Hàn Đinh thần bí thì thầm vài câu, mọi người chỉ nghe rõ hắn nói:
- …..Trăng non vừa qua, nhiều ngày liền không trăng, quẻ bói mấy hôm trước mất linh rồi, mấy ngày nay cũng không tính ra được gì, thần
không thể giúp vương gia đưa ra ý kiến…..
Sáu người đồng loạt trừng hắn, Ngụy Kỷ lườm Hàn Đinh:
- Ý ngươi là, ý của ngươi không đáng kể, nghe theo ý của sáu người bọn ta?
Hàn Đinh nghe vậy lắc đầu, trong lòng phiền muộn, không biết có nên nói hay không.
Đột nhiên hắn tiến lên một bước đến bên giường Tần vương, nói với sáu người:
- Luôn là sáu người các ngươi nói, tại sao các ngươi không hỏi ý vương gia? Đừng quên ban đầu chúng ta tới nước Diêu đã là tính toán xấu nhất, hơn nữa nếu chúng ta không có lá bài tẩy, khiến vương gia rơi vào nguy hiểm thì sao?
- Lá bài tẩy?
Tần Canh cong môi đầy thâm ý:
- Ý ngươi là ba nghìn nhân mã mà Lâu sư huynh đưa sao? Nếu thật
giao thủ với Hoàng đế Đại Diêu, chỉ ba nghìn người có thể mang chúng ta
an toàn về nước sao? Bảy người chúng ta phải nghĩ hết mọi khả năng cho
vương gia, bây giờ khả năng mà chúng ta tính được là Hoàng đế sẽ ra tay
với vương gia, lúc này còn không đi? Có phải là đợi năng lực tiên đoán
của ngươi trở lại, đợi tai họa thật sự đến thì mới hối hận không?
Tần Canh nói chuyện luôn xốc nổi, hắn nhỏ tuổi nhất trong bảy
người nhưng lại nóng tính nhất, Ngụy Kỷ thấy Tần Canh càng nói càng quạo thì vội đưa tay đẩy hắn rồi trừng hắn.
Hàn Đinh giống như Yên Bính hơi kém hơn mọi người ở đây về mặt
mưu lược và thủ đoạn, bị lời của Tần Canh làm cho hơi tức giận, nhưng vì vương gia bên cạnh nên hắn cũng không làm gì Tần Canh. Hắn dạo bước qua lại trước giường Tần vương.
- Này, ta nói Hàn Đinh ngươi quay vòng vòng làm đầu ta choáng….
Yên Bính thiện ý nhắc nhở.
- Ngươi đừng ồn ta, có một tình tiết rất quan trọng mà ta quên. Đừng ồn ta, ta chắc chắn sẽ nhớ ra……
Vẻ mặt Hàn Đinh phiền não, thần sắc nghiêm túc.
- ……
Yên Bính không còn gì để nói, thầm nghĩ, ngươi phiền muộn cũng đừng dạo qua dạo lại trước mặt vương gia chứ!
Sáu người đồng loạt câm nín, lại đưa mắt nhìn Tần vương, nhưng
Tần vương sớm đã như mất hồn, hơi cúi đầu vuốt ve ngọc bích trong tay,
dáng vẻ mờ mịt, dường như đang nhớ lại điều gì……..
Sáu người không khỏi nghi ngờ…..có phải vương gia lại phát bệnh
hay không? Họ liền nóng lòng đưa mắt ra hiệu cho Tần Canh, bảo hắn mau
mau lấy thuốc…..
- Ta nhớ ra rồi!
Hàn Đinh đột nhiên kêu lớn.
Yên Bính giật mình, tức giận nói:
- Đừng có lên cơn như vậy được không? Dọa ta thì không sao nhưng đừng dọa chủ tử!
Hàn Đinh hoàn toàn không để ý tới Yên Bính, hắn quỳ xuống trước
mặt Tần vương, đôi mắt sáng rực như đá mắt mèo nhìn thẳng vào đôi mắt
tuyệt diễm của Tần vương.
