Thê Tử Của Chàng Câm

Chương 36: Làm trượng phu nuôi từ bé



Tang Cẩm Văn dậy sớm, ở trong đại sảnh ăn bánh bao hấp, bánh bao nóng hổi còn bốc khói, nó vui vẻ định đưa tay lấy một cái.

Đúng lúc này thì đại tỷ dẫn một thiếu niên đẹp đến không thể tưởng tượng nổi tiến vào đại sảnh.

- Đại, đại ca...đó là ai thế?

Tang Cẩm Văn hơi líu lưỡi, người này là tiên đồng à, đẹp như bước ra từ trong tranh vậy.

- Lâu Kiêm Gia.

Tang Vi Sương trả lời.

- Lâu Kiêm Gia là ai?

Cẩm Văn rất không hài lòng với đáp án như vậy.

Tang Vi Sương sững sờ, nổi giận, bước chân cũng chậm lại.

Qua thật lâu nàng mới lên tiếng:

- Tỷ phu của đệ!

Lời này vừa thốt ra thì thân thể Dương Yên phía sau Tang Cẩm Văn chấn động, thật lâu sau, Dương Yên mới cười cười, cầm sổ sách lặng lẽ lui ra.

- Hả?

Tang Cẩm Văn líu lưỡi:

- Tỷ phu nào của đệ?

Nó gãi gãi đầu, nghĩ nửa ngày cũng không nhớ được trong thân thích của mình có người nào như thế.

- ...

Tang Vi Sương ngẫm lại câu trả lời quái dị của mình, bỗng dưng mặt đỏ đến mang tai. Nàng liếc nhìn đứa trẻ to xác vừa dắt về nhà, tự nhiên theo nàng về, không có chuyện tốt như vậy đâu, dắt hắn về làm trượng phu nuôi từ bé cũng không tồi. Chờ khi tâm trí hắn khỏe mạnh thì lại đem hắn gả cho nha đầu cách vách, đòi một phần...ừm, nàng chỉ tính toán thôi, chuyện này không thể xem là thật.

Tang Cẩm Văn kinh ngạc phát hiện đại tỷ đỏ mặt, đây đúng là chuyện lạ, đại tỷ đột nhiên có tỷ phu, ơ, không đúng, là đại tỷ đột nhiên có trượng phu? Còn mình thì đột nhiên có đại tỷ phu?

Bất quá Tang Cẩm Văn không tin, đại tỷ đang chọc nó chơi thôi. Người đó, tỷ phu, nhìn có vẻ hơi quái quái, dáng vẻ người đó nhìn mình giống như mấy đứa trẻ nhìn mình vậy.

Thật kỳ quái...

Qua thời gian một nén nhang, Tang Vi Sương đã an bài xong xuôi phòng cho Lâu Kiêm Gia, cạnh phòng nàng có ba phòng, một là của Tĩnh Sơ, một là của Cẩm Văn và một phòng còn trống, vừa vặn có thể cho Lâu Kiêm Gia ở.

Dương Yên sai Vượng Nhi bưng nước nóng cho Lâu Kiêm Gia, còn mình thì bưng bữa sáng tới.

Bên cửa sổ tuyết đọng còn chưa tan hết, Dương Yên nhìn bạch y thiếu niên ngồi ở đầu giường trong phòng, hàng mi dài rũ xuống, khí chất tươi mát thoát trần, làn da trắng hơn tuyết, môi đỏ như tô son, người cứ như được tạc từ ngọc, gương mặt này còn động lòng người hơn cả nữ nhân. Hắn tựa như một bức tranh nhưng so với tranh càng sinh động hơn, trong đôi mắt ngây ngốc kia mơ hồ mang hơi thở sắc bén...

Dương Yên cũng bị suy nghĩ của mình dọa, hắn nhìn thấy hơi thở sắc bén trên người một thiếu niên xinh đẹp si ngốc như đứa trẻ?

Thị lực của hắn rất tốt, thậm chí còn có thể nhìn xa, mắt của người có thể nhìn xa rất tinh, sở trường về quan sát. Lúc này hắn cảm thấy suy nghĩ của mình có chút buồn cười, ban nãy Tang Vi Sương có ám chỉ với hắn rằng Lâu công tử này trí óc hơi kém, hơn nữa còn là một người câm.

Hắn cười cười nhấc bước vòng qua cửa sổ, không còn nghĩ về ảo giác vừa rồi nữa.

- Lâu công tử, đây là bữa sáng đương gia bảo ta đưa tới.

Mặc dù biết vị công tử này không thể nói chuyện nhưng Dương Yên vẫn rất lịch sự nói rõ mục đích đến của mình.

Lâu Kiêm Gia ngồi ở đầu giường nghe tiếng nhìn về phía Dương Yên, Dương Yên vừa để khay thức ăn xuống, bị hắn nhìn như vậy thì có chút luống cuống, cười lúng túng nhưng lại thấy thiếu niên kia dùng ánh mắt như thú nhỏ ngây thơ nhìn mình...

Hắn thực đói, nhưng hắn không biết tự ăn...hồi lâu Dương Yên mới hiểu được điểm “mấu chốt”.

Dương Yên vốn cảm thấy hơi “khó khăn” khi lần đầu tiên hầu hạ một mỹ thiếu niên, hiện tại lại càng mất tự nhiên hơn.

Hắn do dự một lát rồi vẫn bưng chén cơm lên, múc ít thức ăn đi về phía Lâu Kiêm Gia.

Dương Yên đút Lâu Kiêm Gia ăn từng muỗng từng muỗng một, sau khi thức ăn vơi đi nhiều mới dám ngẩng đầu lên.

