Phu nhân? Hắn đang gọi ai thế? Quanh đây còn nữ nhân khác à?
Tang Vi Sương thù hằn nhìn gương mặt khối băng của Niếp Thận,
cũng chỉ có nam nhân này là không hề suy xét đến cảm nhận của người
khác, hận không thể đưa đèn lồng dán vào mặt người ta……
- Lấy ra!
Nàng cố sức vung tay đẩy cái đèn lồng hận không thể “dán” vào mặt nàng kia, sau đó từ trên mặt đất bò dậy.
Nàng chưa từng gặp người nào “củi thô” hơn tên Niếp Thận này,
người gì mà dáng dấp thanh tú nhưng làm việc lại không hề tinh tế, có ai cầm đèn dán vào mặt người ta như vậy không?
Lúc nàng đang oán trách trong lòng thì nghe bên cạnh có người nói:
- Vương gia, chúng ta nên vào điện thôi.
Tang Vi Sương chợt phản ứng, nghiêng người nhìn về phía nam tử kiêu ngạo như cáo, đạm nhạt như khói kia.
Ánh đèn lồng lập lòe, hắn đứng khá xa cũng nghiêng người, nàng
nhìn không rõ dáng vẻ của hắn, càng không biết thần sắc của hắn lúc
này…….kinh ngạc như thế.
Nam tử kiêu ngạo kia đứng đó như cột băng, đôi mắt tuyệt diễm
dán chặt vào khuôn mặt Tang Vi Sương trong ánh đèn, bất giác, trái
tim…..đau xót.
Đến khi Tần Canh tiến lên một bước, nói:
- Vương gia, chúng ta nên vào điện.
Đến lúc này, hắn mới bừng tỉnh khỏi cơn khiếp sợ, bình tĩnh, lạnh nhạt xoay người.
Khuôn mặt này khiến hắn nhớ đến A Tố năm năm trước, đến nỗi vừa rồi hắn có ảo giác rằng A Tố vẫn còn sống….
Nghĩ lại mới bừng tỉnh, năm năm đã trôi qua, trong khoảnh khắc
hắn nhớ ra, hắn tỉnh lại đã là năm năm sau, A Tố chết rồi, hắn thành
người câm…….Nếu A Tố còn sống cũng đã qua tuổi đôi mươi chứ sao còn mang dáng vẻ tuổi cập kê…….
Bóng dáng màu lam khói hòa trong đêm đen, người nọ đi rồi, nàng
vẫn chưa thể nhìn rõ giữa chân mày hắn có nốt chu sa hay không, càng
chưa nhìn rõ đôi mắt hắn rốt cuộc có phải màu hổ phách hay không, lúc
tâm trạng thay đổi có ánh lên màu vàng nhạt hay không…..
Nhìn bóng lưng đi xa kia, không hiểu sao tim đột nhiên đau đớn.
Nàng ngơ ngác nhìn bóng lưng lạnh lẽo ấy, bất giác một bầu không khí thê lương phả vào mặt, chiếc áo ngoài hoa quỳnh màu lam khói của
hắn trong màn đêm của điện Quỳnh Du cô đơn và kiêu ngạo.
Mãi đến khi hắn hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, nàng mới tự nhận ra mình thất thố.
Nàng hơi đỏ mặt, cúi đầu, không thèm nhìn Thận nhi, đi trên đường vào điện Quỳnh Du.
Ngực dường như bị nam tử đột nhiên xuất hiện kia khoét đi một mảng lớn……
Từ khi sinh ra đến nay, nàng chưa từng cảm thấy mất mát như vậy.
Hắn là vương gia? Đệ đệ ruột của Phó Họa Khánh – Hoài Tây vương? Hay là người khiến hạc trắng kinh động đáp xuống – Tây Tần Tần vương…..
Thận nhi sau khi nhìn Tang Vi Sương an ổn vào thiên điện của
điện Quỳnh Du ngồi cùng với gia quyến của các đại thần thì mới đến Quỳnh Du yến tìm Bạc Ngạn phục mệnh.
Thận nhi thấy Bạc Ngạn vất vả lắm mới lộ ra ý cười, hiển nhiên lửa giận do nữ nhân kia khơi lên đã bị đè xuống.
Môi mỏng khẽ nở nụ cười, Bạc Ngạn lúc này mới nghĩ đến “chính
sự” của mình, vừa định chú ý đến những sứ thần kia thì một công công
ngoài điện vội vàng thông báo:
- Tần, Tần vương điện hạ đến______
Thận nhi sững sờ, vừa rồi lo chuyện của nữ nhân kia mà quên mất
chuyện của Tần vương, lúc hắn đi tìm nữ nhân kia thì thấy Tần vương đứng cách đó không xa.