- Vương gia, còn một người, ngài không ngại nhân lúc này thử lòng người đó…..
Lời của Hàn Đinh khiến bọn Yên Bính không hiểu ra sao.
- Còn ai nữa?
Yên Bính hỏi ra miệng, tóm lại đó không phải người bình thường, hắn nghĩ ngay đến những người theo đoàn đi sứ:
- Theo chúng ta đến Đông Diêu ngoại trừ tướng quân của nhiếp
chính vương thì chỉ có lễ quan và hộ vệ. Nếu tính cả người của Hách Liên thừa tướng và thuộc hạ cũ của tiên hoàng, thậm chí cả ba ngàn nhân mã
mà Lâu sư huynh âm thầm chuẩn bị…..và thám tử của đủ các phe phái được
phái đi nghe ngóng tin tức…..thì còn ai nữa?
- Ngạn thành thành chủ.
Đôi con ngươi đen như mực của Sở Ất phát sáng, lúc này hắn hoàn
toàn hiểu rõ. Người mà Hàn Đinh hao hết tâm tư nhắc đến chính là người
này, uổng cho hắn và Tề Giáp quen thuộc binh pháp quyền mưu lại chưa
từng nghĩ tới. Khi Sở Ất nhìn về phía Tần vương lần nữa thì phát hiện
đôi mắt tuyệt diễm của Tần vương hơi cong cong, giống như đang cười……..
Hóa ra Tần vương đã nghĩ đến từ lâu, vẫn luôn trầm mặc chờ bọn họ.
- Vương gia, hành động này quá mạo hiểm.
Tề Giáp là thủ lĩnh thị vệ, đương nhiên phải cân nhắc thiệt hơn:
- Mồng mười sinh nhật Hạ mỹ nhân, công chúa vào cung, nếu Hoàng
đế nước Diêu thật có tâm muốn giết vương gia thì không quá ba ngày sẽ
bày bố để vương gia “rơi vào bẫy”, nếu Diêu đế quyết đưa vương gia
vào…….chỗ chết, mà Ngạn thành thành chủ lại không ra mặt, vậy chẳng
phải…..
Không sợ gì cả, chỉ sợ lỡ như thôi……
Yên Bính đi tới giường ngắn, đem giấy và bút mực bưng tới cho Tần vương.
Tần vương cầm bút, nhanh chóng viết xuống một hàng chữ trên giấy Tuyên Thành, bảy người xem xong chấn động, đồng thời quỳ xuống nói:
- Chúng thần tuân lệnh.
Tần vương cho sáu người Tề Giáp lui xuống, chỉ giữ lại một mình Ngụy Kỷ.
- Vương gia.
Với việc Tần vương chỉ giữ lại một mình hắn, Ngụy Kỷ hơi có vẻ
dè dặt bất an, đi đến trước giường Tần vương, Tần vương chỉ tay bảo hắn
ngồi xuống bên cạnh, lại cầm bút viết một hàng chữ lên giấy.
Ngụy Kỷ vội vã xem xong, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Tần vương.
- Vương gia, thần không hiểu.
Ngụy Kỷ đợi Tần vương viết tiếp nhưng chỉ thấy mấy chữ trên giấy: “Ngươi hiểu”.
Hắn hiểu cái gì? Hắn không hiểu, không hiểu Tần vương điện hạ
theo lời Lâu Uyên sư huynh là một lòng chỉ có Hoa Dương công chúa, tại
sao lại ra lệnh cho hắn đi điều tra tất tần tật về một nữ nhân? Dù hắn
đã thầm phái người đi điều tra nhưng ý định ban đầu của hắn là không để
Tần vương biết về nữ nhân đó….
Bây giờ Tần vương lại ra lệnh cho hắn đi điều tra một nữ nhân,
truy cứu nguyên nhân là Tần vương muốn biết mọi thứ về nữ nhân đó, cho
nên mới sai hắn đi điều tra!
