Cơ Lạc bị Hàn Tư Ân quang minh chính đại tố cáo như thế, hắn rất nhanh liền đi lên trước, quỳ trên mặt đất một mặt lo sợ tát mét mặt mày thỉnh tội với hoàng đế, trong lòng lại đang suy nghĩ, nếu như hoàng đế răn dạy mình, làm sao hướng hoàng đế tỏ rõ chính mình mang Bạch Thư trở về cũng không có ý tứ khác đây.
Chỉ là thanh âm hắn thỉnh tội cũng không đổi được cái giọng quát lớn của hoàng đế, hoặc là nói hoàng đế căn bản không có chú ý hai người hắn và Hàn Tư Ân đến cùng đang nói cái gì.
Tầm mắt của hoàng đế vẫn luôn đặt ở trên người Hàn Tư Ân, ánh mắt mê man lại có không thể tin được. Nói đến, thời điểm Hàn Tư Ân cùng Cơ Lạc đẩy cửa mà vào, hắn bản năng muốn đem tấu chương có liên quan đến Tây Cương đang ở trên bàn vứt lên đầu hai người, thế nhưng hắn vừa ngẩng đầu, quát mắng nói còn chưa nói ra, chỉ thấy một người chính mình tâm tâm niệm niệm hơn mười năm đang đi tới.
Thật giống như rất nhiều lần mình mơ thấy như vậy, người này vẫn giống như ký ức, mi mục như họa, thanh bần phong thái như thế. Nhưng khi ánh mắt hắn nhìn về phía mình, trong tròng mắt cũng không có một chút tình cảm, không có vui mừng cũng không có hận, mà là lạnh buốt như băng.
Hoàng đế có chút hoảng hốt, bản năng cho là người trong ký ức kia có chút tức giận chính mình ở quá khứ không che chở Cơ Lạc, tự nhiên muốn mở miệng giải thích, nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng, người kia đã lên tiếng, ngữ khí cây ngay không sợ chết đứng, âm thanh là hết sức quen thuộc. Thanh âm này dường như tiếng sấm, bùm bùm một trận, trong nháy mắt phá vỡ ảo giác trước mắt hoàng đế.
Mặt người là tương tự, mà thái độ nói chuyện cùng nội dung trong lời nói lại khác. Nghe được âm thanh quen tai, trong đầu hoàng đế chợt lóe lên ba chữ Hàn Tư Ân.
Khuôn mặt của Hàn Tư Ân trong đầu hoàng đế là gầy yếu khô vàng không có thịt, cùng người trước mắt này một chút cũng dính không lên, bóng người của hắn xuất hiện trong đầu, ngược lại là trong nháy mắt đem tinh thần của hoàng đế kéo trở về.
Hoàng đế trợn to mắt, đầu của hắn rất loạn, tâm tư rất phức tạp. Hắn tỉ mỉ nhìn Hàn Tư Ân, giữa chân mày của người này không có viên chu sa chí rõ ràng kia, ánh mắt cũng không phải như khi Vương Anh nhìn mình, bên trong quạnh quẽ còn có vài phần ấm áp, dáng người cũng không phải có quy tắc như Vương Anh... Đối chiếu như vậy, vốn là mười phần tương tự, ở trong mắt hoàng đế không tự chủ biến thành bảy phần.
Thêm vào Hàn Tư Ân cáo trạng, nghĩ tới dáng dấp cùng thủ đoạn làm việc của người này trước đây, bảy phần tương tự này liền giảm đi hai phần. Điều này làm cho trong lòng hoàng thượng rất là vi diệu, thế nhưng thần trí ngược lại là có thể tự khống chế, không đến nỗi thất thố.
Hoàng đế ho khan hai tiếng, đem lời của Hàn Tư Ân cùng Cơ Lạc thỉnh tội ở trong đầu lặp lại hai lần, sau khi hiểu rõ hai người đang nới cái gì, hắn tận lực để cho mình biểu hiện giống như trước đây, chỉ là thời điểm mở miệng, ngữ khí vẫn ôn hòa đi hai phần: "Trẫm không phải đã nói, hai huynh đệ Bạch gia không được vào kinh sao? Thái tử sao lại mang người về?"
Cơ Lạc nói: "Bẩm phụ hoàng, Bạch Thư võ công cao cường, nhi thần mang y về kinh cũng là trải qua đắn đo suy nghĩ, nói cho cùng y chỉ là con của tội thần, nhi thần cảm thấy không quản coi y như hạ nhân, hay là để cho y ở biên quan làm một tướng sĩ bình thường, đều là hoàng ân." Thời điểm Cơ Lạc nói lời này, trong giọng nói cố ý dẫn theo một chút lãnh ngạo.
