Thê Tử Của Chàng Câm

Chương 54: Lại ngâm câu Kiêm gia, thanh thản lúc sinh tử



Tang Vi Sương lúc này không có “tình cảm phức tạp” như Lâu Kiêm Gia, nàng cột con ngựa kia vào xe của Quá Tuyết, nàng cảm thấy mình đúng là xem tiền như mạng, kỳ thực nàng hoàn toàn có thể cưỡi ngựa chạy đi mà không phải đứng đây cột ngựa vào xe ngựa trong khi quân Tần sắp đến “dưới mí mắt” rồi.

Nhưng trong xe này là gia sản của nàng, có rất nhiều đồ cổ nàng thích nên mua về, nàng không bỏ được. Đây cũng là tâm huyết suốt ba bốn năm nay của nàng, nàng không muốn cho không những người nước Tần kia.

Lúc truy binh cách Tang Vi Sương gần trăm mét, nàng nhanh nhẹn lên xe, đánh xe nghênh ngang rời đi.

Tiếng vó ngựa phía sau đã không thể dùng từ điếc tai để hình dung nữa, nàng còn nghe được tiếng mũi tên xé gió bắn thẳng đến từ hơn trăm bước...

Nàng ở trên xe thế nhưng không hề có chút sợ hãi hay hoang mang nào. Nàng cũng cảm thấy rất kỳ lạ, rõ ràng tâm nguyện chưa thực hiện, chí lớn chưa thành, tại sao khi lâm vào tuyệt cảnh, dưới tình huống mà tính mạng mỏng manh như kiếp trước, có thể mất bất cứ lúc nào nhưng tâm trạng nàng lại bình yên thanh thản và nhẹ nhõm như thế.

Khoảnh khắc ấy, trong đầu nàng có hai khuôn mặt đan xen vào nhau, một là Lâu Kiêm Gia liều lĩnh hung ác và một là Lâu Kiêm Gia thuần khiết vô tội.

Khi nàng điều khiển ngựa tránh được mũi tên kia, nàng không biết mình vẫn có thể cười tự nhiên như hoa mùa xuân.

Nàng chưa từng nghĩ chết là như thế nào...

Chỉ có khoảnh khắc này, nàng mới tạm buông bỏ quốc thù gia hận, nàng chỉ là Tang Vi Sương mà thôi.

“Kiêm gia thương thương, Bạch lộ vi sương”...Trong lòng ngâm khẽ hai câu thơ nổi tiếng này, trong đôi mắt lành lạnh của nàng hiện lên vẻ tự tin và ung dung khó tả, giờ khắc này không còn tình cảm sinh ly tử biệt mà chỉ có vô tư cùng trời đất, thỏa thích giơ roi thúc ngựa.

“Shh____” Một mũi tên xẹt qua cánh tay nàng, đầu mũi tên sắc nhọn đâm vào da thịt nàng, máu tươi ồ ạt chảy.

Roi ngựa tuột khỏi tay Vi Sương, nàng cắn răng dùng tay kia che miệng vết thương, nhiều năm không trải qua tình cảnh thế này, nàng có chút không thích ứng được.

Nàng cười cười, vén tóc ra sau tai, rất nhanh đã khôi phục vẻ bình tĩnh thong dong, nhanh nhẹn tránh được ba mũi tên từ sau tới.

Nàng cười khẽ, nếu lần này nàng có thể nhặt về một mạng thì loạn thế này hãy để nó càng loạn hơn đi.

Thà phụ thiên hạ không phụ người, chẳng phụ ta.

- Tướng quân, xem ra là người luyện võ.

Một thiết kỵ binh che mặt nói với Vân Thanh.

Vân Thanh cười:

- Hắn đã trúng một mũi tên.

Vân Thanh vừa nói vừa tung người đạp lên lưng ngựa, mượn lực vọt về phía Tang Vi Sương.

- Tướng quân!

Các binh sĩ đồng thanh kêu lên.

- Ở yên đó.

Giọng nói bình tĩnh lạnh lùng truyền đến trong gió lạnh khiến họ sợ hãi.

Tang Vi Sương tuy đã nhiều năm không luyện tập nhưng trực giác nhạy bén với sát khí vẫn còn, khi người nọ nhảy lên xe ngựa nàng liền rút kiếm ra.

Thình lình cảm thấy hai tai rất nhói rất căng, lông trên lưng dựng đứng cả lên, nàng bèn quay người huơ kiếm ngăn lại.

“Keng”

Hai kiếm va nhau tạo ra âm thanh chói tai.

Nội lực hắn ta thật thâm hậu...

Nội tạng nàng suýt văng lên ngực, mồ hôi trán rỉ ra ngoài, tay run rẩy, nàng bị sức mạnh kia ép đến cả người đều đau, đành phải cắn chặt răng nhanh chóng nghĩ cách thoát nguy.

Nàng biết mình đấu không lại người này, vào lúc sắp kiệt sức, nàng đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt trong trẻo nhìn hắn, hàng mi dài hơi vểnh không che được tâm tư của nàng, vẻ chật vật trong mắt rất nhanh hiện ra trước mặt kẻ địch, thậm chí còn ép ra được những giọt nước mắt khổ sở.

_______Nhưng ngoài dự tính là Vân Thanh trong khoảnh khắc ấy lại do dự.

Thế là nhân cơ hội ngàn năm hiếm có này, nàng nhanh chóng và mạnh mẽ đâm kiếm vào...cổ họng hắn?