Lúc xuống núi Kỳ Lân, sư tôn và Lâu Uyên sư huynh nói, Hoa Dương đã chết, trái tim của Tần vương điện hạ cũng chết theo, tuyệt tình từ
bỏ tình yêu, ngài ấy nhất định có thể trở thành một minh quân thánh chủ
kết thúc loạn thế phân tranh này……Bảy người các ngươi nhớ lấy, đừng để
Tần vương lại động chân tình lần nữa, đừng để nữ tử nào khiến Tần vương
hứng thú.
Ngày hôm đó hắn nên giết nàng ta, giết thị thiếp kia của hộ quốc tướng quân nước Diêu!
Từ điện Ẩn Dật bước ra ngoài, Ngụy Kỷ quyết định thương lượng
chuyện này với Tề Giáp và Sở Ất nhưng khi hắn đến trước cửa phòng của Tề Giáp lại dừng bước.
Vì hắn nghĩ, vừa nãy Tần vương chỉ giữ một mình hắn lại…..là tin tưởng đến mức nào mới chỉ giữ lại một mình hắn?
Hắn không quên, từ khi Tần vương nhấc bút yêu cầu hắn, hắn đã
chú ý tới biểu cảm trên mặt Tần vương, đó là loại mê ly nhàn nhạt, rất
nhạt rất nhạt, nhạt như khói bụi……
Có lẽ, không phải như hắn nghĩ; hoặc là, dù Tần vương có chút
tình ý cực nhỏ với nữ nhân kia thì cũng chỉ là yêu thích của nam nhân
thông thường mà thôi…..hắn nghĩ nếu chút quyền lợi như vậy cũng bị đoạt
mất thì cuộc sống chẳng phải cũng quá bi ai rồi?
Lùi một vạn bước mà nói, họ chẳng qua chỉ là người bình thường.
Tần vương vì biết hắn giỏi suy đoán lòng người, biết hắn khi còn rất nhỏ đã có thể dùng tim mình nhìn rõ trăm ngàn sắc thái thế gian nên mới giữ hắn lại nói những lời này.
Hoặc Tần vương cho rằng hắn không giống với sáu người kia, hắn
dùng tâm mình suy đoán tâm người khác tất nhiên cũng có thể hiểu được
tình cảm của người khác, cho nên Tần vương mới giữ hắn lại chứ không
phải Tần Canh, không phải Hàn Đinh, càng không phải Sở Ất hay Tề Giáp…..
Nếu hắn đẩy cánh cửa này ra, theo sự lý trí của Tề Giáp và Sở
Ất, họ nhất định sẽ không chút do dự trừ khử nữ nhân kia. Dẫu sao ngay
cả chính hắn cũng nghĩ như vậy mà…….
Cửa bị kéo ra, một chưởng phong mạnh mẽ đánh úp vào hắn, khi sắp chạm phải mặt hắn, người đó thu tay lại, bị nội lực của chính mình dội
ngược, thân thể chấn động, suýt thì hộc máu.
- Ngụy Kỷ? Sao lại là ngươi?
Đôi mắt thâm thúy như hồ nước của Tề Giáp nhìn Ngụy Kỷ, vừa nghi hoặc vừa khó hiểu.
- Đệ muốn hỏi đại ca một chuyện về Ngạn thành.
Hắn hơi bối rối trả lời, lách người vào phòng, tránh ánh mắt của Tề Giáp.
Ngụy Kỷ nắm chặt bàn tay trong tay áo. Hắn nên làm gì đây? Thuận theo bản tâm hay thuận theo ý trời?
***
Tháng mười, mặc dù cuộc sống của bách tính trong thành vẫn như thường nhưng sự thực là sóng ngầm cuồn cuộn.
