Tốn hai mươi vạn lượng bạc mua cơ nghiệp của Tư gia chỉ vì tìm một khối ngọc?
Tư Đình Hiên thực giống như bị đem ra làm trò cười lớn, trong lòng dở khóc dở cười, ngoài mặt sững sờ tái nhợt.
Nhưng ván đã đóng thuyền, hắn không thể mặc kệ an nguy của Tư gia từ trên xuống dưới, bèn kiên trì hỏi tiếp:
- Công tử, không biết khối ngọc cậu muốn tìm……..
Không đợi hắn nói xong, một bức tranh cuộn đã mở ra trước mặt.
- Chính là ngọc này.
Tần Canh nhìn hắn, trầm giọng nói tiếp:
- Hình dáng và miêu tả của nó đều ở trên đây, cậu chủ Tư đem
cuộn tranh này cho thuộc hạ của cậu nắm rõ, không chỉ nắm rõ mà còn phải ghi vào tâm khảm, chủ tử nhà ta hi vọng tìm được nó trong thời gian
ngắn nhất!
Tư Đình Hiên cẩn thận nhận lấy cuộn tranh trong tay Tần Canh,
nhất thời cũng không dám nhìn kỹ khối ngọc được vẽ trên tranh.
Hắn cất kỹ cuộn tranh, trước mắt chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi cái nơi khiến hắn đầy áp lực, không dám thả lỏng này.
“Người thần bí” này lai lịch lớn, hắn ngoại trừ biết cậu ta được gọi là “nhị thiếu gia” “nhị công tử” thì không biết gì cả.
Còn mấy người kia, người cầm cuộn tranh hình như họ Tần, người
mời hắn tới đây chỉ là một gã sai vặt, ai lại đi để ý một gã sai vặt tên gì.
Bây giờ hắn chỉ lo hai mươi vạn lượng bạc kia………hắn cau mày,
đang định mở miệng nhắc chuyện này thì nghe hắc y nhân che mặt nọ nói:
- Hai mươi vạn lượng bạc, tôi sẽ đưa đến phủ của ngài, ngài muốn bạc hay muốn ngân phiếu?
- A?………
Tư Đình Hiên giật mình, mồ hôi trán túa ra, hắn không biết những người này sảng khoái như vậy, thật sự thanh toán ngay hôm nay?
- Không, không, sao dám làm phiền cậu? Bạc thì không cần đâu, ngân phiếu, ngân phiếu là được rồi……..
Phải biết rằng đặt hai mươi vạn lượng bạc trong nhà, chẳng phải
là đợi trộm đến lấy sao? Tệ hơn thì chuyện giết người phóng hỏa cũng có
thể xảy ra.
- Như vậy, mời cậu chủ Tư theo tôi đi tiền trang một chuyến.
Tần Canh nói, dẫn Tư Đình Hiên ra ngoài.
Sau khi Tư Đình Hiên đi rồi, Lâu Uyên bước ra từ phòng tối.
- Vương gia, thế nào?
Lâu Uyên dò hỏi.
Tần vương chậm rãi gật đầu, Lâu Uyên mừng rỡ, thầm nghĩ: vậy là
nếu có thể tìm được khối ngọc mà Kiêm Gia nói thì đại nghiệp lại gần hơn một bước.
- Vương gia, về vương phủ hay là?
Lâu Uyên hơi khom người, dán vào tai Tần vương nhỏ giọng hỏi.
Tần vương mím môi trầm tư một lát mới nói:
- Đi phủ Hách Liên thừa tướng.
Hôm nay không biết Hách Liên Sơ Nguyệt thật lòng muốn giúp hắn
hay chỉ vì nể ân tình của phụ hoàng với tộc Hách Liên, bất kể thế nào,
người Tần vương có thể dựa vào khi lần đầu về Trường An chỉ có Hách Liên Sơ Nguyệt.
- Dạ, vương gia, thần lập tức đi chuẩn bị.
