, thị thiếp Ánh Liễu trong phủ vừa được chẩn đoán là có thai, chỉ là nàng ta từng sanh non nên sức khỏe không được như trước, song, ta và điện hạ gửi gắm rất nhiều kì vọng vào đứa bé trong bụng nàng ta.”

“Hóa ra Ánh Liễu cô nương lại hoài thai, đây đúng là chuyện vui.” Dương Tố Vấn vội nói.

Tề vương phi bình thản tiếp nhận lời chúc của nàng, rồi nói tiếp: “Khi còn sống, lệnh tôn chính là thái y có y thuật cao siêu nhất trong cung, được bệ hạ và các vị nương nương ca ngợi không dứt. Tuy ông ấy đã qua đời, nhưng nghe đâu còn lưu lại một cuốn sổ tay, không biết Lăng phu nhân có từng đọc được cuốn sổ tay đó không, ta muốn nhờ phu nhân điều dưỡng cơ thể cho Ánh Liễu, để nàng thuận lợi sinh hạ lân nhi cho Tề vương điện hạ!”

Lăng Ngọc như ngừng thở, cuối cùng cũng sáng tỏ.

E rằng đây mới là mục đích chính của bữa ‘tiệc thưởng hoa’ ngày hôm nay.

Dương Tố Vấn ngờ vực hỏi lại: “Cuốn sổ tay? Sổ tay gì ạ? Ý người là lúc còn sống tiên phụ từng để lại một cuốn sổ tay ư?”

Tế vương phi biết lần này sẽ không thuận lợi, nếu làm theo phân phó hôm qua của Tề vương thì nàng sẽ phải nói lòng vòng, nhưng nàng không muốn lằng nhằng rách việc, cho nên mới mượn thẳng Dương Tố Vấn.

Bộ dạng lúc này của Dương Tố Vấn trông như hoàn toàn không biết gì cả, nàng không khỏi nhíu mày: “Lăng phu nhân không biết ư? Nghe nói lúc sinh tiền Dương thái y có thói quen ghi chép tên bệnh và cách điều trị. Phu nhân yên tâm, ta lấy thân phận vương phi bảo đảm với ngươi, chỉ mượn đọc chứ không truyền nội dung bên trong ra ngoài.”

“Không phải vì nguyên nhân này, mà là thảo dân thật sự chưa bao giờ nghe nói tiên phụ có cuốn sổ tay này. Khi còn sống, ngoại trừ việc cầm bút viết đơn thuốc ra, thảo dân chưa từng thấy tiên phụ động vào bút, càng không có thói quen ghi chéo lại các ca bệnh.” Dương Tố Vấn giải thích.

Tề vương phi nhìn nàng chằm chằm, thấy nàng không giống đang nói dối thì thầm nghĩ bụng.

Chẳng lẽ Triệu Dịch nhớ nhầm? Thôi kệ thôi kệ, dù sao chuyện nên làm mình cũng đã làm xong, kết quả không phải thứ nàng có thể quyết định được.

Nghĩ vậy, nàng cũng lập tức gác chuyện này sang một bên.

“Ta cũng chỉ nghe cá thái y trong cung nói thôi, phiền Lăng phu nhân quay về tìm kĩ lại xem có cuốn sổ tay đó không. Nếu có, cảm phiên phu nhân cho chúng ta mượn đọc.”

Mặc dù Dương Tố Vấn khẳng định mình chưa từng thấy cuốn sổ tay đó, nhưng thấy đối phương nói năng khách khí, không phải người cố chấp truy hỏi, nàng thở phào nhẹ nhõm, vội đáp lễ: “Nương nương khách sáo rồi, sau khi trở về dân phụ sẽ tìm kĩ lại, nếu thật sự có sẽ đích thân đưa tới vương phủ.”

“Vậy thì đa tạ phu nhân!” Tề vương phi khách sáo cảm tạ nàng, sau đó quay sang chuyện trò vài câu với Lăng Ngọc.

Một lúc sau, Lăng Ngọc thấy Tề vương phi có chút lơ đãng, nhân lúc nàng ấy bưng trà lên uống nàng thức thời kéo Dương Tố Vấn xin lui.

