Thế Tử Hàn Tư Ân

Chương 120



Ở trước mặt Hàn Tư Ân, Bạch Thư vẫn luôn là trong lòng nghĩ cái gì, trong miệng liền hỏi cái đấy. Trước kia là như vậy, hiện tại cũng là như thế này, tâm tư đơn thuần sạch sẽ này của y xưa nay chưa từng thay đổi.

Tấm lòng chân thành cùng ánh mắt chân thành, so với những người khác vì nghĩ đến hoàng đế ban thưởng mà ầm ĩ hưng phấn, càng hiện ra đặc biệt bất đồng.

Hàn Tư Ân nhìn đôi mắt nghiêm túc lại dẫn theo vẻ mừng của Bạch Thư, còn có tâm ý chờ đợi chưa nói ra ở đáy lòng, hắn trầm mặc một chút, há miệng chậm rãi nói: "Bạch Thư, ta lúc đó nói tín nhiệm, là bởi vì ngươi võ công cao cường, có thể nghe được những thứ người khác không nghe được, khi đó ngươi nói tự nhiên là đáng giá tin, chỉ là..."

Đúng lúc này, có hộ vệ từ ngoài cửa chạy ra đánh gãy lời Hàn Tư Ân muốn nói.

Hộ vệ kia vì nghĩ tới lần công lao này cũng có của mình một phần, tuy rằng rất ít nhưng ít ra có thể trợ giúp gia dụng, trên mặt còn mang theo vui mừng khó kìm nén được.

Hắn đi tới trước mặt Hàn Tư Ân, ngữ khí mười phần cung kính nói: "Thế tử, Thiên phu trưởng của quân Tây Cương Bạch Văn Hãn ở ngoài cửa cầu kiến."

Lực chú ý của Bạch Thư lập tức bị lời nói của hộ vệ này dời đi, hắn nhìn về phía hộ vệ kia nói: "Ca ca của ta là một mình đến đây sao?"

Hộ vệ kia tuy rằng cảm thấy Bạch Thư nói chen vào như thế có chút không phù hợp lễ nghi, nhưng nhìn thấy Hàn Tư Ân cũng không có ngăn cản, nhân tiện nói: "Cũng không phải, Bạch thiên phu trưởng là dẫn đầu một phần thú quân Tây Cương đến đây."

Bạch Thư "À" lên một tiếng, nhìn Hàn Tư Ân nói: "Hàn Tư Ân, ca ca ta đến."

Khi nghe đến Bạch Thư gọi thẳng tên của Hàn Tư Ân, ngữ khí nói chuyện quen thuộc như vậy, trong lòng hộ vệ này đối với Bạch Thư có cỗ kính nể không nói ra được.

Trên đường hành quân, Hàn Tư Ân rất ít nói, trong ngày thường cũng không có bắt bẻ chuyện này chuyện kia. Nhưng ở trong mắt những hộ vệ này, hắn còn thật sự là một người rất khó ở chung.

Hàn Tư Ân biểu hiện rất rõ ràng, nếu là khi tâm tình không vui, có người không có mắt định đấu với hắn, chọc tức hắn, vậy hắn sẽ trực tiếp nổi giận, khi nói chuyện rất không khách khí, khiến mặt mũi người đó mất sạch.

Trên đường đi, hộ vệ này nhìn rõ rõ ràng ràng, chỉ cần Hàn Tư Ân không vui, hắn sẽ không cho ai sắc mặt tốt, bao gồm Ngũ hoàng tử Cơ Hoài, lại bao gồm Chu Nhiên ở cửa thành, hiện tại cũng bao gồm cả Triệu Văn bị Hàn Tư Ân bắt.

Tính ra, cũng chỉ có Bạch Thư này là tương đối đặc thù, quan hệ cùng với Hàn Tư Ân rất thân cận.

Chỉ bằng điểm này, hộ vệ cảm thấy chính mình phải đối với Bạch Thư có vài phần kính trọng, còn thêm ba phần lễ ngộ nữa.

Nội tâm của hộ vệ rất là nổi sóng chập trùng, Hàn Tư Ân hướng hắn gật đầu một cái, nói: "Thỉnh Bạch đại nhân tiến vào."