Lại qua vài ngày, trong thành Trường An lời đồn bay khắp nơi,
trưởng công chúa Trọng Hoa sợ rằng sẽ liên hôn với Đại Diêu, binh lực
Tây Tần thiệt hại nghiêm trọng, thiết kỵ phải chỉnh đốn lại, nếu muốn có thời gian tu dưỡng trên mười năm thì chỉ có thể “liên hôn”, Tử Anh đế
mới năm tuổi không thể cưới vợ, mà nữ quyến hoàng thất Đông Diêu hầu như đều đã thành thân, chỉ có thể đưa Trọng Hoa trưởng công chúa trong Tần
cung gả ra ngoài……
Hôm đó Tần vương Kiêm Gia mặc y phục bình thường đi trên phố
Trường An phồn hoa náo nhiệt, mái tóc đen không búi xõa trên vai, che đi ngũ quan tuyệt mỹ của hắn, hắn đi trên đường tuy bị người khác nhìn
nhưng không ai biết nam nhân trầm lặng ăn mặc bình thường kia chính là
người khiến người Tần nghe tiếng đã sợ hãi mấy tháng nay – Tần vương
Kiêm Gia.
Nghe được lời đồn Trọng Hoa trưởng công chúa hòa thân đến Đông
Diêu, Tần vương cảm thấy căm phẫn trong lòng, hắn khoát tay với Ngụy Kỷ
và Tần Canh phía sau, ý bảo bọn họ cách xa một chút, hắn muốn một mình
dạo bước trên con đê dài của Trường An.
Mỗi khi tháng sáu, mỗi khi đến sinh nhật hắn, mỗi khi sen trong
ao nở rộ, hắn sẽ nhớ đến người kia, người công chúa Đại Vũ danh tiếng bê bối trong sử sách____công chúa Hoa Dương, Thương-Dẫn-Tố.
Bàn tay trong ống tay áo nắm chặt, đè nén nỗi đau hầu như tê tâm liệt phế lúc này, hắn không muốn Ngụy Kỷ và Tần Canh xa xa thấy hắn run rẩy, cũng không muốn người qua đường thấy sự khác thường của hắn.
Vốn là không nên……..Tần lão nói ông ấy tìm được hắn ở Đông Diêu, nhưng ông ấy không biết gì cả về những gì hắn trải qua suốt năm năm. Có lẽ Tần lão có điều giấu giếm, nhưng hắn biết Tần lão dù biết cũng không nhiều, người của Lâu Uyên tra được năm năm nay Tần lão không hề rời xa
Trường An, chỉ một thời gian ngắn trước đây ông mới đến Đông Diêu đưa
hắn về nước.
Còn hắn thì sao? Năm năm nay hắn đã đi đâu, đã trải qua những
gì? Ký ức hoàn toàn không có, chỉ nhớ được năm năm trước, hết thảy trước năm hắn mười lăm tuổi, hết thảy về trấn Cốc Phong………
Hắn không quên A Tố, nhưng công chúa Hoa Dương tiền triều đã qua đời, hóa thành một nắm đất vàng dưới Vũ lăng Lạc Dương, hắn nên đi nơi
nào để nói về nỗi nhớ khắc cốt ghi tâm của hắn?
A Tố, nàng sao có thể nhẫn tâm như thế, bỏ lại mình ta trầm luân trôi nổi trong loạn thế đáng sợ này!
- Kiêm Gia, Kiêm Gia!
Hắn nghe vài giọng nữ gọi cái tên này từ xa xa.
Tần vương Kiêm Gia khẽ cau mày nhưng không quay đầu lại. Hắn
không cần nghĩ nhiều cũng biết người ta chỉ đang gọi một người nào đó
cùng tên mà thôi, dù sao hắn đang mặc y phục bình thường, hơn nữa trong
thành Trường An này người từng thấy gương mặt thật của Tần vương không
nhiều, không thể nào vừa nhìn liền nhận ra hắn. Mà dù có nhận ra cũng
không thể dùng loại giọng điệu vô lễ thế này.
Cho nên chắc chắn không phải đang gọi hắn.
Hắn hoàn toàn không để ý, vẫn tiếp tục bước dọc theo con đê dài.
- Kiêm Gia ca ca, Kiêm Gia ca ca!
Hai thiếu nữ khoảng mười một mười hai tuổi vừa nói vừa chạy về phía hắn.
Bởi vì luồng không khí sau lưng chuyển động ép về phía hắn nên
hắn mới nhận định là họ chạy về phía hắn, bèn nhíu chặt mày, quay đầu
lại.
- Lâu Kiêm Gia, không ngờ thật sự là huynh! Không ngờ ở nước Tần còn có thể gặp được huynh!
- Ơ, Lý Đại Nha, sao huynh ấy không nhận ra chúng ta?
- Phải, huynh ấy giống như đang nhìn người xa lạ vậy, trước kia huynh ấy còn cười với ta.
