Thê Tử Của Chàng Câm

Chương 101: Một kế giúp ngài vinh quang trở về



Ông chủ Hàn nghe Tang Vi Sương nói vậy thì vội nói:

- Nếu được như lời may mắn của cậu chủ Chủy, lần sau tại hạ nhất định sẽ thiết yến đa tạ!

- Thiết yến thì không cần, đến lúc đó ông chủ Hàn chỉ cần đáp ứng một yêu cầu rất rất rất rất nhỏ của tại hạ là được.

- A?

Hàn lão gia đỏ mặt, sững sờ.

Tang Vi Sương cười to:

- Nhìn ông bị dọa kìa, ta chỉ muốn ông làm giúp ta một món trang sức mã não tặng cho đại muội tử của ta mà thôi! Yên tâm là tiền bạc sẽ không thiếu ông!

Hàn lão gia không khỏi lúng túng khoát tay nói:

- Tại hạ nào dám lấy tiền của cậu chủ Chủy.

- Chúng ta không cần khách sáo qua lại, ông chủ Hàn yên tâm, mười võ phu dưới trướng ta chắc chắn sẽ đưa nhóm mã não hoa này hoàn hảo đến kinh thành, bọn họ tối nay sẽ đi, ông chủ Hàn cũng nhanh chóng chuẩn bị đi.

Ông chủ Hàn đi rồi, Tang Vi Sương nói với Khổng Chu:

- Đây là việc kinh doanh đầu tiên của tiêu cục chúng ta, ngươi đích thân đi, thứ nhất là tạo uy tín rất quan trọng, thứ hai là Hàn lão gia vẫn còn có ích, ta không muốn để lại ấn tượng gì không tốt với ông ấy, cho nên chuyến đi này phải làm cực kỳ cực kỳ tốt.

Khổng Chu nghiêm túc ghi nhớ lời của Tang Vi Sương, dẫn mười mấy võ sĩ bắt tay chuẩn bị đưa hàng hóa của ông chủ Hàn đến Lạc Dương. Ông không biết chủ tử tại sao lại nghĩ đến việc kinh doanh tiêu cục, nhưng trực giác cho ông biết, việc chủ tử làm hẳn là có liên quan đến công tử họ Lâu mất tích kia………

Từ tiêu cục ra ngoài, trời đã sắp tối đen, Tang Vi Sương nói với phu xe:

- Đi dịch quán.

Xe ngựa ngang qua khu thành cũ thành Hoài Châu, mưa xuân ở Diêu Nam đọng lại suốt nửa tháng, khiến trong thành nơi nơi đều bốc mùi hôi thối.

Gặp phải mùi thế này, dù có đang hăng hái đến đâu cũng sẽ biến mất hầu như không còn.

Thảo nào những cảnh đẹp nhất thành Hoài Châu, Xuyên Ông các hay Hoài Giang Dã Cư đều cách xa khu thành cũ này. Có lẽ phu xe vì đường gần nên hôm nay mới đưa nàng đi đường này.

Nàng không hề phản cảm, ngược lại dần suy nghĩ về sự khác biệt giữa thành Hoài Châu và Lạc đô nàng từng sinh sống mười lăm năm………

Cả hai đều là những tòa thành trì đầy phong hoa tuyết nguyệt, tình cảm văn nhân. Hoài Châu không có cổng thành nguy nga mà có sông Hoài xuyên suốt trong thành, nhưng thành Lạc Dương sau mưa xuân cũng không có mùi hôi thối như vậy.

Nàng vén màn xe nhìn chung quanh.

Thật lâu sau, đôi con ngươi trong veo như ánh trăng đột nhiên hiện ra thần sắc sáng tỏ.

Nàng nghĩ, nàng biết nên để cho các tướng quân đại nhân đang rảnh rỗi không có chuyện để làm kia làm gì rồi!

Đi đường tắt xuyên qua khu thành cũ, quả nhiên nhanh hơn một nửa thời gian bình thường đã tới dịch quán.

Thận nhi thấy Tang Vi Sương thì hơi kinh ngạc, hắn cho rằng mấy ngày nay nữ nhân này sẽ không tới, vừa khéo buổi chiều tướng quân mới nhắc tới nàng ấy, buổi tối nàng ấy liền mò tới.

- Tướng quân đang ngủ trong phòng.

