Thê Tử Của Chàng Câm

Chương 7: Các bà tới cửa đòi nợ



Chu đại nương trong lòng khó hiểu, bà chưa từng nghe nói gói đậu đỏ nhưng bà biết đậu đỏ, Tang gia làm sao mà có đậu đỏ? Khi nữ nhân Tang gia kia chết, bà không phải đã lục tung phòng bếp một lần rồi sao? Ngay cả miếng gừng tốt còn không có!

Giỏi, Tang gia kia còn giấu đậu đỏ và bột mì!

Hẳn là ở dưới giường, chỗ đó bà không có lật!

Chung sống mấy ngày, Tang Vi Sương đã biết Chu đại nương này là người thế nào rồi, khi bà ta vào nàng đã nhanh tay lấy một miếng vải che chén thịt ướp muối lại, nếu để Chu đại nương phát hiện bọn họ còn có tiền ăn thịt thì chẳng phải là sẽ ép họ mau chóng trả tiền thuốc sao, nàng hôm nay là lần đầu tiên kiếm tiền, nhất thời chỉ nghĩ đến đệ đệ, muội muội đói bụng ở nhà nên tạm thời quên mất khoản đó, trong lòng không khỏi hơi ảo não.

Nàng đang ảo não thì Chu đại nương đã đem chuyện đó ra nói.

- Ta nói này Đại Nha, con không đem đậu đỏ này đi bán để trả tiền Bạch đại phu và tiền thuốc cho mấy nhà chúng ta à, thứ tốt như vậy mà con lãng phí thế đấy hả?

Thật đúng là nói thẳng ra, đều là người trong thôn, nàng nghe nói khi phụ mẫu Tang gia vừa dọn vào thôn đã mang không ít thứ tốt cho bọn họ, mà người của Tang gia lần lượt ra đi thì chỉ còn Tống gia là nhớ tới chỗ tốt của họ.

Tam Oa hình như ý thức được mình nói sai, co người lại phía sau Vi Sương, tay nhỏ nắm lấy góc áo của nàng, Nhị Nha cũng mím môi không dám lên tiếng.

Tang Vi Sương ôm đệ đệ muội muội, thầm nghĩ dù sao thì cũng là mùi thơm này khiến người ta biết, hai đứa trẻ đâu có gì đáng trách.

- Chu đại nương, tiền thuốc tôi nợ Bạch đại phu và mọi người, trong vòng ba ngày, tôi nhất định sẽ trả.

Giọng của nàng hơi lạnh lùng, lời vừa dứt nàng có thể cảm nhận được Nhị Nha bên cạnh ôm lấy cánh tay nàng rất chặt.

Chu đại nương vừa nghe thì quả nhiên biến sắc mặt.

- Hứ! Ta nói Đại Nha, ngươi đừng tưởng là dạo một vòng ở quỷ môn quan thì thật sự được thần linh chỉ điểm, nói chuyện cũng phải có chừng có mực, ba ngày gom đủ hai xâu tiền, khẩu khí cũng lớn gớm!

Lúc Chu đại nương nói lời này thì Lý đại nương ở gần Tang gia cũng chạy tới, trong tay còn ẵm theo tôn tử của bà.

- Ta nói Lý gia, bà nghe thử xem Đại Nha nó làm gì, nói gì này?

Chu đại nương trong lòng không thoải mái, bà là ân nhân cứu mạng của Đại Nha, là mấy nhà các bà tốn tiền cứu nó về nhưng Đại Nha lại dùng giọng điệu này nói chuyện với bà, bà tức giận liền bắt đầu ngang ngược.

Lý đại nương ngửi thấy mùi thơm lại nghe giọng của Tang gia nên ẵm tôn tử qua đây, bà vừa vào cửa thì thấy Chu đại nương tiến lên.

- Đại Nha không đem đậu đỏ mẹ nó để lại đổi tiền trả tiền thuốc mà lại lấy ra lãng phí, nó còn mặt lạnh nói tiền thuốc nội trong ba ngày nhất định sẽ trả!

Chu đại nương rêu rao với Lý đại nương, giọng rất lớn.

Lý đại nương nhìn Đại Nha, đang định nói Đại Nha sức khỏe không tốt muốn ăn đậu đỏ mà thôi, tiền thuốc có thể từ từ trả. Nhưng bà chưa mở miệng thì con dâu trong nhà đã đi từ phía sau tới.

- Con nói mẹ này, trời lạnh đừng có ẵm Ngốc Đầu ra ngoài! Bị cảm lạnh thì tốn tiền lắm!

Con dâu Lý gia lại ngẩng đầu nhìn Đại Nha, rõ ràng nàng ta nghe được lời của Chu đại nương lúc nãy, nàng ta ôm nhi tử của mình, nói:

- Ta nói này, ta mà là con thì sẽ đem đậu đỏ với bột mì này đi bán lấy tiền, trả cho nhà người ta trước. Tiền thuốc còn muốn nợ tới khi nào, chúng ta cũng không phải nhà giàu có gì, đều phải chờ tiền để sống qua ngày đấy! Đại Nha con không biết chỗ nên tiết kiệm thì phải tiết kiệm! Đừng có nhất thời ham ăn mà để người ta nói tương lai con chỉ là một đứa hết ăn lại nằm!

Nữ nhân này nói chuyện cay nghiệt, chỗ nào cũng đầy gai nhọn, Tang Vi Sương nhất thời không kịp phản ứng. Nàng chưa bao giờ biết cuộc sống của gia đình nhà nghèo lại khó khăn như thế, quan hệ láng giềng ở quê lại phức tạp như thế………

Loại cuộc sống uất ức này, Tang Vi Sương nàng chưa bao giờ trải qua.

