Có lẽ bởi vì hôm nay thức dậy quá sớm, nằm trên nhuyễn tháp ở gian ngoài, Tần Vận mơ mơ màng màng ngủ mất.
Đến khi tiếng đập cửa nhẹ nhàng truyền đến, Tần Vận đột nhiên bừng tỉnh, theo bản năng nhìn vào bên trong.
Nhưng lại phát hiện mình sớm đã nằm ở trên giường, trong phòng ngoài nàng ra, lại không có ai khác.
"Vào đi."
Thược Dược bưng hà bao mới làm xong tiến vào: "Đây là Bán Hạ và Đậu Khấu đã nhiều ngày gấp gáp làm ra, ngày mai lúc cô nương gặp người Phó gia, có thể lấy hà bao đựng một ít lễ gặp mặt. Còn có đây là.."
Thược Dược đem một cái hộp nhỏ chứa đầy vàng lá đặt lên bàn: "Đây là phu nhân cùng với Đại cô nương Đại cô gia chuẩn bị cho người, nói là sau khi đến Phó gia, thỉnh thoảng có thể dùng để thưởng cho người khác."
Tần Vận nhìn một hộp tràn đầy vàng lá, khóe miệng co rút.
Đây không phải dùng để thưởng cho người ta, mà là dùng để đả kích người ta chăng?
Chắc là phải nấu chảy không ít vàng để chế tạo ra những lá vàng này.
Nếu nàng vừa ra tay chính là vàng lá, còn không phải sẽ trở thành cái đinh trong mắt người Phó gia sao?
Tần Vận cười thu hồi hộp vàng lá kia.
Tuy rằng không thể thường xuyên dùng, nhưng ngẫu nhiên dùng đến, thật đúng là có thể khiến người ta không dám coi thường nàng đi.
Chỉ sợ đây cũng là ý tứ chân chính của mẫu thân và đại tỷ tỷ đây.
"Nương và Đại tỷ tỷ đã tới sao?"
"Người mới vừa ngủ không lâu thì phu nhân cùng Đại cô nương liền tới đây. Phu nhân còn đi phòng khách và nhà kho nhỏ kiểm tra qua một chút, xác nhận đồ vật mang theo không có sai lầm mới rời khỏi Thiều Hoa Uyển. Nhưng mà lúc này, Đại cô nương đến, đang ở phòng khách."
Tần Vận lập tức đứng dậy đến phòng khách.
"Đại tỷ tỷ không thể uống chè đậu xanh ướp lạnh, nhớ lấy chút chè đậu đỏ còn ấm lại đây, ngươi tự mình đi phòng bếp lớn nhìn kỹ."
Thược Dược lên tiếng trả lời: "Cô nương yên tâm, không cần đi phòng bếp lớn lấy. Hôm nay trong viện chúng ta liền tự mình nấu chè đậu đỏ đấy."
Tần Vận bước nhanh vào phòng khách, liền thấy Tần Hảo vẻ mặt chế nhạo nhìn nàng.
Nhớ tới quan hệ của Tạ Cảnh và Diệp Mạch, sắc mặt Tần Vận ửng đỏ.
Chắc chắn đại tỷ phu biết tin Tạ Cảnh kia đến đây!
"Đại tỷ phu của muội nói muội cũng nên tỉnh rồi, ta liền lại đây. Ngày mai muội sẽ phải lên kiệu hoa, trên đường nhất định là xóc nảy. Thời tiết nóng bức, xuất phát sớm một chút cũng tốt." Tần Hảo chỉ vị trí bên cạnh mình: "Còn đứng làm gì, muội có thể kháng cự băng."
"Đại tỷ tỷ có mang, ngày mùa hè cũng không thể thường dùng băng." Tần Vận vẫn là nhịn không được nói một câu.
"Muội yên tâm, ta đã hỏi qua đại phu."
Tần Hảo vốn cũng là sợ Tần Vận hôm nay tâm trạng bất định, cho nên mới cố ý đến bồi nàng.
Nhưng thấy một mảnh bình tĩnh trên mặt Tần Vận, ngoài một chút ửng đỏ, căn bản nhìn không ra bất kỳ khẩn trương hay kích động nào.
Tần Hảo cảm thấy mình đến cũng vô ích.
Lúc trước nàng chính là mang theo thấp thỏm, không muốn, nản lòng thoái chí mà lên kiệu hoa, so với Tần Vận..
"Sau khi thành thân Phó Vân liền phải đi kinh thành, về sau hai tỷ muội chúng ta đều ở kinh thành, có thể thường xuyên gặp mặt, ngược lại cũng không tồi."
Tần Vận nhớ tới Tần Dư, thuận miệng hỏi một câu: "Nhị tỷ tỷ đi kinh thành rồi sao?"
"Bọn họ ở kinh thành qua năm mới." Tần Hảo nhíu mày: "Sau khi đến kinh thành, Tiền Diệp tới cửa tìm tỷ phu muội vài lần, cũng có hẹn tỷ phu muội ra ngoài vài lần. Nhưng còn nàng ta, ta còn chưa từng gặp qua một lần. Tỷ phu muội nói, Tiền Diệp có bản lĩnh, ngày sau nhất định có thể vào quan trường. Có lẽ Tần Dư cảm thấy một ngày nào đó mình chung quy có thể trở thành cáo mệnh phu nhân, mà ta thì cả đời bị hạn chế ở Lư Dương Hầu phủ. Nếu tỷ phu muội không thể trở thành Thế tử, ta liền không có khả năng trở thành Thế tử phi. Đến lúc đó nàng ta là cáo mệnh phu nhân, sẽ có thể ở trên ta."