Sau khi hộ vệ rời đi, Hàn Tư Ân nhìn thấy ánh mắt của Bạch Thư vẫn đang ngó chừng ở cửa, những lời nói vô tình ở phần sau vẫn cứ ghim vào họng hắn, bỏ lỡ thời gian tốt nhất, nhất thời không có cách nào nói ra.

Hàn Tư Ân nghĩ, thôi, dù sao hắn còn phải ở lại biên quan một thời gian, thời điểm đó lại tìm cơ hội thích hợp, cùng Bạch Thư nói rõ ràng là được.

Bạch Văn Hãn theo hộ vệ vào cửa sau, cũng cảm giác bầu không khí giữa Bạch Thư cùng Hàn Tư Ân có chút quái quái.

Nhưng sau khi nhìn thấy Bạch Thư bình yên vô sự, hắn cũng không có suy nghĩ nhiều.

Trước mắt, phủ của Tổng đốc Tây Cương đang hỗn loạn tưng bừng, ra ra vào vào đều là người do Hàn Tư Ân mang từ kinh thành tới.

Những người Triệu gia khác đều bị hộ vệ ngăn trở ở trong nội viện, các nàng thậm chí căn bản không rõ ràng đến cùng xảy ra chuyện gì.

Làm sao mà trong chớp mắt, ông trời của Triệu gia này đã sụp xuống rồi.

Sau khi động tác hành lễ của Bạch Văn Hãn bị Hàn Tư Ân ngăn lại, hắn ngẩng đầu nhìn về cái người thần sắc bất biến, mắt lạnh nhìn trận hỗn loạn này, tâm tình rất phức tạp.

Dọc theo con đường này, hắn nghĩ tới Hàn Tư Ân sẽ ra tay với Triệu Văn, thế nhưng hắn không nghĩ tới Hàn Tư Ân thật dám xuống tay.

Cái này cũng không mâu thuẫn, dưới cái nhìn của Bạch Văn Hãn, trong mắt của Hàn Tư Ân là không cho phép có một hạt cát, Triệu Văn ở trước mặt người khác e rằng có thể phô ra cái giá của một Tổng đốc, liền ngay cả Liễu tướng quân Liễu Hổ Thành cũng đều sẽ nể mặt mũi Triệu Văn. Nhưng riêng Hàn Tư Ân sẽ không, con người hắn đến ngay cả mặt mũi của thái hậu cũng không cho, thì nói gì tới một cái Tổng đốc.

Nhưng là Hàn Tư Ân là do hoàng đế một tay nâng lên, lần này bất đồng, hắn đến biên quan này chỉ là làm tuần tra sứ, cũng không có quyền lợi phá án.

Hàn Tư Ân có thể không cho thái hậu mặt mũi, cũng có thể không cho bất kỳ văn võ bá quan nào trên triều đình mặt mũi, nhưng luôn phải cho hoàng đế mặt mũi.

Nhìn chung, hành vi xét nhà của Hàn Tư Ân năm đó, mỗi cái đều có hoàng đế cho hắn cờ hiệu tra án. Năm đó lũ lụt Giang Nam thoát khỏi phạm vi quản hạt của hắn, hắn nhưng là tình nguyện chứng cứ bị dập tắt cũng không ra tay.

Hoàng đế cũng phải cần mặt mũi, Bạch Văn Hãn cảm thấy không ai hiểu rõ điểm này hơn Hàn Tư Ân, cho nên hắn mới một mặt cảm thấy Hàn Tư Ân sẽ lục soát nhà Triệu Văn, một mặt lại cảm thấy hắn sẽ không làm như thế.

Nhưng bây giờ kết quả là, Hàn Tư Ân dùng tốc độ nhanh nhất biến Tổng đốc Tây Giang Triệu Văn thành tù nhân. Chính là không biết hoàng đế ở kinh thành xa xôi nghe đến việc này, biểu tình trên mặt sẽ là cái dạng gì, lại sẽ xử trí loại hành vi này của Hàn Tư Ân ra làm sao.

Tâm tư của hoàng đế, Bạch Văn Hãn là không có cách nào khống chế, hắn nghĩ, chuyện bây giờ mình có thể làm là nhanh chóng thu thập một ít chứng cứ phạm tội của Triệu Văn, giao cho Hàn Tư Ân, ít nhất phải cho hành vi nhổ lông ngỗng* này của Hàn Tư Ân một cái cớ hợp lý.