Đồn rằng Thần gia gia chủ đầu tháng mười đã tới Lạc Dương, đoán
là tới để bàn chuyện hôn ước giữa Thần gia và hoàng gia, bởi vì Hoài
Dương hầu (Thần gia gia chủ) cuối năm muốn “gả muội muội”, chỉ là đến
bây giờ Hoài Dương hầu vẫn chưa từng lộ diện, thời gian diện thánh cụ
thể lại càng không thể nào biết được.
Bởi vì Tây Tần phái sứ giả tới cầu hòa, nước Ngô không cam lòng
yếu thế nên tháng này nước Ngô cũng bí mật phái sứ giả tới, một mặt là
thay đế hậu nước Ngô chào hỏi Diêu đế, mặt khác là thương lượng chuyện
mua bán giữa hai nước Diêu Ngô. Có người tiết lộ kỳ thực Hoàng đế nước
Diêu viết thư cho Đông Ngô, muốn mua tàu thuyền cỡ lớn của Đông Ngô,
nước Ngô dĩ nhiên không bán, nếu tiết lộ toàn bộ kỹ thuật chế tạo tàu
thuyền cho Đông Diêu, vậy chẳng phải là chờ Đông Diêu tới đánh sao? Thế
là Đông Diêu xin trả lương thực sản xuất trong ba năm của vùng sông nước nước Ngô, còn nước Ngô thì yêu cầu dùng sắt đen để đổi……trong thời gian ngắn, tin đồn này là thật hay giả, cụ thể ra sao không ai biết được.
Mồng mười tháng mười sinh nhật Hạ mỹ nhân, Hoàng thượng tổ chức
lớn, đến lúc này rất nhiều người gió chiều nào theo chiều nấy, ra sức
nịnh nọt Hạ mỹ nhân.
Hôm sinh nhật Hạ Ức Cẩn, Trọng Hoa công chúa thể hiện lễ tiết sứ Tần, tiến cung dự tiệc, lại bị Hạ mỹ nhân giữ lại trong cung? Mà một
lần giữ là giữ mấy ngày…..
Một mỹ nhân xuất thân vũ nữ giữ công chúa một nước ở lâu trong
cung, nói ra rất không hợp thân phận, nếu không phải Hoàng thượng ra
lệnh thì sao lại dễ dàng như vậy?
Trọng Hoa công chúa ngày nào cũng bị Hạ mỹ nhân dùng chuyện
thỉnh giáo vũ khúc để quấn chân, hơi suy nghĩ một chút là biết ngay sau
lưng đang tính toán điều gì….
Nhiếp chính vương Lâu Phi Mặc chèn ép nàng nhưng đó là vương
thúc của nàng, một mỹ nhân xuất thân vũ nữ cũng chèn ép nàng?
Lâu Trọng Hoa hất tung bàn cờ ngay tại chỗ.
Người nhát gan như Hạ Ức Cẩn đương nhiên là sợ hãi đơ người,
nhưng vừa nghĩ đến lời Hoàng thượng nói, nếu nàng có thể quản thúc được
Trọng Hoa công chúa thì ngài ấy sẽ cho nàng một đứa con, nghĩ đến đây là bao nhiêu can đảm Hạ Ức Cẩn đều có cả.
- Công chúa thấy ta chẳng qua chỉ là một mỹ nhân xuất thân vũ nữ nên mới dám càn rỡ như vậy, nhưng công chúa là khách, khách theo ý chủ, ta dùng lễ đối đãi với công chúa, nếu là người khác thì chưa chắc…..
Hạ Ức Cẩn ngồi xổm xuống, nhặt lên từng con cờ, nhìn Lâu Trọng Hoa nói:
- Chỉ là chuyện hai ba ngày, sáng nay Hoàng thượng hạ chiếu cuộc đi săn mùa thu, Diêu Tần hội ngộ cũng đã thương lượng ổn thỏa, hôm khác công chúa rời khỏi Đông Diêu, sợ rằng đời này kiếp này chỉ có duyên
phận mấy đêm nay……cùng nắm trắng đen, cùng ngắm đất trời…..
