Bạc Ngạn cứ không muốn để nàng vui vẻ, hắn biết nàng đang nghĩ gì nên càng muốn dây dưa với nàng……ngón tay hắn sờ cằm mình, ánh
mắt quét qua người nàng:
- Bổn tướng quân đã thấy hết toàn bộ dáng vẻ dơ bẩn của ngươi, từ đầu đến chân……
“Chát!”
Một cái tát quăng lên mặt hắn.
Hai mắt Tang Vi Sương đỏ lên, nàng quấn chăn lao ra khỏi Tư Nhân Cư của Bạc Ngạn.
Bạc Ngạn bị cái tát này làm choáng váng, Niếp Thận tuy vô cùng
tức giận với hành vi của Tang Vi Sương nhưng lại cảm thấy Bạc Ngạn “đáng đời”!
Khi Bạc Ngạn tiêu hóa xong cái tát bất thình lình kia mới chợt nhận ra Tang Vi Sương không còn trên giường nữa.
Hắn quay đầu giận dữ trừng Niếp Thận:
- Ngươi còn chưa đi?
Khóe môi Niếp Thận lại run rẩy, không nhanh không chậm bước ra ngoài, lạnh lùng cho hắn một câu:
- Tự gây nghiệt.
Câu nói ấy khiến Bạc Ngạn ngớ người tại chỗ.
Cái gì? Niếp Thận nói hắn tự gây nghiệt?
Tay xoa má chỗ bị Tang Vi Sương đánh, ngọn lửa trong lòng bùng
lên, nàng ta dám đánh mặt hắn?! Lần thứ hai rồi! Lần đầu tiên coi như bỏ qua nhưng lần này Niếp Thận cũng có mặt, nàng ta không đếm xỉa tới
trường hợp!
Nói gì đi nữa, lần này cũng không thể bỏ qua.
Hắn chẳng qua chỉ muốn dọa nàng ta thôi, ai ngờ nàng ta lại
giống “liệt phụ trinh tiết” ghi trong sách thế? Hắn luôn không cho rằng
nàng ta là một nữ nhân bảo thủ, trung thành với lễ giáo……
Liệt phụ trinh tiết? Mấy chữ này hiện lên trong đầu khiến hắn
giật nảy người, Tang Vi Sương sẽ không thật sự làm ra việc gì ngốc
nghếch đấy chứ?
Còn nữa, nói đi cũng phải nói lại, nếu để cho hắn “chạm vào” sẽ
khiến nàng ta thấy “sống không bằng chết” như vậy hay sao?
Nàng ta, nàng ta đang giữ mình như ngọc vì ai?
Nghĩ đến đây lại khiến lửa giận trước đó của hắn càng dữ dội hơn, ngực đột nhiên lạnh lẽo……
Là công tử họ Lâu kia? Người công tử sau khi bỏ đi đã khiến nàng ta phát điên, ngây ngốc sống qua ngày?
Nàng ta không dám đi gặp Lâm Cảnh Thần cũng là vì nguyên nhân
này chứ gì! Nghe nói Lâu công tử kia là tứ công tử của Lâm phủ, được
người khác hầu hạ suốt ba năm trong huyện phủ huyện An, chẳng qua lai
lịch trước kia của người này thì hắn không điều tra được chút nào.
***
Tang Vi Sương bất chấp tất cả quấn chăn chạy ra khỏi Tư Nhân Cư.
Bạc Ngạn. Nàng cắn chặt đôi môi tái nhợt, hắn lại có thể đối xử với nàng như vậy!
Nàng chịu khổ sở đủ lắm rồi, bây giờ nàng không biết nên đối mặt với Lâu Kiêm Gia thế nào…..đối mặt với Tần vương Kiêm Gia đẹp như thần
tiên, đạm nhạt như khói kia thế nào……
Bạc Ngạn lại dám nhìn sạch nàng trong tình huống nàng không hay biết gì…..
Quả là không thể tha thứ!
Nàng không cần, không cần ở đây đợi nữa…….
Để nàng yên tĩnh một chút, nàng thật không biết nên làm sao bây giờ.
Nàng sao còn xứng với Tiểu Lâu của nàng nữa…….
Bảo nàng đối mặt với nam tử nàng thích thế nào đây?
