Thế Tử Phi Nhà Ta Có Hai Bộ Mặt

Chương 12: Chương 12




Tiêu Hàn Lâm nằm đó, tai vẫn còn nghe rõ tiếng thì thầm mỉa mai, ngẩng đầu lên, liền thấy nữ tử trước mặt đang cau mày nhìn hắn.

"Này, còn không đứng dậy?"

Giọng nàng lạnh, vẻ mặt không hề dễ chịu.

Hắn lồm cồm bò dậy, mở miệng cảm tạ.

Nàng khẽ cười khẩy:

"Ngươi nghĩ ta không nhìn ra?”

“Ta những ngày gần đây vẫn luyện ngựa ở khu này, ngươi tính chuẩn thời điểm dẫn bọn họ đến, lại khéo đúng lúc bị bắt nạt thì bị ta thấy. Ngươi là muốn ta thay ngươi ra mặt phải không?"

Tiêu Hàn Lâm hơi sững người.

Hắn tưởng chẳng ai đoán ra…

"Đừng coi thiên hạ ai cũng là kẻ ngốc."

Nàng cau mày, ánh mắt lộ vẻ không vui.

Nàng lật người lên ngựa, tay siết dây cương, phi thân rời đi không chút do dự.

Hôm sau, tại thao trường huấn luyện, Tiêu Hàn Lâm lại trông thấy thiếu nữ khiến hắn thao thức suốt đêm.

Nàng đi thẳng về phía hắn, không chút vòng vo, kéo hắn ra một nơi không người.

"Ngươi tên là Lâm Hàn Tiêu?"

Đó là tên giả hắn dùng lúc nhập doanh.

"Ta đã xem qua hồ sơ của ngươi. Thời gian gần đây, kết quả luyện võ cực kỳ kém. Ngươi vốn không hợp luyện võ."

Lời nói ấy, đơn giản mà sắc bén như một nhát đao.

Tiêu Hàn Lâm thoáng sững sờ.

Lại nghe nàng nói tiếp:

"Nhưng ta thấy, ngươi rất hợp học binh pháp. Nếu tương lai có thể làm quân sư, cũng là một con đường không tệ."

Hắn im lặng. Thiếu nữ trước mặt dường như có chút bực bội:

"Ta không phải muốn chê bai gì ngươi. Chỉ là… ta thấy ngươi thông minh, nếu biết tận dụng đầu óc, ắt có ngày làm nên chuyện."

Nói rồi nàng tùy tiện ngắt một nhành hoa lê, đưa cho hắn:

Diễm tĩnh như lung nguyệt, hương hàn vị trục phong.

Đào hoa đồ chiếu địa, chung bị tiếu yêu hồng.

Ngươi có đã có thể là hoa lê thì đâu cần phải tranh hồng sắc với đào.

"Tương lai ta muốn làm tướng quân. Nếu khi ấy, ngươi có nghe được tên ta vang xa, hãy tới tìm ta."

"Ta nghĩ… ngươi có thể làm quân sư của ta."

"Dĩ nhiên, nếu đến lúc đó, ngươi đủ khiến ta hài lòng."

Nàng rất tự tin.

Cũng rất rõ ràng về mục tiêu. Nàng nói muốn làm tướng quân, thì nhất định sẽ làm được.

Tiêu Hàn Lâm biết nàng đang vụng về an ủi mình nhưng không hiểu sao, lời ấy lại thấm vào lòng như mưa rơi đất nứt.

Nỗi chán nản bao lâu nay vì luyện võ không thành, nhìn người khác tiến xa mà mình giậm chân tại chỗ bỗng chốc tan biến.

Hắn nhận lấy nhành hoa lê từ tay nàng, lúc nàng quay đi, không nhịn được hỏi:

"Tên… tên nàng là gì?"

"Ngươi không nghe bọn họ đàm tiếu sao? Ta gọi là Chiêu Hoa."

Thì ra, lời nói xấu người ta bàn tán sau lưng nàng, nàng đều nghe thấy.

Chỉ là… không bận tâm, nên không cần so đo.

Nàng từng nói sớm muộn gì cũng dùng bản lĩnh để khiến tất cả phải tâm phục khẩu phục.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Sau hôm đó, Tiêu Hàn Lâm tìm đến tướng lĩnh trong doanh, tự mình tiết lộ thân phận.

Vị tướng kia sợ tái mặt, không dám gây ồn ào, chỉ lén sai người đưa hắn hồi kinh ngay trong đêm.

Việc đầu tiên hắn làm sau khi trở về, là chăm sóc cành lê kia, dù nó đã gần như héo úa.

Việc thứ hai, chính là tự mình đến quỳ trước từ đường, rồi khi Trấn Nam hầu nổi giận chưa kịp mở miệng, hắn đã nói:

"Phụ thân, nhi tử muốn học hành.”

“Xin người tìm cho nhi tử một vị tiên sinh tốt nhất."

Hồi ức chợt dừng lại.

Thiếu nữ trong ký ức mơ hồ, từng bước, từng bước trùng khít với người con gái trước mắt.

Tiêu Hàn Lâm khẽ cong môi, ánh mắt như mang theo chút ấm áp vừa vỡ tan, vừa tụ lại.

Hắn khẽ nói:

"Chiêu Hoa… đã lâu không gặp."

Ta hồi tưởng hồi lâu, cuối cùng cũng từ tầng tầng ký ức xa xưa lật ra cái tên Lâm Hàn Tiêu.

Bừng tỉnh:

"Thì ra là ngươi."

Nhập ngũ đã hơn mười năm, ta từng an ủi không biết bao nhiêu người kỳ thực đều đã quên gần hết.

Ta khẽ dụi mũi, lẩm bẩm:

"Vậy… rốt cuộc vì sao ngươi điều tra ta, vẫn chưa nói rõ."

Tiêu Hàn Lâm thoáng sững người:

"Nàng vẫn chưa nhận ra sao?"

Ta khựng lại:

"Ta… phải nhận ra điều gì?"

Ánh mắt ta nhìn vào gương mặt hắn, chợt linh quang lóe lên.

Lời Hạ Vãn Nhiên từng nói Tiêu Hàn Lâm có người trong lòng, người ấy đã qua đời…

Quản gia cũng từng nói Tiêu Hàn Lâm rất thích hoa lê, vì là do người quan trọng nhất tặng.

Từng mảnh từng mảnh ghép lại… sao giống như… đều đang nói về ta?

Ta buột miệng:

"Chẳng lẽ… ngươi… động tâm với ta rồi?"

Tiêu Hàn Lâm bật cười:

"Ta còn tưởng… mình đã biểu hiện rõ ràng lắm rồi."

Ta cẩn thận hồi tưởng lại, nghĩ một lượt thì..

Đúng là rõ ràng đến không thể rõ hơn.

Chẳng qua là… ta chậm hiểu chút thôi.

Lời đã nói ra, trong lòng ta có chút hoảng, bèn vội vã đổi chủ đề, tránh né lúng túng.

Ta nghiêm mặt:

"Thôi, tạm gác chuyện này lại đã."

"Giờ, chúng ta nên nói đến… chuyện ngươi và Ba Thập Đồ đi?"

Tiêu Hàn Lâm hỏi ta:

"Nàng thực sự nghĩ, ta sẽ làm chuyện thông đồng với địch quốc sao?"

Một kẻ từ nhỏ đã ôm mộng làm tướng quân, thậm chí từng rời nhà, giấu thân phận nhập doanh, sẽ vì vinh hoa lợi lộc mà phản bội giang sơn xã tắc?

Ta nghĩ… không phải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.