*雁过拔毛: chiếm tiện dụng, được đà lấn tới

Dự định trong lòng của Bạch Văn Hãn cũng không có nói ra, hắn lặng im nhìn Phủ tổng đốc Tây Cương từ nhã trí biến thành hỗn loạn.

Hàn Tư Ân thì lại có vẻ hơi hờ hững, không biết có phải là lần đầu tiên trong lòng có chuyện muốn nói, rồi lại bị miễn cưỡng nuốt về trong bụng không có cách nào sảng khoái nói ra hay không, hắn hiện tại cảm thấy Bạch Thư ở bên cạnh, cả người đều khó chịu.

Hắn đang hưởng thụ tâm tình không bạc đãi chính mình, vì vậy liền nhấc lên mí mắt, sáng rực nói với Cơ Hoài cách đó không xa: "Ngũ hoàng tử, ta có việc, hẵng đi về trước. Nơi này liền để Bạch đại nhân cùng thủ vệ kinh thành cùng nhau giám sát đi, cũng miễn cho có người tay chân không sạch sẽ, làm mất uy danh của kinh thành, ngươi thấy thế nào?"

Cơ Hoài nghe lời này, ngoài cười nhưng trong không cười trả lời: "Trước khi ra khỏi kinh, phụ hoàng đã phong Hàn thế tử ngươi là tuần tra chính sứ, gặp chuyện, tự nhiên là ngươi quyết định rồi, không cần hỏi đến ta."

Hàn Tư Ân "À" lên một tiếng, bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Ta thiếu chút nữa đã quên mất mình còn có phần quyền lợi này." Dứt lời này, hắn vừa nhìn về phía Bạch Văn Hãn mười, phần khách khí nói: "Vậy thì làm phiền Bạch đại nhân ở đây khổ cực một phen."

Bạch Văn Hãn ôm quyền hơi cong eo, trịnh trọng nói: "Thế tử khách khí, hạ quan nhất định sẽ không làm lỡ."

Hàn Tư Ân gật gật đầu, vừa nhìn về phía Bạch Thư cũng đang chuẩn bị cùng hắn rời đi, nói: "Ngươi cũng ở lại chỗ này."

Bạch Thư cao hứng gật gật đầu, vừa nghĩ tới vừa nãy Hàn Tư Ân thừa nhận tín nhiệm mình, trong lòng y là thật thật cao hứng.

Hàn Tư Ân nhìn dáng vẻ ấy của Bạch Thư, bặm bặm miệng, trong lòng đột nhiên có chút hối hận vừa nãy chính mình không cứng rắn nói hết cái chỗ kia. Hiện tại làm cho hiểu lầm lại càng sâu nữa rồi.

Chỉ là việc đã đến nước này, lúc này cũng không phải là thời điểm tốt để đàm luận việc tư này đó, Hàn Tư Ân hiếm khi chịu uất ức mà rời đi.

Sau khi Hàn Tư Ân rời đi, thần sắc Cơ Hoài khó giải thích được nhìn Bạch Văn Hãn cùng Bạch Thư một chút. Thời điểm không người chú ý, hắn đi tới bên cạnh Bạch Văn Hãn, tận lực đè xuống thanh âm nói: "Bạch tướng quân, ta có chuyện rất nghi hoặc, lại vì thân phận mà không thể đến lều trại tìm Bạch tướng quân ngươi tán ngẫu, hiện tại có thể thỉnh Bạch tướng quân vì ta giải đáp một phen hay không?"

Bạch Văn Hãn rũ mắt cung kính nói: "Ngũ hoàng tử khách khí, hạ quan từ lâu không đã không còn là tướng quân, hiện tại chỉ là một Thiên phu trưởng. Ngũ hoàng tử gọi thẳng tên của hạ quan là được. Ngài muốn biết cái gì, chỉ cần hạ quan có thể nói, Ngũ hoàng tử cũng có thể hỏi."

