Ngày mười lăm, cuộc đi săn mùa thu. Tang Vi Sương mặc
trường bào màu xanh than, khoác áo lông đen, đeo mặt nạ sắt đen, theo
sau Bạc Ngạn như hình với bóng.
Đây chính là “quân sư thần bí” phía sau Bạc Ngạn – Chủy Vũ đại
nhân? Rất nhiều đại nhân đưa ánh mắt đánh giá nhìn Tang Vi Sương.
- Niếp Thận, nhớ những đại nhân nhìn ngó lung tung kia.
Bạc Ngạn sắc mặt khó coi nói với Niếp Thận đứng bên cạnh, lại
dùng thân thể cao lớn của mình che chắn phía trước Tang Vi Sương.
Khóe mắt Niếp Thận giật giật, im lặng không nói lời nào.
- Đại khái khi nào Hoàng thượng, Hoài Tây vương và Tần vương gia đến?
Bạc Ngạn lại hỏi lễ quan bên cạnh.
Lễ quan không dám qua loa, vội vàng nói:
- Giờ Tỵ ba khắc là giờ lành, Hoàng thượng sẽ tới. Vào giờ Tỵ đoán chừng Hoài Tây vương và Tần vương cũng tới.
- Hiện tại có bao nhiêu đại thần đến rồi?
- Các tướng quân tứ phẩm trở lên và các văn thần tam phẩm trở lên nhận lời mời hầu như đều đã đến.
Lễ quan lại đáp.
Bạc Ngạn đang định phất tay ra hiệu cho lễ quan lui xuống thì có lễ quan khác báo:
- Hoài Dương hầu đến____
- Hoài Dương hầu giá đáo!
Hai tiếng hô liên tiếp khiến cả sân săn thú yên tĩnh lại, các đại nhân đều nhìn về phía cổng săn.
Thì thấy một đội người ngựa đi đến.
Bạc Ngạn cảm nhận được người phía sau hắn bước lên trước thì không khỏi quay đầu nhìn lại.
Xuất phát từ chút tư tâm, Tang Vi Sương muốn nhìn rõ hình dáng
thực của Hoài Dương hầu! Cho nên nàng bước ra từ sau lưng Bạc Ngạn.
Trong đội người ngựa màu đen nơi cổng săn, có một người đang ngồi trên bảo tọa được làm từ bạch ngọc.
Thị lực Tang Vi Sương không tốt nhưng vẫn nhìn rõ được sắc mặt người nọ tái nhợt hơi lộ vẻ bệnh tật……
Chẳng lẽ nàng đoán sai, đến ngày rời khỏi quận Lưu, nàng luôn
đoán Thần nhị gia chính là Thần gia gia chủ thanh danh lừng lẫy trong
lời đồn! Lúc ở Thần gia biệt phủ, dựa vào ít chuyện mà Vấn Ngọc nói cũng đã chứng thực suy đoán của nàng……
Trong lòng nàng đã nhận định Thần nhị gia chính là Thần gia gia chủ.
Nhưng…..
Chờ đoàn người kia đến gần, nàng nheo mắt nhìn người trên ngọc
tọa, người thân thể yếu ớt nọ hoàn toàn không giống Thần nhị gia cao to
ngạo nghễ!
Nàng thật sự đoán sai?
- Ngươi còn nhìn chằm chằm hắn nữa thì ngươi có bị người khác nhìn bổn tướng quân cũng mặc kệ.
Giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai, Tang Vi Sương không khỏi giật mình, thu hồi tầm mắt.
Lúc này tiếng hô to Hoài Tây vương và Tần vương giá lâm vang lên.
Bạch y thanh khiết, áo ngoài lam khói, hoa quỳnh điểm xuyết,
ngân giáp che mặt, tóc đen như thác, không tết không buộc. Hắn bước đến
chói lọi như sao, khí thế bức người.
Đúng như nàng nghĩ, hắn tới rồi……dù biết rõ là Hồng Môn Yến, hắn cũng sẽ không bỏ lại Trọng Hoa công chúa – tỷ tỷ của mình.
Nàng đoán không sai, nguyên nhân lớn nhất khiến Lâu Kiêm Gia đi sứ sang nước Diêu là vì Trọng Hoa công chúa.
Hắn thiện lương như vậy, đương nhiên sẽ không bỏ lại Trọng Hoa công chúa.
- Theo ta đi lấy cung tên.
Niếp Thận nói bên tai nàng, xoay người đi như một cơn gió.
Tang Vi Sương chậm rãi thu hồi ánh mắt “quyến luyến”, theo Thận nhi rời đi.
Trời biết nàng muốn nhìn người ấy nhiều hơn biết mấy.
Tang Vi Sương rũ mi, ba ngày săn thú chính là cược mạng, nàng sẽ đưa hắn rời đi.
Nàng sẽ cố hết sức bảo vệ chu toàn cho tỷ tỷ hắn – Trọng Hoa công chúa.
Trong Tiễn Các, tên đủ loại đủ kiểu khiến người xem hoa cả mắt.