Thận nhi nhìn nàng nói, đầu cũng không quay lại rời đi, để một mình Tang Vi Sương phía sau đầu đầy vạch đen, hắn muốn dẫn nàng đến phòng ngủ của Bạc Ngạn nói chuyện?

Tuy họ đã làm việc với nhau lâu như vậy, Bạc Ngạn vẫn ở trước mặt cả đám tướng sĩ trút giận lên nàng, tốt xấu gì nàng cũng là một nữ nhân mà!

Nếu nàng nói những lời này trước mặt hắn, hắn nhất định sẽ nói:

- Nữ nhân? Ngươi từ đầu tới chân chỗ nào giống nữ nhân?

Khóe môi Tang Vi Sương run rẩy, đi về phía phòng ngủ của Bạc Ngạn, hắn không xem nàng như nữ nhân, nàng tại sao phải xem hắn như nam nhân chứ.

- Ơ, nghe nói tiêu cục của ông chủ lớn còn buôn bán son phấn gì đó nữa mà? Ông chủ lớn sao có thời gian rảnh lang thang đến chỗ này của ta?

Còn chưa vào trong phòng đã nghe tiếng hắn, Tang Vi Sương tức thì nhíu mày. Nhờ bọn Khổng Chu mà hắn biết chuyện tiêu cục không sai, nhưng không lý nào ngay cả một nhà xưởng nhỏ nàng mới thu xếp hắn cũng biết? Huống hồ nhà xưởng kia là nàng mua khi hắn chưa tới Hoài Châu và chỉ mới hoạt động mấy ngày gần đây thôi.

Bỏ đi, qua lại với hắn gần như vậy, hắn biết cũng là điều khó tránh khỏi.

- Không ngờ tướng quân thật có thể không ra khỏi cửa mà biết chuyện thiên hạ……..thế tướng quân nói xem hôm nay ta đến tìm tướng quân là vì chuyện gì?

Tang Vi Sương đi xuyên qua bức rèm che vào trong phòng. Gian phòng ngủ ở dịch quán này trang trí rộng rãi đơn giản, nàng biết Bạc Ngạn trước giờ không thích xa hoa, ngược lại lại hợp với tính khí của hắn.

Bạc Ngạn xoay người trước bàn, Vi Sương lúc này mới nhìn rõ, hóa ra hắn đang vẽ tranh.

Bất thình lình, một màn này khiến tâm thần nàng như cứng lại. Đã rất lâu rất lâu nàng chưa được thấy bút pháp đan thanh của hắn, lâu đến mức chính nàng cũng quên mất, bút pháp quen thuộc của hắn, cách vẽ thường dùng của hắn………..

Ánh mắt nàng mềm đi, dịu dàng như nước, dường như nàng lại trở về là một công chúa Hoa Dương hiếu thuận khiêm nhường.

Khi Bạc Ngạn nhìn nàng, đúng lúc thấy vẻ “dịu dàng” không tưởng tượng được của nàng thì chợt sững sờ, không hề hay biết mực đen đang nhỏ xuống giấy Tuyên Thành.

- Tang Vi Sương, ngươi lại bị ngu à?

Hắn quay khuôn mặt hơi ửng đỏ đi, thú vui xấu khó sửa khẽ nói.

- ……

Nàng không khỏi lắc đầu, than nhẹ trong lòng: “Tội gì lại nhớ tới chuyện trước kia của tên này, quả nhiên ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây? Ba mươi năm sau phải chăng tên này sẽ “hủy” tới mức mình cũng không nhận ra? Nhớ ngày trước hắn là đệ nhất mỹ nam Lạc Dương phong độ ngời ngời, bây giờ lại cứ như “côn đồ”!”

Nhất thời thất thần hủy một bức tranh đẹp, Bạc Ngạn dứt khoát quăng bút:

- Đừng nên tới tìm bổn tướng quân đòi tiền………

Hắn đã bảo Thận nhi đưa vàng qua cho nàng rồi.

- Mà nên tới vì hẹn ước nửa năm ấy.

Hắn vừa lau tay vừa nói:

- Nói đi, có kế gì hay đưa bổn tướng quân về Lạc Dương?

Không phải nói là sẽ giúp hắn vinh quang trở về hay sao, nếu muốn vinh quang thì phải có biện pháp vinh quang.

Hắn như cười như không nhìn Vi Sương, đợi câu trả lời của nàng.

