Thê Tử Của Chàng Câm

Chương 3: Gia đồ tứ bích thư xâm tọa



(Câu trên ý chỉ nhà nghèo chỉ có bốn bức tường, trích trong bài “Thứ vận Tống Mậu Tông tạm cư Cam Tuyền phường tuyết hậu thư hoài” của Hoàng Đình Kiên thời Tống)

Trước mắt tối om, thứ duy nhất nàng có thể cảm nhận được chính là cái nóng như thiêu như đốt, tiếng giáo mác vó ngựa bên tai biến thành cuồng phong gào thét và cả mùi máu tươi vô tận.

Rõ ràng cảm giác như lửa đốt nhưng tại sao xung quanh lại đen như mực, cái gì cũng không nhìn rõ, cái gì cũng không sờ được……..

Một âm thanh rõ ràng gào thét trong đầu nàng: nơi này là địa ngục.

Địa ngục? Tại sao nàng không mở mắt được, tại sao không để nàng mở mắt xem thử địa ngục là như thế nào?

Nàng muốn cười, muốn lớn tiếng chất vấn, cả đời nàng nói năng không tốt vô số lần, nhưng ít nhất cũng chưa từng hại ai, tại sao lại xuống địa ngục?

Tại sao? Ngươi hỏi tại sao? Âm thanh quỷ dị nơi sâu thẳm trong đầu nàng lại lên tiếng. Nàng không nhìn rõ là ai, càng không biết xung quanh có một người như thế hay không, rốt cục là mộng, hay là địa ngục?

Nàng đã chết rồi, nàng là công chúa tuẫn quốc, tại sao phải xuống địa ngục?

- Toàn bộ người ở trấn Cốc Phong đều vì ngươi mà chết, buồn cười ngươi vậy mà lại hỏi chúng ta tại sao ngươi xuống địa ngục?

- Ha ha ha, buồn cười, buồn cười………

Tầm nhìn của nàng chợt trở nên rõ ràng, nàng thấy những người nàng từng biết, trong khoảnh khắc nàng dường như đã trở lại trấn Cốc Phong, nhưng phút chốc tất cả đều bị màu máu bao phủ, toàn bộ những người đó đều hóa thành một hồ máu, mà trên hồ máu kia lại nở ra những đóa sen trắng trong ao Thanh Thủy nơi lối cũ trường đình bên thư viện Thánh Phong……….

- A_____

Một tiếng kêu thảm thiết chấn động cả đầu thôn.

Tống đại tẩu, Chu đại nương, Lý đại nương, Nhị Nha và Tam Oa đều mở to mắt nhìn Thương Dẫn Tố từ trên giường ngồi dậy.

Là giọng nói non nớt của Tam Oa phá vỡ bầu không khí quái dị này.

- Đại tỷ tỉnh rồi, đại tỷ không có chết, hu hu hu…………

Nó vừa nói vừa lao vào lòng Thương Dẫn Tố.

Tiếp theo Nhị Nha cũng lao vào lòng Thương Dẫn Tố khóc thét lên.

Thương Dẫn Tố còn chìm trong cơn ác mộng kia mãi đến khi Tống đại tẩu vui vẻ chạy đến chỗ nàng nói gì đó, mãi đến khi hai đứa trẻ kia khóc ướt y phục của nàng, mãi đến khi ý thức của nàng dần dần trở lại.

- Càn rỡ! Tránh xa bổn cung ra!

Nàng nói theo bản năng.

Sức uy hiếp trong lời nói dọa tất cả mọi người trong phòng.

Vẫn là Chu đại nương kịp phản ứng trước nhất, tiến lên một bước nói:

- Nha đầu này từ quỷ môn quan trở về sao nói chuyện cũng khác vậy? Còn làm cao nữa!

Thương Dẫn Tố nhướng mày, nàng có thể nghe ra ý châm chọc trong lời bà ta, nàng không biết bà ta từ đâu đến nhưng cũng vì ý châm chọc trong lời bà mà nghĩ đến mình đã không còn là công chúa nữa. Có lẽ là mấy người này cứu nàng.

Cho nên, tuy không muốn nhưng nàng vẫn mở miệng nói:

- Đa tạ các ngươi……….đã cứu ta một mạng.

Nàng nói xong thì cảm thấy hơi nhức đầu, nàng đưa tay muốn sờ lên đầu mình nhưng cổ tay nàng trong nháy mắt khựng lại.

Nàng mở to hai mắt nhìn cánh tay nhỏ hơn trước kia phân nửa, thình lình sự bối rối và sợ hãi dâng lên, nàng hoàn toàn không dám nghĩ……..

Thương Dẫn Tố đẩy hai đứa trẻ đang gục trên người mình rồi chui ra khỏi chăn.

Trời ạ_____

Tại sao là một thân thể trên dưới mười tuổi!

Nàng còn tưởng nàng nhảy xuống tường thành không chết, đúng vậy, là nàng suy nghĩ viển vông rồi, từ trên tường thành cao như vậy nhảy xuống e rằng óc cũng văng đầy đất, sao có thể không chết………

Là linh hồn của nàng nương tựa trên thân thể này. Nàng nhớ khi vừa tỉnh lại, đứa bé kia nói tỷ tỷ của nó không chết…………

Xem ra chủ nhân thân thể này đã chết, nàng mới đi vào.

Ha hả! Trời cao thật sự cho nàng thêm một kiếp. Nàng nhìn căn nhà chỉ có bốn bức tường quanh mình, nhưng trời cao cũng không muốn nàng được lợi. Ông trời lấy đi thân phận công chúa của nàng, lấy đi muôn nghìn sủng ái và thành trì phong ấp của nàng……….