Xong khi hoàn thành nhiệm vụ Tề vương giao phó, Tề vương phi không có ý định giữ người lại, nàng nói vài câu hình thức rồi sai hạ nhân dẫn họ rời đi.

“Trong tay muội không có cuốn sổ tay thật sao?” Về đến phủ Định Viễn tướng quân, Lăng Ngọc gặng hỏi.

“Thật đấy, chẳng lẽ tỷ tưởng lúc nãy muội nói vậy là để lừa vương phi sao? Muội không có thật mà, ít nhất theo những gì muội nhớ được, muội chưa từng thấy cha muội có một cuốn sổ tay như vậy, cũng chư bao thấy ông ấy ghi lại các chứng bệnh mà ông ấy gặp phải.”

“Nếu cha muội thật sự có một cuốn sổ tay như thế, nói không chừng giờ muội cũng là nữ thần y rồi ấy!” Dương Tố Vấn chán nản đáp.

Lăng Ngọc đương nhiên tin lời nàng ấy, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy bất an.

Là Tề vương hay Tề vương phi muốn thứ này? Nếu thật sự là vì đứa nhỏ trong bụng Ánh Liễu, có lẽ Tề vương là người muốn có cuốn sổ tay trong lời ấy. Nhưng mà, Tề vương làm thế thật sự là vì Ánh Liễu sao?

Không biết vì sao, nhưng nàng không tin vào điều này. Kiếp trước, mọi người đều biết đến giai thoại về tình cảm sâu đậm của đế hậu, ai cũng nói bệ hạ có tình cảm sâu đậm với Liễu hoàng hậu, vì nàng mà dẹp bỏ hậu cung, độc sủng một mình nàng.

Sau khi Lăng Ngọc và Dương Tố Vấn rời đi không lâu, nhóm phu nhân thế tử Tĩnh An hầu cũng bị Tề vương phi viện cớ đuổi về, đợi khi mọi người đã giải tán hết, Tề vương vẫn đang chờ tin tức vội vàng tìm tới hỏi thăm tình hình.

“Không có? Nàng ta nói vậy thật sao? Có khi nào nàng ta nói dối không?” Nghe xong, Tề vương chau mày không tin.

“Dù ngài nghĩ thế nào, thiếp thân đều thấy nàng không giống như đang nói dối, nếu điện hạ có nghi ngờ gì thì sai người đi điều tra kỹ càng là được. Một phụ nhân tài năng và kiến thức có hạn như thiếp thân, sợ rằng không giúp được nhiều cho điện hạ.” Tề vương phi thản nhiên nói.

Nếu như có thể, nàng cũng chẳng muốn tham gia vào chuyện của hắn, chỉ là nay bọn họ đã là người cùng thuyền, nàng thì rất yêu quý tính mạng của mình, nên chỉ đành miễn cưỡng đồng ý với đề nghị của hắn.

“Ta không nghi ngờ nàng, chỉ là…” Tề vương thấy sắc mặt nàng tối sầm, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ tức giận thì không khỏi dùng giọng nhẹ nhàng hiếm có giải thích.

“Ngài thích làm gì thì làm, ta không rảnh giải thích với ngài. Cũng muộn rồi, ngài nên tới chỗ Ánh Liễu đi, nàng ấy yếu ớt, lại đang hoài cốt nhục của ngài, hơn nửa ngày rồi mà ngài không tới thăm nàng ấy, nói không chừng giờ này nàng ấy đang ngóng trông ngài tới đấy!”

“Đây là vương phủ của bản vương, bản vương thích đi đâu thì đi, không đến lượt nàng quản!” Thấy nàng đuổi mình đi như mọi ngày, Tề vương bất mãn xụ mặt xuống.

Tề vương phi không mảy may sợ hãi: “Ngài thích ở thì ở, thứ cho thần thiếp không phụng bồi!”

Nói xong, nàng quay người vào phòng, nhưng không ngờ Tề vương phi lại bắt lấy cánh tay của nàng, nói bằng giọng cáu kỉnh: “Tào Thị!”