Năm Hoàng Kiến thứ mười lăm triều Vũ, nàng mười bốn tuổi từng theo phụ hoàng tham gia săn thú một lần.
Sau lần lạc đường trong rừng săn hoàng gia ấy, khi về cung, nàng đã sai người vẽ lại bản đồ rồi học thuộc.
Thời gian đã trôi qua nhiều năm nhưng nàng vẫn nhớ được đại khái.
Cho nên tối qua nàng đã vẽ lại bản đồ của rừng săn hoàng gia, dùng bút nhỏ vẽ lại trên mảnh giấy lớn cỡ bàn tay.
Trong Tiễn Các, Tang Vi Sương hỏi Niếp Thận:
- Tên này phân chia thế nào?
Bảo nàng làm những việc này thì đừng trách nàng “lạm dụng chức quyền”!
- Lông vũ vàng là Hoàng thượng, lông vũ bạc là chủ tử, lông vũ
đỏ là Hoài Tây vương, lông vũ tím là Hoài Dương hầu, tướng quân từ nhị
phẩm trở lên là lông vũ đen, tam phẩm là lông vũ xanh, tứ phẩm không có
màu. Các văn thần đều dùng tên cán đỏ lông vũ trắng.
Chỉ không nói đến Tần vương.
Tang Vi Sương cong môi cười thâm ý, nhìn quanh Tiễn Các một vòng thì thấy trong một chỗ có tên cán trắng lông vũ đen, mắt tức thì chua
xót.
Màu sắc quá mức rõ rệt nên với người thị lực không tốt như Tang Vi Sương mà nói thì rất chói mắt.
Có lẽ đây là tên do Phó Họa Khánh chuẩn bị cho Tần vương.
Đen trắng kết hợp, ha ha, Phó Họa Khánh muốn đưa người vào chỗ chết lại không chút che giấu.
Lớn mật và cao ngạo.
Lẽ nào hắn ta cho rằng bóp chết Tần vương đơn giản như bóp chết
một con kiến, cảm thấy khô khan vô vị nên bày ra “trò chơi” này cho
người khác chút gợi ý?
Lúc Tang Vi Sương và đám người Niếp Thận, Tần Dương khiêng cung tên ra ngoài thì Hoàng thượng đã tới.
Nàng không nghe Phó Họa Khánh và hai vị thừa tướng nói gì, bởi cuộc săn đã bắt đầu.
Phó Họa Khánh mặc chiến giáp bằng vàng ròng, Bạc Ngạn mặc chiến giáp bằng bạc, Tần vương cũng mặc cùng màu với hắn…..
Các vương gia và đại nhân còn lại đều đã thay xong chiến giáp, tạm thời không đề cập tới.
Trong lòng nàng biết cuộc săn sắp bắt đầu.
Nhưng, lúc này nàng mới phát hiện, những người đi theo Bạc Ngạn vào rừng săn lại không có mình?
Đây được xem là gì?
Hắn muốn nàng đi theo hắn là để xem trò vui?
Trong cơn giận dữ, Tang Vi Sương đeo cung tên trên lưng, đi về
phía giáo trường, vận khinh công, đạp Tần Dương một cước, ngồi lên hắc
mã.
Tần Dương bị nàng đạp xuống đất trợn mắt há hốc mồm, may mà
Hoàng thượng đi rồi, mấy vương gia và tướng quân cũng đã đi xa.
Các lão thần và vài văn thần còn ở lại giáo trường tán gẫu thấy cảnh ấy thì đua nhau cười to.
- Này, Chủy Vũ đại nhân, ngài muốn đi ta cũng đâu có cản ngài, ngài có cần như vậy không?
Tần Dương đứng dậy, phủi phủi bụi đất trên người.
Dưới mặt nạ sắt đen, Tang Vi Sương đỏ mặt:
- Đắc tội rồi. Tần đại nhân.
Rồi nàng giục ngựa chạy như điên.
***
Cuộc săn đã bắt đầu được nửa ngày, các thế lực đều phân tán trong rừng săn hoàng gia.
Đây là cuộc săn mở ra lần đầu tiên sau năm năm Hoàng đế Đại Diêu tại vị.
Với rừng săn hoàng gia mà nói thì đây là sau mười năm mới có người “xông vào”.
Nghĩ cũng biết, trừ Hoàng thượng và Tang Vi Sương ra, những thế lực khác vào rừng này đều không rõ địa hình!
Có lẽ, Phó Họa Khánh cũng không rõ lắm.
Với Tang Vi Sương, điều trước mắt phải làm là mau chóng tìm được Lâu Kiêm Gia.
Sau đó dẫn hắn đi từ hồ băng của rừng săn hoàng gia…..
Không biết thứ nàng để lại, người của Kiêm Gia có phát hiện hay không…….
“Tiểu Lâu ngốc…….ngươi nhất định không được xảy ra chuyện……chờ ta…..nhất định không được xảy ra chuyện……”
“Tiểu Lâu ngốc, ngươi có thể không thích ta……nhưng ngươi nhất định phải sống……sống thật tốt……”
Nàng cứ nôn nóng gọi trong lòng như thế.
