Lão phu nhân uống một ngụm trà rồi nói: “Quách lão thái quân làm đại thọ sáu mươi tuổi, phủ chúng ta cũng nhận được thiệp mời, không biết lúc đó Mẫn Ngọc và Mẫn Huy có về kịp không.”
Phùng di nương nhìn trận tuyết ngoài cửa sổ, nhướn mày: “Thời tiết không tốt lắm, sợ là phải trì hoãn trên đường vài ngày.”
Mấy người nói chuyện đến quên cả giờ giấc, mãi đến khi Phỉ Thúy vén rèm bước vào bẩm báo Thủy Linh Khê ngất xỉu ngoài sân, mọi người mới nhìn sang đồng hồ cát treo trên vách tường, hóa ra đã qua hai canh giờ rồi.
Thủy Linh Khê bằng mặt không bằng lòng với Lão phu nhân nên phải chịu chút trừng phạt là đúng, nhưng giờ nàng ta đã ngất xỉu trên tuyết, mọi người còn muốn nàng ta làm gì? Rốt cuộc vẫn là đích nữ Thủy gia, không thể tuyệt tình quá mức, nếu mới mắc lỗi hai lần đã đuổi nàng ta ra khỏi cửa thì phủ Thừa Tướng nhất định sẽ nổi bão.
Trong phòng, Thủy Linh Lung đang luyện đàn. Nàng đàn một khúc nhạc mà mình chưa từng nghe qua, âm thanh lúc đầu réo rắt thanh nhã như tiếng suối trong, lúc sau thì cao vút như dòng nước đổ ra biển, bừng bừng khí thế, cuối cùng lại như tiếng ngọc bội, tựa mặt trời ngả về tây, như nữ tử trông mong tình lang trở về.
Liễu Lục cúi đầu, mặt đỏ bừng.
Diệp Mậu không hiểu âm luật, chỉ đi theo tiết tấu điên cuồng của khúc nhạc, hôm nay nhiều hơn hôm qua hai đoạn!
Tiếng nhạc dứt, Chi Phồn buông kim chỉ trong tay xuống, thở dài: “Hay cho một chiêu lấy lùi làm tiến, Lão gia giơ cao đánh khẽ thì thôi đi, cứ tưởng Lão phu nhân sẽ đòi lại chút công bằng cho người, ai ngờ... Haizz! Nói chung vẫn để nàng ta thoát được."
Đầu ngón tay xanh nhạt của Thủy Linh Lung nhẹ nhàng vuốt qua dây đàn, cười yếu ớt như cành lê nhiễm sương, xinh đẹp thanh nhã, lại lộ ra khí thế khiếp người: “Gấp cái gì? Nhục nhã lâu dài thú vị hơn chém đầu trong nháy mắt nhiều."
Thủy Linh Khê bắt nàng và Thanh Nhi kéo dài hơi tàn trong ngôi miếu đổ nát đó năm năm, nàng cũng đáp lễ một đoạn đời khó quên này cho nàng ta.
Tần Phương Nghi bị bệnh, vốn Thủy Linh Khê phải đến hầu hạ, nhưng hôm nay bản thân Thủy Linh Khê cũng bệnh nhẹ, Tần Phương Nghi đành chọn một người khác trong đám thứ nữ đến. Thủy Linh Lung là trưởng nữ, theo lý là đến phiên nàng, bởi vậy, khi Trường Nhạc Hiên phái người mời nàng đến, nàng cực sảng khoái đáp ứng.
Chi Phồn có chút lo lắng: “Đại tiểu thư, Phu nhân chưa chắc đã bị bệnh thật, lần này người đi...”