Nữ tử yêu kiều kia rưng rưng nước mắt, đứng trước mặt Lâu Trọng Hoa nói.
Nghe xong, gương mặt diễm lệ khuynh thành của Lâu Trọng Hoa tức
khắc trắng bệch, trợn to hai mắt, tràn đầy kinh hãi, nàng chỉ vào dung
nhan yểu điệu của Hạ Ức Cẩn nói:
- Cuộc đi săn mùa thu? Ngươi…….các ngươi rốt cuộc muốn làm gì Tần vương?
Hạ Ức Cẩn giật mình, trước đây nàng không hiểu nguyên nhân Hoàng thượng muốn nàng giữ Trọng Hoa công chúa lại, bây giờ nghe Trọng Hoa
công chúa nói, nàng cũng mơ hồ hiểu ra.
Nữ quan của nàng là Lục Tuyết Tiêu vô cùng thông minh láu cá,
vừa nghe liền biết Hoàng thượng muốn làm gì trong cuộc đi săn mùa thu.
Trong nháy mắt nàng ta hiểu, chuyện Trọng Hoa công chúa, nếu làm tốt sẽ có thưởng, nếu làm không tốt……sợ là mạng cũng không còn.
- Người đâu, trói Trọng Hoa công chúa lại cho bổn quan!
Mặt Lục Tuyết Tiêu trắng bệch nghiêm giọng quát.
Hạ Ức Cẩn đương nhiên không nói gì nữa, xoay người sang chỗ khác, xem như ngầm đồng ý.
Gương mặt mỹ lệ của Trọng Hoa không còn chút máu, những thị vệ kia quả nhiên cầm dây thừng đi về phía nàng.
- Các ngươi làm gì thế? Bổn cung là công chúa nước Tần, các ngươi! Các ngươi cách xa bổn cung ra!
Nàng hoảng sợ nhìn đám thị vệ kia, tựa như năm xưa khi nhìn thấy thi thể chết bất đắc kỳ tử của Võ Uy đế vậy……
Nàng chợt cảm thấy cuộc đời nàng lại sắp rơi vào bóng đêm, nàng sắp mất Lâu Kiêm Gia……
Hoặc là, không chỉ Tần vương Kiêm Gia mà nàng còn mất cả cuộc
sống ăn ngon mặc đẹp, mất cả thân phận công chúa cao quý…..họ nhất định
sẽ không giữ lại nàng, họ nhất định sẽ không để nàng sống rời khỏi Đông
Diêu.
Nàng đột nhiên rất tuyệt vọng, rất tuyệt vọng……
Nếu sớm biết bất luận thế nào cũng là tình thế bế tắc thì nàng
không nên nổi lòng tham, không nên thỉnh cầu Kiêm Gia, càng không nên
nói với đệ ấy là nàng không muốn cách xa đệ ấy đến vậy……nàng chỉ là
không muốn gả đi xa xứ, giống như Tây Phượng quận chúa gả cho Thục vương nước Ngô, sinh cho Thục vương một nữ nhi, Thục vương không tốt với nàng ấy, hết đánh lại mắng, hoàn toàn không xem nàng ấy như thê tử, nhưng
lúc phụ hoàng của nàng – Võ Uy đế tiến đánh đất Thục, giết chết Thục
vương, Tây Phượng quận chúa lại tự vẫn……..
Nàng sợ mình cũng trở thành Tây Phượng quận chúa, bởi nàng biết
sẽ có một ngày, khi Tần vương Kiêm Gia đi đến vị trí kia, đệ ấy cũng sẽ
tiến đánh Đông Diêu.
Cho nên nàng không muốn, nàng không muốn hòa thân, nàng ghét hòa thân.
Nhưng bây giờ……nàng ích kỉ không muốn hòa thân, không ngờ lại hại chết Tần vương…….