Ý tứ trong lời nói dường như bởi vì chuyện cũ có chút giận chó đánh mèo, muốn coi Bạch Thư như hạ nhân mà làm nhục một phen. Hoàng đế sâu sắc nhìn Cơ Lạc một cái, ngữ khí hơi nhạt nói: "Chuyện này nếu ngươi đã quyết định, trẫm biết đến, nếu không có chuyện gì khác ngươi liền lui ra đi, trẫm có lời muốn nói với Hàn Tư Ân."
Đáy lòng Cơ Lạc chìm xuống, hắn không nghĩ tới hoàng đế trực tiếp mở miệng đuổi người, trên mặt không mảy may hiện ra nói: "Phụ hoàng, còn có chuyện liên quan đến Ngũ đệ cùng Chu phó tướng quân..."
"Việc này, trẫm tự có quyết đoán." Hoàng đế nheo mắt lại nói: "Ngươi là Thái tử, những ngày qua không ở triều đường, việc xảy ra trên triều đình ngươi cũng không biết. Thân là thái tử, vạn sự đều phải hiểu rõ vu tâm bên trong, ngươi có biết không?"
Cơ Lạc vội đáp: "Nhi thần hiểu rõ." Hoàng đế ừm một tiếng, Cơ Lạc bất đắc dĩ đứng lên, bất động thanh sắc liếc mắt nhìn Hàn Tư Ân.
Thần sắc Hàn Tư Ân thản nhiên.
Sau khi Cơ Lạc chậm rãi rời đi, hoàng đế nhìn chằm chằm lên mặt Hàn Tư Ân, thần sắc có chút âm trầm, hắn nói: "Hàn Tư Ân, ngươi thật to gan, dám khi quân."
Hàn Tư Ân nhìn hoàng đế nói: "Vi thần không có."
"Không có? Ngươi không phải nói mặt của ngươi bị thương không thể gặp người sao? Đây chính là cái mặt không thể gặp người?" Khi hoàng đế nói cái này, trong lòng cười lạnh, hắn nghĩ nếu như Hàn Tư Ân không thể giải thích rõ ràng, hắn không thèm để ý chính mình tự mình nói cho người này cái gì gọi là cơn giận của thiên tử.
Thần sắc Hàn Tư Ân bất biến, hắn nhìn thẳng vào hai mắt của hoàng đế, nói: "Hoàng thượng, lúc đó gương mặt của vi thần quả thật là bị thương kết vảy bên trong, sau đi tới Tây Cương, vảy bong ra liền trở thành dáng vẻ này. Còn nữa, mặt mũi này của vi thần vừa tới Tây Cương đã có người cố ý nói lời dèm pha, truyền ra nói bóng nói gió, nếu là lúc đó trong kinh thành không có bị thương, sợ là có người sẽ càng bởi vậy gọi gió hô sóng, hạ nhục hoàng thượng anh minh."
"Ngươi ngược lại là dám nói." Nhớ tới lời đồn đãi ở Tây Cương, hoàng đế cười lạnh hai tiếng.
Hàn Tư Ân nói: "Vi thần từ trước đến giờ yêu thích ăn ngay nói thật." Trong quá khứ hoàng đế là cực kỳ yêu thích điểm ngay thẳng này của Hàn Tư Ân, hiện tại lại cảm thấy có chút không thoải mái, nếu như chẳng phải ngay thẳng, tính cách hơi hơi lấy đại cục làm trọng, xem sự việc hơi hơi minh lý chút, lễ nghi chu toàn chút... Người như vậy liền không phải là Hàn Tư Ân.
Hoàng đế nghĩ đến đây, tâm tình phiền muộn, hắn đem tâm tư đặt ở trên chính sự, nói: "Lão ngũ cùng Chu Nhiên đến cùng là tình huống thế nào, ngươi ăn ngay nói thật cho trẫm, có thật là lão ngũ muốn cấu kết với Tây Nhung?"
"Ngũ hoàng tử vô tâm cũng không có can đảm cấu kết với Tây Nhung." Hàn Tư Ân đem ngay thẳng của mình phát huy đến lớn nhất, "Hắn và Chu phó tướng quân phần lớn là nhìn vi thần không vừa mắt, muốn mượn đao giết người, thế nhưng không thành công."