Đương nhiên là Tần Phương Nghi không bị bệnh thật, nhưng Thủy Linh Lung cảm thấy bà ta sẽ không dám chỉnh mình trong Trường Nhạc hiên, vụ La Thành còn chưa lắng xuống, nếu bây giờ nàng hoặc Tần Phương Nghi xảy ra chuyện gì, Thủy Hàng Ca và Lão phu nhân đều sẽ nghi ngờ bà ta cố tình làm khó dễ, Tần Phương Nghi là một nữ nhân thông minh, bà ta sẽ không làm như vậy, nhưng rốt cuộc Tần Phương Nghi muốn gì?
Thủy Linh Lung gắp một miếng gạch cua lên cắn, thấy không cay thì thả xuống: “Sao lại nhạt vậy?”
Chi Phồn đáp: “Đại tiểu thư, mấy hôm nay người ăn nhiều đồ cay lắm rồi, không thể ăn nữa.”
Thủy Linh Lung sờ môi dưới hơi sưng phồng, đúng là có chút đau đớn, nàng nuốt nước bọt nói: “Được rồi, ta đến Trường Nhạc hiên đây.”
“Đại tiểu thư chờ một chút.” Chi Phồn lấy hai miếng bó gối tự mình làm trong tủ ra, vén ống quần Thủy Linh Lung lên, buộc vào đầu gối cho nàng: “Phòng ngừa vẫn hơn, ban đêm Đại tiểu thư ngủ luôn ôm gối, chắc là tật cũ.”
Thật ra đó không phải là tật cũ, chẳng qua là bóng ma bị chặt chân từ kiếp trước thôi, dù là lúc ngủ nàng cũng không quên nỗi đau đến tận xương tủy này. Thủy Linh Lung cảm thấy ấm áp trong lòng, vỗ vai Chi Phồn, im lặng bước ra khỏi Linh Hương viện.
Tuyết dường như nhỏ đi, dù vẫn bay lả tả như trước nhưng không che tầm mắt.
Thủy Linh Lung bảo Diệp Mậu thu ô lại, lẳng lặng bước đi trong thế giới tuyết trắng mịt mù.
Đột nhiên trời đất tối sầm lại, sự ấm áp bao phủ lấy thân hình nhỏ xinh của nàng. Thủy Linh Lung đột nhiên ngẩng đầu, bất ngờ lọt vào tầm mắt dịu như nước xuân, lông mi dày như cánh quạt che đi ánh sáng rạng ngời trong mắt hắn, mà sâu trong đôi mắt ấy lại phản chiếu gương mặt ửng đỏ của nàng.
“Tham kiến Thái tử điện hạ!” Thủy Linh Lung lui lại một bước, tránh khỏi hơi thở ấm áp của hắn, đồng thời cởi áo lông cừu hắn khoác lên người nàng ra, dùng hai tay đưa cho hắn.
Vân Lễ mỉm cười tao nhã, ngay cả ngữ khí chất vấn cũng khiến người khác như lạc vào gió xuân: “Sao lại trả lại?”
Hai tay Thủy Linh Lung cứng lại, hắn cũng không nhận áo, Thủy Linh Lung nhắm mắt nói: “Thần nữ không dám mạo phạm, xin điện hạ thứ tội.”
Vân Lễ đưa tay ra, Thủy Linh Lung tưởng hắn sẽ cầm lại áo của mình, ai ngờ hắn lại cầm lấy tay nàng: “Tay lạnh như vậy còn ra vẻ, cái tính này của nàng, không biết còn giấu bao nhiêu chuyện buồn bực trong lòng nữa.”
Thủy Linh Lung sửng sốt, Vân Lễ, ta chỉ nợ ngươi hai ngàn lạng bạc thôi, đâu có thân quen gì chứ? “Điện hạ, xin tự trọng! Thần nữ không muốn gánh
tội danh quyến rũ muội phu (em rể) tương lai!”
Vốn Vân Lễ cũng không có ý khinh bạc nàng, hắn chỉ muốn biết tay nàng có lạnh không thôi, bây giờ nghe những lời này, ánh mắt hắn tối sầm lại, trong lúc vô ý còn thoáng nhìn thấy chiếc vòng lục bảo thạch trên tay nàng, đáy mắt hiện lên vẻ phức tạp: “Nàng và Gia Cát Ngọc mới nghị thân, vẫn chưa quyết định, ta và Thủy Linh Khê…. Cũng như vậy.”