"Bạch tướng quân, ta chỉ là muốn biết, tại sao ngươi đối với Hàn thế tử là một chút dáng vẻ khúc mắc cũng không có. Bạch gia có lỗi với hai huynh đệ các người, thế nhưng Bạch gia từ trên xuống dưới mấy chục miệng ăn như vậy, bao gồm cả cha ngươi, đều bởi vì Hàn thế tử, mới lặng yên không một tiếng động chết đi như vậy. Thời điểm Bạch tướng quân đối mặt với Hàn thế tử, trong lòng đến một chút cũng không có bận tâm qua sao?" Vì tận lực hạ thấp giọng, cho nên âm thanh của Cơ Hoài đặc biệt ám ách trầm thấp, mang theo ác ý không nói ra được.

"Ngươi có ý gì đây?" Bạch Văn Hãn không hề trả lời, Bạch Thư ở bên đã không vui kéo mặt xuống, mặt mũi của y vốn rất hoạt bát, hiện tại sắc mặt chìm như vậy, ngược lại là nhiều hơn mấy phần khí tức xơ xác.

Bạch Văn Hãn giơ tay ngăn cản Bạch Thư định tiếp tục nói, hắn nhìn Cơ Hoài nói: "Ngũ hoàng tử điện hạ, sai lầm Bạch gia phạm phải, là hoàng thượng lời vàng ý ngọc định ra, hạ quan không có lời gì biện giải, cũng cùng Hàn thế tử không có quan hệ. Hạ quan biết Nhàn phi nương nương đến nay chưa từng ra khỏi cửa cung một bước, Ngũ hoàng tử lo lắng cho Nhàn phi nương nương cũng là phải. Thế nhưng, ai đúng ai sai, trong lòng hoàng thượng tự nhiên nắm chắc. Hạ quan chỉ có thể nói người làm sai cũng không phải là Hàn thế tử, có một số việc đã xảy ra, thời gian cho dù đã qua lâu tới đâu, nó vẫn cứ phát sinh rồi, cho dù là nhất thời bị lãng quên, cuối cùng rồi cũng sẽ bị người tìm được đáp án, có thể nói là điểm đúng giờ, thiện ác mỗi người đều có báo."

Cơ Hoài cười lạnh một tiếng, nói: "Ta hiểu ý trong lời này của Bạch tướng quân ngươi, ở trong mắt ngươi Bạch gia có tội thì phải chịu, mẫu phi ta hay phụ thân ngươi cũng vậy. Ta thân làm con, ba năm qua mỗi khi vào cung vấn an mẫu phi, cũng chỉ có thể ở bên ngoài cung điện, ba năm chưa từng gặp qua mẫu phi một lần, trong lòng thương tiếc khó nhịn. Ta không phải là hạng người tham sống sợ chết, có thể không nhìn nhận quan hệ huyết thống của mình. Cho nên cho dù là Hàn thế tử được phụ hoàng sủng ái nhất, ta cũng không có gì phải sợ."

Bốn chữ tham sống sợ chết, Cơ Hoài nói rất nặng, tiếng hít thở của Bạch Thư trong nháy mắt nồng đậm, y cau mày nhìn chằm chằm Cơ Hoài, sắc mặt vô cùng âm trầm.

Bạch Văn Hãn liếc mắt nhìn Bạch Thư một cái, Bạch Thư rũ mắt xuống, mi phong vẫn cứ không buông ra.

Sau đó Bạch Văn Hãn nhìn Cơ Hoài, nhàn nhạt nói: "Ngũ hoàng tử, hạ quan bị giáng đến Tây Cương là ý tứ của hoàng thượng, bốn chữ tham sống sợ chết, trên thánh chỉ của hoàng thượng cũng không nhận định hạ quan như thế. Còn về câu Hàn thế tử thường nói, hạ quan cảm thấy rất có đạo lý, nếu như Ngũ hoàng tử quả thật là có bất mãn với thánh chỉ của hoàng thượng, đều có thể trực tiếp kiến nghị với Hoàng thượng, thỉnh hoàng thượng trực tiếp hạ thánh chỉ trách cứ hạ quan cũng được."

