Thế Tử Hàn Tư Ân

Chương 119



Tổng đốc Tây Cương Triệu Văn trơ mắt nhìn Bạch Thư dưới sự phân phó của Hàn Tư Ân, mang theo thủ vệ kinh thành hùng dũng oai vệ đi vào hậu viện của hắn. Hắn muốn ngăn cản, nhưng hữu tâm vô lực, sau khi thân ảnh của nhóm người Bạch Thư biến mất, cả người Triệu Văn đều ỉu xìu, một mặt tử khí.

Cơ Hoài nhìn dáng vẻ ấy của Triệu Văn, trong lòng mơ hồ có cái suy đoán rất khiến người khiếp sợ, thiếp thất dị quốc này, sợ là thân thể bất tiện, cho nên mới khiến Triệu Văn âm u đầy tử khí như thế. Cơ Hoài vì ý nghĩ này không khỏi nhìn về phía Hàn Tư Ân, hắn nghĩ cõi đời này có mấy người dám như Hàn Tư Ân lớn mật như vậy, không có bất kỳ chứng cớ nào, không chút do dự hiếp bách quan nhất phẩm của triều đình, còn sai người lục soát hậu viện của hắn.

Hoàng đế trách tội xuống, lại có mấy người có thể chịu nổi tức giận cùng hoài nghi đến từ thiên tử. Chính là có lo lắng như vậy, rất nhiều sự thực rõ ràng tại trước mắt, nhưng cũng chỉ có thể từ trước mắt bọn họ rời đi.

Nghĩ tới đây, Cơ Hoài cảm thấy có chút trào phúng, cỗ trào phúng này là đối với chính mình. Bởi vì hắn biết, cho dù bây giờ hắn có loại hoài nghi này, cũng không làm được như Hàn Tư Ân, không kiêng dè chút nào đi sưu tra hậu viện của Triệu Văn như vậy.

Hắn sẽ sợ hoài nghi của mình là sai, sợ sệt đối mặt kết quả như vậy. Cơ Hoài nhìn Hàn Tư Ân, thần sắc trong mắt khó giải thích được, hắn nghĩ, Hàn Tư Ân lẽ nào sẽ không sợ chính mình sai lầm rồi sao? Chỉ là tin tưởng lỗ tai của Bạch Thư thôi ư? Nếu như Hàn Tư Ân thật thất thủ, vậy hắn làm sao bây giờ? Hoàng đế lại sẽ làm ra sao?

Thật lấy một mạng đổi một mạng sao? Trong lúc nhất thời, tâm tình của Cơ Hoài có chút phức tạp, trong mơ mơ hồ hồ, hắn cũng không làm rõ được đáy lòng mình là hi vọng Hàn Tư Ân thất thủ, hay là hi vọng hắn có thể tra được chứng cứ phạm tội của Triệu Văn.

Hàn Tư Ân đối với đáy lòng phức tạp của Cơ Hoài rất phiền muộn, hắn rất muốn nói, Cơ Hoài thật sự là nghĩ quá nhiều rồi. Đắc thủ, hoàng đế đối với hắn cũng sẽ không có quá nhiều khen thưởng, nói không chừng còn có thể công quá tương để*, còn thất thủ, căn bản là không thể.

*Công quá tương để: 功过相抵: vừa có công vừa có tội, lấy tội trạng để xóa bỏ công lao

Hắn có bàn tay vàng, hơn nữa còn vì nó mà phải trả cái giá rất đắt mới đến dị giới này, nếu như chuyện nào cũng không thể xác định, vậy hắn nhất định sẽ càng cao hứng.

Bạch Thư rất nhanh đã đưa được người trong hậu viện của Triệu Văn ra ngoài, là một nữ tử Tây Nhung cực kỳ xinh đẹp, mặc trang phục đặc trưng của Tây Nhung, nét mặt có chút sầu bi nhàn nhạt, đôi mắt dị cực mang nét thanh lạnh u buồn nhìn về đám người triều đình. Như vậy nữ tử đứng ở phủ tổng đốc của Đại Chu, hoàn toàn không hợp.

Nhưng lại cùng Phủ tổng đốc ràn ngập vật cảnh phong tình dị vực kia, rất tương xứng.

Mà cô nương này vừa xuất hiện, mọi người liền hiểu rõ tại sao sắc mặt Triệu Văn lại khó coi như vậy, bụng của nữ tử kia hơi lồi ra, vừa nhìn chính là thân thể bất tiện.

Cơ Hoài nhìn thấy chút cảm giác trong lòng mình được xác nhận, hắn thở ra một hơi, việc đã đến nước này, chỉ có thể hờ hững ngồi ở đây xem tình thế phát triển.

