Thế Tử Hàn Tư Ân

Chương 96



Ba người Cơ Lạc biểu lộ khác nhau, mà Hàn Tư Ân là tâm tình sung sướng nhất, hắn nhìn thần sắc Cơ Dung không ngừng biến ảo, chậm rãi nói: "Nhị hoàng tử mặc dù là nhi tử quý phi nhận nuôi, thế nhưng những năm này dưới gối quý phi dù sao cũng chỉ có một hài tử là ngươi. Thạch gia tất nhiên cũng là nhà ngoại của Nhị hoàng tử, Thạch gia lén lút khai thác mỏ vàng, không phải là vì Nhị hoàng tử ngươi, chẳng lẽ là vì người khác?"

Lời này của Hàn Tư Ân rơi vào trong tai Cơ Dung, ầm ầm ầm vang lên trong đầu hắn, cả người đều có chút mê mang. Thân thể Cơ Dung lắc lư một chút, liền gắt gao đứng lại, lông mày của hắn mạnh mẽ nhíu chung một chỗ. Thái hậu cùng Thạch gia mấy năm qua từng âm thầm biểu thị thái độ với hắn, có rất nhiều việc hắn đều hiểu thông qua thái hậu cùng Thạch gia, thậm chí một vài đại thần trong triều đều là thông qua Thạch gia mà quen biết.

Giống như chuyện lũ lụt ở Giang Nam lần trước, lúc đó Ngự Sử là vì Thạch gia ra hiệu mới yêu cầu hoàng tử đồng hành. Khi đó Thạch gia đã lén lút tỏ thái độ với hắn hơn một năm, cũng chuẩn bị xong tâm thái ủng hộ hắn làm đế.

Giang Nam lũ lụt bạo phát, là một chuyện cực kỳ có lợi. Lúc đó thái hậu trong cung cùng Thạch lão Hầu gia đều nói đây là một cơ hội kiến công lập nghiệp, cũng là một cơ hội bộc lộ tài năng trên triều đình.

Hắn thân là hoàng tử, nếu như điều tra rõ được việc lũ lụt ở Giang Nam, hắn tất nhiên sẽ để lại ấn tượng tốt với hoàng đế, đối với việc ngày sau danh chính ngôn thuận trở thành Thái tử là mười phần có lợi.

Chỉ là Thạch gia còn chưa làm được công tác vận may này nọ, hoàng đế đã có ý định để Hàn Tư Ân đi vào Giang Nam.

Thạch lão Hầu gia cảm thấy thủ đoạn làm việc của Hàn Tư Ân quá thô bạo, ở kinh thành đã phách lối như vậy, vậy cách xa kinh thành, lại gặp phải những chuyện này, thì chỉ càng làm ra những chuyện khó giải quyết. Nếu như hắn đi theo, sẽ cực kỳ dễ dàng thể hiện khi mà Hàn Tư Ân đi khắp nơi đắc tội với người, chính mình chẳng những nhận được công lao, còn có thể có được danh tiếng tốt.

Lúc đó dựa theo Thạch gia an bài, lão Ngự Sử ở trên triều đình nói Hàn Tư Ân chưa qua rèn luyện, một mình đi vào Giang Nam sợ là không áp chuyện này xuống được, cho nên thỉnh cầu phái hoàng tử tuỳ tùng. Cơ Dung vào lúc này chủ động đứng ra tỏ rõ thái độ của mình, hắn tuy rằng thân thể không tốt, nhưng có người ở trên triều đình, chuyện về sau sẽ thuận lý thành chương, về phía những hoàng tử khác căn bản không đáng sợ.

Thế nhưng lúc đó trên triều đình xuất hiện chút việc ngoài ý muốn, chờ sau khi hắn vào cung, dựa theo những gì mình và Thạch gia đã thương lượng xong, đứng ra tỏ rõ thái độ mình muốn đi tới Giang Nam.