Tống đại tẩu kích động ôm Dẫn Tố.

- Thật tốt quá Đại Nha, con còn sống, ta cuối cùng cũng không thẹn với mẹ con, thật tốt quá………

Thương Dẫn Tố bị nữ nhân này ôm thật chặt nhưng nàng không nỡ đẩy thân thể run rẩy của bà ấy ra, nàng hơi cảm động. Hiện tại nàng đã hiểu, trước đây không có bao nhiêu người thật lòng đối đãi với nàng, họ nịnh bợ a dua nàng phần lớn là do thân phận công chúa của nàng………

Nếu trời xanh đã cho nàng một kiếp…………Thương Dẫn Tố híp mắt âm thầm cắn răng.

Tống đại tẩu ôm Thương Dẫn Tố như vậy, hai đứa trẻ cũng khóc lóc theo sau muốn đại tỷ ôm.

- Đại tỷ, đại tỷ, Tam Oa cũng muốn ôm, Tam Oa muốn đại tỷ, hu hu hu……..

Dẫn Tố cảm nhận được một đứa trẻ chen chúc, cọ cọ trên người nàng.

Lý đại nương cảm động gạt lệ, tiến lên đưa tay ôm Tam Oa.

- Tam Oa, đại tỷ con vừa mới tỉnh, con đừng quấy nó, để nó nghỉ ngơi.

Bà nói rồi nhìn về phía Nhị Nha:

- Nhị Nha, đại tỷ con tỉnh rồi, con theo ta đi nấu phần thuốc còn dư lại kia, lại nấu thêm chút cháo cho nó ăn.

Chu đại nương thấy vậy nói:

- Tôi thấy có phải mời Bạch đại phu tới………

Bà nói được một nửa thì ngừng, hơn nửa đêm rồi, ai đi mời chứ, chân bà lại không dùng được, thật không nên nói mà. Bà mắng thầm trong bụng hai câu.

Con ngươi Chu đại nương đảo một vòng rồi nói:

- Đại Nha đã tỉnh, không sao nữa rồi, chân tôi bị thương phải về bó thuốc, sáng mai tôi lại nấu trứng gà đem tới, tôi về trước đây………

Nghe đến trứng gà, mắt Tam Oa sáng lên, Thương Dẫn Tố thấy vậy, thầm nghĩ: đây không phải là chỗ ngay cả trứng gà cũng ăn không nổi chứ?

Tống đại tẩu nghe vậy buông Thương Dẫn Tố ra, lau nước mắt nói:

- Bận rộn hơn nửa đêm, Chu đại nương về trước nghỉ ngơi đi, chuyện đại phu giao cho tôi, tối nay xem tình hình Đại Nha thế nào rồi sáng mai tôi đi mời.

- Vậy làm phiền Tống gia.

Chu đại nương nói rồi đi một mạch ra cửa.

Nhị Nha bưng thuốc và cháo đã nấu xong đi vào, nói:

- Lý đại nương bị con dâu gọi về rồi.

Tống đại tẩu nhận lấy đồ con bé bưng tới, nói với Dẫn Tố:

- Con ngủ hết mấy ngày khiến Lý đại nương và Chu đại nương lo lắm.

Thương Dẫn Tố nhận lấy chén cháo, nhìn cháo trắng mà trong như nước, tuy không bằng ngự trù trong cung làm nhưng chén cháo nhỏ nhà nông lại tỏa ra sự ấm áp khó nói nên lời.

Nàng uống được một nửa thì thấy Nhị Nha và Tam Oa nhìn nàng không chớp mắt, nuốt từng ngụm nhỏ nước bọt thì nhướng mày, mở miệng nói:

- Trong nồi còn nữa không?

Thật lâu sau, Nhị Nha mới nghe rõ, cho rằng đại tỷ muốn ăn thêm, vội nói:

- Còn, muội đi múc thêm cho tỷ.

- Không, còn dư lại muội và Tam Oa chia nhau ăn đi.

Nàng vừa nói vừa tiếp tục cúi đầu húp cháo.

Thương Dẫn Tố là lần đầu tiên dùng cách uống trà để húp cháo, nhưng vẫn duy trì được dáng vẻ vô cùng tốt.

Tống đại tẩu nhìn mê mẩn, thật lâu mới cười nói:

- Đại Nha, khẩu âm của con sao lại có chút giống với chất nhi của ta từng ở kinh thành một thời gian vậy?

Chất nhi của Tống đại tẩu là thư đồng của công tử huyện lệnh gia, năm ngoái theo công tử huyện lệnh đến kinh thành dự kỳ thi mùa xuân, từng ở trong kinh thành bốn năm tháng nên có học chút khẩu âm kinh thành, khi về khoe khoang thật lâu nên Tống đại tẩu mới có ấn tượng sâu sắc.

Thương Dẫn Tố nghe vậy thì trong lòng lộp bộp rơi xuống, con ngươi xoay vòng vòng bịa lý do.

Sau mấy ngày, từ trong thôn truyền ra, Tang gia đại nữ nhi dạo một vòng ở quỷ môn quan, đã quên mất chuyện trước năm mười hai tuổi nhưng trong một đêm lại biết viết chữ! Đúng rồi, nó còn có thể nói lưu loát tiếng quan thoại nữa!

Nhiều nông dân tin vào quỷ thần đều ngầm nói Tang Đại Nha nếu không phải ở quỷ môn quan được bồ tát chỉ điểm thì chính là bị quỷ nhập tới đòi nợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.