"... Vận may của ngươi từ trước đến giờ không tệ, bọn họ không thành công cũng có thể hiểu được." Hoàng đế trầm mặc một chút, thuận miệng nói câu. Chỉ là suy nghĩ kỹ một chút, vận số của Hàn Tư Ân còn thực là không tồi, không quản hắn xét nhà ai, luôn có thể lôi ra chứng cứ phạm tội, không quản đắc tội với ai, người kia cuối cùng nhất định sẽ phạm tội.
Hàn Tư Ân mặt không biến sắc nói: "Hoàng thượng, cũng không phải là vi thần quá may, đạo lý nước quá trong ắt không có cá ai cũng hiểu, văn võ bá quan trên triều đình ít nhiều gì đều sẽ đục nước béo cò, hoàng thượng ngươi trong lòng rõ ràng, chỉ là không muốn truy cứu mà thôi."
"Trẫm nếu như đều giống như ngươi nghiêm túc như vậy mà truy cứu tiếp, vậy trên triều đình ngày hôm nay sợ là không còn ai có thể dùng." Hoàng đế hừ lạnh nói.
Hàn Tư Ân nói tiếp: "Hoàng thượng anh minh."
Lời nói đến chỗ này, dựa theo thông lệ lúc trước, hoàng đế sẽ phất tay để Hàn Tư Ân biến mất, thế nhưng ngày hôm nay hoàng đế chỉ trầm mặc, cũng không có đuổi người. Ngược lại là Hàn Tư Ân lên tiếng: "Hoàng thượng, vi thần hồi kinh còn chưa hồi phủ tu sửa, sắc trời không còn sớm, vi thần cáo lui."
Hoàng đế há miệng, cuối cùng ừm một tiếng, nói: "Trở về đi, Hàn Quốc công phủ gần đây cũng rất náo nhiệt, ngươi trở về cũng tốt."
Hàn Tư Ân nói một tiếng vâng.
Hoàng đế vẫn nhìn Hàn Tư Ân rời đi tầm mắt của mình, sau một hồi, hắn thở phào nhẹ nhõm, đáy lòng không biết là thất vọng hay là thở phào nhẹ nhõm, chẳng qua là cảm thấy người này lớn lên quái tướng, mà càng tiếp xúc càng phát hiện không giống nhau.
Sau một hồi, hoàng đế còn đang lại nghĩ đến, Hàn Tư Ân với dáng vẻ ấy xuất hiện ở Hàn Quốc công phủ, không biết sắc mặt của Hàn Trác sẽ là cái dạng gì. Nghĩ tới đây, hoàng đế đột nhiên lại vui vẻ.
Sau khi Hàn Tư Ân nghênh đón ánh mắt phức tạp của Nguyên Bảo ra ngoài điện, thấy được Cơ Lạc cùng Bạch Thư đang đứng đó chờ, Cơ Lạc nhìn thấy Hàn Tư Ân, tâm trạng thở phào nhẹ nhõm, tiến lên phía trước nói: "Hàn Tư Ân, ngươi cũng quá không có ý tứ gì cả, dĩ nhiên cho ta một đao phủ đầu, tốt xấu gì trước khi cáo trạng, ngươi cũng phải nhắc nhở ta một chút chứ."
"Vi thần từ trước đến giờ nhịn không được lời nói trong lòng, Thái tử thứ tội." Hàn Tư Ân có nề nếp trả lời. Cơ Lạc lắc lắc đầu, chỉ chỉ Bạch Thư nói: "Thôi, như vậy cũng tốt. Người cũng đã nói rõ trước mặt phụ hoàng, chặt đứt được mầm họa đều, ngươi cũng có thể quang minh chính đại mang người về nhà."
Bạch Thư tha thiết mong chờ nhìn về phía Hàn Tư Ân.
Kỳ thực Hàn Tư Ân hướng hoàng đế nói rõ nguyên do, nguyên nhân lớn nhất không phải slà ợ phiền phức, cũng không phải cảm thấy Bạch Thư sẽ mang đến cho mình cái mầm họa gì, hắn chỉ là thuần túy cảm thấy ngứa mắt Cơ Lạc tự chủ trương như thế mà thôi.
Canh giờ đích xác cũng không còn sớm, Cơ Lạc nói xong lời kia, nghĩ đến mình còn có rất nhiều thứ vụ, liền rời đi. Bạch Thư tự nhiên là cùng Hàn Tư Ân hồi Hàn Quốc công phủ.
