Lời tự giễu của Vân Thanh nghe vào tai thiết kỵ binh giống như rắn đang phun khí độc, hắn bất an hỏi:
- Tướng quân, chúng ta có đi không?
Hắn không dám dùng chữ “trốn”.
Vân Thanh trả lời vô cùng bình tĩnh:
- Đi.
Thiết kỵ binh kia cảm thấy chấn động như núi lở động đất, đồng thời lại thở ra một hơi dài, tảng đá lớn trong lòng rốt cục cũng rơi xuống.
- Rút lui!
Hắn hô lớn.
Một trăm thiết kỵ binh rất ăn ý ngẩn người sau đó tiếng vó ngựa lui quân không ngừng vang lên.
Thiếu niên áo xanh thấy thế hơi luống cuống:
- Chủ tử, hình như họ muốn rút lui, chúng ta có đuổi theo không?
- Đuổi, bắt được tên nào hay tên nấy, đuổi qua năm mươi dặm thì lập tức trở về.
Đôi mắt thâm trầm của nam nhân nheo lại, phân tích lợi và hại trong thời gian rất ngắn, hắn biết rõ giặc cùng đường chớ đuổi nhưng nhất định phải giữ lại một hai người còn sống để khi Tần Diêu khai chiến mới có thể phản kích. Một mặt là cổ vũ sĩ khí, mặt khác nếu may mắn thì có thể thu được chút tin tức có lợi từ miệng mấy người sống này.
- Dạ.
Bạch Lộ dẫn một ngàn người lập tức đuổi theo.
Tang Vi Sương đánh xe ngựa chạy một mạch như điên, nàng thấy người đang cưỡi tuấn mã màu trắng...Thần nhị gia, và một người khác đang đánh xe ngựa quay trở lại...
- Tiểu Lâu ngốc, ngươi quay lại làm gì?
Ánh mắt của nàng sớm đã đem Thần Tố Hi “vứt bỏ”, nôn nóng nhìn về phía người kia.
Nhìn dung nhan tuyệt thế ấy, nàng không rõ cảm giác nào của mình nhiều hơn: là hoảng hốt lo sợ, sóng lòng trào dâng hay tức giận nghi hoặc, sóng gợn lăn tăn ấm áp? Tóm lại, sau đó, nàng mới biết mình khát vọng được gặp hắn như vậy, cho dù là gặp nhau lần cuối.
Lâu Kiêm Gia. Nàng thầm gọi tên hắn trong lòng, hai kiếp làm người, nàng chưa bao giờ xúc động như vậy.
Nàng thấy rõ sự lo lắng trong đáy mắt hắn.
- Tố...
Âm thanh khàn khàn chỉ hai người họ mới hiểu, hắn bỏ xe nhảy xuống đất, chạy về phía nàng.
Nàng cũng từ từ dừng xe ngựa lại, bóng dáng màu trắng kia kéo cả người nàng ôm vào lòng.
- Tố...
- Lâu Kiêm Gia.
Nàng cuối cùng cũng thốt ra tên của hắn.
Hắn ôm nàng rất chặt, tay nàng bối rối không biết đặt đâu, nàng cảm thấy hai kiếp của mình chưa từng sợ hãi như vậy, càng chưa từng lưu luyến như vậy, nếu nàng thật sự cứ thế chết đi thì nàng làm sao đây, hắn lại làm sao đây...
Nàng cảm thấy sự tự tin trước kia của mình so với sự quyến luyến sâu sắc với sinh mạng vào thời khắc này bỗng trở nên nhỏ bé, không đáng kể. Hóa ra chút tự tin trong dĩ vãng chỉ là cái vỏ rỗng, Lâu Kiêm Gia vừa chạm nhẹ là đã vỡ tan tành.
Nàng nhìn khuôn mặt thon thả của hắn, thấy trên làn da nhẵn mịn nơi trán hắn còn mấy giọt mồ hôi thì biết nhất định hắn đã đuổi theo rất gấp gáp. Nàng không ngờ với trí óc suy nhược như hắn mà có thể biết quan tâm nàng, biết vội vã đi tìm nàng.
Cho nên, lúc này nàng đã bị sự chân thành chất phác của hắn làm cảm động...thậm chí nàng còn quên mất ân nhân cứu mạng mình vẫn đang đứng cách đó không xa.
Thần Tố Hi nhìn chằm chằm Lâu Kiêm Gia đột nhiên xuất hiện, áo bào màu tuyết của hắn ta trong đêm đen chói mắt như vậy, nhưng càng chói mắt hơn chính là ánh mắt Tang Vi Sương nhìn hắn ta.
Cảm nhận được ánh mắt chăm chú không chút e dè bên cạnh hướng vào mình, Tang Vi Sương đoán ngay được chủ nhân của nó là ai, nàng lúng túng rời khỏi ngực Lâu Kiêm Gia, nàng sao có thể vì tâm tình nhất thời mà quên mất Thần nhị gia đã sai người tới cứu nàng ra sau ót chứ?
- Thần nhị gia.
Nàng cười áy náy, nói với Thần Tố Hi:
- Ân cứu mạng của Thần nhị gia, Vi Sương không có gì để báo đáp.
