Thế Tử Phi Nhà Ta Có Hai Bộ Mặt

Chương 3: Chương 3




Ta vốn tưởng những ngày tháng trong hầu phủ sẽ cứ thế trôi qua nhạt nhòa vô vị.

Cho đến một đêm nọ có đạo tặc đột nhập vào phủ.

Ta theo bản năng đuổi theo, kết quả lại lỡ chân xông vào mật thất trong thư phòng của Tiêu Hàn Lâm.

Vừa bước vào, toàn thân ta liền cứng đờ, da đầu tê rần.

Tiêu Hàn Lâm… đang điều tra ta?

Không đúng, phải nói là hắn đang điều tra thân phận Chiêu Hoa tướng quân của ta.

Trong mật thất, bốn phía treo đầy những bức họa của ta.

Người trong tranh mặc hắc y khinh trang, bên ngoài khoác hồng giáp, tóc búi nửa, trên mặt đeo một chiếc quỷ diện che kín.

Tại Đại Tề, nữ tử vốn được phép ra làm quan, thống lĩnh binh mã.

Năm xưa nhờ công huân chốn sa trường, ta được hoàng thượng phong thưởng, trở thành một tiểu tướng quân trấn thủ Mạc Bắc.

Trong dân gian lưu truyền, Chiêu Hoa tướng quân là người mang vết sẹo trên mặt, ngày thường luôn đeo mặt nạ xuất hiện. Hình tượng ấy, ai nấy đều quen thuộc.

Về sau, ta chuẩn bị hồi kinh để quay lại làm tiểu thư khuê các, phụ thân bèn sắp xếp cho Chiêu Hoa tướng quân tử trận nơi chiến trường.

Theo lý mà nói, phụ thân ở Mạc Bắc nắm giữ toàn quyền, việc này hẳn không thể sơ hở.

Thế nhưng… Tiêu Hàn Lâm vì sao lại điều tra chuyện này?

Hắn nghi ngờ điều gì?

Nếu thật sự để hắn tra ra điều bất thường, thì phụ thân ta chính là phạm vào tội khi quân phạm thượng!

Đến lúc đó, chỉ e sẽ bị kẻ có ác tâm mượn cớ gán thêm tội danh khác một mạng già như ông… khó mà giữ nổi.

Mà ta, chỉ sợ kết cục cũng chẳng khá hơn là bao.

Ngay lúc ấy, bên ngoài thư phòng vang lên tiếng động. Ta chưa kịp nghĩ sâu, chỉ vội vã rời khỏi hiện trường.

Trở về phòng, ta trằn trọc nằm suốt một đêm, chẳng tài nào chợp mắt.

Một ý nghĩ mãnh liệt dâng lên trong lòng ta.

Ta không thể tiếp tục ở lại hầu phủ được nữa.

Tiêu Hàn Lâm người này lòng dạ quá thâm sâu, bụng dạ thì khó lường, ta nhất định phải tránh xa hắn một chút.

Muốn rời khỏi nơi này ta chỉ có một cách duy nhất.

Hòa ly.

Tốt nhất, là để chính hắn mở miệng đề xuất.

Hạ quyết tâm xong, ta rất nhanh liền bắt tay vào hành động.

Tiêu Hàn Lâm ghét nhất dáng vẻ yểu điệu làm bộ của ta vậy thì ta sẽ càng làm bộ cho hắn nhìn đến phát chán.

Ta sai nhà bếp làm đủ món ngon, nấu xong rồi lại bĩu môi nói không có khẩu vị, chẳng muốn động đũa.

Đợi đám hạ nhân đem thức ăn dẹp hết, ta lại bắt đầu kêu đói, bảo họ chuẩn bị một mâm khác.

Trong lòng thầm hướng về họ mà nói tiếng tạ tội:

Các ngươi ráng chịu thêm chút nữa thôi, đợi Thế tử gia nhà này chịu không nổi mà hòa ly, thì chẳng còn ai hành các người nữa.

Qua lại vài bận như thế, rốt cuộc cũng có người nhịn không nổi, bẩm sự tình lên quản gia.

Ta chẳng biết chuyện này có lọt được vào tai Tiêu Hàn Lâm hay không.

Chỉ biết hắn chẳng có động tĩnh gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Thấy hắn vẫn lãnh đạm như cũ, ta lại bày chiêu khác.

Sai người đem toàn bộ những chùm hoa lê đang nở rộ trong viện… đập cho rụng sạch sẽ.

Lần này Tiêu Hàn Lâm đã có phản ứng.

Dù sao hắn cũng vô cùng yêu thích hoa lê.

Nghe nói hai cây lê trong viện đều là từ chi nhánh do cố nhân tặng, hắn đã tốn không ít công phu chăm sóc.

Hắn giận dữ tới viện ta, bước vào liền chất vấn.

Ta đỏ mắt, nước mắt ngân ngấn, giọng u uất đến mức khiến người ta không đành nhìn:

"Thiếp vừa ngửi thấy hương lê hoa là lòng liền bứt rứt bất an, đêm đêm chẳng chợp mắt nổi… Những cành hoa ấy, đến động vào cũng không được sao?"

Tiêu Hàn Lâm mặt mày âm trầm, chỉ lạnh lùng nhìn ta một lát, rồi xoay người bỏ đi.

Có thể thấy được lần này hắn thật sự tức giận.

Hừ, cái gì mà cố nhân tặng lê, nghe thôi đã biết chẳng phải người thường chắc chắn là vật cũ người xưa để lại.

Tốt! Ta xem như nắm được tử huyệt rồi.

Thế là… ta liền dốc sức chăm sóc kỹ hai gốc lê ấy.

Tiêu Hàn Lâm nhịn tới hôm nay rốt cuộc vẫn là nhịn không nổi nữa…

Bước chân vào thư phòng, ta liền thu lại vẻ lười biếng thường ngày, thay bằng bộ dạng yếu đuối mảnh mai.

Kỳ thực trong lòng đã sớm ngân nga tiểu khúc, hân hoan vô cùng.

Nhịn không nổi rồi chứ gì?

Vậy thì đừng nhịn nữa. Hòa ly thư đóng dấu một cái, đôi ta hai đường chia tay, ai đi đường nấy, chẳng phải khoái hoạt hơn sao?

Lúc này trời đã về khuya, ta thong thả bước tới bên án thư, đứng nghiêm.

"Thế tử, người cho gọi thiếp?"

Tiêu Hàn Lâm không ngẩng đầu, chỉ chăm chú nhìn tờ giấy trước mặt.

Ta liếc mắt nhìn lướt qua.

Hòa ly thư! Quả đúng là hòa ly thư rồi!

Tốt, rất tốt.

Thanh âm của Tiêu Hàn Lâm trầm thấp:

"Hôm nay gọi nàng tới đây, là có việc muốn thương lượng."

"Nàng vào hầu phủ đã mấy tháng, ắt cũng cảm nhận được ta và nàng vốn chẳng có chút tình cảm gì."

Trên mặt ta hiện vẻ tổn thương, thoáng rưng rưng.

Hắn hơi khựng lại, tựa hồ đã hạ quyết tâm:

"Vậy nên… ta muốn cùng nàng…"

Lời chưa dứt, ngoài cửa sổ bỗng có bóng đen lướt qua.

Rầm!

Cửa sổ chạm khắc tinh xảo bị phá toang.

Vài hắc y nhân bịt mặt nhanh như chớp lao vào, vung kiếm đ.â.m thẳng về phía Tiêu Hàn Lâm.

Thích khách!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.