Nhưng trên triều đình Thạch lão Hầu gia đột nhiên té xỉu, người khác không biết, nhưng Cơ Dung rõ ràng, thời điểm Thạch lão Hầu gia té xỉu, lặng lẽ ra hiệu với hắn, bảo hắn không cần tranh giành việc đi tới Giang Nam.

Cho nên cuối cùng Cơ Lạc mới đi vào Giang Nam.

Sau đó Thạch lão Hầu gia nói cho hắn biết, vốn là muốn cho hắn đi tới Giang Nam kiếm chút danh thanh, thế nhưng Hàn Tư Ân ở trên triều đình chất vấn Ngự Sử những câu kia, hoàn toàn bác bỏ công lao của hoàng tử đi vào Giang Nam. Cùng hắn đi vào không chỉ không thể lập công, nói không chừng còn có thể chọc giận người khác, liền quyết đoán ngăn cản hắn.

Sau đó, hành động của Hàn Tư Ân ở Giang Nam đích thực cũng khiến Cơ Dung hoảng sợ, bất kể nói thế nào, việc này đối với người muốn làm hoàng đế tương lai mà nói, hống hách như vậy cũng quá đắc tội người.

Tuy rằng Cơ Lạc cùng Cơ Việt đi cung cũng không ra mặt làm chuyện gì, nhưng có rất nhiều đại thần bắt đầu âm thầm bất mãn với Tam hoàng tử Cơ Lạc này, cảm thấy hắn đến ngay cả một tên Thế tử cũng áp chế không nổi, thì sao có thể gánh vác chức trách lớn, có những quan chức tầm trung còn vì thế mà trực tiếp ngả về phía hắn.

Về phần Cơ Việt Thế tử Ung quận vương này, sau khi từ Giang Nam trở lại kinh thành liền bắt đầu khiêm tốn đến mức gần như không ai còn nhớ đến hắn. Việc này càng ngày càng chứng minh lúc trước Thạch lão Hầu gia không cho hắn đi là đúng.

Cơ Dung đối với chuyện này vẫn luôn có chút đắc ý, cảm thấy đây là ông trời an bài, để cho người đến Giang Nam xuất lực, hắn ở kinh thành lại được thêm thế lực, củng cố thế lực của chính mình.

Về phần án mỏ vàng ở Giang Nam, hắn đương nhiên có nghe qua, lúc đó Hàn Tư Ân điều tra được việc này, liền gửi tấu chương vào kinh, khiến văn võ bá quan ở kinh thành đối với chuyện này câm như hến.

Quý phi còn cố ý tuyên triệu hắn vào cung, dặn dò hắn, bất kể là ai, liên quan đến việc lén lút khai thác mỏ vàng đều là mưu đồ bất chính, hoàng đế nhất định sẽ tức giận, hắn là một hoàng tử nhất định phải giữ vững như ngày xưa, tâm thái ôn hòa, đừng có quá mức quan tâm đến chuyện này.

Những năm này mặc dù hắn được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa quý phi, nhưng quý phi đối với hắn vẫn luôn thờ ơ, lần này có thể dặn dò hắn một phen, khiến Cơ Dung cảm thấy trong lòng quý phi vẫn còn đứa con nuôi là hắn này.

Thái độ của quý phi như vậy, khẳng định đến từ Thạch gia, tâm trạng hắn mười phần cảm kích tất cả những gì Thạch gia đã làm.

Lúc đó hắn cho là Thạch lão Hầu gia đang lo lắng cho mình sẽ quá mức quan tâm việc này, khiến phụ hoàng hoài nghi hắn và án mỏ vàng có liên quan, tâm trạng thật là cảm động.

Lại càng cảm thấy Thạch gia tuy rằng không phải nhà ngoại ruột của mình, mà đối với chuyện của mình vẫn thực để bụng.