Nhưng khi Tang Vi Sương ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén của nàng nhìn về phía con dâu Lý gia.

- Ngươi nói cái gì? Ngươi dám nói lại thử xem! Nói xấu………

Suýt chút nữa thì nói câu “nói xấu bổn cung, cẩn thận bổn cung giết cửu tộc nhà ngươi” ra khỏi miệng. Nàng cắn răng, mím môi không nói.

Con dâu Lý gia bị khí thế của Tang Vi Sương hạ bệ, chân không tự chủ run lên, đợi khi phục hồi tinh thần lại thì nàng ta càng nổi giận, chẳng qua chỉ là một nha đầu, nàng ta tại sao phải sợ một nha đầu chứ!

Nàng ta ngẩng đầu nghĩ xem có muốn nói lại những lời lúc nãy hay không thì nghe Tang Vi Sương giận dữ rống một tiếng:

- Nhị Nha, đem chút tiền cuối cùng mẹ để lại và bộ đồ mới mẹ may cho ta lấy ra!

Chu đại nương vừa nghe đến tiền thì hai mắt sáng lên. Cả áo đỏ của Tang gia cho Đại Nha Nhị Nha nữa, bà đã nghĩ đến nó rất lâu rất lâu rồi.

Nhị Nha nghe vậy sửng sốt, suýt khóc lên:

- Đại tỷ………đó chính là………..

Đó chính là chút tiền cuối cùng trong nhà và bộ đồ mới trước khi chết mẹ may cho nàng.

- Còn không mau đi!

Tang Vi Sương cố ý trưng ra gương mặt lạnh lùng, trời mới biết trong lòng nàng cực kỳ không thoải mái, sai lầm hôm nay là do nàng tạo ra, nàng sẽ nhớ kỹ để sau này không tái phạm nữa. Trong mối quan hệ rắc rối phức tạp của con người, bọn họ nghĩ đến chỉ là lợi ích cá nhân, loại người Phó Họa Khánh trên thế gian sao mà nhiều thế!

Nhị Nha bị đại tỷ rống như vậy thì nước mắt chảy ra, thật lâu sau nàng mới vào trong phòng ôm ra một cái áo đỏ và một xâu tiền.

Nhị Nha ở trong phòng đấu tranh rất lâu mới ôm cái áo đỏ năm ngoái mẫu thân may cho mình cuối năm nay mặc ra ngoài, còn đồ mẫu thân trước khi đi để lại cho đại tỷ và tiểu đệ thì nàng đặt ở đáy hòm, lúc ra ngoài hai mắt nàng đã khóc đến sưng đỏ.

Tang Vi Sương không biết, càng không nghĩ đến điểm này. Nhưng trong lòng nàng đã sớm quyết định, mấy ngày nữa kiếm được tiền sẽ đổi cái áo đó về!

Nhị Nha há miệng, thật lâu sau trong cổ họng mới phát ra tiếng, nàng đứng trước mặt Lý đại nương nói:

- Lý đại nương, Tống đại tẩu và Bạch đại phu không có ở đây, người lớn tuổi nhất, người biết cái áo này đáng giá hơn cả một xâu tiền, mẫu thân con lúc đi sợ tụi con Tết năm nay không có gì nên để lại cho mỗi đứa tụi con một món xiêm y………

Nàng nói mà nước mắt tuôn ra không ngừng:

- Đại nương, mọi người cầm lấy mà chia, chia cho cả Bạch đại phu và Tống đại tẩu………

Lý đại nương dù sao cũng là một người mềm lòng, bà nhận lấy đồ trong tay Nhị Nha, vuốt tóc con bé mà mắt ươn ướt.

Sau khi đám người Chu đại nương rời đi thì không quay lại Tang gia nữa. Chiếc áo kia được Tang Vi Sương dùng một xâu tiền lớn đổi lại cũng là chuyện của hai tháng sau.

- Được rồi Nhị Nha, nỗi khổ hôm nay Tang Vi Sương ta nhớ kỹ, ta nhất định sẽ cùng các muội sống những ngày thật tốt!

Sau khi họ đi, Tang Vi Sương ôm Nhị Nha và Tam Oa, lạnh lùng nhìn về nơi cửa chính, nàng cắn đôi môi mỏng kiên quyết nói.

***

Gói đậu đỏ hôm đó Nhị Nha và Tam Oa nếm cho mới mẻ chứ không ai biết nên nói gì, cho dù Tam Oa cảm thấy gói đậu đỏ ngòn ngọt chính là thứ ngon nhất mà nó từng ăn nhưng nó cũng không nói thêm gì.

Còn dư lại hai mươi hai gói đậu đỏ được Tang Vi Sương cho vào trong hộp gỗ sạch, trong hộp lót một miếng vải trắng, Tam Oa nhìn càng cảm thấy gói đậu đỏ đáng yêu, nhưng nó không dám mở miệng muốn nữa vì nó nhớ đại tỷ nói: tỷ ấy cần dùng hai mươi hai gói đậu đỏ này đổi lại càng nhiều gói đậu đỏ hơn nữa.

- Ngày mai tỷ dẫn hai đứa vào trong huyện, nghỉ ngơi sớm đi, giờ Dần ngày mai lên đường.

Lời tác giả: Tiểu Tang chịu chút thiệt nhỏ mới có thể trở nên lợi hại, ngày mai đi huyện sẽ gặp phải đại nhân vật nào đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.