Nam nhân áo bào đen ngồi trên bạch mã dùng ánh mắt lạnh lẽo sắc bén nhìn nàng, nở nụ cười kỳ dị quyến rũ, ánh sáng trong mắt khiến người ta khó lòng phỏng đoán, giọng nói bình thản nhưng người nghe không hề thấy bình thản vang lên:
- Thật sự không có gì để báo đáp sao?...
Vi Sương bị hắn nhìn mà lưng ngứa ngáy, thêm vào đó là giọng nói nhẹ nhàng nhưng ánh mắt lạnh giá của hắn giống như tuyết mùa đông trên đầu cành, lạnh lẽo và đè nén.
Nàng luôn cảm thấy Thần nhị gia là một người cực kỳ khó sống chung, cũng quả thực khó mà sống chung, cho dù chỉ đối mắt với hắn cũng khiến nàng không được tự nhiên như vậy.
Nàng cúi đầu lặp lại lời trước đó một lần, nàng không ngờ hắn đang ở quận Lưu, càng không ngờ hắn lại đích thân dẫn người tới cứu nàng. Nàng cúi đầu, trên mặt là vẻ lúng túng không muốn người khác nhận ra, nàng khẩn trương không biết tiếp theo nên nói gì cho phải.
- Đương gia...
Màn đêm, tuấn mã, thiếu niên áo bào đỏ sậm giục ngựa đến, đầu tóc bị gió thổi loạn cả lên, áo ngoài xốc xếch mặc trên người, hắn sốt ruột tới mức không còn chú ý gì đến hình tượng nữa.
Thiếu niên áo đỏ rất nhanh đã xuống ngựa, hành lễ với Thần Tố Hi:
- Dương Yên đa tạ nhị gia tới cứu đương gia.
Hắn lễ nghĩa chu đáo là vì không muốn Thần nhị gia trút giận lên Tang Vi Sương, lúc này cho dù có bảo hắn quỳ xuống tạ ơn cứu mạng, hắn cũng sẵn lòng. Tang Vi Sương đã cứu mạng của mọi người trong trà trang, còn Thần nhị gia thì cứu mạng Tang Vi Sương.
Thần Tố Hi nhìn Dương Yên cung kính lễ độ, ánh mắt lại thay đổi. Hắn gần như nghiến răng nghiến lợi nói:
- Đây không phải nơi diễn cảnh chủ tớ tình thâm, phân đà ở quận Lưu đã chuẩn bị tốt rượu và thức ăn ngon mời Tang trang chủ, Tang trang chủ có cho vinh hạnh này không?
Các thuộc hạ Thần Tố Hi nghe lời này đều lộ vẻ kinh ngạc, huống hồ là bọn Tang Vi Sương. Thần Tố Hi không đợi Tang Vi Sương trả lời đã cưỡi ngựa xoay người đi về phía quận Lưu. Hắn như một cơn gió, dù rời đi vẫn mang theo cái lạnh đặc thù đầu xuân, lạnh lùng ngạo mạn khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Lời của Thần nhị gia khiến Tang Vi Sương cảm thấy lúng túng nhưng không khó chịu, người của Thần nhị gia dùng ánh mắt như đao nhìn về phía nàng, nàng cũng không để ý, nàng nói gì đó với Dương Yên rồi vịn vào Lâu Kiêm Gia lên xe ngựa.
Nàng đưa tay cầm cương ngựa, Lâu Kiêm Gia nắm chặt tay kia của nàng, nàng nghiêng mặt qua, mỉm cười:
- Tiểu Lâu, chúng ta rời khỏi đây nhanh một chút.
Thiếu niên chậm rãi buông tay nàng ra.
Tang Vi Sương bảo Dương Yên đánh xe của Lâu Kiêm Gia về quận Lưu, còn nàng thì đỡ Lâu Kiêm Gia lên xe.
Những người ngựa còn lại của Thần nhị gia đi theo sau họ, sắc mặt ai nấy đều u ám.
Bầu không khí áp lực này mãi đến khi vào quận Lưu vẫn chưa hề giảm bớt.
Vào Lưu Hà phân đà, trái tim căng thẳng của Tang Vi Sương rốt cục cũng bình ổn nhưng vẫn còn chút phập phồng bất an. Giống như khi còn nhỏ mỗi lần nghe tin chiến sự truyền đến, nàng đều có loại tâm trạng này. Bất an, lo âu và sợ hãi.
- Chủ tử phân Tây viện của Lưu Hà phân đà cho Tang đương gia sử dụng.
Một nam tử hơn ba mươi tuổi mặc y phục vải gai lạnh lùng nói với Tang Vi Sương.
Tang Vi Sương có thể cảm nhận được sự bất mãn và khinh thường của ông đối với nàng, chỉ vì chủ tử ông căn dặn nên ông mới cung kính nói chuyện với nàng.
Tang Vi Sương nghĩ nàng hiện nay đang “ăn nhờ ở đậu”, không thể thiếu việc nhìn sắc mặt người khác, có điều mấy năm nay sống nơi phố phường nàng cũng đã sớm quen với loại lãnh đạm này.
- Phiền tiên sinh rồi.
Nàng cười khẽ, trên mặt không mảy may xấu hổ, điều này khiến nam nhân hơn ba mươi tuổi kia vô cùng kinh ngạc.
- Đi theo tôi.
Ngữ khí lãnh đạm hơi giảm đi chút ít, ông không hề nhìn nàng, đi về phía Tây viện.