Xuất phát từ sự khinh thường người Tây Tần, hắn cố ý làm như
không thấy, ngay cả chào hỏi cũng không, hắn càng đoán chắc là Tần vương sẽ không để ý, cũng không có lý do gì để ý một thị vệ không chào hỏi
với mình.
Hiển nhiên Bạc Ngạn biết thời gian Thận nhi và Tần vương một
trước một sau tiến vào cách nhau không tới nửa chung trà, cho nên hẳn là đã gặp mặt nhau.
Bạc Ngạn đương nhiên sẽ không quở trách Thận nhi, lúc này điều
hắn nên suy xét là không phải Tần vương đã tuyên bố vết thương cũ phát
tác sao? Tại sao lại vội vã đến phần cuối của Quỳnh Du yến…..
***
Bóng dáng màu xanh lơ và lam khói kia bước đến từ nơi cửa chính
sáng rực của đại điện, theo sau là bảy người cùng mặc một màu đen, chỉ
có một lễ quan người Tần mặc y phục màu đỏ đậm.
Dường như những người khác chỉ là làm nền cho hắn, trong sắc đỏ thẫm, chút trắng chút xanh của hắn vô cùng chói mắt.
Chưa từng có ai mặc áo ngoài màu lam khói khí chất như vậy, cũng chưa từng có ai mặc y phục vẽ hoa quỳnh toát ra khí khái kiêu ngạo hờ
hững dứt khoát như vậy……..
Áo bào quét qua thảm đỏ trên nền đất khí phách như vậy, đôi chân dài vững vàng cất bước khiến người ta vội vã muốn nhìn mặt hắn, nhưng……
Một chiếc mặt nạ bạc đã che đi hơn nửa khuôn mặt hắn, chỉ để lại một đôi mắt đẹp khiến người đời kinh ngạc than thở.
Khó trách, khó trách lại kinh động hạc bay xuống, khó trách, khó trách hắn lại dùng mặt nạ che mặt.
Có đôi mắt như vậy thì dung nhan bị che kín kia có lẽ càng “kinh động cả trời và người” chăng?
Hắn không nên xuất hiện ở đây mà nên xuất hiện ở đỉnh núi cao,
giữa làn mây khói, hoặc trong rừng trúc tuyết rơi, thậm chí là trên chín tầng trời……
Các quan lại kinh ngạc than thở, các vũ nữ ngừng múa, ca nữ ngừng hát, các nhạc sĩ cứng đờ ngón tay…….
Mọi trật tự đều hỗn loạn, các cung nữ đứng trong góc chính điện
Quỳnh Du ngoại trừ nghe được tiếng hít không khí, hình như còn nghe
được tiếng ly trà rơi trong thiên điện, trong lòng vừa rung động vừa cảm thán: “Người nào không muốn sống thế, vào lúc này mà gây ra tiếng
động?”
- Sao ngừng lại hết vậy?
Cuối cùng trong điện cũng có người lên tiếng phá vỡ bầu không
khí yên tĩnh này. Vương mỹ nhân cười vừa ôn hòa vừa quyến rũ:
- Khiêu vũ và âm nhạc còn không mau biểu diễn nghênh đón Tần vương.
Một câu “giải vây” này nói “vô tư” đến vậy, “đoan trang” đến
vậy, khiến mọi người ở đây đều cảm thấy nàng ta chính là trợ thủ đắc lực trong hậu cung của Hoàng thượng, trường hợp thế này đúng là cần một hậu phi thông tuệ để giải vây, nhưng nàng ta không phải hậu cũng chẳng phải phi, một mỹ nhân nho nhỏ mà to gan như vậy? Lại bắt chước “khí độ” của
hậu phi…..
Thần tử có tâm đã cúi đầu nhìn sắc mặt Hoàng đế.
Thì thấy Hoàng thượng vẫn mang dáng vẻ bình thản, không hề nổi
giận. Thế là các đại thần trong lòng kinh hãi, đồng thời âm thầm gật
đầu, xem ra không thể đắc tội Vương mỹ nhân này, cứ yên lặng quan sát
thêm thôi…..
Nhưng ý vua khó dò, há lại đơn giản như bốn chữ đó sao?
Ánh mắt lạnh lẽo của Phó Họa Khánh bắn thẳng vào Tần vương đang
đi tới. Không có nửa phần kiêng kị, thậm chí không có nửa phần chú ý tới thể diện, hắn nhìn thẳng tựa như muốn nhìn thấu vị Tần vương này vậy.
