Thê Tử Của Chàng Câm

Chương 52: Chạy trời không khỏi nắng?



Căn cứ theo phán đoán lúc trước của nàng thì quân Tần sẽ trực tiếp tấn công vào Thiệu Châu cách nơi này chỉ hai mươi dặm, cho nên nàng mới ra lệnh Dương Yên đi về phía bắc, nhưng bây giờ xem ra nàng đã hoàn toàn đoán sai số lượng quân Tần.

Xem ra Tây Tần đã có âm mưu từ lâu đối với lần đột kích này, họ không chỉ muốn trong vòng ba ngày đánh chiếm Thiệu Châu mà còn muốn dùng khí thế gió cuốn mây tan công hạ một nửa Diêu quốc.

- Hướng đông đằng trước có một con đường mòn!

Thị lực của Dương Yên rất tốt, thấy một con đường mòn liền kêu to lên, hắn mở to mắt nhìn bốn phía:

- Đoán chừng là con đường từ Thiệu Châu đến Hoài Châu!

- Được, vậy đi đường này.

Tang Vi Sương giơ roi thúc ngựa nói.

Tang Vi Sương nói rất bình tĩnh, giống như đã hạ một quyết tâm thật lớn vậy.

Phải biết rằng tính mạng của cả đoàn người đều ở trên tay nàng.

- Tướng quân, chúng ta đuổi theo nữa chứ?

Giọng của nam nhân như loài sói rừng, mang theo khí thế khiến người ta kinh hãi.

- Thám tử nói Tang gia trà trang hai ngày trước đã dọn đi, bây giờ xe ngựa đi trên quan đạo này đều có hiềm nghi, Vân Thanh, ngươi mang một đội nhân mã đuổi theo! Thấy người giữa chân mày có nốt chu sa thì...

Tướng quân nọ hơi ngừng lại, đôi mắt phát ra ánh sáng tàn ác:

- Giết không tha!

Người tên Vân Thanh dẫn một trăm thiết kỵ binh che mặt đuổi theo người của Tang gia.

Nửa canh giờ sau.

- Vân tướng quân, hai mươi dặm phía trước chính là thành Thiệu Châu, thuộc hạ nghĩ người của Tang gia đã vào thành rồi.

Một thiết kỵ binh nói.

Ánh mắt như sói rừng của Vân Thanh quét chung quanh một vòng:

- Ta không tin.

Ánh mắt sắc bén của hắn phát hiện ra một con đường mòn, bởi mấy ngày nay trời có mưa nhỏ nên mặt đất trên đường mòn hơi ẩm ướt, xe ngựa đi qua sẽ để lại vết bánh xe.

Vết bánh xe ở đây hằn lên rất lộn xộn cũng rất sâu, có lẽ có xe ngựa đi theo đường này. Nơi đây cách thành Thiệu Châu chỉ có hai mươi dặm, nếu là người một lòng muốn đi Thiệu Châu thì sao lại nghĩ đến việc đi con đường mòn này? Khóe môi hắn cong lên nụ cười lạnh, bàn tay to ghì cương ngựa lại rồi thúc ngựa đi theo.

Vân Thanh chỉ lỡ thời gian một lát đã hạ lệnh cho thuộc hạ đuổi theo con đường mòn.

Khi ước chừng trời đã tối, Tang Vi Sương tính ra cả đoàn người đã đi trên con đường mòn được tám mươi dặm, kỳ thực từ lâu họ đã không còn nghe thấy tiếng vó ngựa nữa nhưng nàng vẫn không ra lệnh thả chậm tốc độ.

Lúc này hiển nhiên là vì khẩn trương cao độ, tinh thần mệt mỏi.

Thở ra một hơi thật dài, giờ khắc này nàng mới tranh thủ lau mồ hôi lạnh trên trán. Đợi khi thả lỏng lại thì nàng mới phát hiện cơ bắp cánh tay đã mỏi nhừ như không còn là của mình nữa, và nàng có thể cảm nhận được y phục trên người đã sớm đẫm mồ hôi, hiện tại lại càng cảm thấy gió lạnh thấu xương.

Kinh hoảng qua đi, sự ngỡ ngàng luống cuống bỗng chốc dâng lên ngực, lúc này một cái tay phía sau vươn ra đưa cho nàng một túi da đựng nước. Nàng quay đầu lại thì thấy đôi mắt đẹp như tranh vẽ kia, trong dịu dàng có mang theo ánh sáng động lòng người, lấp đầy trái tim mờ mịt của nàng.

Nàng nhận túi da hắn đưa tới, bất giác môi nàng đã rất khô, cổ họng cũng hơi đau, chính nàng cũng không để ý.

“Ực ực” mấy ngụm nước lớn, nàng đưa túi nước cho hắn.

Tang Vi Sương vừa chậm lại thì bọn Dương Yên cũng chậm lại theo, thần kinh căng thẳng hồi lâu rốt cục cũng có thể thả lỏng. Nhưng họ cũng không dám xem thường bởi họ hoàn toàn không biết những người Tây Tần kia có đi theo hướng này hay không.

- Đương gia!

Dương Yên ở phía sau gọi:

- Chúng ta đi Hoài Châu à?

Dương Yên lo lắng về tòa nhà đã ký khế ước ở kinh thành, nếu bọn họ đến kinh thành muộn hơn thời gian dự tính thì tòa nhà kia liệu có bị người ta ép giá cao hơn không? Trận chiến hôm nay có phải là trận khởi đầu chiến tranh hay không còn chưa biết chắc.

