Thế Tử Phi Phúc Hắc

Chương 15: Giấu đầu hở đuôi





Biểu hiện của Thủy Linh Lung khiến Trấn Bắc vương phi nhìn nàng với cặp mắt khác xưa, bà uống một ngụm trà, người quá khôn khéo làm con dâu hình như không được tốt thì phải? Quên đi, một thứ nữ thì có thể gây nên sóng gió gì chứ?



Cuối cùng Lịch Trình cũng thỏa hiệp, một mặt là vì Thủy Linh Lung uy hiếp, mặt khác là vì Tiết Quyên dám ở sau lưng hắn quyến luyến chồng cũ, cho nên dù trong lòng có oán giận thì hắn cũng không được hận Gia Cát Ngọc.



Dưới sự uy hiếp của Trấn Bắc vương phi, Tần Phương Nghi và Ngô phu nhân đều cam đoan giữ mồm giữ miệng, vì thế chuyện xưa liền có một phiên bản mới: Tiết di nương đi nhà xí, kết quả bị lưu manh giết chết, hộ vệ của Lịch phủ đến chém chết lưu manh.



Trấn Bắc vương phi lại ban thưởng rất nhiều thứ cho Thủy Linh Lung để cảm tạ. Ra khỏi thiện phòng, Thủy Linh Lung quăng cho Gia Cát Ngọc một quả cam, cười tít mắt: "Lợi tiểu, ăn nhiều một chút!"



Gia Cát Ngọc khựng lại: "Ngươi... Ngươi, nha đầu thối tha!"




Hắn vốn không muốn cuộc hôn nhân này nhưng bây giờ bỗng đổi ý, nha đầu kia không quá đẹp nhưng da rất trắng, ánh mắt long lanh khiến người ta rất vừa mắt, mà lá gan cũng đủ lớn, bản lĩnh gây sóng gió cũng không nhỏ, ha ha, vương phủ quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức hắn muốn giết người! Hắn hít sâu, nở nụ cười xấu xa, "Chờ gia cưới ngươi về, xem gia trừng trị ngươi thế nào!"



Thủy Linh Lung nhún vai: "Nếu ta chưa vào cửa đã bị ngươi khắc chết rồi thì phải làm sao? Đến lúc đó ngươi muốn tra tấn ta cũng không có cơ hội."



Nàng không tin "Khắc mệnh", chỉ cảm thấy ba vị hôn thê của Gia Cát Ngọc chết không được bình thường, có lẽ là Gia Cát Ngọc giết, cũng có thể là người khác.



Ánh mắt Gia Cát Ngọc trầm xuống, một lát sau, hắn hừ lạnh nói: "Ngươi là người của gia, ai dám giết ngươi, gia giết cả nhà hắn!"



Nếu ngươi bị giết, Trấn Bắc vương phủ còn loạn được cái rắm.



Có thể loại trừ khả năng Gia Cát Ngọc giết nàng, nếu hung thủ là một người khác, nàng cũng không sợ. So sánh với ba vị hôn thê trước của Gia Cát Ngọc, thân phận của nàng rất thấp hèn, không thể trợ giúp gì cho phủ Trấn Bắc Vương và hắn, căn bản không đáng để đối phương động thủ.



Lúc này, Tần Phương Nghi cũng đi ra, Thủy Linh Lung cùng bà ta về sương phòng của mình, trước đó Tần Phương Nghi đã dặn Triệu ma ma và Thi Tình chăm sóc Thủy tam, Thủy tứ, Thủy ngũ, nếu các nàng nhàm chán thì có thể đi dạo trước điện Quan Âm và điện Thiên Vương.



Mọi người chơi đùa thỏa thích, Tần Phương Nghi đích thân đi xin bùa bình an cho lão phu nhân, sau đó mới kêu mọi người lên xe trở về phủ.



Khi đi ngang qua xe ngựa của Lịch phu nhân, Thủy Linh Lung dừng bước, Lịch phu nhân chắc chắn có tham dự vào cái chết của Tiết di nương, nên biết rằng, lợi dụng người khác thì phải trả giá!



Nàng nhỏ giọng dặn dò Diệp Mậu một câu, Diệp Mậu hiểu ý, thừa dịp không ai để ý liền giẫm mạnh lên bánh xe một cái, sức nàng rất lớn, khiến bánh xe xuất hiện một vết nứt.



Lúc về cũng giống lúc đi, Tần Phương Nghi và Thủy Linh Nguyệt mỗi người một xe, Thủy Linh Lung và Thủy Linh Ngữ, Thủy Linh Thanh ngồi một xe. Nhưng Tần Phương Nghi thấy Thủy Linh Lung biết đó đều là âm mưu nhưng vẫn cực kỳ phối hợp liền có chút hảo cảm với nàng, không vì cái gì khác, chỉ mỗi chỗ tiền cực dày kia (sính lễ) cũng đủ để bà ta cảm thấy nên tốt với Thủy Linh Lung một chút rồi, vì vậy bà ta liền từ bi cho nàng lên ngồi xe ngựa cùng mình. Còn Diệp Mậu và Hoa Hồng thì vẫn ngồi cùng xe với hai chị em Thủy Linh Ngữ.