- Ta tặng tướng quân một kế, kế này không chỉ liên quan đến bản thân tướng quân mà còn liên quan đến quốc gia xã tắc, đến thành Hoài Châu……..mong tướng quân làm hết sức mình, vì tất cả và càng vì điều thiện.

- Lưỡi sáng hoa sen. (nguyên văn là “thiệt xán liên hoa”, trong “Cao tăng truyện” và “Tấn thư. Nghệ thuật truyện. Phật Đồ Trừng” có ghi: Triệu vương Thạch Lặc đến Tương quốc triệu kiến Phật Đồ Trừng, muốn thử đạo hạnh của ông. Phật Đồ Trừng liền lấy ra một cái bát đựng đầy nước, thắp hương niệm chú, không lâu sau, trong bát mọc lên một đóa sen xanh, ánh sáng chói lọi, người ngoài nhìn vào cảm thấy lòng vui vẻ. Người đời sau dùng “thiệt xán liên hoa” (lưỡi sáng hoa sen) để chỉ tài ăn nói)

Đôi môi mỏng của hắn lạnh lùng tặng nàng bốn chữ.

- Ôi, tướng quân, Vi Sương theo tướng quân, da mặt đã luyện thành tường đồng vách sắt rồi, bốn chữ này tiểu nhân vui vẻ nhận, ngài cảm thấy lời của tiểu nhân đường đường chính chính cũng được, ra vẻ đạo mạo cũng được, xin tướng quân nghiêm túc nghe những lời kế tiếp của Vi Sương, đừng ngắt ngang………

Nàng cười đến mức hơi “nịnh hót”, không hề câu nệ lễ tiết đi đến bàn của hắn cầm ấm trà rót đầy chén, uống ực ực một hơi.

- ………

Người nào đó có thú vui xấu lại muốn mở miệng trêu nàng nhưng nhớ đến “đề nghị” của nàng trước đó, hắn là quân tử, quân tử giữ chữ tín, bèn dứt khoát cho qua.

Tạm thời nghe tiểu nữ tử này “lưỡi sáng hoa sen”, hạ bút thành văn ai đúng ai sai như thế nào đã.

- Ta nghĩ tướng quân nhất định đã đọc “Tả truyện” cũng nhất định biết đạo lý “đất dày nước sâu, sống không bệnh tật, có sông Phần cuốn đi những thứ dơ bẩn”, ta nói như vậy, nghĩ tướng quân cũng hiểu ta nói gì rồi, “trước sân nhà không đọng nước không sinh ra bệnh tật”, điều này chắc tướng quân hiểu rõ hơn người bình thường, cũng giống như sau chiến tranh không kịp thời dọn dẹp chiến trường sẽ sinh ra “ôn dịch” vậy, những thứ dơ bẩn trong thành Hoài Châu không trừ đi, dân chúng quanh khu thành cũ chắc chắn sẽ bị nhiễm bẩn, chỉ có “khơi thông cống rãnh, nhà ở sạch sẽ không hôi thối, không sinh ra ôn dịch”……….

Tang Vi Sương trầm giọng nói:

- Cho nên ti chức xin tướng quân bắt chước Lạc Dương, sai người tay nghề giỏi trong quân xây dựng công trình thoát nước ở thành Hoài Châu, dẫn nước bẩn ra sông Hoài, có thể xây thêm sông đào bên ngoài thành Hoài Châu bảo vệ thành, nhân tiện gia cố tường thành, sau khi hoàn thành công trình có công với xã tắc, với bách tính cả thành này, ti chức tin rằng tướng quân không chỉ có thể vinh quang trở về, mà còn được lưu danh sử sách……..

- Người tay nghề giỏi?

Không thể phủ nhận nghiêm túc nghe xong đề nghị của nàng khiến hắn cảm thấy phấn chấn, chuyện này đúng là có thể làm được, nhưng trước mắt đi đâu tìm người giỏi tay nghề như vậy?

- Thành Lạc Dương trải qua ngàn năm mưa gió, trăm năm trước được trùng tu, cái mà ngươi gọi là “công trình thoát nước” cũng mới làm mấy trăm năm trước! Bây giờ bổn tướng quân đi đâu tìm người giỏi biết làm mấy thứ này?

- Tướng quân, người giỏi đang ở trước mặt ngài.

Nói xong, nàng cong môi cười, ngốc nghếch thản nhiên vô cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.