Edit: halina
Trấn Thính Phong, núi Hắc Mộc.
Trăng tròn mười lăm chiếu xuống núi rừng, gió đêm điên cuồng thổi ‘ vù vù vù’, đêm khuya âm u lạnh lẽo thuận lợi cho mấy người làm chuyện xấu trong núi Hắc Mộc, sống lưng căng cứng, lông tơ dựng đứng.
Hai gã trai tráng tay khiêng một cái túi bằng vải bố, cô nương trẻ tuổi đi sau lưng bọn họ ước chừng chỉ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, chân ba người đạp trên lá khô phát ra tiếng vang ‘ xào xạt ’‘ xào xạt ’, âm thanh này càng khiến màn đêm trở nên đáng sợ.
“Nhanh ném xuống đi!” Giọng nói non nớt mang theo hai phần tàn nhẫn, ba phần độc ác của tiểu cô nương vang lên, ra lệnh cho hai tên trai tráng ném bao tải bằng vải bố được buộc chặt xuống dòng sông đen trong núi Hắc Mộc.
Dòng sông đen này có chín nhánh, vây quanh ngọn núi, nước sông chảy xiết, có chút buông thả không sao kiềm chế được. Phía trước khúc sông ở trước mặt ba người lúc này có một thác nước cao mấy trượng đang ồ ạt đổ thẳng xuống, sinh vật rơi từ nơi đó xuống đừng mơ còn mạng sống sót!
“Cố đại tiểu thư, thật sự muốn ném xuống sao?” Một tên trai tráng trong số đó nghẹn ngào mở miệng, hắn không biết nếu việc này bị Cố gia chủ phát hiện thì mình có bị chém đầu hay không nữa?
“Đây không phải là điều muốn hay không, mang thứ bỏ đi này về Cố gia chúng ta sao? Gia gia sẽ không thèm để ý đến chuyện này! Nhanh ném đi cho bổn tiểu thư!” Trong đêm đen có thể mơ hồ thấy được cô nương đứng phía sau hai gã trai tráng đang sốt ruột muốn ném túi vải bố vào dòng nước đang chảy cuồn cuộn.
Một tiếng ‘ Bịch ’ vang lên, túi vải bố nặng nề rơi vào giữa dòng sông đen.
“Đi, về nhà!” Cố Lỵ Lỵ phủi tay để giũ bỏ vận xui vì vừa rồi chạm vào túi vải bố, nhìn dòng sông đen đang chảy rít gào chảy siết rồi nở nụ cười vừa lòng.
Hai gã trai tráng mím môi bị gió lạnh thổi buốt môi, mang theo tâm trạng thấp thỏm mà đi theo sau lưng Cố đại tiểu thư ra khỏi núi Hắc Mộc trở về Cố gia.
Sau khi ba người rời đi không lâu thì dòng sông đen trầm tĩnh đã xảy ra dị tượng* kỳ quái.
* dị tượng: hiện tượng kỳ quái
Rõ ràng trời mới canh hai, bầu trời đêm đen nhánh đầy sao lộng lẫy trở nên sáng như ban ngày chỉ trong nháy mắt, chiếu sáng cả một vùng đất đang ngủ say, đánh thức cường giả trên Thánh Quỳnh đại lục.
“Phượng Hoàng Nữ Đế xuất hiện sao?”
……
“Vèo vèo vèo vèo ~”
Không biết từ đâu xuất hiện một luồng sức mạnh hút lấy Cảnh Thanh vào thác nước ngay phía trước dòng sông đen đó.
“Khụ khụ khụ ~” Cảnh Thanh còn ở trong nước nhưng có thể mẫn cảm nhận thấy được xung quanh mình là nước, nhưng mà vì ở trong bao bố bị buộc chặt nên lại có chút không khí để thở!
Khó chịu nên dùng hai ngón tay moi nước sông khoang miệng ra ngoài khiến Cảnh Thanh lại ho khan thêm vài tiếng.
“A!” Cảnh Thanh vừa mới dễ chịu được một chút thì liền có một cơn lốc xoáy mạnh mẽ hút cô vào.
Cảnh Thanh bị nhốt trong bao bố nên không biết mình bị trôi tới nơi nào. Đột nhiên trọng lực tác động lại lên người cô, một tiếng ‘ Bịch’ vang lên, toàn bộ bao bố rơi xuống mặt đất.
“Ai da, thật đáng chết!” Cảnh Thanh bất chấp cái mông bị đau, hai cánh tay gầy yếu đến mức không chịu nổi gắng sức xé rách bao bố.
Thật là sáng, ánh sáng chói mắt đập vào mắt Cảnh Thanh, cô còn cho rằng mình đã trôi tới chỗ Quang Thần ở Quang Minh Thần Điện nữa chứ, sáng như thế, mắt to đến 24k cũng đều bị ánh sáng này làm mù.
Là cái gì? Là cái đồ quỷ gì đang cào mông cô?
“xèo ~ xèo ~” Âm thanh mềm mại đáng yêu vang lên sau lưng Cảnh Thanh, Cảnh Thanh chỉ có thể nhịn cảm giác chói mắt đến sắp mù xuống để mở mắt ra.
Xoay người thấy cái thứ quỷ trước mặt thì Cảnh Thanh rất muốn đá nó một cái cho hả giận, cục bông trắng béo nhỏ kêu ‘xèo ’‘ xèo ’ rồi lăn ra xa.
Không bao lâu, cái vật nhỏ kia lại kêu ‘xèo ’‘ xèo ’ rồi chạy vội trở lại.
Lúc Cảnh Thanh không chú ý tới nó thì nó nhảy lên, dùng móng vuốt nhỏ bắt lấy tay Cảnh Thanh rồi mở miệng cắn một cái vào ngón tay cô.
“Khốn kiếp!” Lúc Cảnh Thanh đang chửi cục bông trắng dây dưa trên ngón tay cô thì ánh sáng xung quanh tan đi, nhưng lại có một ngôi sao năm cánh tụ lại một chỗ.
Khế ước ư?