Ung quận vương là người không có chủ kiến, cả ngày ăn chơi chè chén không nói, trong hậu viện cũng là đủ loại mỹ nhân.
Nhưng quận vương phi cũng không phải dễ chọc, quận vương gia nhét vào phủ nhiều người hơn nữa, cũng không một ai có thể vượt qua quận vương phi.
Ngươi nếu là thành thật an phận, vẫn có thể an an sinh sinh sống sót, nếu không thành thật phải để ta ra tay, nói không chừng ngày nào đó sẽ không còn ngươi nữa.
Dù sao Ung quận vương cũng không thể ghi nhớ mỗi một mỹ nhân cả đời được.
Hơn nữa Ung quận vương có nhiều thiếp thất xinh đẹp như vậy, có thể sinh ra hài tử chỉ có hai người, mà hai người này là nha đầu theo quận vương phi khi xuất giá.
Dưới gối quận vương phi cũng có một nhi tử, tên Cơ Việt, đã sớm phong Thế tử.
Cơ Việt ngược lại là không hề giống Ung quận vương cha hắn, bản thân phi thường giữ mình trong sạch, sắp thành hôn, trong phòng cũng không có người bừa bãi, học thức uyên bác, là người trẻ tuổi rất được người yêu thích.
Danh gia Đế Kinh nhắc đến Ung quận vương phủ, khó tránh nhắc đến Thế tử Cơ Việt này, đều nói, đây là trúc xấu mọc măng tốt, mười phần hiếm thấy.
Đem ra so sánh, Hàn Tư Ân Thế tử bị người nhắc đến, chính là một câu quanh năm ốm yếu trên giường.
Ung quận vương đối mọi người mà nói là người không mấy tốt đẹp, thế nhưng quận vương phủ không phải. Bởi vậy Ung quận vương phủ tổ chức yến tiệc, người nhận được thiếp mời đều là nể tình mặt mũi, cho dù không tới được, cũng sẽ phái người đưa tới hậu lễ, tránh tiếng thất lễ.
Đương nhiên, sở dĩ mọi người nể mặt Ung quận vương phủ như vậy, chủ yếu chính là, đừng xem Ung quận vương bên ngoài không tốt, ngôn ngữ thô lỗ, quen thói đắc tội người khác, nhưng hắn trước mặt hoàng đế vẫn có mấy phần trọng lượng, cho nên rất nhiều người đều sẽ nể mặt.
Nghe thấy Ung quận vương phủ lần này mời Hàn Tư Ân, có người trong lòng mười phần xem thường.
Nhớ lúc đầu bất kỳ lần tụ hội nào ở Đế Kinh cũng không có ai mời Hàn Tư Ân, giống như là Thế tử quốc công phủ vốn nên được người coi trọng lại không hề tồn tại, hiện tại vừa thấy người này được hoàng đế quan tâm, Ung quận vương phủ liền hành động như vậy, thật sự là khiến người không vừa mắt, mà càng nhiều người lại là chuẩn bị xem trò vui.
Ngày Ung quận vương phủ tổ chức yến tiệc, khí trời vô cùng tốt, thái dương diễm sắc hiếm thấy.
Hàn gia tam phòng tức phụ mang theo nhi nữ cùng đi, bởi vì nam nữ khác biệt, Hàn gia nữ nhi ngồi ở trong xe ngựa, Hàn Tư Ân bởi vì thân thể cũng đơn độc ngồi xe ngựa.
Mà đệ đệ cùng cha khác mẹ Hàn Duyệt Văn, trưởng tử Nhị gia phòng Hàn Duyệt Trung, còn có trưởng tử Tam gia phòng Hàn Duyệt Thanh, cùng thứ đệ đều là cưỡi ngựa.
Vì Hàn Tư Ân là Thế tử quốc công phủ, lại là lần đầu tiên ra ngoài phủ tham gia tiệc rượu, không quản những huynh đệ này trong lòng nghĩ như thế nào, ở trước mặt người ngoài, vẫn là phải trưng ra dáng vẻ huynh hữu đệ cung.
Cho nên dù Hàn Tư Ân chầm chậm ngồi xe ngựa, những người cưỡi ngựa khác cũng chỉ được chầm chậm thong thả đi cùng.