Nghĩ đến hoàng đế nói Hàn Quốc công phủ gần đây rất náo nhiệt, Hàn Tư Ân ngồi ở bên trong kiệu khẽ cười hai tiếng, đích xác cũng náo nhiệt. Trước đó vài ngày, thân thể Liễu thị đột nhiên không khỏe, nữ tử Hàn gia đã gả ra ngoài quay về thăm, Hàn Minh Châu tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Chỉ là, thời điểm Liễu thị bảo Hàn Minh Châu hầu hạ mình uống thuốc, Hàn Minh Châu ngửi mùi thuốc đắng ói ra, thuốc kia tự nhiên cũng không đút cho Liễu thị. Liễu thị vì thế mắng to Hàn Minh Châu, nói mình ốm đau khó nhịn, nàng đến một bát thuốc cũng không muốn hầu hạ mình, nói cho cùng chính mình không phải là mẫu thân thân sinh của nàng, trong lòng Hàn Minh Châu có khúc mắc cũng phải.
Ngũ hoàng tử phi lúc đó còn khuyên can Liễu thị, nói Tứ muội hiếu tâm, trong lòng tất nhiên sẽ không muốn như vậy, thuốc đổ, nấu lại một bát để Tứ muội hầu hạ là được.
Hàn Minh Châu nghe Liễu thị khóc sướt mướt nói, lại bị Hàn Thanh Tuyết ném đá giấu tay bức bách như thế, sắc mặt nhất thời liền không xong, sau đó càng là một câu cũng không nói ra liền tức giận công tâm té xỉu tại chỗ. May là nha đầu bên người nàng tay chân lưu loát, đỡ được người, sau đó tự nhiên là thỉnh đại phu đến xem, kết quả đại phu bắt mạch một cái, bắt được là hỉ mạch.
Nha đầu kia vừa thấy tình huống không đúng, tâm trạng đối với Liễu thị là phòng bị vạn phần, lập tức nói cho Cơ Việt đang ở tiền viện uống rượu với Hàn Trác. Cơ Việt nhưng là một khắc cũng không ở đem Hàn Minh Châu vẫn còn đang hôn mê về quận vương phủ.
Ung quận vương vốn vì đứa cháu này mà vui mừng, sau khi nghe được tin, không chờ Hàn gia có phản ứng, chính mình liền cưỡi ngựa thẳng đến Hàn Quốc công phủ, ở trước cửa Hàn gia, hắn chỉ vào biển chữ trước cửa Hàn Quốc công phủ, phẫn nộ mắng Hàn gia muốn dằn vặt kim tôn của bọn họ đến không còn, khiến một đám người vây xem.
Hàn Trác nghe được vội đến trước đại môn Hàn gia bồi tội với Ung quận vương, sau đó Ung quận vương phi tới rồi, nhưng lại kéo Ung quận vương, sau đó tú thanh tú khí nói với Hàn Trác nói Ung quận vương là tính con lừa, tới nhanh đi cũng nhanh, dù sao cũng là tôn tử trông mong mấy năm, trong một chốc vừa nghe thấy đến, lại vừa nghe suýt chút nữa không còn, cũng không quá mất hứng.
Hàn Trác lại chịu tội, nói nếu là biết Minh Châu đang có mang, cho dù Liễu thị bị bệnh cũng sẽ không quấy nhiễu nàng, không nghĩ tới Minh Châu quan tâm sẽ bị loạn làm sao làm sao. Mà lúc này, một xe ngựa đồ bổ Hàn gia chuẩn bị cho Hàn Minh Châu cũng từ quý phủ lôi ra.
Ung quận vương còn muốn nhảy dựng lên mắng Hàn Trác đánh rắm, nói hắn là cố ý, bị Ung quận vương phi ôn hòa ngăn trở, sau đó nàng bất đắc dĩ lôi kéo Ung quận vương cáo từ với Hàn Trác, phía sau là xe đồ bổ của Hàn Quốc công phủ kia.
Bị Ung quận vương nháo đến như thế, người ở kinh thành đều biết kim tôn tử của Ung quận vương phủ, suýt chút nữa ở Hàn gia không còn.
Tình cảm của Hàn Tư Ân đối với Hàn Minh Châu là bỉnh thường, mặc dù nàng không có cha mẹ là chỗ dựa, nhưng chỉ cần có một ca ca danh tiếng hiển hách là hắn. Ung quận vương phủ cũng sẽ không thất lễ hắn, còn quan hệ giữa Cơ Việt và nàng, lại phải xem hai người ở chung như thế nào.
Hàn Tư Ân ở bên trong kiệu suy nghĩ một đường, khi đến cửa Hàn Quốc công phủ, hắn xuống kiệu, dung nhan điệt lệ nhất thời hấp dẫn tầm mắt của mọi người.