“Ngài lại muốn làm gì?!” Tề vương phi vùng không được, quay người hằm hằm trừng mắt với hắn.

“Tào Thị, nàng phải nhớ rõ thân phận của mình, nàng là vương phi của bản vương, bản vương là phu quân của nàng!” Tề vương nén giận nói.

“Ta đương nhiên biết thân phận của mình, những điều này không cần ngài phải nhắc.” Sắc mắt Tề vương phi trầm xuống, lạnh lùng nói.

“Mấy ngày nay bản vương đều đang suy nghĩ, song vẫn nghĩ không ra giữa phu thê chúng ta rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì, mà từ lúc thành hôn đến nay hai ta chưa từng chung sống hòa thuận.” Tề vương nhìn gương mặt xinh đẹp tuyệt trần trước mặt với ánh mắt phức tạp.

Khi biết vương phi tương lai của mình là cháu gái của Tĩnh An hầu hiện tại, đồng thời là đích nữ duy nhất của Tĩnh An hầu tiền nhiệm, trong lòng hắn thật sự rất vui mừng, nhưng vào khoảnh khắc hắn dạt vào vui sướng vén chiếc hắn trùm đầu màu đỏ lên, lúc nhìn thấy khuôn mặt vô cảm kia, hắn như bị dội một gáo nước lạnh xuống đầu, khiến hắn lạnh thấu tâm can.

Nàng không muốn gả cho mình. Đây là suy nghĩ đầu tiên của hắn.

Và những ngày tiếp theo sau khi thành hôn đã chứng minh suy nghĩ này của hắn.

Tề vương phi rút mạnh tay về, giọng điệu càng thêm lạnh lẽo: “Điện hạ cần gì phải nghĩ những chuyện không đâu như thế, nay ngài đã có ý trung nhân thông tuệ bên cạnh, tội gì phải trêu đùa ta…..”

Tề vương vừa nghe đã vội vàng cắt ngang lời nàng: “Nàng để bụng Ánh Liễu ư? Nàng ấy sao có thể sánh được với nàng chứ, nàng ấy chẳng qua chỉ là….”

“Sự tồn tại của nàng có ý nghĩa gì với ngài thì có liên quan gì tới ta?! Vì sao ta phải để bụng nàng ta? Ngài cũng đừng tự rát vàng lên mặt nàng ta!” Tề vương phi cười khẩy, quay người rời đi, không muốn nhìn hắn thêm chút nào nữa.

Tề vương chau chặt đôi mày, sau lại lắc đầu.

Hầu hết nữ tử trên đời đều miệng nói một đằng, dạ nghĩ một nẻo, tuy miệng nàng nói không để bụng Ánh Liễu, nhưng trong lòng vẫn rất để bụng.

Không biết vì sao, nghĩ như vậy lại khiến lòng hắn sinh ra cảm giác sung sướng.

Nói đến Trình Thiệu Đường, từ lúc chàng thống lĩnh đại quân đến nãy đã giao chiến vô số trận lớn trận nhỏ với quân Tây Nhung, trong đó có trận thắng có trận thua, nhưng phần lớn là bại trận, điều may mắn duy nhất chính là tỷ lệ thương vong của binh sĩ thấp hơn chàng dự tính.

Nhưng cho dù như thế, quân số của hai bên vẫn chênh lệch khá xa.

“Tướng quân, chúng ta có cần yêu cầu triều đình chi viện không?” Cuối cùng có người do dự nhắc tới vấn đề tăng binh.

Trình Thiệu Đường lắc đầu: “Sợ rằng triều đình không còn binh để tăng nữa rồi.”

Vốn dĩ Trấn Ninh hầu đã dẫn rất nhiều binh mã đến quận Tây Nam, về sau lại được lĩnh thêm mười vạn viện binh nữa, ngoài ra còn có Trấn Quốc tướng quân dẫn binh đi dẹp loạn thổ phỉ, e rằng thái tử điện hạ còn có sắp xếp khác, ngoài đội quân bảo vệ kinh thành ra, lấy đâu ra binh để tăng nữa?

Mọi người có mặt tại ở đây đều không khỏi trầm mặc.