Trước khi xuất phát, có hạ nhân chặn trước xe ngựa của Liễu thị, nhỏ giọng nói thầm mấy câu, nói Hàn Minh Châu đang ngồi thuyền, lập tức về đến.
Liễu thị trầm tư, nhẹ giọng phân phó: "Không phải nói hai ngày nữa mới đến sao? Ngươi đi bẩm báo lão phu nhân, chúng ta hôm nay đi tham gia yến tiệc, không ở nhà, có thể không quản được những thứ này."
Xe ngựa Hàn Tư Ân cách xe Liễu thị có chút xa, hắn cũng không phải lúc nào cũng đi nghe chuyện xấu của người khác, cho nên cũng không biết chuyện này.
Trên đường Hàn gia đến Ung quận vương phủ, gặp phải không ít người tới tham gia yến hội. Những người này khó tránh khỏi quan sát Hàn gia thiếu gia công tử, ánh mắt vi diệu khó tả.
Hàn Duyệt Văn cảm thấy những ánh mắt kia dán vào người mình, mặt đều nóng lên, lần đầu tiên cảm thấy cưỡi ngựa không phải phong lưu tiêu sái, mà là tự tìm phiền phức.
May là bọn họ rất nhanh đã đến, nam nữ tách ra đi riêng. Người tiếp đãi đứng ở cửa thấy người Hàn gia tới, lập tức tiến lên mời.
Lúc này ở cửa còn có những người khác không đi vào, cũng vì nhìn thấy xe ngựa Hàn gia, liền đứng ở đó chờ chốc lát, muốn tận mắt thấy Hàn Tư Ân, còn có những người hữu tâm khác, cho nên cửa lớn quận vương phủ nhất thời có rất nhiều người.
Hàn Tư Ân đi xuống xe ngựa, tình cảnh trong nháy mắt yên tĩnh lại. Tầm mắt của mọi người đều chăm chú lên mặt Hàn Tư Ân, có những người tu vi không đến, nhìn thấy khuôn mặt Hàn Tư Ân, sắc mặt cũng thay đổi.
Nói thật lòng, vẻ ngoài Hàn Tư Ân thật sự không dễ nhìn. Nếu như nói trước kia là một cái đầu lâu chống đỡ da mặt, vậy bây giờ là mấy cành cây mang theo một chút thịt nát chống đỡ da mặt, vẫn là khô vàng quắt queo gầy yếu, có điểm không giống người.
Tóm lại một câu, nhìn trực diện, còn hù người ta.
Hàn Tư Ân đối với ánh mắt kinh ngạc của mọi người một chút cũng không để ý, trái lại còn tựa như cười như không nhìn lại những người này.
Những người bị ánh mắt hắn quét đến, luôn cảm thấy ánh mắt Hàn Tư Ân lạnh như là xà, leo lên trên người bọn họ, rất khiến người ta khó chịu.
Lại liên tưởng đến Hàn Tư Ân tự tay phế bỏ nhũ mẫu của mình, tự dưng sởn gai ốc, sau đó không tự chủ mở rộng tầm mắt, lúng túng ho khan vài tiếng, nói lên mấy câu mang tính hình thức liền rời đi.
Đoạn mở đầu rất nhanh đã tiêu tán.
Sau khi Hàn Tư Ân cùng một thân huynh đệ Hàn gia đến Ung quận vương phủ, theo lễ nghi bái kiến Ung quận vương phi.
Ung quận vương phi là một nữ tử đoan trang tú lệ, thời điểm người Hàn gia đi tới, nàng đang cùng vài vị phu nhân đang tán ngẫu.
Các phu nhân khác nhìn thấy Hàn Tư Ân liền giật mình, khó tránh khỏi có chút thất thố, Ung quận vương phi ngược lại sắc mặt không thay đổi, ý cười kéo dài kéo tay Hàn Tư Ân nói một hồi lâu, còn nói thân thể hắn bây giờ nhìn rắn chắc hơn nhiều, bảo hắn sau này thường xuyên đến Ung quận vương phủ chơi.
Hàn Tư Ân trên mặt mỉm cười, không ngừng gật đầu đáp lời.
Bởi vì Ung quận vương phi tiếp đón đều là nữ khách, tiểu bối bọn họ xong xuôi lễ nghi, cũng rất nhanh rời đi.
