Trên đường thủy thông nhau giữa sông Hoài và sông Thiệu.
- Quân đội Vương Võ và thiết kỵ Phật Tháp đều đang tử thủ ở Thiệu Tây, bây giờ ông dẫn chúng ta đi Thiệu Tây, chẳng phải là đi tìm chết sao?
Tần Linh không hiểu hành động nguy hiểm này của Tần lão là muốn làm gì.
- Nha đầu ngốc muốn chết! Hồ ly kia cài người vào cạnh công chúa, công chúa sẽ không ở cạnh kẻ được cài đó sao? Lần này đi huyện Thiệu Tây là đường tắt an toàn nhất, người của công chúa sẽ tiếp ứng chúng ta ở đó, chúng ta cứ trực tiếp đi Thiệu Tây về nước Tần! Chẳng lẽ con muốn từ nước Diêu đi nước Ngô, sau đó lại từ nước Ngô về nước Tần à? Nếu là như vậy, ta cá ba năm chúng ta cũng không về được Trường An đâu!
Những lời này của Tần lão khiến Tần Linh bị nghẹn. Đôi chân mày thanh tú nhíu lại trên gương mặt gọn gàng, nàng chưa từng nghĩ nữ nhân kia vẫn để người do hồ ly sắp xếp bên cạnh, quả nhiên người lớn lên trong hoành thành Trường An, không ai có thể xem thường.
- Cho ông nửa tháng, nửa tháng sau con muốn thấy bản đồ Thất tinh của Quan Tinh Các!
Tần Linh nói xong uể oải nằm trên giường.
- Không nói với con, ta đi xem tiểu chủ tử đỡ hơn chút nào chưa, con dọc đường đừng có lên cơn đấy, an tâm đợi đến huyện Thiệu Tây rồi chuyển sang đường bộ về Trường An!
Tần lão nói rồi nhảy ra khỏi khoang, đi về phía đuôi thuyền.
Trên sông khói lạnh hoang tàn, Sương chiều nặng trĩu ánh vàng hoàng hôn.
Trong khoang thuyền, màn ngọc đung đưa va vào nhau, chuông gió trước cửa sổ bị gió trên sông thổi phát ra tiếng đinh đinh đang đang.
Trong khoang ở đuôi thuyền, trên giường gỗ rộng rãi, một bóng dáng cao gầy đang nằm, trên người đắp một tấm chăn mỏng, tứ chi bị dây thừng trói chặt, đôi mắt đang nhắm của hắn rất mềm mại, đường cong trên mặt rất hoàn mỹ, vẻ đẹp của hắn khiến lòng người rung động.
Nhưng trên dung nhan tuyệt thế kia là ánh mắt thê lương gần như tuyệt vọng...
Tiếng chuông gió lộn xộn chói tai, gió trên sông thổi hơi lạnh vào mặt nhưng vẫn không bằng nỗi tuyệt vọng vô vàn trong lòng hắn, hắn như người bị rơi xuống nước, muốn phá vỡ trói buộc, muốn tỉnh lại từ giấc ngủ mê man nhưng làm sao cũng không mở nổi mắt...
Tố...
Bạch y nữ tử trong đầu hiện lên trước mắt hắn, nàng xinh đẹp mà nhợt nhạt như một làn khói, nàng nghiêng người dùng ánh mắt hờ hững khinh bỉ nhìn hắn, cuối cùng nàng tựa như cười một tiếng rồi rời đi, bạch y kéo dài ba thước, bóng lưng nàng dần nhạt nhòa trong làn khói trắng, hắn cố gắng kêu ra tiếng nhưng lại nhận ra làm thế nào cũng không mở miệng được.
Bóng dáng nữ tử trong đầu biến mất, khói trắng nhạt đi trong tuyết trắng tung bay, hắn ngồi trong đống tuyết, bàn tay ôm chặt thân thể yếu ớt không xương.
Bao nhiêu xót xa khổ sở mất mà lại được, bao nhiêu cảm khái qua nhiều năm trăn trở, bao nhiêu đau buồn dung nhan tiều tụy vì ai...
Tuyết tan gió ấm thổi về, gió xuân mười dặm não nề lòng ta, hoa đào rơi tựa mưa sa, lang thang ngang những khóm hoa khoe màu, mỉm cười nhớ lại năm nào...
- Tố...
- Tiểu tổ tông, cậu đừng suy nghĩ lung tung nữa, bệnh này của cậu là tại cậu suy nghĩ lung tung mà ra đấy!
Ông lão vừa nói vừa nhanh tay phong bế các đại huyệt của người thiếu niên trên giường.
Tần lão hiển nhiên biết y thuật, ông không hề cho rằng trong đầu tiểu chủ tử có tụ máu thì chắc chắn sẽ ngu dại mà cho rằng ký ức nặng nề trong quá khứ của tiểu chủ tử khiến cậu ấy mỗi khi nhớ tới đều sẽ khiến khí huyết đại loạn, đến mức tính tình đại biến.
Đến giờ ông vẫn nghĩ không ra nội lực thâm hậu ba mươi năm trên người tiểu chủ tử do đâu mà có.
Sau khi phong bế huyệt của Lâu Kiêm Gia, Tần lão lại đem chén thuốc trên bàn nhỏ đầu giường rót vào miệng hắn.