Phòng gác cổng của Hàn Quốc công phủ cũng có chút buồn bực, Hàn gia đã sớm truyền đến tin tức, nói là Hàn Tư Ân hồi kinh vào cung, bọn họ còn đang chờ người hồi phủ, chính là không biết người có tướng mạo đẹp đẽ này đến Hàn gia bọn họ là xảy ra chuyện gì.
Nghĩ tới đây, thời điểm Hàn Tư Ân đi tới trước đại môn Hàn gia, phòng gác cổng tiến lên ngăn cản hắn, thần sắc mang theo mấy phần kiêu căng, nói: "Vị công tử này xin dừng bước, nơi này là Hàn Quốc công phủ, ngươi muốn tìm người nào, có thể nói cho tiểu nhân một tiếng, tiểu nhân có thể thông báo cho ngươi."
Hàn Tư Ân cười như không cười nhìn người kia một cái, phòng gác cổng bị ánh của hắn nhìn đến, trong lòng không khỏi rùng mình một cái, thế nhưng hắn căn bản không biết mình nói sai cái gì.
Nói chuyện tể tướng trước cửa thất phẩm quan*, Hàn Quốc công phủ tuy rằng không phải là dòng dõi tể tướng, nhưng cũng là đường đường nhất phẩm công phủ, mặc dù hiện tại có chút nhiễu loạn, mà hạ nhân nói bản thân đang ở Hàn Quốc công phủ hầu hạ cũng là tướng đối đáng chú ý.
* Tể tướng trước cửa thất phẩm quan:宰相门前七品官: ý là người gác cổng trước nhà tể tướng ngang với quan thất phẩm trên triều đình, người nào muốn đến bái kiến phải thông báo cho người gác cổng trước, từ đó cho thấy quyền lực của họ cũng không nhỏ
Người đến đây bái kiến cũng phải nhìn cao bọn họ hai phần, làm sao đến trong mắt người này, chính mình còn không bằng con giun con dế thế?
Lúc này không chờ những người phía sau Hàn Tư Ân đứng ra, Bạch Thư tiến lên một bước, rút kiếm ra gõ gõ lên mặt người này, kiểm soát lực đạo rất tốt, vừa gõ khiến hắn chảy máu mũi ra, liền đá hắn sang một bên, sau đó Bạch Thư đằng đằng sát khí nói: "Ngươi mắt mù sao? Thế tử nhà các ngươi ngươi cũng không nhận ra?"
Người gác cổng kia bưng mũi đau đớn nằm trên mặt đất, đang chuẩn bị rêu rao lên hỏi người nào dám ở trước cửa quốc công phủ này ngang ngược, bỗng nhiên nghe thấy Bạch Thư nói vậy, trong lòng rùng mình, cũng không quản đến lỗ mũi đang chảy máu, hắn hàm hàm hồ hồ la lên: "Ngươi nói bậy, Thế tử nhà ta làm sao có khả năng trở thành thế này?"
Mọi người vây xem cũng chấn kinh rồi, Thế tử của Hàn Quốc công phủ có dáng vẻ như nào, bọn họ làm sao có khả năng không biết. Bộ dáng ma quỷ của hắn kia sao có thể dính líu đến người đẹp như này được? Còn nữa, nào có hạ nhân không quen biết chủ tử nhà mình, nghĩ đến đây, ánh mắt của mọi người cũng đều đặt lên người của phòng gác cổng.
Bạch Thư nghe môn phòng nói như vậy, nghĩ đến ngày xưa Hàn Tư Ân ở Hàn Quốc công phủ này phải chịu oan ức cùng xem thường, tâm trạng sát khí lập tức phóng đại vô số lần.
Giữa lúc y còn muốn cho cái người gác cổng này một bài học, Hàn Tư Ân đã cầm lấy tay y, nhàn nhạt nói: "Tính toán cũng một cái hạ nhân không hiểu chuyện như vậy làm gì?"
Hàn Tư Ân cầm lấy tay y rất nhanh, thời điểm buông ra cũng rất nhanh, thế nhưng Bạch Thư cảm nhận được nhiệt độ man mát trong lòng bàn tay hắn, trong lòng vẫn là dâng lên cỗ tư vị khôn kể.
Bạch Thư thu hồi kiếm, im lặng không lên tiếng đi theo phía sau Hàn Tư Ân, lần đầu tiên quang minh chính đại tiến nhập Hàn Quốc công phủ này.