Chỉ là dù vậy, án mỏ vàng ở Giang Nam dù sao cũng can hệ đến Tổng đốc Lưỡng Giang, hắn vẫn chú ý kết cục của Chu Mã An một chút. Còn vì sao án mỏ vàng ở Giang Nam vẫn chưa được giải quyết, những việc sau đó hắn cũng không quan tâm quá nhiều.

Nói đến án mỏ vàng ở Giang Nam đã kéo dài đến tận giờ, qua cũng đã vài tháng. Hiện tại đột nhiên có người nói cho hắn biết, là Thạch gia lén lút khai thác mỏ vàng, nhưng là, trước đó, hắn căn bản không hề biết được bất kỳ tin tức nào.

Tại sao có thể là Thạch gia được? Nếu như đúng là Thạch gia, vậy tại sao không ai nói cho hắn biết một chút tin tức nào? Nghi ngờ trong lòng Cơ Dung càng lớn, tâm tình sợ hãi càng lan chảy toàn thân.

Trong đầu hắn không khỏi nghĩ, Thạch gia cùng quý phi thái hậu trong cung thật sự là muốn trợ giúp hắn đăng cơ sao? Nếu như là thật, chuyện lớn như vậy tại sao không ai nói với mình, nếu như không phải thật, vậy Thạch gia lén lút khai thác mỏ vàng là vì ai?

Chẳng lẽ? Đôi mắt Cơ Dung không tự chủ nhìn về phía Bạch Ân. Cơ Dung vào lúc này đang nghĩ, nếu như Bạch Ân là con riêng, vậy mẫu thân của hắn là ai? Chẳng lẽ là quý phi đương triều?

Cơ Dung bị ý nghĩ của chính mình dọa cho hết hồn, ánh mắt nhìn về phía Bạch Ân càng thêm bất thiện. Nếu như hắn thật bị quý phi cùng Thạch gia cho là kẻ ngu si mà lợi dụng như thế, vậy cho dù hắn chết, cũng sẽ không bỏ qua cho Bạch Ân.

Bạch Ân bị ánh mắt của Cơ Dung nhìn đến mạnh mẽ nhíu mày, hắn không cam lòng yếu thế trừng mắt lại Cơ Dung một cái.

Trong lòng Bạch Ân thật sự oan ức cùng sợ hãi, án mỏ vàng ở Giang Nam, hoàng tử thật giả, con riêng gì gì đó. Những chuyện này rõ ràng không liên quan gì đến hắn, hắn chỉ là người của Bạch gia, cùng hoàng gia không có quan hệ gì.

Cơ Dung vì thần sắc tức giận của Bạch Ân thu tầm mắt lại, hắn biết mình thất thố, có thể là sợ hãi vừa nãy làm cho hắn mặc dù là thất thố cũng không thể không suy nghĩ nhiều.

Không quản Bạch Ân có quan hệ với Thạch gia hay không, hiện tại hắn ở ngoài mặt là nhi tử của quý phi, là ngoại tôn tử của Thạch gia. Thạch gia dính đến án mỏ vàng ở Giang Nam, vậy người đầu tiên phụ hoàng hắn nghi ngờ chính là hắn.

Chỉ là Cơ Dung nghĩ lại một chút, có lẽ là Hàn Tư Ân cố ý lừa gạt mình, mới ăn nói ba hoa như vậy, Thạch gia căn bản không liên quan gì đến án mỏ vàng.

Cơ Lạc thì lại bởi vì thần sắc của Cơ Dung cùng lời nói của Hàn Tư Ân, trong lòng khẽ động, hắn liếc mắt nhìn Bạch Ân cùng Cơ Dung, trong lòng đột nhiên nhớ lại ghi chép trong cung, sau khi phụ phi hắn Vương Anh qua đời, quan hệ kịch liệt giữa thái hậu và hoàng đế liền biến chuyển, mấy năm đỉnh điểm ác liệt ấy, thái hậu từng xuất cung nghỉ dưỡng tại biệt viện hoàng gia Tây Sơn, lúc đó quý phi cũng đi cùng, chẳng lẽ Bạch Ân là nhi tử của quý phi sao?

