Thê Tử Của Tà Vương

Chương 41: Kinh Lôi (2)



Cơ Điệp Nhi sửng sốt hồi lâu cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần, huyết khí trong lòng một đường chạy thẳng lên đầu, nàng ta giật phắt khăn voan, hai mắt căm tức nhìn chằm chằm mấy người trước mắt: “Ngươi lặp lại lần nữa cho ta!” Thanh âm nàng ta được đề cao lên vài bậc.

Bà tử nọ nhíu mi, thần sắc có chút chần chờ, bà ta tuy là tâm phúc của Hứa phu nhân, đáy lòng đương nhiên có chút xem thường vị Cơ đại tiểu thư tự hạ thân phận này, nhưng dù sao người ta cũng là nữ nhi Phủ Thừa tướng mà ra, trên người như có như không đều tỏa ra một cỗ khí thế áp bức người thường, nên liền nhìn tình hình mà tỏ ra vài phần e ngại.

“Ma ma thứ lỗi, hay để nô tỳ giảng giải mấy câu với tiểu thư là được rồi.” Đột nhiên Tình Sương từ phía sau tiến lên, vụng trộm đưa cho bà tử một cái hà bao, xin lỗi nói: “Tiểu thư chỉ là kích động một chút, một lát sẽ xong ngay.”

Bà tử này âm thầm nhếch lông mày, sắc mặt thế này mới dịu đi một chút: “Vậy ta đây đi ra bên ngoài, nên nhớ nếu thiếu gia muốn sẽ tự đi lại đây, các ngươi nhớ chú ý giờ lành một chút.” Dứt lời bà ta liền kéo theo những người khác lần lượt đi ra ngoài.

“Ai cho các ngươi đi! Mau đem mọi chuyện nói rõ ràng cho ta!” Cơ Điệp Nhi có ý định đuổi theo, vừa thấy Tình Sương cùng một tiểu nha hoàn hồi môn khác lập tức chạy đến bắt lấy.

“Các ngươi làm cái gì vậy?” Cơ Điệp Nhi thét lớn, “Phản hết rồi có phải không! Hứa gia đúng là khinh người quá đáng!”

Hai người Tình Sương phải tốn rất nhiều khí lực mới túm được Cơ Điệp Nhi ngồi bên giường, “Tiểu thư, không có nhầm lẫn gì ở đây đâu!” Tình Sương thở dài nói, “Lão gia phu nhân cùng Hứa đại nhân đã bàn bạc rất nhiều lần rồi, qua hồi lâu mới biến thú thê thành nạp thiếp.”

Cơ Điệp Nhi chậm chạp ngẩng đầu lên, trừng lớn mắt nhìn Tình Sương, đáy mắt tràn ngập tức giận không thể kiềm chế: “Nạp thiếp?” Nàng ta nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ: “Phụ mẫu đều biết? Vậy mà vẫn đồng ý được?” Toàn thân kịch liệt run run, nàng ta nắm chặt lấy tay Tình Sương, bức thiết hỏi: 

“Còn Tổ mẫu, tổ phụ thì sao? Đại ca của ta? Bọn họ cũng không biết đúng không? Các ngươi dám gạt bọn họ đúng không?”

“Hôn sự của Đại tiểu thư, đương nhiên phải có sự đồng ý của Lão thái gia cùng Lão phu nhân mới được tiến hành.” Tình Sương đối diện với đôi mắt mong chờ của Cơ Điệp Nhi, thẳng thắn đáp lại, trong giọng nói còn ẩn chứ sự không kiên nhẫn.

Dù trên mặt đánh một lớp phấn thật dày, nhưng lúc này cũng không thể che giấu được phẫn nộ cùng sợ hãi của Cơ Điệp Nhi.

“Vậy là tất cả mọi người đều biết, trên dưới Tướng phủ đều biết? Chỉ có một mình ta  cái gì đều không biết, còn ngây ngốc chờ đợi ở đây!” Trách không được, trách không được mọi người đều quái dị như vậy, trách không được đại ca không tiễn bước nàng lên kiệu hoa! Thì ra là vậy!

Cơ Điệp Nhi đột nhiên đứng dậy: “Ta không lấy chồng! Ta muốn trở về! Ta muốn trở về!” Nàng ta tháo tung gả y trên người, dường như muốn lập tức vọt thẳng ra ngoài.