Chén thuốc được rót vào miệng thiếu niên, một ít tràn ra ngoài đôi môi mỏng, nhưng khi xuống bụng thì hiệu quả rất nhanh, thiếu niên trên giường không còn nóng nảy bất an nữa, trên gương mặt tái nhợt là thần sắc vô cùng thống khổ, chính vì sắc mặt tái nhợt nên nốt chu sa trên trán lộ vẻ đỏ tươi cực kỳ tương phản.
Đôi mắt hắn nhắm chặt, gần như an tĩnh nhưng đôi môi mỏng bị chén thuốc nhuộm màu đỏ tươi khép mở. Dường như hắn đang lẩm bẩm gì đó nhưng cổ họng không phát ra được âm thanh nên Tần lão không biết hắn nói gì...
Nghĩ đến tiểu chủ tử từng khỏe mạnh tự dưng thành một người ngốc, một người câm, Tần lão đau lòng muốn chết, mấy ngày nay đi đường ông cũng không quên cân nhắc bệnh tình của tiểu chủ tử, bất kể thế nào ông cũng phải nghĩ cách chữa khỏi bệnh câm của tiểu chủ tử!
Cái chuông bạc trên cổ hắn khiến ông rất kinh ngạc, đây không phải bạc bình thường, không thể cắt bỏ được, nhưng một người thấy nhiều hiểu rộng như ông cũng không nhận ra đây rốt cục là loại bạc gì.
Tần lão nghĩ, dứt khoát cứ đưa tiểu chủ tử về Trường An trước rồi lại nghĩ cách chữa bệnh cho cậu ấy sau.
Dùng bồ câu đưa tin hẹn người của công chúa gặp nhau tại chỗ nước cạn ba dặm bên ngoài huyện Thiệu Tây, hai ông cháu Tần gia đã thành công qua Thiệu Tây về nước Tần, sau đó thì Tang Vi Sương tìm đến.
- Tang đương gia hình như không có ý định về Hoài Châu.
Sau khi Khổng Chu ra roi thúc ngựa đến bến Tân Giả, các thám tử thương lượng với ông nói. Hiển nhiên có người bất mãn, hung phạm đã qua Thiệu Tây tiến vào nước Tần, chuyện của Lâu Kiêm Gia đã thành án chưa giải quyết, Tang Vi Sương không nên mặc kệ tính mạng của cả đám người như vậy, ở vùng đất rắc rối như huyện Thiệu Tây, nếu bị người khác nghi ngờ thân phận thì họ chỉ có kết cục là chết không có chỗ chôn.
Khổng Chu tuy cảm thấy mọi người phân tích có lý nhưng chủ tử đã giao họ cho Tang đương gia chính là muốn họ toàn lực phối hợp với cậu ấy, bây giờ cậu ấy dừng lại ở Thiệu Tây, cấp trên của họ ở đây, lại chưa hề xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì họ không nên phớt lờ Tang đương gia, càng không nên làm ngược lại mệnh lệnh của cậu ấy.
- Các ngươi tạm thời cứ thư thả, Tang đương gia không phải người hành động theo cảm tính.
Khổng Chu đỏ mặt giải thích:
- Chuyện của Lâu công tử đã đến hồi cuối, Tang đương gia vẫn ở lại đây nhất định là có lý do của cậu ấy.
Bầu không khí ở đây rất ngột ngạt, hầu như mọi người đều giận mà không dám nói, hồi lâu cuối cùng có một người cao gầy không nhẫn nại được.
- Không phải hành động theo cảm tính? Cậu ta bây giờ đi sớm về trễ, khiến bản thân người không ra người, ma không ra ma thì cũng thôi, còn mặc kệ sống chết của chúng ta nữa à?
Giọng của thám tử đều không thể quá lớn, là cố tình chọn những người giọng vốn hơi nhẹ làm thám tử, nhưng người này vừa rồi hơi to tiếng là vì quá tức giận nên mới vậy.
Khổng Chu nghe hắn hình dung “người không ra người, ma không ra ma” thì nhất thời nghẹn họng, không phản bác được.
Nhưng điều khiến cả đám không ngờ tới chính là, nửa đêm hôm sau, Tang Vi Sương toàn thân mặc y phục xanh đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người, áo bào hơi bẩn, đầu tóc có vẻ xốc xếch, nàng đội đấu lạp, con ngươi trong trẻo chuyển động, chăm chú nhìn mọi người nói:
- Lên đường, về Hoài Châu.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không giải thích được, bóng dáng áo xanh kia đã băng qua hành lang, đi về phía chuồng ngựa.
Tuấn mã hí dài, nữ tử áo xanh thúc ngựa rời đi. Ba mươi người còn lại giật mình, trách cứ lẫn nhau:
- Ngốc à? Tang đương gia đã đi xa rồi!
Thế là cả đoàn người thi nhau đến chuồng ngựa, trong chốc lát, người đi nhà trống.
- Khổng gia, Tang chủ tử thế này là thế nào? Ông biết không?
Một thám tử thấp giọng hỏi Khổng Chu đang đi song song.
- Ngươi biết cậu ấy bao nhiêu ngày thì ta biết cậu ấy bấy nhiêu ngày, ngươi hỏi ta, ta hỏi ai?
- Ta nghe A Sam nói, buổi tối hai ngày nay hắn đều theo Tang chủ tử loanh quanh bên bờ sông Thiệu, còn phàn nàn ngày nào cũng bị mắc mưa nữa!