Lâu Kiêm Gia đã quên mất Tang Vi Sương, Tang Vi Sương cũng không dám ngẩng đầu trước mặt Lâu Kiêm Gia, không dám dùng ánh mắt sạch sẽ
đường đường chính chính nhìn Tiểu Lâu của nàng nữa…..
Dù Tiểu Lâu của nàng không thích nàng thì nàng cũng không muốn ngay cả một cơ hội nhìn hắn cũng không có.
Nàng không cần trở thành thị thiếp của người khác, nàng thà rằng mình cả đời không lấy chồng chứ không muốn quên đi tình cảm yêu thương
thuần khiết của nàng dành cho Tiểu Lâu……
Nàng chạy một mạch như điên nhưng vẫn không thể ra khỏi phủ tướng quân.
Gió lạnh rùng mình mang theo chút hơi ẩm, nàng đưa mắt nhìn, là một cái ao trong phủ.
Ao này rộng lớn giống như một cái hồ nhỏ.
Tang Vi Sương ngồi xổm bên bờ, không hiểu sao nước mắt nhiều ngày nay không rơi xuống lại rơi lã chã vào lúc này.
Nước mắt rơi lã chã, không còn có lần sau nữa.
Nàng không nhớ rõ, dường như nhiều năm rồi nàng chưa từng khóc,
ngoại trừ rất lâu rất lâu về trước, lần đầu tiên nàng đến Hoài Châu xử
lý vụ án “thái phi”, nàng đã khóc trước mặt Thần nhị gia.
Lúc đó là lần đầu tiên nàng nghe nói nước mắt nữ nhân là vũ khí
tốt nhất. Nàng muốn thử một lần, nhưng sau lần thử ấy, nàng không muốn
thử lần thứ hai.
- Tang Vi Sương, không ngờ cũng có lúc ngươi yếu đuối như vậy.
Phía sau nàng, thiếu niên mặc khôi giáp kia lạnh lùng lên tiếng.
Ngày mười hai tháng mười, trăng không tròn không khuyết, Tang Vi Sương quay đầu là có thể nhìn thấy dáng vẻ cao ngạo nổi bật của Thận
nhi dưới ánh trăng.
Ánh mắt hắn trong trẻo, lời nói sắc bén:
- Tang Vi Sương, nữ nhân trong loạn thế, ngay cả thân phận danh
dự đều phải vứt, muốn sống cho tốt hả, cửa cũng không có!
- Ngươi! Niếp Thận nhi! Ta kính ngươi là một trang hán tử nên
không tranh cãi mồm mép với ngươi, ngươi cần gì phải nói những lời tổn
thương ta như vậy?
Nàng đứng dậy, con ngươi như mực nhìn hắn, không có bi ai thương xuân tiếc thu mà chỉ có lửa giận hừng hực thiêu đốt hết thảy.
Niếp Thận chấn động, gương mặt lạnh băng vẫn không có biểu cảm dư thừa nào, chỉ lạnh lùng giải thích một câu:
- Là một đại thẩm của tiêu cục giúp ngươi tắm rửa thay y phục.
Nhờ ánh trăng, Niếp Thận nhìn rõ vẻ mặt ngơ ngác và chút hối hận trên mặt nàng, hắn hừ lạnh:
- Nữ nhân ngốc.
Từ lâu nàng đã biết tên Bạc Ngạn kia thích trêu nàng, hơn nữa cũng không phải lần một lần hai.
Vậy mà nàng vẫn xem là thật, hôm nay lại còn đánh hắn trước mặt Thận nhi……..
Nàng cũng không biết tại sao mình lại tức giận như vậy, chỉ cần
nhớ đến ánh mắt chán ghét của Lâu Kiêm Gia dành cho nàng là nàng không
khống chế được cơn giận của mình, thậm chí còn muốn cùng Bạc Ngạn “đã
thấy hết nàng” đồng quy vu tận……
Nàng sẽ không tha thứ cho hắn, dù hắn chỉ là nói đùa.
- Đáng đời hắn.
Giọng nàng khàn khàn, giống như bị gió cát mài qua cổ họng.
Niếp Thận nhi nghe vậy, tai hơi ngứa ngáy.
Không thể phủ nhận, hắn cũng cho rằng Bạc Ngạn đáng đời. Nhưng
Bạc Ngạn tốt xấu gì cũng là một nam nhân, còn là một nam nhân rất nam
nhân……
- Ngươi theo ta về.
Niếp Thận không tiện nói thêm gì nữa, cũng không biết cách an ủi người khác.