Nàng giục ngựa chạy điên cuồng, chỉ trách mình thị lực không
tốt, hiện tại nàng chỉ mong mau chóng tìm được Tần vương, càng mong
người của Phó Họa Khánh vẫn chưa ra tay!
***
Lại nói về bên Tần vương, sau khi vào rừng săn hoàng gia chưa
tới nửa canh giờ thì có bóng người theo sau bọn họ, sát khí mạnh mẽ như
sấm sét, như dung nham……
Tần vương hạ lệnh chạy trốn. Lúc tìm được nơi ẩn nấp, Yên Bính
phân tích địa hình, Tần Đinh quan sát thiên tượng, tìm đường thoát ra
ngoài.
Sau nửa ngày, Tần vương dẫn bảy thị vệ lui đến một hang động, lúc này mới không cảm nhận được sát khí nặng nề kia nữa.
- Không biết người của Lâu sư huynh có cứu được công chúa hay
không, bây giờ chúng ta căn bản không cách nào liên hệ được với công
chúa, nếu không ngoan ngoãn tham gia cuộc săn thì trước đó Hoàng thượng
chắc chắn sẽ xuống tay với công chúa.
Ngụy Kỷ lẩm bẩm.
- Chúng ta vào rừng đã nửa ngày mà vẫn chưa tìm được lối ra,
chúng ta làm thế nào để nhanh chóng ra ngoài, hội họp với người của Lâu
sư huynh rồi cứu công chúa, rời khỏi đây?
Yên Bính gấp gáp xoay vòng vòng, tay gõ gõ lên vách hang động.
Tần Canh im lặng nhìn Yên Bính:
- Thiên tài địa lý như ngươi cũng không biết thì đừng trông cậy
vào ta. Nếu ngươi muốn chứng minh ngươi không chỉ biết xử lý hoa hoa cỏ
cỏ thì nhanh chóng tìm lối ra đi, bằng không sát thủ của Hoàng đế chết
dẫm kia nhất định sẽ tìm được cái hang này đấy.
Tần Canh lại nhìn Hàn Đinh:
- Làm ơn, vị đại sư thiên văn này, ngươi cũng mau mau lên, gia không muốn ở đây chờ chết.
Tề Giáp và Sở Ất ngồi một bên.
Triệu Mậu ôm kiếm canh gác bên cạnh Tần vương.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên Triệu Mậu ngẩng đầu, kinh hãi nói:
- Có tiếng vó ngựa.
- Đang hướng về bên này……
Tề Giáp cũng nghe thấy, cau mày, đứng dậy đi tới cửa hang.
Bảy người trong hang lập tức đề cao cảnh giác, ngừng thở, kiếm trong tay tạo thành tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Không có mùi sát khí, hình như không phải thích khách do tên nhãi Hoàng đế phái tới.
Có lẽ chỉ là một đại nhân nào đó bất cẩn, lạc đường đến đây? Hoặc là một thị vệ hay võ quan nào đấy?
Tiếng vó ngựa đi xa, người trong hang cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mấy thị vệ tiếp tục làm những chuyện nên làm, đồng thời cầu
nguyện người của Lâu sư huynh hành động nhanh nhanh một chút, sớm cứu
được Trọng Hoa công chúa ra ngoài.
- Yên Bính, ta hạn cho ngươi trước khi trời tối nhất định phải
tới lối ra! Không phải ngươi nói cái hang này chắc chắn có thể thông ra
ngoài sao?
Tần Canh không nhịn được lại gầm thét, sau đó tiếp tục giúp gõ gõ lên vách hang.
***
Hoàng hôn, một nơi trong rừng săn hoàng gia.
- Khốn kiếp, cả đám người mà cũng để mất dấu!
Dạ Oanh quất roi vào người một kẻ ám sát.
Đôi mắt diêm dúa của ả nhìn thoáng qua ánh tà dương nơi chân trời.
Sắp qua một ngày rồi! Tần vương kia cũng không có bản lĩnh rời khỏi rừng săn hoàng gia trong một ngày!
- Ba mươi người ám sát, một trăm tử sĩ, toàn bộ đuổi theo, theo ta lấy thủ cấp Tần vương!
***
- Sao thế này?
Tần Canh đột nhiên rống to.
Trong bảy người, võ nghệ Tần Canh kém nhất, ngay cả Tần Canh
cũng nghe được tiếng vó ngựa và cảm nhận được sát khí thì có thể hiểu…..
- Là tiếng vó ngựa, rất nhiều người….
Yên Bính hoảng sợ nói.
- Cần ngươi nói à? Ngay cả lão tử cũng nghe thấy, ngươi nói xem có nhiều không?
Tần Canh giận dữ, vừa nói vừa lấy cung phía sau, hắn dùng gươm không tốt nhưng dùng cung thì không đùa đâu!
- Bình tĩnh!
Ngụy Kỷ đấm Tần Canh một đấm.
Đúng lúc này, cung màu đen trắng bị Tần Canh nắm chặt trong tay vỡ vụn……..