Ban ngày trước điện Hàm Nguyên, hắn không nhìn gần nên không
nhận ra, nhưng giờ đây họ chỉ cách nhau bốn năm thước, hắn cảm thấy
người này cho hắn một cảm giác rất quen thuộc, nhưng nhất thời lại không nhớ là quen thuộc chỗ nào, mình từng gặp hắn ta ở đâu?
Ánh mắt mạnh mẽ đó như ánh mặt trời hừng hực muốn thiêu đốt mọi
thứ, trước ánh mắt của kẻ thù, Lâu Kiêm Gia cố nén nỗi căm phẫn trong
lòng sắp phun trào, hơi rũ mắt thể hiện sự khiêm tốn nhún nhường mà một
sứ thần nên có.
Hiện nay nước Tần chiến bại, thân là sứ thần hắn phải chịu sự khuất nhục khi bái lạy kẻ thù.
Đôi môi mỏng của hắn khẽ mở, giọng nói trong trẻo gần như tiếng trời vang lên:
- Diêu chủ thánh an, vết thương cũ của cô vương tái phát nên đến dự tiệc muộn, cô vương áy náy sâu sắc…….
Hắn vừa mở miệng, người trên long ỷ chợt cau mày, cẩn thận phân
biệt giọng nói này, phải, rất quen thuộc, ngay cả giọng nói cũng quen
thuộc như vậy…….
Một đám các đại thần ngừng thở, qua thật lâu mới nghe được người nam nhân trên long ỷ khẽ nhúc nhích ống tay áo màu đen, hình như là đổi tư thế, nói:
- Tần vương gặp ám sát trên đường tới Lạc Dương là trẫm bảo vệ
không chu đáo, sao lại trách tội Tần vương đến muộn được? Người đâu!
Phó Họa Khánh lạnh lùng liếc Vân Tứ phía sau, Vân Tứ kinh hãi,
bước chân hơi cứng nhắc, nhưng nhanh chóng tự nhiên bước về trước, đặt
một chiếc ghế dựa bằng vàng ròng bên cạnh Trọng Hoa trưởng công chúa.
- Mời Tần vương gia ngồi.
Trường Hỉ công công thân thiết bên cạnh Hoàng thượng bước nhỏ
tiến về trước, đưa tay cung kính mời Tần vương ngồi, chỉ thấy Tần vương
lịch sự như bình thường khẽ cong khóe mắt, bàn tay trong ống tay áo hoàn toàn không nhấc lên, nhẹ nhàng nói:
- Tạ Diêu chủ long ân.
Sau đó hắn đi về phía chiếc ghế dựa bằng vàng ròng kia, ngồi
xuống cạnh Trọng Hoa trưởng công chúa, phong thái khí phách kia khiến cả đám đại thần trố mắt, trước đây thật sự không biết hoàng thất Tây Tần
lại có người có khí khái như vậy, nghe nói ai ai trong hoàng thất Tây
Tần đều rất xinh đẹp, từ Trọng Hoa công chúa và vị Tần vương “che nửa
mặt” này là đủ thấy.
Người hầu và lễ quan đi theo Tần vương rất an phận đứng phía sau Tần vương đương nhiên cũng cảm nhận được ánh mắt rất khác thường của
Hoàng thượng dành cho Tần vương.
Bầu không khí trong điện rốt cuộc cũng náo nhiệt trở lại, Trọng
Hoa trưởng công chúa khẽ mỉm cười với Hoàng đế trên long ỷ, chỉ có Tần
vương ở gần nàng mới nhìn thấy trên mặt nàng hơi ửng đỏ.
Thấy trong điện trở nên náo nhiệt, Bạc Ngạn cực kỳ không kiên nhẫn mở miệng:
- Thượng cung điện Quỳnh Du ở đâu?
Thượng cung điện Quỳnh Du đang ngồi trên băng ghế dài gỗ trầm
hương phía sau các đại quan, nghe “tiểu chiến thần” lên tiếng thì không
khỏi hoảng sợ, thấp thỏm bất an khom người tiến lên, đầu cúi thấp trước
ngực, nhẹ nhàng mở miệng:
- Tướng quân?
Bạc Ngạn ném ly rượu trên tay lên chiếc bàn trước mặt, liếc xéo:
- Bây giờ nên làm gì còn cần nghe bổn tướng quân chỉ thị sao?
Thượng cung nọ nghe vậy nhất thời sợ hãi ngẩng đầu, dường như bị ai đó đánh một gậy, bà tức khắc gật đầu:
- Dạ, tướng quân, hạ quan hiểu rồi.