Thấy nàng không động đậy, hắn nhìn mặt hồ, trầm giọng nói:
- Bên hồ gió lạnh……
Tang Vi Sương kinh ngạc, nhìn hắn đầy khó hiểu, hắn đang quan tâm nàng?
- Chủ tử tìm ngươi có việc.
Tóm lại là không quen nói những lời quan tâm, mới dăm ba câu đã quay lại chủ đề chính rồi.
- Hừ…..
Tang Vi Sương tự thấy mình quấn chăn như vậy không ra thể thống gì nên theo Niếp Thận trở về.
- Cho ta một bộ y phục, phải mới, chưa có nam nhân thối nào mặc.
Tang Vi Sương lạnh giọng nói.
Niếp Thận dẫn nàng đến một gian phòng cho khách để thay y phục.
Nàng thay y phục xong, mở cửa ra, trên mặt đã khôi phục ánh sáng rực rỡ, nàng nói với Niếp Thận:
- Hôm nay dù có chuyện khẩn cấp đến đâu đi nữa cũng phải trì hoãn một ngày, mai ta tới.
- ….
Niếp Thận không đồng ý nhưng không ngăn cản nàng.
Hai oan gia vừa mới gây nhau xong, không đúng, là vừa xúc phạm
nhau xong, đêm nay nếu còn gặp nhau nữa sợ là sẽ lại xúc phạm tiếp, thế
nên cứ trì hoãn một ngày vậy.
Niếp Thận không ngăn cản Tang Vi Sương, hắn gọi một chiếc xe
ngựa trong phủ đưa nàng về tiêu cục, sau đó hắn đi Tư Nhân Cư giải thích với Bạc Ngạn.
Bạc Ngạn nghe nói Tang Vi Sương đi rồi thì cũng không ầm ĩ,
không tức giận hay cau có gì cả, hắn chỉ im lặng ngồi ở đó, thần sắc mê
man cứ như rơi vào cõi thần tiên.
***
Hôm sau Tang Vi Sương ngủ một giấc thẳng đến trưa, thức dậy rửa mặt xong đã qua giờ ăn trưa.
Nàng vừa ra khỏi cửa, đại thẩm mập của hậu viện tiêu cục bưng một mâm thức ăn lớn đi về phía nàng.
- Đương gia.
Đại thẩm mập vội vã bước qua, còn kéo tay áo Tang Vi Sương, thần sắc khẩn trương, xem ra là có chuyện muốn nói với nàng.
- Đại thẩm sao thế?….
Chưa đợi Tang Vi Sương hỏi rõ, đại thẩm mập đã kéo nàng vào
phòng, để mâm thức ăn xuống, cẩn thận nhìn kỹ nàng, dè dặt hỏi:
- Đương gia, tối qua tướng quân có làm gì cô không?…..
Vừa nhớ đến chuyện tối qua, sắc mặt Tang Vi Sương liền thay đổi, thoắt đỏ thoắt trắng, nàng trầm giọng nói:
- Không có.
Đại thẩm mập nghe xong mới thở ra một hơi:
- Vậy thì tốt, may mà tối qua cô về, tối qua tôi lo lắng thật lâu…….cô không sao là tốt.
Tang Vi Sương có chút khó hiểu quay đầu nhìn đại thẩm mập, tại sao bà ấy lại lo lắng cho nàng?
Đại thẩm mập bị nàng nhìn thì không được tự nhiên, cười nói:
- Tang đương gia tuy là chủ nhân tiêu cục nhưng dù sao cũng là nữ tử, nữ tử lớn rồi luôn phải xuất giá…..
Xuất giá?
Từ này như cái chùy gõ mạnh vào Tang Vi Sương, khiến nàng nhớ
lại chuyện xưa nặng nề, đã lâu lắm rồi nàng không nhớ đến cái từ này, dù được sống lại một kiếp nàng cũng không có tham vọng xa vời gì cả……
Nếu không nhờ đại thẩm hiền lành này nhắc nhở, nàng dường như quên mất rằng nữ nhi thì phải xuất giá…….
Nhưng hai chữ này tựa như ma quỷ đáng sợ trong lòng nàng, vừa nhắc đến là cả người nàng không thoải mái.
Khuôn mặt xinh đẹp của Tang Vi Sương trắng đến không còn chút máu, nàng cười gượng nói:
- Đa tạ thẩm quan tâm, Vi Sương ghi nhớ.
