Thế Tử Phi Nhà Ta Có Hai Bộ Mặt

Chương 10: Chương 10



Ta không kìm được, len lén nhìn hắn một cái.

Nói thật lòng, nếu như hắn không cấu kết với Đột Quyết, thì giờ phút này, ta thật sự thấy người này… cũng không tệ.

Đáng tiếc thay hắn đã chạm đến ranh giới cuối cùng trong lòng ta.

Ta mải nhìn mà quên thu lại ánh mắt, bị Tiêu Hàn Lâm vừa mở mắt liền bắt gặp ngay.

"Thế tử phi đang nhìn gì vậy?"

Sau một thoáng ngỡ ngàng, ta rất nhanh lấy lại bình tĩnh:

"Nhìn chàng."

Hắn sững người, sau đó bật cười:

"Vậy… nhìn có đẹp không?"

"Không đẹp."

Hắn lại không giận, chỉ hỏi:

"Vậy trong mắt thế tử phi, như thế nào mới gọi là ‘đẹp’?"

Ta suy nghĩ một chút, thản nhiên đáp:

"Biết lễ, trọng nghĩa, hành nhân đạo, có tu dưỡng, giữ chính khí."

"Như Khổng phu tử nói trung thứ mà thôi."

(“Trung” là hết lòng hết dạ, thành tâm thật ý, “thứ” là suy lòng ta ra lòng người, thương mình như thương người, việc gì mình không muốn chớ đem cho người.)

Tiêu Hàn Lâm nhìn ta, không nói gì thêm. Bầu không khí trong xe lại trầm lặng xuống.

Chẳng bao lâu sau, xe ngựa dừng lại trước cổng hầu phủ.

Ta nghiêng người né bàn tay hắn định đưa ra đỡ, là người đầu tiên bước xuống.

Tiêu Hàn Lâm theo sau, ánh mắt khẽ cụp xuống, bàn tay chạm vào khoảng không lặng lẽ siết lại.

Hắn khẽ cười tự giễu:

"Nếu vậy… ta hẳn cũng được xem là một nam tử đẹp rồi nhỉ."

Giọng hắn nhỏ như thì thầm với chính mình, nhẹ đến mức gió cũng chẳng mang đi được.

Đêm thứ bảy.

Một chiếc xe ngựa bình thường đến không thể bình thường hơn lặng lẽ rời khỏi cổng sau hầu phủ, chầm chậm lướt vào màn đêm.

Ta thân khoác dạ hành y, âm thầm bám theo phía sau, cẩn thận ẩn mình trong bóng tối.

Đêm nay chính là thời khắc Tiêu Hàn Lâm hẹn gặp Ba Thập Đồ.

Xe ngựa ngoằn ngoèo qua nhiều ngõ nhỏ, rẽ trái rẽ phải, cuối cùng dừng lại trước một tòa trạch viện hoang vắng.

Cổng viện đóng chặt, phu xe nhảy xuống, gõ cửa và nói ra ám hiệu.

Ta nhìn chuẩn thời cơ, một cú quỳ trượt dưới đất, chui vào gầm xe, dán mình sát đất, len lén theo xe vào tận trong.

Cảm giác được Tiêu Hàn Lâm đã xuống xe, ta liền chui ra từ gầm, nấp vào một góc tối, nín thở chờ thời cơ hành động.

Tiêu Hàn Lâm tiến vào một gian phòng nhỏ.

Trong phòng ánh sáng mờ mịt, chỉ có một ngọn nến leo lét cháy nơi góc bàn.

Ta rúc người nơi chân tường, cố nén hơi thở, bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên:

"Tiêu thế tử đến đúng giờ thật."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Là Ba Thập Đồ!

Ta từng giao thủ với hắn trên sa trường, giọng nói này ta không thể lầm.

"Thế tử, bản vương cần bản đồ phòng tuyến của mười ba thành Mạc Bắc, ngươi mang đến chưa?"

Tay ta bất giác run lên, ánh mắt lập tức ngẩng lên nhìn về phía trong phòng.

Qua một mảng giấy cửa sổ rách, ta thấy rõ tình hình bên trong.

Tiêu Hàn Lâm lấy từ người ra vài quyển sách, đặt trước mặt Ba Thập Đồ:

"Việc Tiểu Khả Hãn hứa với ta, cũng chớ nên nuốt lời."

Ba Thập Đồ vỗ mạnh lên lưng hắn, tiếng cười sảng khoái:

"Yên tâm đi! Trấn Nam hầu trấn giữ phương Nam, bản vương nhất định sẽ cho ông ta mấy trận thắng giòn giã.”

“Chờ ông ta thắng trận khải hoàn hồi triều, Trấn Nam hầu tất sẽ uy chấn thiên hạ!"

"Đến lúc đó, cái gì mà Tống tướng quân, Trương tướng quân, đều phải đứng qua một bên! Ha ha ha ha ha!"

Nghe đến đây, trán ta gân xanh nhảy dựng.

Tiêu gia điên rồi sao?

Vì muốn lập công, dám cấu kết với địch nhân, bán cả bản đồ quân phòng?!

Không đúng… cảm giác có chỗ nào đó không thông.

Ngay lúc ta đang định ngẩng đầu nhìn kỹ hơn, thì bỗng nghe Ba Thập Đồ lạnh giọng:

"Tiêu thế tử, cái đuôi lẽo đẽo phía sau ngươi… dường như không biết điều lắm."

Không ổn!

Ta lập tức xoay người tính rút lui nhưng cả người bỗng chốc mềm nhũn vô lực.

Trúng mê hương rồi?

Ta hoàn toàn không hề nhận ra…

Ánh mắt ta lia về phía căn phòng lúc nãy đốt là hương an thần, hay chính là một loại mê hương thượng phẩm?

Ta nghiến răng, trong lòng hối hận cực độ.

Ngay lúc ấy, Ba Thập Đồ đã chậm rãi bước ra, đẩy cửa sổ ra, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, rơi thẳng vào ta đang ngồi bệt bên chân tường, sắc mặt tái nhợt.

Hắn nhướng mày, nửa cười nửa không:

"Ồ,Tiêu thế tử, hình như… đây là thế tử phi của ngài?"

Ta bị trói c.h.ặ.t t.a.y chân, bị người áp giải vào trong phòng.

Ba Thập Đồ đứng đối diện ta, ánh mắt mang theo vẻ hứng thú, bỗng nhiên khẽ “ồ” một tiếng:

"Đôi mắt này… bản vương dường như đã từng gặp qua."

Hắn đưa tay muốn che nửa khuôn mặt ta nhưng Tiêu Hàn Lâm đột ngột bước tới, chắn trước mặt ta.

"Mong Tiểu Khả Hãn thứ lỗi. Thê tử của ta từ nhỏ được nuông chiều, tính tình hơi bốc đồng.”

“Chắc nàng hiểu nhầm rằng ta nửa đêm ra ngoài là đi tìm thú vui, nên nhất thời hồ đồ, ẩn mình trong xe đi theo."

Ba Thập Đồ vẫn không rời mắt khỏi ta, ánh nhìn đầy dò xét:

"Thế tử phi thân thủ không tệ?"

Tiêu Hàn Lâm đáp:

"Chỉ là học chút múa quyền làm dáng, không đủ để lên mặt bàn."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.