Khuôn mặt Cố Tuyết Cầm được rửa sạch sẽ, ngũ quan cực kỳ xinh đẹp, nếu không phải nhiều năm qua mệt nhọc và bị bệnh tật quấn thân thì nhất định Cố Tuyết Cầm sẽ là đệ nhất mỹ nhân tại Thính Phong trấn.
Sau khi tỉ mỉ rửa mặt chải đầu, Cố Tuyết Cầm mặc bộ bạch y Liên Thanh cố ý lựa cho mình, càng làm tôn lên vẻ yêu kiều hơn hoa, làn da trắng nõn như Nguyệt Kiểu.
Cái tên phụ lòng ở Tông Hầu phủ kia đúng là mắt mù mới vứt bỏ thê tử như Cố Tuyết Cầm, mắt chó bị mù!
“Thanh Nhi, Kiệt Nhi, ăn cơm.” Trong mắt Cố Tuyết Cầm ngân ngấn nước, nhìn đồ ăn hương thơm ngào ngạt trên bàn, nàng rất vui mừng.
Rốt cuộc Thanh Nhi cũng trưởng thành rồi, nhưng mà trưởng thành trong hoàn cảnh trái ngang lại làm Cố Tuyết Cầm cực kỳ đau lòng!
Một nhà ba người vui vẻ ăn bữa cơm này, Liên Nhật Kiệt ăn đến no căng bụng, đứng một bên líu ríu đầy thỏa mãn.
Chờ đến khi trăng lên đầu cành thì nơi hoang tàn này lại khôi phục vẻ yên tĩnh, Kiệt Nhi đi theo mẫu thân đến phòng ngủ.
Sau khi ăn cơm xong Liên Thanh muốn vận động một chút, cộng thêm mấy hôm nay bôn ba ra không ít mồ hôi nên trước khi đi ngủ đã tắm gội một phen.
Có thể thoải mái dễ chịu ngâm người trong thùng nước tắm, Liên Thanh cảm thấy tay chân mình được thả lỏng không ít.
Tay trái xoa trước ngực, vùng đất bằng phẳng này thật sự khác xa dáng người nóng bỏng của Cảnh Thanh ở thế kỷ hai mươi lăm!
Nếu không phải dinh dưỡng không đủ thì đã giống cô nương nhà người ta, lúc này trước ngực cũng đã lớn thành cái bánh bao nhỏ rồi, ai ~!
Chú ý tới Thực Đỉnh đeo trước ngực, Liên Thanh sờ nó rồi lại phát hiện cái Thực Đỉnh thu nhỏ này đã khảm nạm vào trong cơ thể nàng. Hình thành một cái bớt đen như mực, quá xấu!
Sau khi tắm gội xong thì Liên Thanh chui vào ổ chăn sạch sẽ, nghĩ thầm ngày mai phải đi mua thêm hai tấm ra trải giường cho mùa thu đông mới được, rồi từ từ cũng nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Trong mộng, Liên Thanh đi tới một nơi giống như tiên cảnh, Liên Thanh đi về phía trước lại bị một bức tường trong suốt chặn đường.
“Với năng lực hiện tại của ngươi chỉ có thể tạo được một phần nhỏ này thôi.” Đột nhiên giọng nói của một nam nhân vang lên, Liên Thanh lập tức cảnh giác nhìn quanh bốn phía.
“Đừng sợ, ta là Đỉnh hồn[1], nếu ngươi đã là chủ nhân mới của ta thì ta sẽ chỉ dẫn ngươi mở rộng không gian hư vô!”
[1] Đỉnh hồn: linh hồn của Đan Đỉnh
Trong không trung lại tiếp tục vang lên giọng nói này, Liên Thanh đột nhiên nhớ ra hôm nay nàng nhặt được vận may, có được một cái Thực Đỉnh Thần cấp!
Đỉnh hồn nói hiện tại nàng chỉ có thể dùng một phần mười của không gian hư vô mà thôi, một mẫu đất này tương đương với 666 mét vuông, chẳng khác nào mười phần, dieenxddndddaffnllequydoon một phần mười mà lại tới 666 mét vuông.
“Ngươi có thể gieo trồng Tiên thảo trong không gian, cũng có thể dùng Thực Đỉnh ta để luyện dược ở đây, nhưng ngươi không thể phá hủy quy củ!”
Liên Thanh khó hiểu, chẳng lẽ người tạo ra không gian hư vô này còn có quy định sử dụng?
Giống như là nhận ra Liên Thanh nghi hoặc, Đỉnh hồn lại tiếp tục mở miệng: “Vạn vật đều có giới hạn, chỉ cần ngươi không sử dụng không gian hư vô quá độ thì sẽ không có việc gì.”
Liên Thanh hiểu việc này cũng giống như làm ruộng, nếu không bón phân và tưới nước quá lâu thì sẽ làm một thửa ruộng tốt biến thành một vùng đất hoang tàn.
Chờ đến khi Liên Thanh tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao.
Vốn dĩ đêm qua Liên Thanh quyết định sau khi đi chợ mua sắm xong thì sẽ về nhà nhưng bởi vì Đỉnh hồn đột nhiên xuất hiện đã giúp Liên Thanh hiểu rõ ràng cách sử dụng không gian hư vô.
Đã có vùng đất tốt là không gian hư vô này để gieo trồng dược thảo, Liên Thanh liền muốn lên núi Hắc Mộc, cố gắng tìm kiếm nhiều Bích Liên Thiên, hoặc các loại dược thảo khác để mang vào không gian hư vô!
“Nương, Thanh Nhi đi ra ngoài, có thể đến đêm mới trở về.” Liên Thanh nói với Cố Tuyết Cầm một tiếng.
Cố Tuyết Cầm biết Thanh Nhi muốn lên núi hái thuốc nên dặn dò: “Chú ý an toàn, đừng đụng tới người Cố gia.”