Không thể tăng binh, lương thực cũng không thể chống đỡ được bao lâu nữa, vì vậy trận chiến này không thể kéo dài thêm, nhất định phải tốc chiến tốc thắng. Nhưng chỉ bàn về quân số thì bọn họ hoàn hoàn khó có thể chống lại quân Tây Nhung, huống chi bên phía đối phương còn có danh tướng dụng binh như thần, Tháp Lỗ.

Cho dù nghĩ thế nào, tình hình của bọn họ hiện giờ đúng là không mấy lạc quan.

Thế nhưng, trong quân đã không còn ai chất vấn năng lực của Trình Thiệu Đường nữa, bởi vì dù ở thế bất lợi như hiện giờ, vị tướng quân trẻ tuổi trước mắt này vẫn cố gắng dẫn dắt bọn họ chiến đấu chống lại quân Tây Nhung, và hết lần này tới lần khác phá tan lớp vây công của danh tướng Tháp Lỗ, thậm chí thỉnh thoảng còn có những trận thắng nhỏ, đánh cho đối phương không kịp trở tay.

Sau khi mọi người rời đi, Trình Thiệu Đường đến doanh trướng của Trấn Ninh hầu với sắc mặt nặng nề, đúng lúc Trấn Ninh hầu vừa thay thuốc xong, đang dựa vào thành giường nghỉ ngơi, thấy hắn đi tới với bộ dạng này, ông nhận ra ngay: “Tình hình hiện giờ không lạc quan sao.”

“Vâng, đúng là như vậy.” Trình Thiệu Đường chuyển một cái ghế tròn đến cạnh giường và ngồi xuống.

“Giờ ngươi đến gặp ta, có phải đã có dự định gì rồi không?” Trấn Ninh hầu suy nghĩ một lát, bình tĩnh nói.

“Mạt tướng quả thực có một kế hoạch, muốn nhờ hầu gia cân nhắc giúp cho.” Trình Thiệu Đường không giấu ông, thấy ông tràn đầy khích lệ, chàng thấp giọng kể tường tận kế hoạch của mình.

Trấn Ninh hầu càng nghe sắc mặt càng nặng nề, hồi lâu, ông mới sửng sốt nhìn chàng: “Ngươi có biết kế hoạch này quá nghiêm hiểm không, ngộ ngỡ tính sai một bước, e rằng sẽ phải đối diện với kết cục bị diệt toàn quân.”

“Mạt tướng biết, nhưng cũng không thể kéo dài được nữa, rồi sẽ có ngày lương thực cạn kiệt, quân lực bị hao tổn, kết quả lúc đó cũng sẽ như vậy, thà giờ dốc sức thử một lần, nhân lúc sức chưa tận.” Trình Thiệu Đường khẽ nói.

Trấn Ninh hầu nhìn chàng chằm chằm, không khỏi cảm thán, chung quy những người trẻ tuổi đều có ý chí chiến đấu mạnh mẽ, dám nghĩ dám làm. Ban đầu ông còn muốn khuyên nhủ vài câu, nhưng khi nghĩ đến những lo lắng trong thời gian qua, lông mày ông cau lại, cuối cùng thở dài và nói: “Ngươi nói cũng có lý, trận chiến này quả thực không thể kéo dài được nữa. Không giấu gì ngươi, thời gian này trong lòng ta vẫn luôn cảm thấy bất an, cứ cảm thấy kinh thành sắp loạn rồi.”

Nói một cách chính xác thì là, ông có cảm giác rằng thời gian của bệ hạ đã không còn nhiều.

Nhưng ông lại không biết có thể nói lời này với ai.

“Ngươi kể rõ kế hoạch một lần nữa cho ta nghe, chúng ta cùng nhau bàn bạc, xem còn  bỏ sót gì không.”

Nghe xong, Trình Thiệu Đường biết ngay ông đã đồng ý, chàng lập tức phấn chấn hẳn lên, kể lại chi tiết kế hoạch của mình.