Từ chỗ Ung quận vương phi đi tới hậu viện có đông đảo công tử thiếu gia tụ tập, Hàn Duyệt Trung làm đích trưởng tôn Hàn gia, ở chỗ thông thoáng nha hoàn tiểu tư đi tới đi lui, nhìn Hàn Tư Ân cười một mặt hiền lành nói: "Tam đệ, ngươi từ trước đến giờ không ra khỏi cửa, cũng không có bằng hữu. Ta ngược lại quen biết mấy người, tính khí đều rất ôn hòa, ta dẫn ngươi đi gặp gỡ."
Hàn Tư Ân hơi híp mắt, đồng dạng nở nụ cười, chậm rãi nói: "Không cần, cũng không trẻ lên ba cần người trông, chúng ta từng người tự chơi là được rồi." Dứt lời lời này, hắn liền một mình ly khai.
Chờ Hàn Tư Ân rời đi, ở Hàn gia đứng hàng thứ lão ngũ, con trưởng tam phòng Hàn Duyệt Thanh hừ lạnh một tiếng. Hắn quanh năm cùng phụ thân Hàn Bình ở Giang Nam, được nhiều người nịnh bợ, làm người có chút ngạo khí, vì vậy không vui mở miệng nói: "Đại ca, người ta không cảm kích, huynh hà tất tiến lên khiến người ta ghét đây."
Hàn Duyệt Trung cười nói: "Ngũ đệ, Tam đệ chưa tham gia tiệc rượu lớn, có chút luống cuống cũng là phải. Chỉ là tính khí Tam đệ cũng không giống người thường, hắn không muốn ở cùng chúng ta, vậy liền thôi, ta sẽ nói rõ với Cơ Thế tử, bảo hắn tìm người cẩn thận hầu hạ là được. Được rồi, chúng ta đi thôi, ta dẫn ngươi đi làm quen mấy người bằng hữu trong kinh."
Hàn Duyệt Thanh rầm rì một tiếng, lại nhìn Hàn Duyệt Văn vẫn luôn cúi thấp đầu không có hé răng bên cạnh, trong mắt có chút xem thường.
Về phần thứ tử Hàn gia, bọn họ làm trưởng tử từ trước đến giờ đều không lọt nổi mắt, cũng sẽ không dẫn theo bọn họ nhận thức bằng hữu. Thứ tử có vòng giao hữu của thứ tử, trưởng tử có của trưởng tử, mỗi người mỗi nẻo.
Hàn Tư Ân chậm rãi đi quanh Ung quận vương phủ, dọc đường không để tâm ánh mắt người khác, tìm cái đình đài nghỉ ngơi. Đình đài kia bên trong vốn có hai người, nhìn thấy hắn, hai người kia như chịu kinh hách, lập tức đứng dậy rời đến cái đình khác.
Những người khác túm năm tụm ba ở phía xa ngồi ở một bên, nhìn Hàn Tư Ân xì xào bàn tán, vô hình trung đem hắn cô lập.
Cơ Việt là thiếu chủ quận vương phủ, quá bận rộn chiêu đãi những người khác, nhất thời cũng không để ý đến Hàn Tư Ân, điều này làm cho Hàn Tư Ân thoạt nhìn càng thêm không hòa hợp quần chúng.
Nếu người khác gặp phải chuyện này, e là sớm đã cảm thấy lúng túng, hận tìm không được một cái lỗ để chui vào.
Chẳng qua Hàn Tư Ân không phải là người như thế, hắn hiếm khi bình tĩnh mà nhìn kiến trúc cổ đại, trong lòng cảm thấy mười phần thú vị.
Lúc Hàn Tư Ân lơ đãng nhìn đôi uyên ương đang nghịch nước bên trong đình đài phía dưới, phía sau đột nhiên truyền đến một đạo kinh hỉ âm thanh: "Là huynh à?"
Hàn Tư Ân nghe thấy âm thanh có chút quen tai, liền quay đầu lại, thấy được người lúc trước cho mình một nén bạc. Người kia mặc một thân y phục xanh nhạt, mặt cùng thân thể đều ôn nhuận, khá là vui mừng.