- Hiểu rồi còn không mau đi?
Dưới tiếng quở mắng kia, thượng cung nọ dẫn cung nữ lui ra khỏi
chính điện Quỳnh Du, ra khỏi chính điện, bà ngẩng đầu căn dặn cung nhân:
- Dựa theo chuẩn bị lúc trước, còn mấy vũ khúc chưa lên?
Nữ quan Quỳnh Du Các sợ hãi nói:
- Chỉ còn có một khúc.
Thượng cung nghe vậy kinh ngạc:
- Còn không mau gọi vũ nương đó tới đây cho ta xem!
Nữ quan Quỳnh Du Các mời vũ nương tới, nữ quan đứng đầu phụ
trách vũ khúc “Hỏa phượng” là Lục Tuyết Tiêu, theo sau là vũ nương Hạ Ức Cẩn….
Thượng cung điện Quỳnh Du nhìn Hạ Ức Cẩn, oán khí trong lòng tản bớt, cảm thấy vẫn xem như hài lòng, hỏi tên vũ khúc thì lại nghe là
“Hỏa phượng”. Tuy bà tức khắc nghi ngờ bởi khúc này thất truyền đã lâu,
nhưng do tình huống khẩn cấp thực sự không cho phép bà nghĩ nhiều, bà
bèn nghiêm giọng nói với các nàng:
- Tần vương đột nhiên giá lâm, bán mạng mà múa cho bổn quan!
Đừng để xảy ra chút sai sót nào, nếu không, bổn quan không sống tốt thì
các ngươi cũng đừng hòng sống thoải mái!
Lời của thượng cung điện Quỳnh Du khiến các vũ nương trong lòng kinh hãi, đều yểu điệu gật đầu.
- Nghe hiểu rồi còn không mau đi vào?
Các nhạc sĩ được thông báo đã bắt đầu tấu lên nhạc dạo khúc “Hỏa phượng”, kỳ thực khi nghe nói vũ khúc cuối cùng là “Hỏa phượng”, rất
nhiều nhạc sĩ đều ngỡ ngàng, lúc đó một công công trình lên nhạc phổ,
lạnh lùng nói:
- May mà người của Bạc tướng quân sớm đã có chuẩn bị.
Tiếng nhạc vừa vang lên, các vũ nương ngoài điện vội xòe quạt
lông đỏ rực trong tay, những bộ y phục đỏ tung bay nhanh nhẹn tiến
vào…..
Biểu cảm của các vũ nương vừa vui mừng vừa căng thẳng, khi các
nàng khiêu vũ đồng thời phải cố gắng khống chế nụ cười mỉm quyến rũ trên mặt, không được tăng một phần, cũng không được bớt một phần……
Vũ y màu đỏ khiêu vũ khắp phòng thu hút ánh mắt mọi người, ngay cả Hoàng thượng trên long ỷ cũng hơi có vẻ thâm trầm….
Khi nốt nhạc của thất huyền cầm trở nên cao vút, một mỹ nhân mặc vũ y đỏ rực, tay cầm hai cây quạt lông đỏ cực lớn từ giữa đám vũ nữ
bước ra cứ như bước ra từ hư không, rõ ràng mọi người đều nhìn chăm chăm vào đám vũ nữ ấy nhưng không ngờ lại xuất hiện một mỹ nhân.
Mỹ nhân này khống chế quạt lông rất linh hoạt, tướng mạo nàng ta lại cực kỳ yêu kiều, cực kỳ yểu điệu……..
Ánh mắt dịu dàng như nước từ đầu đến cuối luôn chăm chú nhìn vào khuôn mặt vừa trầm ổn vừa anh tuấn của người trên long ỷ.
Hạ Ức Cẩn cảm giác như trái tim mình đang nhảy loạn nơi cổ họng, nàng vừa hoang mang vừa vui mừng, không ngờ vị Hoàng đế trong truyền
thuyết cướp ngôi triều Vũ lại trẻ như vậy, khắp người ngài ấy đều toát
ra mùi vị của nam tử thành thục, chỉ cần một ánh nhìn cũng khiến người
ta si mê như thế, thảo nào những nữ tử trong cung từng gặp Hoàng thượng
đều khát khao có “một đêm mưa móc đế vương” như vậy.
Trong mắt nàng chỉ có Hoàng thượng trên long ỷ, hoàn toàn quên
mất sự hiện diện của Tần vương, cũng hoàn toàn quên mất ẩn giấu tâm tư
của mình, suy cho cùng vẫn chỉ là một thiếu nữ đáng thương trong hậu
cung mà thôi……
Hoàng thượng cho nàng hồi đáp rất tốt, chính “hồi đáp” đó đã dung túng nàng, dụ dỗ nàng càng không dời mắt khỏi ngài ấy.