Lo lắng cho cuộc chiến này không chỉ có các tướng lĩnh mà còn có cả Triệu Uân, từ lúc hay tin Trấn Ninh hầu bị thương nặng, Trình Thiệu Đường thì nhận nhiệm vụ lúc nguy nan, tuy bề ngoài không có gì bất thường, nhưng lòng hắn như thể có tảng đá đè nặng lên.

Nhất là khi tin tiền tuyến rơi vào tình cảnh bất lợi truyền về, hắn lo lắng đến nỗi nhiều đêm không thể yên giấc, nhưng mỗi ngày đều phải ra vẻ bình tĩnh trước mặt các đại thần.

Khi mật báo về việc Tề vương âm thầm điều tra chuyện thái y Dương Bá Xuyên lúc còn sống được dâng tới tay hắn, hắn chau mày càng chặt hơn.

Triệu Dịch đang âm mưu chuyện gì mà lại đi điều tra một thái y đã chết nhiều năm….. Tuy nhiên, vô cớ điều tra người chết, ắt có mưu đồ!

Lại nghĩ tới việc hôm qua thái giám tổng quản phụ trách giám thị Lệ phi báo lại với hắn, hắn không ngừng gõ nhẹ lên án thư.

Trong khoảng thời gian này, Lệ phi thường xuyên nhắc tới chuyện khi còn trẻ với phụ hoàng, hắn vốn cho rằng bà ta tìm chuyện để nói, nhằm xoa dịu tính tình ngày càng gắt gỏng của phụ hoàng khi phải nằm triền miên trên giường bệnh, hoặc có lẽ là muốn khơi gợi lòng thương hại của phụ hoàng, nay hắn nghĩ kĩ lại, e rằng bà ta còn có mục đích khác.

Thế nhưng, so với âm mưu bí mật của hai mẹ con họ, giờ hắn hận nhất là Hàn vương Triệu Ngọc,  kẻ đâm bị thóc thọc bị gạo, cố ý dẫn dắt dư luận, làm loạn lòng dân.

(*) Triệu Ngọc: raw 赵珝, do tra không ra âm hán việt của từ 珝 nên tui tra baidu, có sai sót gì mong mọi người góp ý nhé.

Bề ngoài thì công khai trung thành với hắn, nhưng sau lưng lại không bỏ qua bất kì cơ hội nào để có thể hắt nước bẩn lên hắn, kẻ này đúng là đáng ghét đáng hận!

Không cho hắn ta thấy thủ đoạn của mình, lại làm hắn ta tưởng rằng mình là người nhân từ!

Trên mặt hắn đột nhiên hiện lên vẻ hung ác, trong mắt hiện lên sát khí.

***

Sau khi Lăng Ngọc và Dương Tố Vấn rời khỏi phủ Tề vương, nàng tiếp tục hợp lực với Trình Thiệu An phân tán lời vu khống của dân chúng đối với Trình Thiệu Đường, đồng thời theo sát tình hình chiến sự của tiền phương.

Còn về cuốn sổ tay gì đó của Dương thái y lúc sinh thời mà hôm đó Tề vương phi nhắc tới, nàng cũng không quá để trong lòng vì hôm đó Tề vương phi tỏ ra khá hời hợt có thì cho mượn đọc, không có thì thôi’.

Hơn nữa, nàng cũng biết ngày Dương Tố Vấn lên kinh thành, trong bọc đồ của muội ấy ngoại trừ mấy bộ quần áo để thay và một ít lộ phí ra, thật sự không còn thứ gì khác nữa.

Tuy nhiên, khi nàng nhận được thư của Tiêu Hạch Bính, người đang ở tạm trong nhà của Dương Tố Vấn ở huyện Thanh Hà, nàng ấy nói rằng bọn trộm đã đột nhập vào nhà lục tung thư phòng mấy đêm liền, thì trong lòng nàng đã mơ hồ đoán được.

“May mà Bính tỷ không sao, nếu không muội sẽ day dứ cả đời mất.” Dương Tố Vấn vỗ ngực nói.

Lăng Ngọc trầm mặc một lát rồi nói: “Trong nhà muội thật sự không có cuốn sổ tay mà Tề vương phi nói sao?”