Hàn Tư Ân ngồi ở chỗ đó gõ bàn một cái, từng tiếng từng tiếng đập vào lòng người, giống như là muốn đập nát nhân tâm.

Nữ tử Tây Nhung kia nhìn thấy tình hình như thế, liền quỳ xuống với người ngồi thẳng duy nhất Hàn Tư Ân. Tiếng Đại Chu nàng không quá lưu loát, nói chuyện liên tục khoa chân múa tay, người ở chỗ này miễn miễn cưỡng cưỡng có thể nghe hiểu được, nàng đang nói hài tử là vô tội, cầu xin Hàn Tư Ân buông tha nhi tử của nàng.

Nữ tử chảy nước mắt, tay lơ đãng che chở bụng của mình, như là đang che chở đồ vật quý giá nhất.

Lúc này Triệu Văn há miệng, Hàn Tư Ân nhìn về phía hắn, không gõ bàn nữa, âm thanh lạnh lùng nói: "Giải khai cho hắn."

Bạch Thư tiến lên giải khai huyệt đạo của Triệu Văn, cho hắn có thể mở miệng nói chuyện, có thể nhúc nhích lên.

Chẳng ai nghĩ tới, việc đầu tiên mà Triệu Văn làm, chính là nhẫn nhịn đau đớn trên cánh tay, tiến lên tát nữ tử Tây Nhung kia một cái, lòng bàn tay này rất nặng, đánh nữ tử lật sang một bên, mặt trong nháy mắt đều sưng lên, nàng bưng mặt của mình, chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía Triệu Văn, đầy mặt khiếp sợ và không tin.

Triệu Văn còn muốn ra tay, Bạch Thư đã tiến lên chặn lại hắn.

Triệu Văn bị động tác của Bạch Thư làm cho lui ra một bước, hắn chật vật dời đi chỗ khác mắt không dám đối diện với Bạch Thư, sau đó chỉ vào nữ tử, giọng căm hận nói: "Ngươi lưu lạc đến địa giới Đại Chu, nói là phụ mẫu đều mất, tự nguyện bán mình làm tỳ nữ, phu nhân ta thương hại ngươi, liền thu nhận ngươi ở hậu viện làm nha đầu hầu hạ người. Không nghĩ tới ngươi lại không biết liêm sỉ như vậy, thông đồng với người khác thân mang nghiệt chủng, thật sự là đáng ghét, mau nói nghiệt chủng này là của ai, bằng không, ta ngày hôm nay liền đánh chết ngươi."

Không ai nghĩ đến Triệu Văn có thể nói ra những lời như vậy, nữ tử kia dù nói không lưu loát tiếng Đại Chu, mà đại ý ngược lại là có thể nghe hiểu, nàng hoang mang lắc lắc đầu, nước mắt trào dâng rơi xuống, nàng há miệng muốn nói cái gì, nhưng bởi vì quá mức hoang mang bất an, chỉ nói ra mấy tiếng a a.

Cuối cùng nữ tử cũng chỉ hướng Triệu Văn dập đầu.

Triệu Văn phất tay áo qua một bên, hắn nhìn Hàn Tư Ân, rất mực đại nghĩa nói: "Hàn thế tử, việc này bản quan cũng có sai, sai tại quá yếu lòng, mà không quan sát hậu viện có việc dơ bẩn cỡ này, Hàn thế tử liền trừng phạt bản quan đi."

Cơ Hoài cảm tầm mắt của mình lại được rộng mở rồi, hắn nhướng mày nhìn Triệu Văn chối tội thật hay, mạnh mẽ cau mày. Triệu Văn loại này đem hết thảy sai trái đẩy lên đầu một cô nương, thậm chí còn vấy bẩn nàng và người khác câu đáp thành gian, còn chính mình là hoàn toàn không biết chuyện gì, thật sự là khiến người buồn nôn vô cùng.

Hàn Tư Ân nở nụ cười hai tiếng, hắn nói: "Triệu đại nhân, ngươi nói vậy sai rồi. Ngươi là mệnh quan triều đình do hoàng thượng thân phong, quan to nhất phẩm, bản Thế tử hoàn một, không có thánh chỉ, hai, không có đặc quyền, làm sao có thể tùy ý động đến Triệu đại nhân ngươi được đây?"

Khóe mắt Triệu Văn nhìn nữ tử đang quỳ trên mặt đất, đáy lòng lại đang nhỏ máu, dù sao hắn cũng rất yêu thích cô nương này, nhưng hắn nghĩ, luôn phải bảo vệ mình trước mới tốt.

Nếu như mình chết rồi, vậy có là mỹ nữ cỡ nào đi nữa cũng có tác dụng gì đâu?

