Thê Tử Lưu Manh Của Ma Đế: Tuyệt Sắc Ngự Thú Sư

Chương 24: Keo kiệt bủn xỉn



Edit: halina

Sau khi tiểu nhị đặt đồ ăn xuống thì liền lui ra ngoài.

Liên Thanh ngồi ở trước bàn cơm, nhẹ liếc mắt nhìn nữ hài tử đang đứng ở gần nàng, hai mắt nàng ta nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn, thèm nhỏ dãi chảy nước miếng.

“Ngươi chưa từng được ăn đồ ăn ngon sao?” Liên Thanh nghi hoặc, dựa vào dị năng tàng hình của nàng ta, muốn ăn trộm khắp nơi hẳn là không khó.

Nữ hài tử gật đầu, biết Liên Thanh khinh thường mình, dù sao nàng cũng từng trộm túi tiền của Liên Thanh.

Liên Thanh động đũa gắp một miếng xương sườn bỏ vào trong miệng, nhai thành tiếng ‘ rộp rộp rộp ’.

“Ta có thể ngồi xuống ăn không? Ngươi xem đồ ăn trên bàn này ít nhất đủ cho bốn người ăn, một mình ngươi cũng ăn không hết đúng không?” Nữ hài tử lại nuốt hai ngụm nước miếng, trong lòng thầm than Liên Thanh đang phí phạm của trời!

Liên Thanh lại liếc nhìn nữ hài tử một cái rồi không nói chuyện.

Nữ hài tử thấy thế thì cợt nhả ngồi xuống đối diện Liên Thanh, cầm lấy chiếc đũa gắp một miếng bò kho bỏ vào trong miệng.

“Ta tên Mạch Á Nam, ngươi có thể gọi ta là tiểu Nam, bọn nhỏ đều gọi ta như thế!”

Liên Thanh hơi chau mày, nàng cũng không tính kết bạn với nữ hài tử trước mắt.

“Lần trước trộm túi tiền của ngươi là ta không đúng. Ta theo dõi ngươi thật lâu, thấy ngươi vào Thiên Cơ Môn mua ba viên đan dược thì ta liền biết ngươi là người có tiền cho nên mới trộm của ngươi hơn một trăm lượng bạc, chắc đối với ngươi cũng không phải là gì to tát?” Mạch Á Nam vừa ăn vừa nói, miệng bất cẩn phun ra một hạt cơm.

Liên Thanh ghét bỏ bĩu môi: “Ta mua nổi đan dược cũng không có nghĩa nhà ta giàu có.” Ngược lại, nhà Liên Thanh rách nát đến không chịu nổi.

Rõ ràng Mạch Á Nam không tin lời Liên Thanh nói, vừa rồi vào tửu lầu Liên Thanh trực tiếp quăng cho tiểu nhị một lượng vàng, nghĩ Mạch Á Nam mắt mù không phát hiện ra à?

CHính bởi vì Liên Thanh là người có tiền nên Mạch Á Nam mới có thể tùy ý để Liên Thanh ‘ trói ’! Nhưng rõ ràng Liên Thanh không biết Mạch Á Nam cố ý tiếp cận nàng.

“Ngươi không phải người Trúc huyện, ngươi từ đâu tới đây?” Khi ăn cơm, Mạch Á Nam nói cực kỳ nhiều.

Vừa rồi khi Liên Thanh hỏi nàng lại không thấy nàng ồn ào như thế. Bây giờ Liên Thanh muốn an tĩnh dùng một bữa ngon thì Mạch Á Nam lại nói không ngừng, nữ hài tử này thật là kỳ quái!

“Có thể câm miệng được chưa?” Liên Thanh còn chưa ăn no, lạnh lùng trừng mắt nhìn Mạch Á Nam.

Mạch Á Nam nhướn mày nhún vai, làm một động tác ngậm miệng, không mở miệng nữa.

Chờ đến khi Liên Thanh ăn no xong thì lại mở miệng nói:” Theo ta ước lượng trọng lượng túi tiền thì rõ ràng bên trong chỉ có mấy lượng bạc, ngươi hãy trả lại đủ số bạc cho ta. Bữa cơm này coi như ta mời.“

“Sao ngươi lại keo kiệt như thế? Túi tiền ta đã trả lại cho ngươi, ngươi còn muốn tiền của ta?” Mạch Á Nam trừng lớn hai mắt, không thể tin nhìn Liên Thanh.

Liên Thanh cười lạnh, “Vốn dĩ chính là đồ của ta, chẳng lẽ ngươi không nên trả lại cho ta sao?”

“Chút tiền ấy đối với ngươi mà nói không tính là gì cả?”

“Số tiền đó đối với ta mà nói đã là một khoản lớn!”

“Ngươi thật bủn xỉn!”

Liên Thanh đột nhiên nảy sinh ác ý, khí thế cả người trở nên mạnh mẽ, giống như có một dây thép vô hình trấn áp Mạch Á Nam.

“Ta… Số tiền đó, ta sẽ nghĩ cách trả lại cho ngươi!” Mạch Á Nam nghĩ thầm cùng lắm thì đi trộm thêm lần nữa, cũng tự trách mình lần đầu tiên trộm tiền đã chọc phải một cái phiền toái lớn.

“Lại muốn đi trộm tiền người khác?” Liên Thanh nhìn chằm chằm đôi mắt toan tính của Mạch Á Nam, đoán được nữ hài tử này lại có tính xấu không đổi.

Mạch Á Nam tức giận há miệng nói: “Ta thề, khi ta trộm túi tiền của ngươi là lần đầu tiên ta lấy đồ của người khác!”

“A, có liên quan tới ta sao?” Liên Thanh nhếch khóe miệng lên cười một tiếng.

“Lúc ấy ta cần tiền gấp, nếu không ta nhất định sẽ không ăn trộm!” Mạch Á Nam tỏ rõ lập trường, có lẽ là không muốn để cho người khác đánh giá thấp mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.