Cơ Hoài bị Bạch Văn Hãn nói đến sắc mặt lúc trắng lúc xanh, hắn vốn là nhìn thấy quan hệ giữa Bạch Thư, Bạch Văn Hãn cùng Hàn Tư Ân quá tốt, muốn ác ý gây xích mích một chút, nhưng khi Bạch Văn Hãn nhắc đến Hàn Vân trong cung, hắn không thể khống chế được lửa giận trong lòng, lời nói có chút hơi quá.

Không nghĩ tới không những Bạch Văn Hãn căn bản không bị lừa, chính mình còn bởi vậy mà bị một trận tức giận, thật sự là thất sách, Cơ Hoài có chút thất thần nghĩ, ba năm, chính mình vẫn không bỏ được tật xấu kích động.

Lúc này Bạch Văn Hãn cúi đầu lại mười phần kính cẩn nghe theo nói: "Ngũ hoàng tử thứ tội, hạ quan còn có chức trách tại người, sẽ không trì hoãn."

Nói xong lời này, Bạch Văn Hãn liếc mắt ra hiệu cho Bạch Thư, hai người hướng xa xa rời đi.

Vừa mới quay người không lâu, Bạch Thư nhân tiện nói: "Ca, hắn là cố ý gây xích mích ly gián, huynh đừng tin hắn."

Bạch Văn Hãn nói: "Ta biết." Bạch Thư nghe nói lời này, khóe miệng vẫn luôn mím chặt mới hơi buông lỏng, dáng vẻ thở ra một hơi.

Bạch Văn Hãn nhìn Bạch Thư thở dài trong lòng như vậy, trong lòng khá phiền muộn.

Lúc trước Hàn Tư Ân phơi bày những chuyện tư mật của Bạch gia Thạch gia ra trước mặt mọi người. Kết cục của Bạch gia và Thạch gia, cho dù hắn không có tận lực hỏi thăm, nhưng chỉ nghĩ thôi cũng biết, hoàng đế làm sao có khả năng chứa được Bạch gia cùng Thạch gia, tất nhiên là chém đầu cả nhà.

Quan hệ giữa hai huynh đệ bọn họ cùng Bạch gia không hề tốt, sau khi biết nguyên nhân vì sao Bạch Tuấn lại đối xử với hai huynh đệ bọn họ như vậy, lại thêm nguyên cớ mẫu thân hắn qua đời, trong lòng hắn chỉ cảm thấy buồn nôn vô cùng.

Thời điểm trời tối người yên, hắn cũng nghĩ tới hạ nhân của Bạch gia có lẽ cũng có vài người vô tội, thế nhưng tất cả những người chủ tử kia không có ai là vô tội, cho nên sóng chết của những người kia, cùng bọn họ có quan hệ gì.

Nếu như nói Bạch Văn Hãn đối với Hàn Tư Ân là cái tình cảm gì, vậy chính là có cảm kích, cũng có điểm kiêng kỵ cùng kính nể.

Chỉ là Bạch Văn Hãn lại không nghĩ tới, Cơ Hoài sẽ gây xích mích quan hệ giữa bọn họ như vậy, hơn nữa bị chính mình nói một câu Nhàn phi nương nương liền tức đến thất thố, thật sự là chẳng có chút tâm cơ khó dò nào.

Mà những tướng sĩ Tây Cương Bạch Văn Hãn mang đến, giờ khắc này đang trợn mắt lên nhìn bộ dáng vô cùng phấn của hộ vệ kinh thành kia. Bọn họ lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy hành vi xét nhà của Hàn Tư Ân, ánh mắt của mỗi người nhìn đến đơ ra, đứng ở một bên mờ mịt vô cùng.

Nghĩ đến Tổng đốc Tây Giang Triệu Văn này, trong ngày thường đến ngay cả mặt mũi của Liễu Hổ Thành cũng không cho, còn thỉnh thoảng dùng lý do binh quyền Tây Cương quá nặng, không nghe lời hoàng đế mà đến chỉnh người, thường xuyên còn nói phải cắt giảm binh lực Tây Cương.

Không ngờ rằng, một cái nhân vật khó chơi như vậy, Liễu tướng quân cũng không có biện pháp đối phó. Kết quả lại bị Hàn Tư Ân mang cái mặt nạ, nói chuyện coi như nhã nhặn xử lý xong, mới gặp mặt một lần đã đem Phủ tổng đốc của người ta loạn đến chổng vó lên trời.