Lệch mất rồi.

Không phải Tang Vi Sương lệch tay mà là nam nhân mặc khôi giáp màu đen kia nhạy bén như sói rừng vậy, nhanh nhẹn tránh đi mấy tấc, khiến nàng đâm trúng bả vai.

Kinh ngạc ngắn ngủi qua đi, Tang Vi Sương một cước đá nam nhân kia xuống xe ngựa.

Đúng lúc này “cứu binh” tới!

Hai người vừa giao chiến “sau sự việc lúc nãy” đều âm thầm ngạc nhiên, một người là tướng quân thân qua trăm trận ngạc nhiên vì dưới tình huống đó mà mình lại “phân tâm”, còn Tang Vi Sương thì ngạc nhiên vì tốc độ kinh người của đối thủ, người có thể tránh được “một kích trí mạng” của nàng tại sao lại trúng kế nho nhỏ ấy?

Thần Tố Hi cưỡi ngựa đuổi đến đúng lúc thấy một màn kinh người như vậy.

Người ngã khỏi xe ngựa vận nội lực trong cơ thể giúp mình đứng vững, bàn chân ma sát với mặt đất khiến bụi bay mù mịt trong chốc lát. Các thiết kỵ binh che mặt thấy thủ lĩnh gặp khó khăn bèn thi nhau rút kiếm. Khi họ đang giơ kiếm cưỡi ngựa định chạy tới thì đúng lúc thấy một đại đội nhân mã đang chạy về phía bên này.

- Chuyện gì vậy?

Một kỵ binh che mặt hỏi.

Một kỵ binh khác nắm chặt cương ngựa, ánh sáng lạnh bắn ra bốn phía từ đôi mắt lộ bên ngoài mặt nạ:

- Hỏng rồi. Mau cứu tướng quân!

Bọn họ cảm nhận được áp lực vô hình, đám người này không giống binh sĩ Diêu quốc, không những mạnh mẽ mà nhân số còn đông đảo.

- Bắt lấy họ.

Ánh mắt Thần Tố Hi từ đầu đến cuối đều rơi vào người trên xe ngựa.

Bắt lấy? Tên nam nhân ngông cuồng này đang nói giỡn sao? Quân nhân Tần quốc bọn họ dễ rơi vào tay giặc như vậy à? Dù đối phương đông người, họ vẫn có thể toàn thân rút lui!

Thần Tố Hi quăng ánh mắt rét lạnh về phía các binh sĩ bên này, thiết kỵ binh của Tần quốc hắn đã nghe nói từ lâu, nghe nói nơi họ đến thế như chẻ tre, binh khí vừa ra nhất định dính máu nên mới khiến người khác vừa nghe tiếng đã sợ mất mật, được xưng là “quỷ binh”.

Thần Tố Hi đương nhiên biết chuyện quân Tần trong một đêm đánh chiếm Thiệu Tây, chỉ khó hiểu tại sao một trăm thiết kỵ binh này lại đuổi tận không tha đến quận Lưu? Nghĩ đến việc hiện nay một nửa Thiệu Châu đã ở “trong túi” quân Tần, ánh mắt Thần Tố Hi càng rét lạnh hơn, đúng lúc một trăm người này lại đưa đến cửa, hắn quả thực muốn áp chế nhuệ khí của bọn chúng!

- Thiếu gia, chúng ta...

Thiếu niên áo xanh cưỡi ngựa song song với Thần Tố Hi mở miệng muốn ngăn lại.

- Ta biết ngươi muốn nói gì.

Thần Tố Hi nói liền cảm thấy gió xung quanh lạnh hơn rất nhiều:

- Trong mắt người ngoài ta là thương nhân, không quản được chuyện này, nhưng trong mắt triều đình ta là Hoài Dương hầu do Diêu đế thân phong, như vậy thì quản được rồi.

Bạch Lộ nghe vậy ngẩn ra, không nói gì nữa. Hắn thật sự không biết Hoàng thượng đã phong hầu cho chủ tử, có lẽ chuyện này chỉ rất ít người biết nhưng chỉ cần Hoàng thượng không nghi ngờ, chủ tử đương nhiên có thể mạnh tay làm việc.

- Quân Tần đánh chiếm Thiệu Tây, quân Diêu thiệt hại nặng, chúng ta bắt đám người này nhất định có thể tăng sĩ khí cho ba quân, Bạch Lộ ngươi dẫn theo một ngàn tinh vệ đi vây quét, cứu Tang Vi Sương.

Hắn luôn có thể che giấu tình cảm rất tốt, cho dù lúc này đang nhìn Tang Vi Sương chật vật trên xe ngựa nhưng sóng mắt hắn vẫn không hề dao động, dù trong lòng đã hơi hoảng hốt nhưng ngoài mặt vẫn lạnh lùng, không hề có chút biến hóa nào.

Tang Vi Sương cũng không cần “cứu”, sau khi nàng một cước đá nam nhân kia xuống xe ngựa thì rất nhanh đã đánh xe ngựa chạy về phía Thần Tố Hi.

Một đôi tay đưa về phía Vân Thanh, hắn cắn răng nắm lấy, thiết kỵ binh kia mang Vân Thanh trên lưng ngựa cùng trở về.

Vân Thanh cắn răng nói:

- Là một nữ nhân. Vân Thanh dũng sĩ bất bại của Đại Tần vậy mà lại thua một nữ nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.