Thế Tử Phi Nhà Ta Có Hai Bộ Mặt

Chương 5: Chương 5



Từ hôm ấy trở đi, Tiêu Hàn Lâm bắt đầu cố ý vô tình thử ta.

Lúc đầu chỉ là làm rơi chén trà bên cạnh để xem phản ứng của ta có nhanh nhẹn không, sau đó thì càng lúc càng quá đáng.

Từ sau ngày thành thân, hắn hiếm khi bước chân vào viện ta, càng miễn bàn đến chuyện chung chăn gối.

Vậy nên, hiện tại khi nhìn thấy nam nhân trước mặt thản nhiên cởi ngoại bào ngay trước mắt ta, gân xanh nơi thái dương ta khẽ giật.

"Thế tử gia ngài đây là… muốn làm gì?"

Tiêu Hàn Lâm lười nhác đáp:

"Ngủ. Bản thế tử nghĩ lại, dạo gần đây quả thực có phần lạnh nhạt với nàng… Về sau sẽ không thế nữa. Thế tử phi cứ yên tâm."

Ồ, lại giở trò thử ta đây mà.

Quả nhiên là… đã sinh nghi rồi.

Ta nhướng mày, tay chỉ về phía sau phòng:

"Thiếp đang định tắm rửa. Thế tử gia cũng muốn… cùng tắm luôn chăng?"

Tiêu Hàn Lâm nhướng mày, nhẹ nhàng buông một chữ:

"Ồ? Sao lại không?"

Quả nhiên là trúng kế.

Hắn đến phòng ta đêm khuya thế này, mục đích nào có phải ôn nhu triền miên gì chẳng qua là muốn xem trên thân ta có thương tích gì không, xem ta có phải từng lên chiến trường, có dấu vết của đao thương mũi tên hay không.

Vậy thì ta cho hắn nhìn.

Ta liếc hắn một cái, không nói thêm lời, xoay người bước về phía bồn tắm.

Phía sau, bước chân khẽ vang lên.

Ta chẳng buồn ngoảnh đầu, chỉ lặng lẽ gỡ từng lớp xiêm y.

Vạt áo trượt xuống, để lộ tấm lưng trắng ngần, mịn màng như ngọc, không một vết thương, không một dấu sẹo.

Ngay khoảnh khắc ấy.

“Keng!”

Một tiếng vang chát chúa. Tựa hồ có thứ gì ngã xuống đất.

Nghe kỹ… hình như là chiếc bình phong đặt nơi cửa.

Ta quay đầu lại.

Trong phòng, bóng người đã không còn.

Hửm. Chỉ vậy thôi sao?

Ta cong môi, khẽ cười. Không buồn đuổi theo, chỉ thong thả nhấc chân bước vào bồn tắm, ngâm mình trong làn nước nóng ấm đến tận xương tủy.

Tiện thể, cũng nên suy nghĩ đôi chút… xem phải phản kích thế nào.

Ba ngày sau, Trấn Nam lão hầu gia hồi kinh.

Từ sáng sớm, toàn phủ đã bận rộn tất bật. Tiêu Hàn Lâm đích thân đến cổng thành nghênh đón phụ thân trở về.

Phu nhân Trấn Nam hầu đã mất sớm, lão hầu gia cũng chưa từng tái giá.

Vừa bước qua đại môn, hai cha con liền trông thấy ta đang đứng ngay tại tiền viện.

Tiêu Hàn Lâm thoáng sửng sốt, đến cả lão hầu gia cũng hơi sững người.

Từ ngày ta và Tiêu Hàn Lâm thành thân, lão hầu gia liền phụng chỉ đến Phù Sơn quận tra xét quân vụ, đến nay mới hồi kinh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Thời điểm này thấy ta sắc mặt trắng bệch như quỷ, dáng vẻ tiều tụy, khó trách ông không kinh ngạc.

"Thời Chi, con đây là sao vậy?"

Ông lo lắng hỏi ta.

Ta khẽ ho mấy tiếng, bước lên vài bước với vẻ mệt mỏi:

"Khởi bẩm hầu gia, con dâu… không sao."

Nói xong, lại làm bộ vô tình liếc qua Tiêu Hàn Lâm.

Lão hầu gia chốn quan trường lăn lộn mấy chục năm, sao lại không hiểu? Quay đầu nhìn Tiêu Hàn Lâm, giọng trầm xuống:

"Ngươi… đã lạnh nhạt, bạc đãi nàng?"

Tiêu Hàn Lâm còn chưa kịp mở miệng, ta đã phịch một tiếng quỳ sụp xuống đất, túm lấy vạt áo lão hầu gia, vẻ mặt hoảng hốt:

"Hầu gia, không liên quan đến thế tử! Là lỗi của con dâu! Vì thân thể yếu nhược từ nhỏ, nên mới theo phụ thân học chút quyền cước rèn thân. Thế tử thấy con dâu múa đao múa thương, chướng mắt cũng là chuyện dễ hiểu.”

“Từ sau ngày thành thân, người chưa từng bước chân vào phòng con dâu, điều ấy… con dâu đều có thể thông cảm được cả!"

"Con dâu tuy cầm kỳ thư họa có chút hiểu biết, nhưng không thể khiến thế tử hài lòng, chắc là do tài nghệ chưa đủ. Tóm lại là lỗi của con dâu hết thảy, hầu gia ngài ngàn vạn lần chớ trách tội thế tử…"

Tiêu Hàn Lâm cứ thế nhìn ta chằm chằm, không nói một lời cho đến khi lão hầu gia giơ chân đá hắn một cước.

Nghe nói, hắn bị phạt quỳ trong từ đường suốt một canh giờ.

Tin ấy vừa truyền đến, ta suýt nữa cười ra tiếng tại chỗ.

Tuy biết lão hầu gia cũng chỉ làm vậy để dỗ dành ta mà thôi, nhưng thấy Tiêu Hàn Lâm ăn chút "thiệt thòi" thế này… lòng ta vẫn khoan khoái vô cùng.

Lúc ấy, trong từ đường.

Tiêu Hàn Lâm chầm chậm đứng dậy, xoa xoa đầu gối tê mỏi.

Lão hầu gia bước vào từ cửa, liếc hắn một cái:

"Quỳ xong rồi?"

"Quỳ rồi."

Không rõ lão hầu gia nghĩ tới điều gì, bất chợt khẽ bật cười.

"Tân tức phụ của ngươi… thú vị đấy."

Ông hỏi:"Bình thường nàng cũng hay làm bộ làm tịch như vậy sao?"

Tiêu Hàn Lâm nhắc lại:

"Làm bộ làm tịch?"

Khóe môi hắn hơi cong, ánh mắt thấp thoáng ý cười nói:

"Phụ thân không thấy nàng là… rất đáng yêu, rất thật lòng sao?"

Thẳng thắn, có thù tất báo.

Lão hầu gia liếc mắt nhìn nhi tử nhà mình, không nói gì thêm, chỉ thong thả bước sâu vào trong từ đường:

"Đi theo ta, có việc muốn bàn giao cho ngươi."



Phụ thân ta lâm bệnh rồi.

Khi nhận được thư từ phủ Tống gửi đến, tay ta run lên làm rơi chén trà, nước nóng tràn ra, ướt đẫm cả tay áo.

Lúc này, Tiêu Hàn Lâm trái lại biểu hiện được vài phần dáng vẻ của phu quân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.