Nhìn ngân lượng trắng toát lục tục từ trong nhà bưng ra, tướng sĩ Tây Cương luôn cảm thấy chuyện chính mắt thấy được đều không chân thật như vậy, giống như đang nằm mơ, càng không cần phải nói ra ngoài.

Cũng bởi vậy, có người lại bắt đầu nghĩ tới danh hiệu ba năm trước của Hàn Tư Ân, đây chính là hung thần ác sát sát tinh, ai dính vào, không bị một lớp da cũng phải gặp vận rủi lớn.

Nghĩ tới đây, ánh mắt của mọi người nhìn về phía hai huynh đệ Bạch gia đột nhiên kính nể lên nhiều lắm, dựa vào việc bọn họ thân cận với Hàn Tư Ân như vậy, lại không bị người ta quẳng vào tù, có thể nói rõ hai người đây là phúc phận thâm hậu.

Ngày đó, bởi vì việc vặt của Phủ tổng đốc Tây Cương quá nhiều, Bạch Văn Hãn bận đến đêm khuya mới dẫn người rút quân về doanh. Vì để nói rõ hơn với Liễu Hổ Thành về tình huống Hàn Tư Ân lục soát Phủ tổng đốc của Triệu Văn, hắn mang luôn Bạch Thư về quân doanh.

Trong trại trung quân, Bạch Thư cũng không có che giấu, từ lúc chung cổ vang lên, đến khi Hàn Tư Ân muốn đến Phủ tổng đốc làm khách, y đều mười phần tỉ mỉ nói cho Liễu Hổ Thành nghe.

Liễu Hổ Thành nghe đến phía sau đầu cũng phình ra rồi, Triệu Văn này chính là Tổng đốc Tây Cương, bị Hàn Tư Ân nhốt vào ngục như thế, mấu chốt còn bị lấy được tất cả chứng cứ. Nhưng thứ vụ của Tây Cương bởi vậy mà rối loạn thì phải làm sao bây giờ? Phía hoàng thượng lại phải giải thích như nào? Hoàng thượng có thể có nghi tâm đối với quân Tây Cương hay không?

Liễu Hổ Thành ở trong doanh trướng đi tới đi lui hai bước, nhìn Bạch Văn Hãn nói: "Ngươi nói, Hàn thế tử hắn vì sao lại làm như thế?"

Bạch Văn Hãn nghĩ một hồi, thành thật nói: "Đại khái là không ưa đi, tính cách của Hàn thế tử không giống như người khác, không thể dùng ánh mắt của người thường mà dự liệu được."

Liễu Hổ Thành gật gật đầu, lại nói: "Vậy ngươi nói, hoàng thượng có thể trách tội xuống hay không?"

Bạch Văn Hãn nói: "Hàn thế tử vẫn luôn độc lai độc vãng, hoàng thượng biết rõ tính tình của hắn, ngược lại sẽ không dính dáng gì đến quân Tây Cương, chính là không biết cửa ải này Thế tử có thể qua lọt hay không."

Liễu Hổ Thành nghe lời này, ở đáy lòng dự đoán một phen, nhìn Bạch Văn Hãn, lại hỏi: "Ta nghe nói quan hệ giữa Hàn thế tử và Thái tử điện hạ không như người thường, có thể có việc này hay không?"

Bạch Văn Hãn vì lời này của Liễu Hổ Thành, ở đáy lòng khẽ nhíu mày lại, hắn thẳng tắp nhìn Liễu Hổ Thành, nói: "Tướng quân, hạ quan tự nhận là biết rõ Hàn thế tử, Tam hoàng tử năm đó có thể thuận lợi trở thành Thái tử, là có liên quan đến những chuyện Hàn thế tử làm ra kia, nhưng với bản thân Hàn thế tử cũng không có liên quan quá nhiều. Hàn thế tử làm người cao ngạo, không thích cùng người qua lại, càng không cần phải nói tận lực giúp Tam hoàng tử leo lên vị trí Thái tử."