Tình Sương cùng Tình Khâu hai người túm chặt lấy người Cơ Điệp Nhi, “Tiểu thư, người đã gả vào Hứa gia rồi, giờ mà nháo lên nữa chỉ làm người đời chế giễu thêm mà thôi! Tiểu thư đã quên những lời của Đại phu nhân nói rồi sao?”

Lấy đại cục làm trọng!

Toàn thân Cơ Điệp Nhi run lên, cả người nhất thời mất đi phản ứng, hai mắt ngơ ngác nhìn tiền phương.

“Chỉ vì như thế? Chỉ vì cái đại cục ấy sao? Ta là nữ nhi ruột thịt của người mà!” Nàng ta tuyệt vọng ngã ngồi dưới mặt đất lạnh lẽo, nàng bị bỏ quên? Nàng bị Tướng phủ bỏ quên, bị phụ mẫu bỏ quên? Liền đến cả đại ca cũng không cần nàng nữa sao?

Một trận tiếng bước chân hỗn độn đột nhiên truyền đến, Tình Sương cùng Tình Khâu một mực dìu Cơ Điệp Nhi đang ngốc lăng lên giường, chỉnh sửa lại gả y, lại giúp nàng ta đột khăn voan lên đầu, rồi mới im lặng lui xuống đứng một bên: 

“Tiểu thư, mặc kệ như thế nào, hôm nay là ngày vui của ngươi! Người đã gả vào Hứa gia rồi!”

Ngay sau đó, cánh cửa bị đẩy ra, Hứa Lập một thân hỉ phục bình tĩnh đi vào trong, phía sau còn có mấy bà tử cùng nô tỳ.

“Tất cả đi ra ngoài!” Hắn ta vừa đi vào, ánh mắt đảo qua người Cơ Điệp Nhi, lại lướt qua Tình Sương Tình Khâu đứng ở hai bên, bỗng nhiên mở miệng ra lệnh.

Tình Sương cùng Tình Khâu cả người buộc chặt vì căng thẳng, hai người cẩn thận nhìn Cơ Điệp Nhi, cuối cùng đành phúc phúc thân mình với Hứa Lập: “Nô tỳ cáo lui!” rồi đi theo các bà tử ra ngoài.

Cơ Điệp Nhi còn chưa hồi phục được tinh thần thì đột nhiên nghe thấy tiếng nói của Hứa Lập, bao nhiêu phẫn nộ trong lòng thế nhưng bình tĩnh lại trong nháy mắt, cả người nàng căng thẳng, hai tay không tự giác được nắm chặt khăn tử, nàng rất muốn trốn đi nhưng thật sâu trong nội tâm lại đột nhiên dâng lên một cỗ khát vọng.

Xuyên thấu qua màn khăn voan, nhìn đến đôi giày đen của hắn, cỗ hơi thở xa lạ của nam nhân truyền tới làm tim nàng đập có chút nhanh, nàng cắn chặt môi cùng âm thầm chờ đợi.

Bỗng nhiên, Cơ Điệp Nhi chỉ cảm thấy trước mặt có một trận gió thổi qua, đập vào mí mắt nàng là khuôn mặt tràn đầy tức giận của Hứa Lập, Cơ Điệp Nhi sửng sốt, một bàn tay lạnh lẽo đột nhiên nắm lấy cằm nàng:

“Đau ta!” Cơ Điệp Nhi muốn vươn tay bắt lấy bàn tay của Hứa Lập.

“Cơ đại tiểu thư, thật không ngờ ngươi thế nhưng trở thành thiếp thất của Hứa mỗ?” Bàn tay Hứa Lập gia tăng lực đạo, “ Cơ đại tiểu thư chấp nhận hạ thấp thân phận làm nô tỳ cho Hứa mỗ, thật sự là làm cho người ta kinh ngạc không thôi!”

Chỉ vài câu nói này của hắn thế nhưng làm cho lửa giận bị áp chế trong lòng Cơ Điệp Nhi lại bùng lên dữ dội.

“Ngươi mới là nô tài! Buông ta ra! Ta là đích trưởng nữ của Tướng phủ! Buông ra! Ngươi nghĩ ngươi là ai hả, ngươi nghĩ ngươi xứng với Cơ Điệp Nhi ta sao, ngươi chỉ là loại công tử bột hết ăn rồi nằm chờ chết….” 