Ai ngờ, Thủy Linh Ngữ lại đột nhiên bị đau bụng, bây giờ đang lúc hoàng hôn, cứ một chút thì lại phải ngừng để đi, không dưới mười lần, cả người như sắp chết. Sắc trời càng ngày càng tối, mọi người còn chưa đi được nửa đường, bên trái là đồng ruộng thẳng cánh cò bay, bên phải là núi non trùng điệp xanh mướt, bánh xe ma sát trên đường phát ra những tiếng vang "Òm ọp òm ọp", khiến người ta bực bội.



Gần đây Thủy Hàng Ca đều ngủ lại Trường Nhạc hiên khiến Tần Phương Nghi như được hồi xuân, bây giờ nhớ đến hắn liền hận không thể bay về phủ Thượng Thư, nhưng đúng lúc này Triệu ma ma ngồi ở càng xe chợt cất giọng bẩm báo: "Đại phu nhân, xe của tam tiểu thư và ngũ tiểu thư lại ngừng."



Xe của mấy đứa con gái dừng thì bà ta cũng phải dừng. Tần Phương Nghi tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: "Biết rồi, nghỉ một lát đi."



Thủy Linh Lung vén mành lên rồi thoáng nhìn về phía sau, Thủy Linh Nguyệt cũng đang thò đầu ra khỏi xe ngựa thăm dò, ánh mắt hai người chạm nhau, Thủy Linh Nguyệt hơi run, hoảng loạn lùi nhanh về xe ngựa của mình. Nhưng ngay sau đó, nàng ta đã nhảy xuống xe, đi về phía Thủy Linh Lung và Tần Phương Nghi.



"Mẫu thân, có phải tam tỷ tỷ ăn phải cái gì không sạch sẽ không? Tại sao lại bị tiêu chảy thế?" Thủy Linh Nguyệt sốt ruột hỏi.



Thi Tình kéo mành ra, Tần Phương Nghi hỏi Triệu ma ma: "Tam tiểu thư đã ăn cái gì?"



Triệu ma ma xoay người, cung kính đáp lại: "Thưa phu nhân, tam tiểu thư đã dùng điểm tâm và trà nóng mang từ phủ đi, nhưng không chỉ tam tiểu thư, tứ tiểu thư và ngũ tiểu thư cũng ăn."



"Nhiều người ăn như vậy đều không sao, tại sao nó ăn lại bị đau bụng?" Tần Phương Nghi lạnh giọng hỏi.



Thủy Linh Nguyệt tiếp lời: "Đúng vậy, mẫu thân, thân thể tam tỷ tỷ luôn khỏe mạnh, nếu nói bụng kém thì phải là ngũ muội muội mới đúng, tuổi nó còn nhỏ, lại hay sinh bệnh, nó ăn không sao thì chắc chắn điểm tâm và trà nóng rất sạch sẽ, trừ phi...



"Trừ phi cái gì?" Sắc mặt Tần Phương Nghi trầm xuống.




Thủy Linh Nguyệt liếc sang Thủy Linh Lung, nói: "Trừ phi có người cho tam tỷ tỷ ăn cái gì đó không sạch sẽ!"



Loảng xoảng!



Vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng đồ sứ vỡ vụn truyền đến từ xe của Thủy Linh Ngữ, Tần Phương Nghi đưa mắt ra hiệu, Triệu ma ma liền nhảy xuống xe, chạy qua xem ai làm ra tiếng vang đó.



Mọi người vừa thấy đều kinh ngạc, Hoa Hồng?



Mắt Thủy Linh Lung lạnh đi, cuối cùng vẫn không an phận à?



Hoa Hồng quỳ gối trên đất, cả người run rẩy, bộ dạng kia có nói là nàng ta không sợ hãi, không chột dạ thì cũng chẳng ai tin.



Triệu ma ma véo lỗ tai nàng ta: "Đồ tiện nhân, rốt cuộc ngươi đã làm gì tam tiểu thư? Nói!"



Hoa Hồng đau đến ứa nước mắt: "Xin Triệu ma ma thủ hạ lưu tình [1], ta nói, ta nói! Đại tiểu thư bảo ta bỏ bột đậu vào trà của tam tiểu thư, đại tiểu thư nói tam tiểu thư keo kiệt, không chịu nói cách pha chế son cho nàng, nàng... Nàng muốn cho tam tiểu thư biết tay!"



[1] Thủ hạ lưu tình:Vì tình nghĩa mà khoan hồng vào lúc hành quyết



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.