“Muội lừa tỷ làm gì chứ? Nếu thật sự có cuốn sổ tay đó, muội đã sớm lấy ra rồi, cần gì phải lừa mọi người.” Dương Tố Vấn thấy nàng không tin thì cuống lên.

“Đừng nóng đừng nóng, không phải ta không tin tưởng muội, mà là ta nghi ngờ kia căn bản không phải kẻ trộm, chúng tới đó là vì cuốn sổ tay!” Lăng Ngọc vội nói.

“Nếu thế, chẳng lẽ những tên trộm kia….” Dương Tố Vấn ngạc nhiên trợn to mắt, một lát sau, nàng nhíu chặt hàng mày.

“Nghe tỷ nói như vậy, hình như nhà của muội cũng từng có người lẻn vào.”

“Thật hả?” Lăng Ngọc vô cùng ngạc nhiên.

“Muội cũng không chắc lắm, vài ngày trước muội cảm thấy như có thứ gì đó trong thư phòng của muội bị xáo trộn, nhưng tỷ cũng biết tính của Đại Xuân ca rồi đấy, chàng ấy lấy thứ gì cũng không bao giờ để lại chỗ cũ, nên muội nghĩ là chàng ấy động vào, hoặc là có người khác động vào.” Dương Tố Vấn ngờ ngợ đáp.

Nghe nàng ấy nói như thế, Lăng Ngọc chán không còn gì để nói, ‘không có tôn ti’ mà gõ lên trán nàng ấy một cái: “Tẩu tẩu của ta ơi, cái tính lớ ngớ này đến bao giờ mới sửa được hả, cứ lớ ngớ như thế này, sau này không chăm sóc nổi đứa cháu nhỏ của ta mất.”

“Cháu trai nhỏ nào? Ai thế?” Dương Tố Vấn ngơ ngác hỏi.

“Đúng thế, cháu trai nhỏ của ta là ai ý nhỉ?” Lăng Ngọc dí dỏm hỏi vặn lại.

Dương Tố Vấn cuối cùng cũng ngộ ra, thoắt cái đỏ bừng cả mặt, trách nàng: “Cái đồ đen tối này, chỉ biết nói nhưng lời làm người ta xấu hổ!”

Hai cô tẩu cười vang.

Mấy hôm sau, trong kinh bỗng phát tán đủ vụ bê bối của Hàn vương, cưỡng đoạt dân nữ, cướp đoạt thê tử của quan viên, vân vân. Ngay lập tức, từ dân chúng cho đến triều đình náo động cả lên, các nạn nhân tập chung trước cổng hoàng cung, yêu cầu thái tử nghiêm trị.

Trên triều, Hàn vương lớn tiếng kêu oan, nhưng khi đại lý tự khanh dâng từng chứng cứ lên, hắn ta lập tức quỳ sụp xuống, khẩn cầu thái tử khoan dung.

Tuy lòng đau như cắt, nhưng thái tử vẫn gạt lệ hạ chỉ, lệnh cho đại lí tự điều tra rõ việc này để duy trì kỉ luật của triều đình, để làm nguôi giận cho dân chúng.

Vài tháng sau, các tội lớn của Hàn vương đều bị vạch trần, trong đó còn có liên quan đến nhiều phi tần có địa vị thấp trong hậu cung, một quý nhân vào cung nhiều năm nhưng chưa từng được lâm hạnh, lúc bất ngờ có thai thì thắt cổ trong cung.

Không biết ai để tin Hàn vương thác loạn hậu cung truyền đến tai Thiên Hi đế, ông ta phun ra một búng máu tươi, bệnh tình chuyển biến đột ngột.

Còn Hàn vương thì bị tống vào thiên lao, chỉ chờ ngày Thiên Hi đế tỉnh lại để xử lí.

Nửa tháng sau, tin đại quân đang truy kích quân Tây Nhung thì bị lạc đường, hoàn toàn biến mất trong biển cát mênh mông truyền về đến kinh thành.

Còn Tề vương, hắn cuối cùng đã điều tra được một tin: Trong tháng mà tiên hoàng hậu sinh con, quả thực có một đứa bé đã chết được bí mật chôn cất trong tướng phủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.