Mặt Hạ Ức Cẩn nóng bừng, nàng cảm nhận được ánh mắt của ngài ấy
luôn dán vào mình, khiến nàng vô cùng mừng rỡ, và vô cùng kiêu ngạo,
ngài ấy kinh ngạc đến thế……
Hạ Ức Cẩn chợt cho rằng đây là thời khắc đẹp nhất trong cuộc đời nàng, nàng khiêu vũ, ngài ấy xem, những người khác đều trở nên nhạt
nhòa trong bức tranh này, trong mắt nàng chỉ có ngài ấy, mà trong mắt
ngài ấy cũng chỉ có nàng, nàng khiêu vũ cho một mình ngài ấy xem, mà
ngài ấy cũng chỉ xem một mình nàng khiêu vũ.
Lúc Vương mỹ nhân liếc mắt đúng lúc thấy một màn này, trong nháy mắt nàng ta sững sờ tại chỗ, đã rất nhiều năm nàng ta chưa từng thấy
Phó Họa Khánh thất thần vì một người lâu như vậy.
Hiển nhiên sự thất thần của Phó Họa Khánh đã khiến người ngồi ở gần đó nhận ra, hữu tướng Thi Duy cũng nhìn sang.
Mặt Vương mỹ nhân tức thì không còn chút máu, móng tay được thoa nước cây bóng nước diễm lệ nắm chặt tay vịn ghế, nàng ta chợt nghiêng
đầu, cười với Phó Họa Khánh, giả vờ dựa vào hắn ta để nhắc nhở.
Phó Họa Khánh vô cùng cảnh giác, ánh mắt sau khi thất thần liền
chuyển hướng sang Vương mỹ nhân, bàn tay to tiện thể ôm ấp thân thể
quyến rũ của nàng ta.
- Mỹ nhân sao thế?
Giọng hắn ta tuy nhỏ nhẹ nhưng không mang theo chút tình cảm dịu dàng nào.
- Các cô nương này thật giỏi, xoay đến mức đầu thiếp sắp choáng váng luôn.
Nàng ta dễ dàng nói ra một lý do, vừa tự nhiên vừa nũng nịu.
- Ồ……
Phó Họa Khánh cười nhạt:
- Trẫm thấy cây trâm hỏa phượng mã não trên đầu nàng ấy rất thích hợp với mỹ nhân……..
Con ngươi hắn ta đen nhánh, thần bí khó lường, hoàn toàn không
nhìn ra hắn ta rốt cuộc đang nghĩ gì, nhưng lời của hắn ta lại khiến
người nghe vô cùng thoải mái, hắn ta vĩnh viễn luôn là người như vậy……..
Không ai có thể đoán được hắn ta là thật lòng hay giả ý, lời của hắn ta cũng kín kẽ khiến người khác luôn một lòng một dạ vì hắn ta…….
Vương mỹ nhân càng thêm e thẹn, lời này dù chỉ là lời hắn ta
thuận miệng nói cũng khiến trái tim nàng ta mềm như nước, dù là lời nói
dối thì ít nhất hắn ta cũng sẵn lòng lừa dối nàng ta.
Nàng ta cười e thẹn, từ từ ngả người vào lòng Phó Họa Khánh.
Lúc ấy, Hạ Ức Cẩn nhảy múa vui vẻ đúng lúc xoay người thì thấy
một màn này, đột nhiên, ngực như bị ai đó đánh mạnh vào, mũi chân hơi
khựng lại, thân thể mất thăng bằng……
Nàng tưởng rằng nàng sẽ nhếch nhác thảm hại té ngã trên nền điện Quỳnh Du khiến mọi người có mặt đều cười đến rụng răng, nàng tưởng rằng nàng sắp thành trò cười của mọi người, nàng tưởng rằng đây sẽ là điệu
múa cuối cùng trong đời nàng……..
Nhưng không ngờ, vào lúc tuyệt vọng không còn sức xoay chuyển,
giọt lệ lóng lánh dâng lên làm đau mắt, một cánh tay to lớn ôm lấy nàng.
Sự ấm áp đến thế khiến nàng nước mắt lưng tròng, thân là vũ nữ
lại bẽ mặt trước mặt mọi người, ngay cả một vũ khúc cũng không thể hoàn
thành…..nàng vô cùng đau lòng, rốt cuộc không dằn được, nước mắt tràn
mi.