Hàn Tư Ân nghe Triệu Văn nói trong lòng, nở nụ cười âm u, nói: "Nếu như Triệu đại nhân tự mình thừa nhận phạm phải lỗi lầm, vậy thì ở trong ngục đợi mấy ngày đi. Có lỗi gì có lời gì, bản Thế tử tuy rằng không có quyền giúp ngươi phán xét, nhưng mà vẫn có thể để hộ vệ đưa ngươi vào kinh hướng Hoàng thượng giải trình một phen."

Triệu Văn nghe lời này, tiến lên hai bước nói: "Hàn thế tử, ngươi có ý gì? Bản quan đều đã nói, tỳ nữ này tư thông cùng người khác, bản quan nhiều lắm cũng chỉ là tội quản giáo không nghiêm..."

"Vậy ngươi muốn xử trí nàng như thế nào?" Hàn Tư Ân đánh gãy hắn, cười hỏi.

Triệu Văn chần chừ một lúc, thu hồi tất cả thương hại trong lòng, lạnh lùng nói: "Nếu nàng bán mình vào phủ ta, chính là nha đầu của Triệu gia ta, đánh chết cũng là phải."

Cả phòng vì lời nói vô tình của Triệu Văn mà đột nhiên lạnh lẽo, nữ tử Tây Nhung nghe Triệu Văn nói như vậy, ngốc lăng ở một bên, nàng lắc đầu, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống. Bạch Thư hơi nhíu mày, nhưng y cũng chỉ nhìn ngó sang Hàn Tư Ân, cũng không có mở miệng.

Trầm mặc một hồi, Hàn Tư Ân giương mắt nhìn Triệu Văn, nói: "Triệu đại nhân, cô nương như hoa như ngọc như thế, ở với ngươi cũng có lâu như vậy rồi, sao lại có thể hạ xuống nhẫn tâm như này được?"

Triệu Văn còn muốn nói điều gì, Hàn Tư Ân đứng lên đi đến trước hai bước, hắn cười như không cười nhìn Triệu Văn: "Triệu đại nhân, lại nói ngươi cũng đã ở tuổi tác như này rồi, một cô nương tuổi còn trẻ, ở cùng ngươi không nói là ô nhục, cũng là phá huỷ cả đời, cô nương này cũng không so với người khác, còn có cốt nhục của ngươi, ngươi vậy cũng xem như là càng già càng dẻo dai."

Triệu Văn không biết Hàn Tư Ân nói như vậy là có ý gì, nhưng hắn đã không có đường lui, chỉ có thể kiên trì tiếp tục đi như vậy.

Kỳ thực nếu ở kinh thành, hậu viện của quan nhất phẩm có thiếp thất là người dị vực, cũng coi như bình thường. Dù sao Đại Chu đang ở thời kỳ cường thịnh, sứ thần nước khác đến đây tiếp, cũng sẽ mang tới hai nữ tử tuyệt sắc, hoàng đế coi như là vì mặt mũi, cũng sẽ thu hạ một người, ban thưởng một người cho người khác.

Nếu như quan hệ giữa hai nước căng thẳng, người hoàng đế kia cũng không thể ban chết cho toàn bộ người được dâng lên.

Mấu chốt là vị trí của Triệu Văn không bình thường, hắn là Tổng đốc Tây Cương, hiện tại tình hình quan hệ giữa Đại Chu cùng Tây Nhung sốt sắng như vậy, hắn lại nuôi một người dị vực trong phủ, còn làm người đó có bầu, thật sự là khiến người ta rất khó tiếp thu.

Hoàng đế biết đến, cũng sẽ không tha cho hắn, cho nên Triệu Văn không thể làm gì khác đành đem hết thảy lỗi lầm đều đẩy lên trên người cô nương đó, kiên quyết sẽ không thừa nhận chính mình có lỗi.

Hàn Tư Ân thật sự là lười cùng Triệu Văn lại nói thêm gì nữa, hắn nhàn nhạt phân phó, nói: "Đem người trước tiên giam giữ vào đại lao, tìm cơ hội thích hợp đưa hắn đi gặp hoàng thượng ở kinh thành đi."

"Hàn Tư Ân, bản quan đã nói rõ việc này, ngươi còn muốn thế nào?" Triệu Văn kêu lên quái dị.

Hàn Tư Ân nhìn hắn, sâu xa nói: "Bản Thế tử không muốn thế nào, chỉ là muốn tiễn tổng đốc đại nhân ngươi một đoạn đường. Nói thật, bản Thế tử đã gặp qua nhiều người như vậy, có nguỵ biện, cũng có có thể nói thiện biện, mà trong này da mặt dày nhất, nói chuyện khiến người ghét nhất, thuộc về đại nhân tổng đốc ngươi."