Tang Vi Sương trong lòng chợt động, đi Hoài Châu cũng không phải là không thể, nhưng...

Trước đó nàng chưa từng nghĩ, cũng không muốn sống dưới mí mắt vị Thần nhị gia kia. Nam nhân đó không phải một người đơn giản.

Nàng đột nhiên cảm thấy rất xót xa, mình bận rộn suốt ba năm nhưng ngoại trừ thành quả trên mấy xe này thì gần như cái gì cũng không có. Đến bây giờ, Tĩnh Sơ không còn nữa, bản thân mình thì mang theo cả đoàn người phiêu bạt.

Dương Yên không nghe được câu trả lời, hắn đánh xe chạy song song với nàng, quay đầu nhìn, đợi đáp án của nàng.

Tang Vi Sương cau mày, lông mi che lại cảm xúc trong mắt, dù Dương Yên thị lực có tốt hơn nữa cũng nhìn không rõ, càng không biết nàng đang nghĩ gì.

Hoài Châu vốn được xem là vựa lúa của Đông Diêu, chỉ đứng sau Lạc Dương, cho nên quân đội Diêu quốc đóng ở đây cực kỳ nghiêm ngặt không kém hơn Lạc Dương bao nhiêu.

Nghĩ đến điều này Tang Vi Sương gật đầu:

- Ừ, Hoài Châu.

Đi thêm vài dặm, họ nhìn thấy quan đạo, Dương Yên lại càng lo sợ, đi lâu như vậy rốt cục cũng ra khỏi đường mòn, đến được quan đạo, nhưng không biết nơi này là nơi nào?

- Phía trước là quận Lưu!

Tang Vi Sương trí nhớ tốt, trước đây nàng từng vì chuyện “Tuyết Đào” mà tới Hoài Châu, mặc dù khi đó đi đường gấp rút nhưng nàng vẫn nhớ được.

- Quận Lưu?

Dương Yên rất kinh ngạc, lúc đó hắn cũng đi theo đương gia nhưng sao hắn lại không nhớ?

Tang Vi Sương nhìn hắn, nói:

- Kỳ thực cũng không phải là châu quận gì, hiện tại hẳn là huyện.

Nói xong, nàng hơi nhíu mày, nơi đó chính là phạm vi thế lực của Thần gia rồi.

Quận Lưu nổi danh thiên hạ về lưu ly và ngọc thạch, Thần gia thiết lập Lưu Ly Đường và Lưu Hà phân đà ở đây.

- Đương gia!...

Phàn Quá Tuyết phía sau đột nhiên hét thảm một tiếng, tiếng hét này giữa màn đêm khiến người ta sởn tóc gáy.

- Sao thế?!

Vượng nhi đánh xe song song với Phàn Quá Tuyết không biết là bị tiếng hét của Phàn Quá Tuyết dọa sợ hay tức giận mà chợt cao giọng rống hắn.

- Tiếng, tiếng vó ngựa...

Phàn Quá Tuyết nhĩ lực rất tốt, có thể nghe được âm thanh từ rất xa, cho nên dù Vượng nhi không để ý lời của hắn thì Dương Yên và Tang Vi Sương cũng sinh lòng cảnh giác.

Tiếng gió lạnh gào thét qua tai, Tang Vi Sương khẩn trương nín thở tập trung tinh thần, nàng không chỉ nghe được tiếng gầm gào của gió, nhịp đập của trái tim, tiếng hít thở có chút dồn dập hỗn loạn, mà còn có cả...tiếng gót sắt “ầm ầm” truyền đến từ nơi đường núi có lẽ hơn mười dặm phía sau...

Âm thanh ấy càng lúc càng gần, khiến người ta tuyệt vọng, khiến người ta chấn động, khiến người ta khiếp đảm...

- Tướng quân cố chấp đuổi theo cả trăm dặm mà chỉ thấy mấy chiếc xe ngựa này, có lẽ là được rồi!

Đất Tần giọng Hồ, man rợ thô kệch.

Vân Thanh từ xa đã thấy mấy chiếc xe ngựa kia, khóe môi cười giễu cợt:

- Một người cũng không giữ lại.

Đây là đường núi, quanh co khúc khuỷu nhưng cùng lắm cũng chỉ cách nhau một dặm, đoàn người Tang Vi Sương không nghe được những người đó nói gì nhưng tiếng vó ngựa thì giống như “bùa đòi mạng” gõ vào lòng bọn họ, khiến bọn họ sợ hãi và tuyệt vọng.

Tang Vi Sương hoàn toàn không ngờ những người này lại đuổi mãi không tha cả trăm dặm, điều này khiến nàng không thể không hoài nghi động cơ truy đuổi bọn nàng đến cùng của chúng. Nếu muốn đuổi tận giết tuyệt cũng không cần truy cùng đuổi tận như vậy chứ? Tầm mắt Tang Vi Sương rơi vào thanh bảo kiếm treo trên cửa xe ngựa, đây là thứ mà lúc trước nàng chuẩn bị để đề phòng lỡ như dọc đường gặp phải giặc cướp.

Nàng lấy bảo kiếm xuống, y phục trên người đã ướt đẫm mồ hôi.

Bây giờ chỉ có Dương Yên là hơi trấn định chút, hắn ngoại trừ bối rối thì tinh mắt thấy ở nơi xa có một khối đá khổng lồ, phía trên có hai chữ được viết bằng bút son: quận Lưu.

- Đằng trước chính là quận Lưu, chúng ta mau qua đó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.