- Kiêm Gia ca ca của Tang gia trang, ta là Trương Nữu Nữu, trước kia ta nói muốn gả cho huynh, huynh còn cười với ta……..trước kia Cẩu Oa Tử bắt nạt ta, huynh còn giúp ta đánh hắn! Huynh không nhớ Nữu Nữu sao? Đúng rồi, còn Tang đại ca, Tang tam thiếu gia nữa, bọn họ đang…….
Lời Trương Nữu Nữu còn chưa nói hết, một thanh đại đao đã chắn trước mặt các nàng.
- Xong rồi……..
Trương Nữu Nữu le lưỡi, trợn to mắt, vẻ mặt kinh sợ, bộ dạng sợ
hãi quá độ, mới hơn nửa năm không gặp, Lâu Kiêm Gia không nhận ra các
nàng thì thôi, còn sai người cầm đao dọa các nàng?
Lý Đại Nha nhìn binh sĩ mặc giáp che mặt đột nhiên xuất hiện
trước mặt các nàng, sợ hãi mồ hôi lạnh tuôn ra trên trán, há hốc mồm
nhìn Trương Nữu Nữu:
- Nữu nhi, huynh ấy không nhận ra chúng ta đã đành…….tại sao còn bảo người dọa chúng ta?
Trương Nữu Nữu bị thanh đại đao dọa sợ nói không ra lời, đang run run thì binh sĩ mặc giáp che mặt kia nói:
- Kẻ chắn đường Tần vương, chết!
Hai tiểu nha đầu đồng thanh kêu lên, sau đó ôm nhau.
Xem ra các nàng không chỉ nhận nhầm người, còn phải vì vậy mà mất mạng.
- Đừng mà!
Hai thiếu nữ quỳ xuống bên đường, nước mắt rưng rưng:
- Xin vương gia tha mạng, chúng…….chúng tôi nhận nhầm người!
Khi người mặc khôi giáp kia giơ đao lên, Tần vương uy nghiêm giơ tay ra hiệu dừng lại.
Binh sĩ kinh ngạc.
Dưới đao Tần vương chưa từng tha người sống, tuy Tần vương mới
được phong vài tháng nhưng đã khiến người ở Trường An nghe tiếng mà sợ
hãi, Tần vương làm việc cực kỳ tàn bạo, muốn người khác canh ba chết,
tuyệt đối sẽ không để sống tới canh năm, mấy tháng nay vong hồn dưới đao Tần vương nhiều không kể xiết.
- Xem như các ngươi may mắn, cút!
Binh sĩ quát, thô lỗ mà uy nghiêm, ép hai tiểu nha đầu toàn thân mồ hôi lạnh rời đi.
Lý Đại Nha còn có thể bình tĩnh một chút, kéo Trương Nữu Nữu đứng dậy, xoay người chạy đi.
Hai người chạy một mạch thật xa, Trương Nữu Nữu mới dám khóc lớn:
- Đó rõ ràng là Kiêm Gia ca ca mà, nốt chu sa giữa chân mày cũng giống y hệt mà? Tại sao không nhận ra chúng ta? Tại sao lại thành Tần
vương gia người người đều sợ?
Lý Đại Nha vội vàng túm lấy tay áo nàng ấy:
- Nữu Nữu, đừng nói nữa…….người đó không phải Lâu Kiêm Gia, cũng không phải Tần vương! Là chúng ta nhận nhầm người!
Lý Đại Nha nắm chặt tay Trương Nữu Nữu, dùng sức lắc đầu với
nàng ấy. Có lẽ nàng hiểu được, Lâu Kiêm Gia hiện tại không phải là người các nàng có thể trêu chọc, nếu huynh ấy thực sự không nhớ các nàng thì
tốt, còn nếu huynh ấy nhớ thì nàng và Nữu Nữu chỉ có thể làm vong hồn
dưới đao huynh ấy! Huynh ấy hôm nay là Tần vương! Không phải Kiêm Gia ca ca từng cùng các nàng chơi đùa nữa…….
- Trương Nữu Nữu, nếu ngươi muốn gia đình hai ta đều không sao
thì đem chuyện hôm nay gặp Lâu Kiêm Gia, Lâu Kiêm Gia trở thành Tần
vương đều quên hết đi!
Lý Đại Nha trịnh trọng cẩn thận nói như vậy, Trương Nữu Nữu sớm
đã bị dọa không nghĩ được gì cả, chỉ có thể gật đầu nghe theo.