Mỗi lần Hàn Tư Ân mở miệng gọi Triệu Văn là tổng đốc đại nhân, chính là lúc tâm tình của hắn đặc biệt không tốt.

Nói xong lời này, Hàn Tư Ân hướng hộ vệ gật gật đầu, những hộ vệ kia liền trực tiếp lôi Triệu Văn đi.

Triệu Văn còn muốn nói điều gì, đã bị người trực che miệng, chỉ có thể dùng kêu rên cùng giãy dụa đến biểu thị hắn bất mãn.

Chờ đến khi trần ai lạc định, bên trong phòng chỉ còn dư lại đám khách ngoại lai bọn họ, cùng nữ tử dị vực đang quỳ trên mặt đất không biết đi đâu về đâu.

Hàn Tư Ân nhìn cô nương này, có tâm tư riêng nói: "Trên đời này đáng buồn nhất không phải là thân bất do kỷ, mà là tin lầm người. Một trái tim sai lầm, đưa cho một người không xứng đáng, đó là một chuyện rất đáng thương."

Toàn thân nữ tử run một cái, vùi đầu trên đất không có hé răng.

Người khác đều cho là Hàn Tư Ân chỉ là thuận miệng cảm thán một tiếng như thế, mà trong lòng Bạch Thư hơi động, liếc mắt nhìn Hàn Tư Ân, y đột nhiên nghĩ đến, Hàn Tư Ân từng ở thời điểm hôn mê, nhẹ giọng gọi tên của một người.

Cái tên kia, Bạch Thư đến nay vẫn còn nhớ, cũng còn nhớ ngữ khí của Hàn Tư Ân khi đó, sâu thẳm, oán hận, mà khẳng định cũng là ghi lòng tạc dạ.

Bạch Thư nghĩ tới đây, trong lòng nhất thời rất không vui, có loại kích động muốn đem kiếm chém người.

Hàn Tư Ân bị tưởng tượng của Bạch Thư làm cho sửng sốt một chút, hắn phất tay để người dẫn nữ tử đang quỳ trên mặt đất đi xuống, sau đó hắn đột nhiên quay đầu nhìn Cơ Hoài nói: "Ngũ hoàng tử, nếu Triệu đại nhân này đã phạm sai, muốn vào kinh gặp vua thừa nhận tội ác của chính mình, vậy không bằng chúng ta nhân cơ hội lục soát cái Phủ tổng đốc này của hắn một chút, nói không chừng có thể tìm ra đồ vật khiến người không tưởng tượng nổi."

Cơ Hoài bị Hàn Tư Ân đột nhiên hỏi ý kiến nên sắc mặt có chút lúng túng, hắn giật giật miệng, căn bản không nói ra được là đồng ý hay không đồng ý. Cái gì gặp vua thừa nhận tội lỗi, cũng chỉ Hàn Tư Ân hắn mới dám dễ dàng định ra tội danh cho người như vậy.

Hàn Tư Ân nhìn ra nan giải của Cơ Hoài, cũng không làm khó hắn, cả cười một tiếng, trực tiếp mở miệng nói: "Tỉ mỉ lục soát cái phủ tổng đốc này một phen, tìm ra đồ vật, bản Thế tử hướng hoàng đế thỉnh công cho các ngươi."

Hộ vệ kinh thành nghe nói như thế đều kích động, có người nghĩ tới Cao Phong, cùng Hàn Tư Ân xuất hành mấy chuyến, địa vị đã tăng cao, nghĩ đến tương lai của mình nói không chừng cũng sẽ trở thành một Cao Phong thứ hai, rất nhiều người đều hưng phấn.

Đại khái là nước trong quá ắt không có cá, mọi người rất thuận lợi lục soát được trong nhà kho của Triệu Văn có lượng lớn bạch ngân cùng vật phẩm quý giá, vật phẩm đại thể đều rất có phong tình của Tây Nhung.

Xem ra là muốn mỹ nhân nở nụ cười rồi.

Hàn Tư Ân cầm lên một nén bạc, lại tùy ý vứt vào ttrong rương, nghĩ thầm, hoàng đế lần này đại khái là không cần sầu lo quân lương của biên quan nữa rồi.

Lúc này, Bạch Thư nhìn chung quanh, lặng lẽ đi tới bên người Hàn Tư Ân, y nhẹ giọng nói: "Hàn Tư Ân, huynh cứ như vậy mà tín nhiệm ta sao?" Đây là câu mà từ khi Bạch Thư nghe được Hàn Tư Ân nói với Cơ Hoài hắn tín nhiệm y, vẫn cứ ghim ở trong lòng, hiện tại rốt cuộc cũng tìm được cơ hội hỏi ra lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.