Thê Tử Của Chàng Câm

Chương 84: Án mạng, quỷ kế được như ý?



Cùng lúc đó, Tần lão nhảy lên chắn trước người Lâu Kiêm Gia.

Trượng sắt và trường kiếm va nhau phát ra âm thanh chói tai, Lâu Kiêm Gia tỉnh lại từ nỗi sợ hãi nhìn hai người kia.

Ông lão hô to:

- Rắm thối, người của lão phu ngươi cũng dám đụng, ta phế ngươi! Ta chờ ngươi hiện thân đã lâu rồi!

Qua khoảng mười mấy hiệp, ông lão rõ ràng cảm thấy võ công của hắc y nhân này không dưới cơ ông, trong lòng đã đoán được lai lịch của người này.

Không phải người do người kia phái tới mới là lạ! Chỉ có người của hồ ly kia mới có loại thân thủ ngang tài ngang sức với ông! Có lẽ hắc y nhân này chỉ mới phát hiện hành tung của tiểu tổ tông, còn chưa kịp báo tin cho cấp trên, thấy đầu của tiểu tổ tông sắp tới tay, đương nhiên sẽ hiện thân ra đòn sát thủ, không ngờ lại có một “Trình Giảo Kim” là Tần lão ông giữa đường xuất hiện! Nhưng mà như vậy cũng tốt, hôm nay ông sẽ không để hắc y nhân này còn sống trở về, Tần lão ông nhất định sẽ không để hắn có cơ hội mật báo với cấp trên!

Ông gầm lên giận dữ:

- Nha đầu, con chỉ biết xem kịch sao? Còn không mau mang tiểu chủ tử đi! Lão tử phế tên mặt rỗ đen này!

Tần Linh cau mày tức giận trừng ông lão rồi dùng dây thừng quấn lấy Lâu Kiêm Gia.

Lâu Kiêm Gia đâu chịu để mặc cho người khác “muốn gì làm nấy”, hắn ra sức giãy khỏi dây thừng, bị hai hòn đá đánh vào ngực, tức thì khí huyết nghịch chuyển, suýt nghẹt thở, kết quả là toàn thân hắn không thể cựa quậy. Đôi mắt xinh đẹp sau phút chốc ngơ ngác thì tràn đầy căm phẫn trừng Tần Linh!

- Nha đầu chết tiệt, con! Con lại dám ra chiêu ác thế à! Con nếu làm cậu ấy bị thương! Lão tử cũng không sống nữa!

- Lão đầu thối! Ông có biết vừa rồi tiểu tử này dùng sức mạnh cỡ nào không? Nếu không phải con nhanh tay nhanh mắt thì cậu ta đã chạy từ lâu rồi! Con khuyên ông đừng có phân tâm, coi chừng không còn mạng để về đâu!

Tần Linh kéo Lâu Kiêm Gia ra khỏi rừng đào.

- Nha đầu thối, con lại dám kéo...

- Con khuyên ông...

Lời còn chưa nói hết, hắc y nhân đã đánh về phía nàng.

- Tần lão, ông nhanh chóng giải quyết hắn đi chứ!

Nàng chỉ biết có một chiêu lúc nãy thôi mà...

- Nha đầu chết tiệt, con không biết chạy à?

Ông lão nổi giận gầm lên, trượng sắt đánh về phía hắc y nhân. Tần Linh giật mình, vội kéo Lâu Kiêm Gia trốn.

Qua cuộc tranh đấu kịch liệt, Tần Linh cũng hiểu hắc y nhân này chó cùng rứt giậu, chắc chắn sẽ giết hết ba người họ, khi Tần lão quấn lấy hắn, phân tán sự chú ý của hắn, Tần Linh tinh mắt di chuyển theo động tác của họ, canh đúng thời cơ, phóng ba ngân châm vào huyệt thái dương của hắn.

Một tiếng hét thảm vang lên, hắc y nhân ngã xuống đất hoa đào.

- Giỏi! Nha đầu bình thường phóng châm chả ra sao, thời khắc mấu chốt lại phóng trúng!

Tần lão sau khi bổ cho hắc y nhân một đao, khẳng định hắn chết không thể chết hơn được nữa, mỉm cười đi đến trước Tần Linh.

Một tràng tiếng bước chân từ xa vang lên, có thể thấy cả ánh đèn lồng yếu ớt.

- Không hay rồi, đi mau!

Tần lão vác Lâu Kiêm Gia, dắt Tần Linh đi sâu vào bên trong rừng đào.

- Nha đầu, chúng ta nhanh lên chút! Thuyền đã được an bài xong, đang đợi bên bờ sông Hoài hai mươi dặm ở ngoại thành, chúng ta trực tiếp về Trường An!

Tần lão cười lớn nói.

- Xem ông vui kìa, hôm nay nhiệm vụ hoàn thành thuận lợi, nữ nhân kia cũng nên hài lòng rồi!

Tần Linh khịt mũi khinh thường, cười lạnh.

- Nữ nhân kia? Con, sao con có thể hình dung như vậy...

Tần Linh trợn mắt trừng lại:

- Đi mau đi Tần lão gia, con không muốn chết chung với hai người ở đây đâu...