Liễu Hổ Thành gật gật đầu, không quản trong lòng có tin hay không, ít nhất trên mặt hắn là tin. Hắn nói: "Văn Hãn, bản tướng tin tưởng ngươi, việc này quân Tây Cương chúng ta không tiện nhúng tay nhiều, Hàn thế tử muốn làm cái gì, tùy theo hắn là được."

Nói tới chỗ này, hắn chuyển đề tài, khóe mắt liếc Bạch Thư một chút, nói: "Mấy đêm trước, quân doanh xảy ra sự kiên kì quái, bản tướng điều tra kĩ càng cũng không phát hiện được người khả nghi, mấy người xấu mặt đó cũng chưa làm gì đắc tội người khác, chỉ là ở tửu lâu trong thành đồng thời nhắc qua Hàn thế tử. Bản tướng nghe nói, lúc đó cỗ kiệu của Hàn thế tử trùng hợp đi qua tửu lâu, có thể có việc này hay không?"

Bạch Thư mờ mịt nhìn Liễu Hổ Thành, khi rõ ràng là hắn đang hỏi mình, mi phong thanh tú khẽ nhíu, nói thật: "Bẩm tướng quân, việc này Thế tử chưa từng nói. Chỉ là, thân thể Thế tử hắn không tốt, lỗ tai đại khái cũng không linh như vậy đi."

Liễu Hổ Thành nhìn Bạch Văn Hãn nói: "Tính cách của vị huynh đệ này cùng ngươi hoàn toàn khác nhau, thân thể Hàn thế tử hắn không tốt, nhưng bên cạnh hắn có rất nhiều cao thủ mà. Xem ra việc này e là không giải quyết được gì."

Bạch Văn Hãn muốn nói cái gì, Bạch Thư đã mở miệng, hơi mang theo mấy phần đắc ý nói: "Tướng quân, cao thủ bên người Thế tử xác thực không ít, mà ta cảm thấy bọn họ không ai hơn được ta."

Liễu Hổ Thành có chút nhìn không thấu Bạch Thư, hắn không biết người nọ là thật khờ hay là giả ngốc, nhưng hắn biết Bạch Thư nói như vậy tức là cái gì cũng không thừa nhận, vì vậy cả cười hai tiếng, nói: "Võ công của ngươi cao, việc này mọi người đều biết, ở bên cạnh Hàn thế tử hầu hạ cho tốt."

Bạch Thư đáp lại.

Liễu Hổ Thành cũng không có gì muốn hỏi nữa, liền để hai huynh đệ Bạch gia rời đi.

Ra ngoài trướng trung quân Bạch Văn Hãn nhìn thấy trời đã trễ rồi, liền nói với Bạch Thư: "Sắc trời không còn sớm, đêm nay đệ ở lại trong quân nghỉ ngơi đi."

Bạch Thư "À" lên một tiếng, liền đáp lại.

Chờ trở lại chỗ ở của mình, hai huynh đệ yên lặng ăn chút gì, sau đó liền tắt đèn ngủ rồi, chỉ là, hai người đều không ngủ được thôi.

Bạch Văn Hãn biết Liễu Hổ Thành ngày hôm nay trong nói như vậy là có ý ngầm, Hàn Tư Ân nhúng tay vào chuyện Tổng đốc Tây Cương, cũng giải quyết luôn Triệu Văn, khiến trong lòng Liễu Hổ Thành có chút đề phòng, hắn không hy vọng Hàn Tư Ân nhúng tay vào chuyện quân vụ của Tây Cương.

Cho nên vừa đập vừa cào nhắc tới Thái tử, còn nói đến chuyện phát sinh ở quân doanh mấy đêm trước cùng việc Bạch Thư võ công cao cường. Thái tử thường gửi thư cho Bạch Văn Hãn, chuyện này không gạt được Liễu Hổ Thành, Bạch Văn Hãn cũng không muốn giấu, cho nên Liễu Hổ Thành ám chỉ tính hỏi tới Hàn Tư Ân có phải là người của Thái tử hay không.

Khi nhắc tới chuyện phát sinh trong quân doanh, cũng may trong lòng Bạch Thư thấu triệt, biểu hiện rất thích hợp, cho dù trong lòng Liễu Hổ Thành có ngàn vạn loại hoài nghi, nhưng không có chứng cứ, hắn cũng không dám động Bạch Thư.