Người kia ngược lại giống như quen thuộc, nhìn thấy thật sự là Hàn Tư Ân liền đi tới, ngồi đối diện Hàn Tư Ân, lộ ra nụ cười thuần khiết, trên mặt còn mang một chút thật không tiện, hắn gãi đầu một cái, nói: "Không nghĩ tới lần trước thật sự là ta hiểu lầm, cái kia ta tên Bạch Thư." Có thể tham gia yến tiệc của Ung quận vương phủ tự nhiên không phải thư sinh nản chí cũng không thể là ăn mày lang thang được.
Hàn Tư Ân nhìn hắn, chậm rãi nói: "Hàn Tư Ân."
Bạch Thư biết được tên Hàn Tư Ân, trên mặt lại lộ ra nụ cười to hơn, bên miệng còn có cái đồng điếu nho nhỏ, hắn nghĩ thầm, người lớn lên thật là đẹp trai, là người đẹp nhất mình từng gặp qua, không nghĩ tới nhanh như thế liền gặp lại rồi.
Hàn Tư Ân nghe thấy những suy nghĩ này trong lòng hắn, ý cười trên khóe miệng càng sâu hơn.
Những người khác xa xa thấy cảnh này, khóe miệng giật một cái, không khỏi khều người bên cạnh: " Người bên cạnh Hàn thế tử là ai? Sao chưa từng thấy qua?"
"Ta cũng không biết a."
"Chưa từng thấy a, có thể ở cùng một chỗ với tên bạo ngược kia, tính khí khẳng định không phải tốt đẹp gì, chúng ta vẫn là bớt chọc giận bọn họ."
Cơ Việt nghe nói như thế sững sờ, quay đầu lại liền thấy Hàn Tư Ân cùng Bạch Thư. Hắn một bên hướng hai người bước nhanh tới, một bên thấp giọng nói: "Đó là đệ đệ của Bạch tướng quân Bạch Thư, mới từ biên quan hồi kinh. Nghe đâu được Bạch tướng quân nuông chiều cực kì, không thông đạo lí đối nhân xử thế. Các ngươi không muốn chọc giận Bạch tướng quân, liền bớt nói nhảm đi." Những người khác nghe nói như thế, ồ một tiếng, trong đôi mắt nhìn về phía Bạch Thư không những không mang theo đồng tình mà còn có chút cười trên sự đau khổ của người khác.
Nhắc đến Bạch gia,người ta nghĩ đến đầu tiền không phải là Bạch tướng quân thật sự lợi hại, mà là sự kiện cha hắn sủng thiếp diệt thê từng gây chấn động một thời.
Bạch Thư cũng không biết mình đã trở thành nhân vật thảo luận của người khác, hắn ngồi trước mặt Hàn Tư Ân, có chút quẫn bách, hai tay xoa liền xoa, nói: "Huynh..." Hắn mới vừa nói một chữ, chợt nghe tiếng kinh hô, chỉ thấy trong đình đài cách bọn họ không xa, một người bị rơi vào trong nước.
Bạch Thư đứng lên, sắc mặt có chút nghiêm túc, chỉ là vẻ mặt này gắn trên gương mặt tròn trịa của hắn đặc biệt không ra ngô ra khoai.
Bạch Thư nhấc chân đạp lên đình đài, nhảy lên đạp nước một cái, sau đó khi người kia sắp sửa rơi vào trong nước, một cước đem người đá lên bờ.
Bạch Thư dựa vào sức nước, thuận thế xoay người nhảy vào trong đình đài, so với người bị đá vào trong đình điên cuồng ho khan, động tác của hắn tiêu sái lưu loát, trông thật ngầu.
Bị Bạch Thư đá lên bờ là một thứ song của quận vương phủ, lớn lên trắng nõn rất khác biệt, bởi vì chịu kinh hách mà sắc mặt có chút tái nhợt, nốt ruồi son giữa chân mày lại càng nổi bật. Hắn rất nhanh liền được người đỡ dậy, sau đó hướng Bạch Thư nói cảm tạ, Bạch Thư mím môi lắc đầu.
Đại Chu đối với song nhi coi như khoan dung, trước khi kết hôn có thể tham gia một ít tiệc rượu, ngày sau nếu như cưới vợ, thì không sao, thế nhưng nếu gả chồng, tuy rằng không giống nữ tử luôn ở trong nhà, nhưng cũng phải cùng nam tử giữ khoảng cách.