Nhưng hắn cũng đã từng hoài nghi Bạch Ân là con riêng của quý phi, từng lén lút điều tra ghi chép sinh hoạt thường ngày của phụ hoàng hắn, mấy năm kia hoàng đế cơ hồ rất ít khi bước vào hậu cung, quý phi căn bản không có thời gian mang thai.

Lẽ nào cũng bởi vậy, là có kỳ lạ, quý phi mới che giấu việc này? Chỉ là tại sao lại là Bạch Tuấn thu dưỡng Bạch Ân? Rốt cuộc quý phi đã đồng ý cho Bạch Tuấn vinh hoa ra sao, mà khiến hắn dám làm như thế?

Trong lòng mỗi người đều có ý nghĩ riêng của mình, suy nghĩ nhanh chóng chuyển quanh, suýt chút nữa khiến não bộ phát đau.

Thần sắc Hàn Tư Ân khó giải thích được nhìn Cơ Dung, hắn nhẹ giọng nói: "Nhìn thần sắc của Nhị hoàng tử, là căn bản không biết có việc này sao?"

Cơ Dung hừ lạnh một tiếng, khẽ nâng lên khuôn cằm tuấn tú, cả người nhìn qua thực kiêu ngạo quật cường, khóe miệng hơi rủ xuống, mang theo khí độ hoàng tử nên có, nói: "Hàn Tư Ân, bổn hoàng tử tuy rằng không phải do quý phi thân sinh, nhưng Thạch gia trong lòng bổn hoàng tử chính là nhà ngoại ruột. Bổn hoàng tử làm việc đoan chính, không sợ phụ hoàng điều tra. Chỉ là ngươi gây xích mích ly gián như thế, bổn hoàng tử không tin phụ hoàng sẽ để mặc ngươi tùy ý như vậy."

"Có cái gì mà tin hay không?" Hàn Tư Ân nhàn nhạt nói: "Thạch gia chẳng những là nhà ngoại của ngươi, mà còn là nhà ngoại của hoàng thượng. Ta lấy cái này hù dọa ngươi làm cái gì? Chẳng lẽ là ngại chuyện của chính mình không đủ, muốn hoàng thượng tìm ta gây phiền phức sao? Thánh chỉ để cấm vệ quân bao vây Thạch gia là hoàng thượng tự mình hạ phát, nếu như ngươi không tin, vào lúc này ngược lại ta có thể kể cho ngươi nghe một chút. Dù sao chuyện lớn như vậy, không có ai không chú ý, nói không chừng hạ nhân của quốc công phủ này ai ai cũng biết ấy chứ."

Nói tới chỗ này, Hàn Tư Ân liền vẫy vẫy tay, một mặt bất đắc dĩ nói: "Ta lại quên mất, ngươi cũng là bị hoàng thượng giam giữ không thể tùy ý đi lại, nhưng mà, Cao đại nhân ở đây, ngươi ngược lại là có thể hướng Cao đại nhân xác nhận một chút."

Ánh mắt Cơ Dung chuyển đến Cao Phong có độ tồn tại yếu nhất, Cao Phong bị hắn ánh mắt lạnh lùng nhìn đến lạnh cả trán, sau đó hắn ôm quyền nói: "Thạch phủ bị bao vây, tuy rằng không phải hạ quan tự mình đi vào, nhưng mà nghe đâu chuyện này là có thật."

Cơ Dung hừ một tiếng, vẫn duy trì trấn định trên mặt, phất tay áo đi về phòng của mình.

Tâm tư Bạch Ân cũng có chút loạn, hắn căn bản không muốn nhìn thấy Hàn Tư Ân cùng Cơ Lạc, liền yên lặng trở về phòng của mình.

Cơ Lạc nghiêm mặt bầm tím ngược lại vẫn luôn đứng đó, hắn nhìn Hàn Tư Ân hỏi: "Vây nhốt Thạch phủ là chuyện đại sự, người hữu tâm sau khi biết được sẽ biết nên thu dọn kết cục như nào, đến lúc đó, làm ra động tĩnh lớn gì đấy, ngươi định làm gì?"