Đại thẩm mập thấy sắc mặt nàng không tốt, cho rằng do nàng chưa ăn bèn vội nói:
- Mấy món này là tôi vừa sai người làm, đương gia ăn rồi hẵng ra ngoài.
Tang Vi Sương khẽ gật đầu.
***
Ngoại thành Tây Bắc Lạc Dương, nơi đây là Tuyền Cơ phủ, tuy là ngoại thành nhưng cũng rất náo nhiệt.
Trước cổng quan phủ của Tuyền Cơ phủ, một đám người ngựa đội đấu lạp đi ngang qua. Họ ở trong đình nghỉ mát hỏi thăm hai bộ đầu y phục
đỏ gì đấy rồi trao đổi ánh mắt với nhau chốc lát, sau đó rời đi.
Thủ vệ trước Tuyền Cơ phủ thấy mấy người đó đi rồi mới đến đình
nghỉ mát hỏi một bộ khoái xem mấy người kỳ lạ kia hỏi thăm cái gì.
- Kỳ quái……sao mấy ngày nay bị hai người hỏi về tung tích của điện Tân Giả?
Một bộ khoái nghi hoặc nói:
- Điện Tân Giả là cái thứ gì lão tử đâu có biết!
- Điện Tân Giả gì vậy?
Thủ vệ hỏi.
- Phải đó, các ngươi cũng chưa từng nghe mà! Lão tử lăn lộn ở thành Lạc Dương này năm sáu năm rồi, có nghe bao giờ đâu.
Bộ đầu gãi gãi đầu nói.
- Sáng hôm qua có một người cưỡi ngựa ngang qua đây, người đó đi trên đường cứ như gió thổi là bay ấy, mơ mơ màng màng hỏi lão tử “Bộ
khoái đại ca, điện Tân Giả đi như thế nào?” hắn vừa mở miệng, giọng nói
ồm ồm như vịt đực vậy, dọa chết lão tử à?
Bộ đầu vừa nói xong, mấy bộ khoái cười phá lên:
- Ha ha ha, vậy ngươi trả lời thế nào?
- Lão tử nhìn hắn một cái rồi nói ngay: “Ta làm việc ở đây năm
sáu năm rồi nhưng chưa từng nghe nói điện Tân Giả gì gì đó, còn nữa,
tình trạng sức khỏe ngươi không tốt, mau về đi……”
- Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Vương đại ca, điện Tân Giả này nếu đã được người khác hỏi thì chắc là có, tại sao chúng ta ở đây nhiều năm như thế lại chưa từng nghe nói?
Một thủ vệ của Tuyền Cơ phủ cau mày nói.
Vương bộ đầu nghe vậy, đưa tay chống cằm, gật gật đầu nói:
- Tiểu đệ nói có lý.
Thêm vào đó, vừa rồi lại có người hỏi một lần nữa…….
- Đợi đã.
Vương bộ đầu đột nhiên đứng dậy, nhìn về phía mấy người nói:
- Mọi người nên làm gì thì làm đi, ta nhớ ta còn một vụ án, đi trước đây.
Chớp mắt, Vương bộ đầu đã không còn bóng dáng.
- Ôi, Vương đại ca này, sao nói chuyện lâu như vậy mới nhớ còn
vụ án chưa xử lý chứ. Các vị cứ từ từ hàn huyên nhé, ta cũng đi đây……
Một bộ đầu khác cũng biến mất dạng.
Những bộ khoái phi ngựa quanh thành Lạc Dương này không có bổng
lộc, “bạc công” mỗi năm không quá mười lượng bạc, họ nhận được vụ án,
sau đó chạy khắp nơi tìm chứng cứ có lợi cho vụ án này, rồi bắt giam
phạm nhân, chuyển giao vụ án để đổi lấy “bạc công”, so với mấy thủ vệ
thì cuộc sống của họ càng khó khăn hơn.
Vương bộ đầu là vì đột nhiên biết được “điện Tân Giả” nên sinh ra hứng thú, muốn đi theo đám người đội đấu lạp vừa rồi.
Hắn đã làm sai nha chạy khắp trấn Đông Tây Nam Bắc của thành Lạc Dương năm năm mà chưa từng nghe về điện Tân Giả.
Nhưng hắn dù sao cũng chỉ là một tiểu lâu la, đuổi theo không đến một hai dặm đường đã mất dấu.