“Buổi yến tiệc ta đi một mình cũng không ngại, sẽ thay nàng hướng Quý phi tạ lỗi. Nương nương lòng dạ rộng rãi, sẽ không trách phạt."
Thật sự là vì lo cho ta? Hay là… muốn đẩy ta ra khỏi yến tiệc, để lén lút làm điều gì đó không tiện cho ta biết?
Nếu là vế sau, thì ta lại càng không thể không đi.
Ta nhẹ giọng giải thích:
"Ngày mai yến tiệc ắt hẳn quy tụ không ít quý nhân. Những người ấy giao du rộng, y thuật tinh thông, ta cũng có thể hỏi thăm được chút tin tức cho bệnh của phụ thân."
Tiêu Hàn Lâm gật đầu:
"Nàng nói vậy cũng đúng."
Không gặng hỏi thêm nữa, hắn quay đầu vén rèm xe, ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài.
Một lúc sau, hắn đột nhiên cười:
"Thời Chi, nàng nhìn kia đứa bé ấy cầm cây kẹo hồ lô, trông thật thú vị. Nàng có muốn không?"
Ta khẽ giật mình.
Ngoài phụ thân, chưa từng có ai gọi ta là Thời Chi.
Trong phút chốc có chút không quen, cũng không rõ là cảm động hay bối rối.
Thấy ánh mắt hắn nhìn sang, ta chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
Một lát sau, hắn lại nói:
"Thời Chi, nhìn đằng kia kìa, có người đang múa khỉ, nàng có muốn xuống xem không?"
Người này… từ khi nào trở nên lắm lời đến vậy?
Ta lại khẽ lắc đầu.
Tiêu Hàn Lâm nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên ánh mắt sáng lên:
"Thời Chi, bên kia có người bán thỏ. Ta đi mua cho nàng một con."
Ta còn chưa kịp mở miệng, hắn đã gọi phu xe dừng lại, tự mình nhảy xuống xe mà đi.
Ta chớp mắt một cái, còn chưa hiểu gì, đã nghe thấy phu xe nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Thế tử gia vì muốn thế tử phi vui vẻ mà thật hao tâm tổn trí… Hai vị đại nhân quả là tình cảm mặn nồng, khiến người người ngưỡng mộ."
A… ta bừng tỉnh.
Tiêu Hàn Lâm là đang muốn làm ta vui?
Ta xưa nay chưa từng được ai dỗ dành, nhất thời… không biết nên phản ứng ra sao.
Chẳng bao lâu sau, hắn đã trở lại, trong tay ôm một con thỏ nhỏ lông trắng, mắt đỏ.
Hắn đưa cho ta:
"Nàng xem, có thích không?"
Ta vuốt ve bộ lông mềm mại của con thỏ, ánh mắt hơi lóe lên một tia không rõ.
Tiêu Hàn Lâm hỏi:
"Thích chứ?"
Ta đáp dứt khoát:
"Không thích."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Thỏ là loại bị săn đuổi nhiều nhất nơi đồng hoang, là con mồi của chim ưng, lang sói, hổ báo. Nó quá yếu đuối rồi."
"Vậy nàng thích thứ gì?"
Ta khẽ nhếch môi, nhìn ra ngoài cửa xe:
"Ta thích loài đại bàng sải cánh giữa không trung, những con sói và linh cẩu phi thân nơi thảo nguyên, hoặc loài rắn độc ẩn mình trong bóng tối chờ thời. Những kẻ sống trong nguy hiểm… nhưng lại biết sinh tồn."
Ta vén màn xe, nhìn ra ngoài.
Kinh thành đèn đuốc rực rỡ, phồn hoa vô hạn.
Nơi đây khác hẳn với Mạc Bắc.
Người dân yên ổn thái bình, vô ưu vô lo. Họ chưa từng biết thế nào là sương lạnh gió cát, chưa từng thức giấc trong tiếng kèn lệnh giữa đêm khuya, lo sợ quân địch ập đến bất kỳ lúc nào.
Môi trường tạo nên con người.
Bỗng dưng, trong lòng ta dâng lên một nỗi sợ hãi mơ hồ.
Ta sợ nếu cứ ở lại chốn kinh thành giàu sang mê hoặc lòng người này… thứ m.á.u lửa trong xương ta, thứ bản năng của một chiến sĩ, sẽ bị mài mòn sạch sẽ.
Sinh trong hoạn nạn, c.h.ế.t nơi an lạc.
Sẽ có một ngày ta từ lang sói biến thành thỏ trắng.
Ta không muốn như thế.
Ta không thể như thế.
Ta đặt con thỏ vào trong lồng cạnh xe, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tiêu Hàn Lâm, nhưng khi hắn quay sang thì lại lập tức dời mắt đi.
Cả đoạn đường sau đó, hai người im lặng không lời.
Về đến hầu phủ, ta không nói gì, chỉ lặng lẽ quay về biệt viện của mình.
Trong phòng, ta tĩnh tâm hạ mã bộ (tư thế đứng tấn thấp) nửa canh giờ, sau đó luyện quyền thêm một canh giờ nữa.
Đến khi đêm xuống, trăng đã treo đầu ngọn liễu, ta khoác lên người dạ hành y, nhẹ nhàng lướt qua mái ngói như đã quá quen thuộc.
Nếu muốn thăm dò Trấn Nam hầu phủ, nơi đầu tiên ta nghĩ tới, không ai khác ngoài thư phòng mật thất của Tiêu Hàn Lâm.
Chính là căn mật thất đã treo đầy chân dung ta trong thân phận Chiêu Hoa tướng quân.
Lần trước chỉ thoáng nhìn vội, có nhiều thứ chưa kịp xem kỹ.
Ta né tránh ánh nhìn của đám thị vệ, nhẹ nhàng lẻn vào thư phòng của hắn.
Dưới ánh trăng nhàn nhạt, ta vặn nhẹ chiếc bình sứ Thanh Hoa đặt trên giá sách.
Chỉ nghe "két" một tiếng rất nhỏ, giá sách chậm rãi dịch chuyển, lộ ra một lối đi hẹp chỉ vừa một người qua.
Ta lại bước vào căn mật thất ấy.
Thắp sáng ngọn nến, ta lần lượt dò từng bức họa treo quanh tường.
Hơn mười bức tranh, bức nào cũng vẽ ta có cảnh cưỡi ngựa, có lúc luyện kiếm, có khi vung roi…
Những bức họa này niên đại không giống nhau, mới nhất dường như là từ hai năm trước, còn bức cũ nhất thì đã ố vàng, đường nét phai nhạt, nhân ảnh trong tranh gầy yếu mảnh mai, phỏng chừng chỉ khoảng mười hai, mười ba tuổi.
Ta khẽ nhíu mày.
Tiêu Hàn Lâm đã bắt đầu theo dõi ta từ sớm như vậy?
Không đúng…
Năm đó hắn cũng chỉ mới mười hai, mười ba tuổi, liệu có khả năng ấy không?