Nghĩ tới đây, trong lòng Bạch Văn Hãn có chút trầm ngâm, cõi đời này không có ai là hoàn mỹ, đều sẽ có tâm tư nho nhỏ của chính mình, có tư tâm của chính mình.

Hắn biết được ý nghĩ của Liễu Hổ Thành, nhưng vẫn cảm thấy có chút hoảng sợ.

Bạch Văn Hãn đang nghĩ đến vấn đề tiền đồ của mình, còn Bạch Thư thì lại cái gì cũng không nghĩ, nhưng y cũng ngủ không được, luôn cảm thấy cái giường vãn gỗ đã ngủ đến ba năm này rất rất khó chịu, trong lòng không biết làm sao luôn nghĩ đến giường lớn mềm mại của Hàn Tư Ân kia.

Bạch Thư càng muốn trong lòng càng ngộp, càng cảm thấy chính mình ngủ không được, sau một hồi y vươn mình ngồi dậy, không chờ Bạch Văn Hãn hỏi làm sao vậy, y đã nhân tiện nói: "Đệ đi ra ngoài đi tiện một chút."

Quy củ trong quân doanh rất đa dạng, đi vệ sinh cũng có nơi quy định, chỉ là Bạch Thư thường theo thói quen tự tìm nơi mà đi.

Bạch Văn Hãn biết rõ niệu tính của Bạch Thư, ỷ vào võ công của mình rất tốt, như vậy quá rất nhiều lần, vì vậy thấp giọng phân phó nói: "Đừng đi quá xa, đi nhanh về nhanh, đừng rề rà."

Bạch Thư ừm một tiếng, ra ngoài doanh trướng, lặng yên không một tiếng động tìm cái địa phương tương đối yên lặng chuẩn bị đi tiểu một chút, chỉ là mới vừa tới chỗ, y đột nhiên nghe được trong gió có âm thanh thân thể khiến người đỏ mặt loạn tim.

Bạch Thư không phải người không hiểu chuyện, y bản năng muốn tránh ra, thế nhưng trong nháy mắt quay người, đầu óc xoay chuyển, đột nhiên mò đến nơi phát ra âm thanh kia.

Thời điểm Bạch Thư trở lại doanh trướng, đỏ cả mặt. May là, đèn đã tắt, Bạch Văn Hãn không nhìn thấy.

Mà đêm đó, Bạch Thư mơ một giấc mơ, trong mộng phong quang tươi đẹp, chờ thời điểm y tỉnh lại, trời còn mờ tối chưa tỏ. Y mở to mắt mờ mịt nhìn đỉnh chóp căng căng có chút dính, đầu óc trống không, mà bên trong khố từ lâu đã ướt một mảnh.

Ngày đó Bạch Thư cũng không trở về nội thành, mà là thành thật ngồi xổm ở trong doanh trướng. Bạch Văn Hãn vì thế còn có chút buồn bực, đệ đệ này của hắn làm sao lại đột nhiên đổi tính rồi, không nhảy đến trước mặt Hàn Tư Ân tung tăng nữa ư.

Chỉ là, chuyện trong tay hắn có vô số, cũng không nghĩ quá nhiều, lại càng không phát hiện được trạng thái kỳ là của Bạch Thư, tự nhiên cũng không phát hiện Bạch Thư đang lén lén lút lút rửa sạch khố của mình.

Mà khi Hàn Tư Ân lúc soát nhà Triệu Văn, cũng sai người đem tất cả mọi người Triệu gia giam thành chuỗi đưa trở lại kinh thành, đường biên giới giữa Tây Nhung và Đại Chu xuất hiện một đám dân du mục Tây Nhung.

Những mục dân này giống như lùa gà lùa vịt mà đẩy những người Đại Chu bị bọ họ bắt được lên trước đường biên giới, bọn họ yêu cầu Liễu Hổ Thành dùng bạc hoặc là người Tây Nhung trong thành đến trao đổi những người Đại Chu này.

Mộtngười Tây Nhung đổi một người Đại Chu, không có người, vậy thì một ngàn lạng bạcđổi một người Đại Chu, nếu như ba ngày không lấy ra đủ bạc, vậy thiếu một ngànlạng liền giết một người Đại Chu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.