Nói đến đây, Tần Hảo cười lạnh một tiếng, thần sắc lãnh đạm: "Bất quá nàng ta sống cũng không được tốt. Tiền Diệp là thứ tử Tiền gia, mặc dù có Tiền phu nhân giúp đỡ, cũng không có năng lực lớn như vậy khiến Tần Dư lọt vào mắt những phu nhân đó. Ngày thường nhà ai tổ chức Thưởng Hoa Yến gì đó, nàng thật ra muốn đi, nhưng không có thiếp mời, lại không chịu đến cầu ta, cho nên nhiều lần vấp phải trắc trở."
Tần Vận đã sớm đoán được tình hình này.
"Nàng tâm khí cao, cái chết của Nhị thúc lại cùng đại phòng chúng ta có quan hệ, cho nên sao có thể bỏ xuống thể diện tới cầu tỷ tỷ?" Tần Vận uống chè đậu xanh, lắc đầu nói: "Lúc trước đến kinh thành, có lẽ còn cảm thấy có thể được Bình Dương Hầu phủ trợ giúp đây. Tiền phu nhân đối xử tử tế với Tiền Diệp, nhưng không có nghĩa Tiền Diệp có thể lọt vào mắt xanh của Bình Dương Hầu phủ."
Đặc biệt là biết rõ gút mắt giữa Tần gia đại phòng và nhị phòng, Bình Dương Hầu phu nhân càng không thể sẽ giúp đỡ Tiền Diệp.
Nếu là giúp, chờ nàng gả cho Tạ Cảnh rồi, chờ Tạ Cảnh nhận tổ quy tông, sự tình liền sẽ rất đẹp.
Thật là như thế, nàng cũng có thể tưởng tượng đến sắc mặt Tần Dư lúc ấy.
"Nếu Đại tỷ phu đánh giá Nhị tỷ phu như vậy, Nhị tỷ phu nhất định là có tài năng thật sự. Chờ muội đến kinh thành, đến lúc đó sẽ gửi thiếp mời cho Nhị tỷ tỷ."
"..."
Tần Hảo không cho là đúng cười khẽ: "Muội mời nàng ta, có lẽ nàng ta thật sự sẽ đến."
- -
Sáng sớm hôm sau, Tần Vận bị kêu dậy từ sớm, Toàn Phúc phu nhân đã sớm chờ ở cửa.
Vừa nghe được động tĩnh bên trong, Bán Hạ canh giữ ở cửa liền để người vào.
Tề thị dẫn đầu đi vào: "Phải mặc giá y, mang khăn voan đỏ lên kiệu hoa, lúc ở bên trong kiệu, có thể thoải mái lúc nào thì cứ thoải mái. Chờ tới Kim Lăng rồi, phải lập tức gửi thư về nhà."
"Nương, người hồ đồ nha. Chờ Vận tỷ nhi đến Kim Lăng bái đường xong, đội đưa thân sẽ trở về. Hơn nữa con nghe phu quân nói, Tam muội phu đã chuẩn bị tốt hết thảy, ngay cả băng cũng chuẩn bị không ít." Tần Hảo nháy mắt với Tần Vận, đỡ Tề thị ngồi xuống một bên: "Trước để Vận tỷ nhi trang điểm, Toàn Phúc phu nhân còn chờ đây."
Toàn Phúc phu nhân tiến lên trước se lông tơ tinh mịn trên mặt Tần Vận, lúc này mới sai người trang điểm cho Tần Vận.
Tần Vận giống như một con rối gỗ, toàn bộ quá trình đều bị người khống chế.
Chỗ này không thể động, chỗ kia cũng không thể động.
Bảo thay quần áo nàng liền đi thay quần áo, bảo ngẩng đầu nàng liền ngẩng đầu.
Đến khi mặc xong giá y, nàng mới xem như hoàn toàn tỉnh táo.
"Thấy muội có thể sẽ lười biếng, trang trí ở trên đầu sợ muội ngồi trong kiệu không thoải mái, Tam muội phu đặc biệt bảo người chuẩn bị không mất hoa lệ mà lại nhẹ nhàng không ít. Chỉ riêng cây trâm này đã tốn mấy trăm lượng bạc." Tần Hảo vươn ba cái ngón tay quơ quơ với Tần Vận.
Tần Vận nhẹ giọng lẩm bẩm: "Tỷ tỷ, còn chưa có thành thân đâu, hắn còn chưa phải Tam muội phu của tỷ tỷ."
"Con còn cãi bướng." Tề thị lau đi nước mắt, đi đến trước mặt nàng: "Cũng là người sắp xuất giá, như thế nào còn chưa trưởng thành? Sau khi xuất giá, không cần lo lắng trong nhà. Tổ phụ và Tổ mẫu con đều đem hy vọng ký thác cho Hứa ca nhi, con cứ việc yên tâm. Chờ con mang thai, ta sẽ mang theo Hứa ca nhi đi thăm con."
Sắc mặt Tần Vận đau xót, cũng may trên mặt trang điểm dày mới không để người ta nhận ra nàng không thích hợp.
"Tới giờ rồi, Tam cô nương nên ra cửa." Tử Anh cười tít mắt đi tới: "Tề gia biểu thiếu gia chờ ở sân ngoài, Tam cô nương bên này nếu xong rồi, liền có thể ra cửa."
Tề thị đột nhiên quay lưng lại, cố gắng kìm nén nước mắt.
Hai mắt Tần Hảo ửng đỏ, lấy khăn voan đội lên cho Tần Vận, "Hết thảy đều chuẩn bị thỏa đáng."