Ba___

Hứa Lập dương tay, một cái tát cứ thế in hằn trên gương mặt Cơ Điệp Nhi, Cơ Điệp Nhi bị đánh ngã trên giường, khóe miệng thế nhưng tràn ra máu tanh: “Từ thời khắc này trở đi, ngươi chính là nô tỳ của Hứa Lập ta, Đích trưởng nữ á? Ta phi!” Dứt lời hắn liền giáng một bạt tai vào gương mặt Cơ Điệp Nhi, làm đầu Cơ Điệp Nhi đụng vào đầu giường, đồ trang sức phân tán, đầu óc ong, trong miệng thì tanh nồng máu tươi, từng giọt từng giọt rơi trên chiếc gối thêu uyên ương té nước của đôi tân nương tân lang….

Tình Sương cùng Tình Khâu đứng ngoài cửa nghe đến thanh âm này thì bị hù cho nhảy dựng lên, vừa định chạy vào trong phòng xem xét tình hình thì bị tỳ nữ của Hứa Lập ngăn lại.

“Đây là chuyện của chủ tử, phận nô tỳ các ngươi nên tự biết mình phải làm gì!” 

Một bà tử lên tiếng, sau đó liền ra hiệu cho hai người phía sau một cái ánh mắt, Tình Khâu cùng Tình Sương lập tức bị người dẫn xuống dưới. Bà tử khinh miệt nhìn thoáng qua cửa phòng đóng chặt, sau đó lại khôi phục thần sắc cung kính đứng một bên.

“Ngươi, ngươi dám đánh ta!” Cơ Điệp Nhi cố gắng dựng thân người đầy đau đớn ngồi dậy, không dám tin nhìn vẻ mặt tức giận của Hứa Lập, hắn dựa vào cái gì?

“Ngươi chính là một cái nô tỳ, dám tự xưng ta? Cơ đại nhân dạy ngươi quy củ như thế à?” Hứa Lập tóm lấy mái tóc xõa tung của Cơ Cửu Nhi, dùng sức kéo mạnh, “Tiện nhân! Đây là kết cục của người dám hãm hại bản công tử!” Hứa Lập nín nhịn lâu như vậy lúc này toàn bộ muốn xả ra hết.

“Đau!” Cơ Điệp Nhi oa oa kêu to, nhưng là không có một ai xuất hiện cứu nàng, cả người nàng bắt đầu sợ hãi run rẩy, “Không, không phải ta...A...thiếp!!!” Cơ Cửu Nhi cảm nhận đau đớn trên đầu ngày càng tăng, liền sửa lại xưng hô, “Không phải là thiếp, là do tiện nhân Cơ Cửu Nhi hạm hại chúng ta, là nàng ta!” Nàng ta đưa hai tay nắm chặt da đầu cửa mình, nước mắt lúc này mới lã chã rơi xuống.

“Cơ Cửu Nhi?” Hứa Lập hơi hơi nới lỏng lực đạo, nhưng là đáy mắt không mảy may tin tưởng.

Cơ Điệp Nhi nhẹ nhàng thở ra, đồng thời phụ họa, trong lòng nàng tức giận tăng lên, nhưng nàng chẳng thể phản kháng được, nam nhân này chắc chắn sẽ không bỏ qua cho nàng, nàng hiện tại chỉ là một di nương bé nhỏ mà thôi, nàng chỉ là tiện tỳ, sinh tử đều phụ thuộc vào nam nhân trước mắt. Nhưng là nàng không thể chết được! Nàng còn muốn tìm tiện nhân kia tính sổ, nàng quyết không chết dễ dàng đâu.

“Là nàng ta muốn hãm hại thiếp.” Cơ Điệp Nhi run rẩy nói xong, cắn môi, dường như chính mình cũng phải bất lực trước số phận như vậy.

“Thiếu gia, Hoàn di nương nói cảm thấy đau đầu, mong thiếu gia qua xem một chút!” Bên ngoài đột nhiên truyền đến thanh âm lo lắng của tỳ nữ.

Hứa Lập vừa nghe liền buông Cơ Điệp Nhi ra: “Đợi lát nữa bản thiếu gia quay lại giáo huấn ngươi!” Dứt lời hắn liền xoay người rời đi.

Cơ Điệp Nhi xụi lơ ngồi trên giường, thân thể kịch liệt run rẩy, hai mắt thế nhưng tràn đầy oán hận___Ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.