Bạch Thư không có khí tức nghiêm túc lúc nãy, nhìn qua có chút vô tội lại rất đáng yêu.
Bởi vì xảy ra chuyện, Cơ Việt rất nhanh đã đi tới. Hắn thấy Bạch Thư thì lần thứ hai cảm tạ, Bạch Thư phất phất tay, thần sắc lúng túng, hắn nhỏ giọng nói: "Ta khí lực khá lớn, một cước kia có thể hơi nặng, bảo người xem cho hắn một chút đi."
Nói xong lời này hắn liền chuẩn bị đi tìm Hàn Tư Ân nói chuyện, chỉ là ánh mắt nhìn về chỗ cũ, Hàn Tư Ân đã biến mất.
Cơ Việt khiến cho người dìu thứ song đệ đệ kia đi xuống, chú ý tới thần sắc của Bạch Thư, cười hỏi: "Bạch tiểu thiếu gia nhận thức Hàn thế tử?"
Bạch Thư sửng sốt một chút, lắc đầu nói: "Hàn thế tử bẻ chân bẻ tay cắt đầu lưỡi người ta kia sao? Ta không quen biết."
Cơ Việt sửng sốt một chút, sau đó cười nói: "Vừa nãy vội vội vàng vàng nhìn thấy Bạch tiểu thiếu gia cùng Hàn thế tử nói chuyện, nên nghĩ đến các ngươi quen biết, là ta đường đột."
Bạch Thư kinh ngạc nhìn Cơ Việt, thần sắc nỗ lực muốn trịnh trọng lên, chỉ là hơi mập mạp, chẳng có miếng uy nghiêm nào.
Sau đó Bạch Thư nghiêng đầu chăm chú hỏi: "Hắn chính là Hàn thế tử sao? Nhưng là hắn lớn lên đẹp như vậy, tính khí ôn hòa, làm người lại thiện lương, có giống quỷ dạ xoa giết người không chớp mắt như đồn đãi đâu? Trong này có phải là có hiểu lầm gì rồi không? Ta mới vừa hồi kinh gặp qua hắn một lần, cảm thấy hắn thật đáng thương."
Cơ Việt bị những hình dung trịnh trọng dị thường của Bạch Thư làm cho ngây ngẩn cả người, có chút mê man bọn họ nói rốt cuộc có phải cùng một người hay không.
Mà một người bên cạnh Cơ Việt nghe nói lời này, cảm thấy thị giác bị kích thích, hắn khó nén khiếp sợ nhìn Bạch Thư quái dị nói: "Hàn Tư Ân đẹp, con mắt của ngươi là mù sao? Cái bộ dạng ma quỷ kia mà đẹp? Còn đáng thương, ta thấy ngươi mắt mù mới đáng thương đấy."
Bạch Thư trừng người này, không vui nói: "Ngươi nói nhăng nhít gì đó, hắn là người đẹp nhất ta từng thấy, các ngươi gộp lại cũng không sánh nổi hắn. Còn đáng thương, lúc ta mới vừa hồi kinh gặp Hàn thế tử, hắn trên người một đồng đều không có, đứng ở tửu lâu bên cạnh tha thiết mong chờ nhìn, còn không bằng ăn mày cơ. Các ngươi xuất môn lẽ nào lại không mang tiền? Cuối cùng vẫn là ta cho hắn một nén bạc đây, như vậy Thế tử chẳng lẽ không đáng thương sao?"
Bỗng nhiên nghe được một đống việc ngấm ngầm xấu xa của Hàn gia, Cơ Việt hận không thể khâu miệng Bạch Thư lại.
Chỉ là Hàn thế tử trên người không một đồng tiền, cùng tên ăn mày giống nhau, bị người bố thí một nén bạc bị nhiều người như vậy nghe được, nhất định sẽ truyền đi.
Vừa nghĩ tới Hàn gia tham gia yến tiệc nhà mình, liền truyền ra việc trong nhà khắt khe với Hàn thế tử, Cơ Việt hận không thể tát cái người kiếm chuyện bên cạnh một cái.
Hắn tại sao lắm miệng hỏi Bạch Thư những vấn đề kia, sao không nhường Bạch Thư không biết đối nhân xử thế đi, sao không để hắn tiếp tục ca ngợi mỹ mạo của Hàn Tư Ân đi cơ chứ?