***

Giờ Dần, trời vẫn còn đen kịt, giờ này dù là người thích náo nhiệt về đêm cũng hiếm khi còn thức, đường phố vô cùng yên tĩnh, một chiếc xe ngựa xa hoa dừng tại dịch quán Hoài Châu.

Một nam tử mặc áo bào đen trong xe ngựa bước ra, hắn ngũ quan anh tuấn, khuôn mặt trẻ tuổi cùng lắm là mười bảy mười tám tuổi, nhưng dáng vẻ lại trầm ổn sâu xa.

Hắn vững vàng xuống xe, một thiếu niên mặc khôi giáp đi phía trước đỡ hắn.

Hắn nhẹ nhàng khoát tay, tự mình xuống xe.

Đưa mắt nhìn lên trời, hắn chợt nhớ ra đêm nay không trăng. Hồi lâu sau, hắn mới nhẹ giọng nói:

- Hôm qua là hai mươi tám tháng hai?

Thiếu niên mặc khôi giáp hơi ngẩn người rồi lập tức gật đầu nói:

- Dạ, tướng quân, hôm nay là hai mươi chín tháng hai.

Đôi con ngươi đen nhánh sáng ngời của Bạc Ngạn chợt giật mình, ngày hai mươi tám tháng hai...

Hắn nhấc chân đi về phía cổng lớn dịch quán, chợt nhớ đến nữ tử mặc nam trang ban ngày ở rừng trúc.

_____

“Bởi vì đây là quà sinh nhật tốt nhất hôm nay ta nhận được.”

Quà sinh nhật!

Họ lại có cùng một ngày sinh nhật!

Tất cả sự trùng hợp trong thiên hạ đều tập hợp trên người một thiếu nữ thần bí, nàng ấy tựa như sự đền bù mà trời cao dành cho hắn!

Hắn đột nhiên xoay người nhìn thiếu niên mặc khôi giáp kia.

- Thận nhi, ngươi giúp ta điều tra một người...

Bạc Ngạn còn chưa nói xong thì một phó tướng thuộc hạ của hắn vội vội vàng vàng đi về phía hắn.

- Tướng quân, trong rừng trúc Xuyên Ông các xảy ra án mạng!

Nếu là án mạng bình thường thì sao lại quấy rầy đến một nguyên soái như hắn? Chắc hẳn là liên quan đến quân Tần...

Đôi con ngươi lạnh lẽo âm trầm của Bạc Ngạn mang theo vẻ thần bí khó lường sâu không thấy đáy, hàng chân mày dài tựa cọ sơn nhíu lại thật sâu:

- Nói.

Phó tướng vâng lời bẩm tiếp:

- Theo báo cáo là một thích khách Tây Tần, tra được trên người có...

Đôi mắt lạnh của Bạc Ngạn giật mình, hắn chậm rãi đưa tay ngắt lời thuộc hạ, nhấc chân đi vào Nghị chính viện bên trong dịch quán.

Sau khi hai người vào bên trong, phó tướng mới nói:

- Chủ tử, thuộc hạ nghi ngờ người này là người ám sát của Tây Tần.

- ...

- Hơn nữa người hầu rượu của Xuyên Ông các nói có một bạch y công tử khả nghi sau khi đi vào chưa hề ra ngoài, mà sau khi người đó vào liền xảy ra án mạng!

Cái gì?

Cho dù Bạc Ngạn xưa nay cứng rắn yêu cầu bản thân bình tĩnh thận trọng, giờ khắc này cũng chấn động.

- Một người ám sát của Tây Tần chết trong rừng đào Xuyên Ông các ở thành Hoài Châu?

Đôi mày cau chặt của hắn chưa từng giãn ra:

- Dẫn người vào chính đường, bổn tướng quân muốn thẩm vấn người hầu rượu kia!

- Dạ, chủ tử.

Phó tướng nhanh chóng lui ra.

Không lâu sau người hầu rượu kia được dẫn đến, cùng đi theo còn có mấy người đầu tiên phát hiện thi thể.

Mấy người này vừa nghe nói Bạc nguyên soái muốn gặp họ thì biết chuyện này quan trọng, họ gặp Bạc Ngạn liền quỳ xuống hành lễ chờ chỉ thị.

- Đó là người thế nào, đến từ đâu?

Người hầu rượu sớm đã sợ hãi vì án mạng, nơm nớp lo sợ trả lời:

- Bẩm tướng quân, đó là một công tử trẻ tuổi vô cùng xinh đẹp, khoảng mười bảy mười tám mười chín tuổi, nhìn dáng vẻ giống như là làm rơi thứ gì đó nên quay lại tìm...

Người hầu rượu thật sự không dám tin vị công tử ấy là hung thủ giết người, quả thực quá không thể tin nổi, người siêu trần thoát tục như vậy lại có ánh mắt ngây ngô mờ mịt thế kia...

- Còn về...nơi đến, tiểu nhân quả thực...

Người hầu rượu nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết vị công tử kia là người của nhà nào, hắn ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt như báo săn đang nhìn chằm chằm mình thì sợ run cả người, chợt nhớ ra được gì đó.

- Tiểu nhân nhớ ra rồi, công tử kia là thư đồng của Tang tam thiếu gia!

Tả phó tướng đứng cạnh Bạc Ngạn nghe vậy, con ngươi chuyển động, vội hỏi:

- Tang tam thiếu gia nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.