- ...

Nhưng Dương Yên phát hiện trong hai người, chỉ có một mình hắn khẩn trương, ngược lại vẻ mặt Lâu công tử vô tội và hờ hững, nghĩ đến đây mặt hắn vốn đỏ lại càng đỏ hơn.

Thật lâu sau, Dương Yên cười ngốc nghếch, hắn quá căng thẳng, cũng quá để ý rồi.

Nhìn cái chén trong tay dần dần thấy đáy, vẻ mặt hắn mê man.

Cái hắn để ý chính là câu “trượng phu nuôi từ bé” kia.

- Các người đang làm gì thế?

Tang Vi Sương vừa vào cửa thì thấy một màn này, lời nàng vừa dứt thì hai người trên giường đồng loạt nhìn về phía nàng.

Nàng bỗng dưng đỏ mặt. Nàng biết lời mình khi nãy hơi quá kích động, hỏi như thế dù sao cũng không nên. Nàng dời mắt, đưa tay lên miệng ho hai tiếng, đi về phía họ.

Lúc này nàng mới biết Dương Yên đang đút cơm cho Lâu Kiêm Gia.

Nàng không khỏi cau mày, nói vậy Lâu Kiêm Gia không biết tự ăn cơm?

Nàng nhìn Lâu Kiêm Gia, hắn dùng ánh mắt vô tội mà dè dặt nhìn nàng, là sợ nàng trách cứ sao?

Chân mày nàng nhíu càng chặt hơn.

- Lâu Kiêm Gia, ngươi không biết dùng đũa à?

Nàng hỏi, hắn không đáp, không gật đầu cũng chẳng lắc đầu, nhưng bàn tay ngọc dưới áo bào trắng nắm chặt đệm giường, trong lòng hắn rất khó chịu, hắn sợ, sợ nàng sinh cảm giác không tốt với hắn, sợ nàng muốn đuổi hắn đi.

Nhìn bộ dạng này của hắn là Tang Vi Sương biết hắn chắc chắn không thể tự ăn cơm.

- Dương Yên, nơi này giao cho ta đi.

Nàng nhẹ thở dài.

Dương Yên tránh ra, muốn đi thu dọn chén đũa nhưng bị Tang Vi Sương ngăn lại.

- Khay thức ăn cứ để đây.

Dương Yên đã hiểu.

Lâu Kiêm Gia “nhìn theo” bóng Dương Yên ra ngoài, tim đập loạn như trống bỏi, đầu óc mỹ nhân nghĩ ngợi lung tung.

Tang Vi Sương phát hiện ánh mắt hắn lúc này rất linh động, linh động đến mức khiến nàng cảm nhận được chút tính toán nho nhỏ...

Nàng hơi kinh ngạc, không thể tin nhìn kỹ thêm lần nữa nhưng không tìm được kết quả mình muốn.

- Lâu Kiêm Gia, ngươi ngồi vào bàn đi.

Tang Vi Sương ra lệnh.

Lâu Kiêm Gia nghe thì từ từ đứng dậy, không vội vàng cũng không chậm chạp, hắn thẳng người lên, áo bào trắng buông xuống, tóc đen xõa ra, như mang theo hơi thở mát lạnh của cơn gió thổi qua khóm trúc, của đám mây trắng vừa rời núi, khiến Tang Vi Sương không khỏi nhìn nhiều thêm vài lần.

Nàng bỗng nhớ đến hắn trong quá khứ, hắn của ba năm về trước, không hẳn là một thiếu niên liều lĩnh cố chấp, cả gan làm bừa, bởi có những thứ dù cho ký ức có mất đi thì cũng không thể nào thay đổi.

Vì thế, nàng không khỏi sinh lòng thương tiếc.

Không phải thương hại, càng không phải để ý việc hắn mất đi ký ức, thần trí yếu ớt, mà là thương tiếc.

- Ngươi bắt chước ta thế này này...

Tang Vi Sương cầm đũa làm mẫu cho Lâu Kiêm Gia, nàng nhìn hắn:

- Ngón tay phải linh hoạt một chút, không phải tư thế cầm chủy thủ mà là gắp thế này...

Tang Vi Sương dứt khoát đích thân cầm tay hắn thể hiện tư thế cầm đũa.

Cầm ngón tay lạnh lẽo, nàng lấy làm lạ về nhiệt độ của hắn, nó rất lạnh, rõ ràng trong phòng ấm áp như vậy nhưng ngón tay hắn lại lạnh đến thế.

Nàng nhìn y phục của hắn, vẫn là áo bào trắng sáng nay.

- Ta không phải đã bảo A Vượng đem nước nóng tới cho ngươi...

Tang Vi Sương chưa nói xong thì lập tức che trán, là nàng ngớ ngẩn rồi, hắn không biết tự ăn cơm, chẳng lẽ biết tự tắm, tự mặc y phục?

Xem ra đứa trẻ to xác này nàng thật sự phải xem như trẻ con mà nuôi...

- Lâu Kiêm Gia, ngươi đúng là sống lại làm người...

Tang Vi Sương cúi đầu cười, nàng nghĩ đến vận mệnh của họ cũng tương tự như thế.

Nhưng vận xui của hắn, hắn của hôm nay ít nhiều đều vì nàng mà ra. Cho nên nàng sẽ giúp hắn hết thảy “trở về như cũ”, bất luận bao nhiêu năm, nàng đều sẽ nỗ lực khiến hắn trở thành người bình thường, cưới vợ sinh con, cả đời bình an.

Ý nghĩ này như hạt giống sau khi được tưới nước của lòng quyết tâm liền mọc rễ đâm chồi trong tâm khảm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.