Nước mắt tuyệt vọng rơi trên dung nhan mỹ lệ, công chúa bị mấy
ma ma khiêng lên giường, rất nhiều cung nữ giám thị, nữ quan và thị vệ
của Trọng Hoa công chúa đều bị khống chế, giam chung một chỗ.
***
Biệt cung ngày ấy, Tần vương nhận được thánh chiếu của Hoàng thượng.
Chín lớp màn che, gió Bắc hiu hiu, hương trong điện sắp cháy
hết, Tần vương ngồi trên ghế dựa gỗ đàn hương, bên tay là thánh chiếu
của Hoàng thượng.
Hắn đeo mặt nạ che mặt, đôi mắt trĩu nặng rũ xuống.
Bảy thị vệ đứng trước mặt hắn đều hiểu rõ trong lòng, ba ngày sau là Hồng môn yến! (Hồng môn yến là bữa tiệc mừng công mà Hạng Vũ tổ chức với ý định giết Lưu
Bang, về sau nó được dùng để chỉ những bữa tiệc được mở ra để mượn cớ
hại người)
Ba ngày sau, Hoàng đế nước Diêu lại đoán được Tần vương sẽ không bỏ lại Trọng Hoa công chúa mà chạy!
Phải, để công chúa không hòa thân với nước Diêu mà mang theo
Trọng Hoa công chúa cùng đi sứ, tình thâm ý trọng như vậy làm sao nỡ bỏ
rơi công chúa?
- Vương gia, chỉ cần một câu nói của ngài, ba ngày sau chúng thần nguyện theo ngài chịu chết.
Không ai nói gì là muốn ngộp chết cả đám hay sao vậy? Tần Canh là người đầu tiên kích động mở miệng.
Mấy người trừng Tần Canh, Tề Giáp và Sở Ất dẫn đầu lui xuống,
sau đó Triệu Mậu, Yên Bính, Hàn Đinh cũng đi theo, Ngụy Kỷ tiến lên kéo
Tần Canh, lôi hắn rời đi……
- ……..
Vẻ mặt Tần Canh hết nói nổi.
- Ngươi không muốn chết thì câm miệng cho ta.
Ngụy Kỷ quăng cho hắn một câu:
- Tâm trạng của chủ tử bây giờ còn phiền não hơn ta và ngươi,
chỉ là ngài ấy là chủ tử nên không thể hiện trên mặt mà thôi, để ngài ấy yên tĩnh chút đi…..
- ……
Tần Canh tiếp tục im lặng, nhưng lại không kiên nhẫn hất tay Ngụy Kỷ đang nắm tay hắn ra:
- Ngươi cũng để ta yên tĩnh chút, đừng phiền ta.
Ngụy Kỷ đưa tay kéo hắn qua, kề sát môi bên tai hắn nói:
- Ngươi đi điều tra xem lần này là đại nhân nào chủ trì cuộc đi săn…….
***
Cũng trong đêm hôm đó, một người cưỡi ngựa như điên dừng lại trước Chủy Vũ tiêu cục.
- Tang đương gia, mấy ngày nay người đi đâu? Người về rồi, nếu
người còn không về nữa thì sợ là chủ tử sẽ đưa tôi tới Tây Bắc ăn băng
mất! Có chuyện khẩn cấp tìm người!
Khổng Chu thấy Tang Vi Sương thì vội vàng đi dắt ngựa cho nàng.
- Khổng Chu, sao ông càm ràm thế?
Mấy ngày phong trần mệt mỏi, Tang đương gia quả thực không còn
chút “hình tượng” nào, giọng nói cũng trở nên thô ráp, nếu không phải
ông nhận ra được “dáng dấp” của đương gia thì ông còn tưởng đương gia
đột nhiên tu được pháp lực thần kỳ, biến thành nam nhi chân chính chứ!
Khổng Chu khoát tay, vội nói:
- Tang đương gia đừng đùa, chủ tử thực sự tìm đương gia có việc gấp, hình như liên quan đến chuyện đi săn ba ngày sau.