Nếu như Bạch Ân thật sự là con riêng của quý phi, vậy quý phi cùng Thạch gia bên kia nhất định sẽ có hành động. Hàn Tư Ân ắt hẳn sẽ là đối tượng công kích đầu tiên.

Bất kể là hoàng tử thật giả hay là hoàng đế có con riêng, những việc này làm ầm ĩ lớn hơn, luôn có thể khiến hoàng thượng dời đi tầm mắt liên quan đến án mỏ vàng.

Sự tình phát triển đến trình độ này, Cơ Lạc cũng không nghĩ tới. Nếu như không có chuyện Bạch Ân giống như hoàng đế này, mà án mỏ vàng vẫn cứ ập đến, hắn nhiều lắm chỉ cho là Thạch gia cùng thái hậu làm như vậy là vì Cơ Dung.

Bây giờ suy nghĩ một chút, Thạch gia cùng thái hậu bên kia thâm sâu như vậy, đời trước cuối cùng là ai ngồi lên đế vị kia, còn chưa biết chừng đây.

Nghĩ tới đây, Cơ Lạc không biết làm sao, đáy lòng có chút đồng tình với Cơ Dung.

Hàn Tư Ân đối với nhắc nhở của Cơ Lạc cũng không cảm kích mấy, hắn đứng dậy nhàn nhạt nói: "Ngươi vẫn nên lo cho chính mình đi, dù sao việc này là ngươi lựa chọn khai màn."

Chuyện phát sinh ở đây, Cao Phong không dám che giấu, dùng tốc độ nhanh nhất âm thầm thượng mật chiết lên hoàng đế. Tấu chương ghi lại đối thoại, thần sắc, tâm thái của tất cả mọi người, ngay cả đối thoại cuối cùng giữa Cơ Lạc và Hàn Tư Ân, hắn cũng không che giấu.

Hoàng đế nhìn tấu chương của Cao Phong, trầm mặc rất lâu, sau một hồi hắn thở dài, đem tấu chương đặt ở trên ngự án, có chút khổ não xoa xoa cái trán.

Hoàng đế cảm thấy, nếu như Bạch Ân là con riêng của mình, vậy thật sự không dễ thu dọn kết cục.

Mà đêm đó, như Hàn Tư Ân mong muốn, ba vị khách quý ở đông trong sương phòng của Phương Lan viện, màn thầu hắn đưa đến không ai thèm ăn.

Hàn Tư Ân nhấc theo một rổ bánh màn thầu, ngược lại là cảm thấy tiết kiệm được một chút rồi.

Ngày thứ hai, Hàn Tư Ân mới vừa đứng dậy, còn đang dùng cháo, Nguyên Bảo đã cầm thánh chỉ của hoàng đế tới trước, nói là hoàng đế muốn tuyên triệu Hàn Tư Ân, hai vị hoàng tử cùng Bạch Ân vào cung.

Sau khi Nguyên Bảo tuyên thánh chỉ, Hàn Tư Ân tìm cái cơ hội lén lút hỏi: "Nguyên công công, sao thế? Sao lại đột nhiên như vậy?"

Nguyên Bảo cười híp mắt nhìn Hàn Tư Ân, nhỏ giọng nói: "Sáng sớm hôm nay, quý phi đã đến đây cầu kiến hoàng thượng. Lão nô ở ngoài cửa hầu hạ, quý phi cùng hoàng thượng nói một quãng thời gian rất dài."

Kỳ thực tình hình hiện tại đối với Hàn Tư Ân rất không thuận lợi, thế nhưng đại khái Nguyên Bảo cảm thấy chính mình mấy ngày nay cực kỳ bị thất sủng, đối với Hàn Tư Ân có chút cảm động lây, liền nhắc nhở thêm một tí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.