Thủy Linh Lung rút tay về, dùng tay áo che vòng tay lại, ánh mắt Vân Lễ nhìn chiếc vòng tay không được bình thường lắm, nghĩ đến lai lịch của nó, nàng lấy lại bình tĩnh, thản nhiên nói: “Lời ấy của điện hạ sai rồi, cả thiên hạ đều biết quan hệ thông gia giữa phủ Thái Tử và phủ Thượng Thư, trong người điện hạ là máu rồng tủy phượng, chỉ có đích nữ như Thủy Linh Khê mới có thể sánh đôi cùng điện hạ, Hoàng Hậu nương nương chắc cũng có ý như vậy.”
Nói xong, nàng đặt áo vào tay Vân Lễ, lùi xuống thi lễ rồi đi về phía Trường Nhạc hiên.
Thủy Linh Lung xoa xoa huyệt thái dương, nàng cho rằng Vân Lễ tới đây để thăm Thủy Linh Khê, nhưng nhìn dấu chân trên tuyết, rõ ràng Vân Lễ đi từ ngoại viện tới, lúc này lại đi ra ngoại viện. Xem ra, Vân Lễ không còn quan tâm tới Thủy Linh Khê như trước nữa. Kiếp trước, quan hệ của Vân Lễ và Thủy Linh Khê cũng không bế tắc như bây giờ.
Thủy Linh Lung tiếp tục đạp tuyết mà đi, bốn phía yên tĩnh không tiếng động, chỉ còn tiếng giày của nàng và Diệp Mậu vang lên, lúc sắp tới Trường Nhạc hiên, Vương ma ma vội chạy tới: “Đại tiểu thư! Lão phu nhân khó chịu trong người nên gọi người tới chăm sóc, phía Phu nhân gọi ai tới cũng được nhưng chỗ Lão phu nhân chỉ có thể là người thôi, người theo nô tì qua đó đi, nô tì đã nói với Phu nhân rồi.”
Thủy Linh Lung nhìn về phía Trường Nhạc hiên, trong mắt lóe lên tia sáng khó phân biệt, Lão phu nhân làm vậy có trong dự liệu của nàng, nhưng có trong dự liệu của Tần Phương Nghi không?
Thủy Linh Lung đi theo Vương ma ma sang Phúc Thọ viện ngồi một lát, chẳng qua chỉ ăn chút điểm tâm, uống một tách trà, thuận tiện đánh một bàn cờ với Lão phu nhân, chỉ có điều điểm tâm khá cay, lúc trở lại Linh Hương viện, môi dưới của nàng càng lúc càng đau.
Chung ma ma pha trà hoa cúc, lại thêm một thìa mật ong, Thủy Linh Lung uống ba chén lớn cũng không khá hơn là bao nên đành khoát tay: “Thôi thôi, kệ nó đi, đau vài ngày là ổn mà.”
“Đáng đời! Ai bảo ngươi tham ăn!” Chung ma ma vừa rời đi, trong phòng liền vang lên tiếng quát lạnh, bàn tay đang luyện chữ của Thủy Linh Lung run lên, làm hỏng cả bản chữ viết, nàng lập tức quăng bút về phía phát ra âm thanh.
Gia Cát Ngọc đưa tay bắt được cán bút nhưng mực bút lại vẩy hết lên mặt hắn.
“Ha ha~” Thủy Linh Lung mỉm cười: “Đáng đời! Ai bảo ngài không nghiêm túc!”
Gia Cát Ngọc thẹn quá hóa giận, đôi mắt đen như hắc diệu thạch gần như phun ra lửa, nếu người khác dám trêu chọc hắn như vậy, hắn đã tiễn người đó về tây thiên rồi!
Hắn đến trước mặt Thủy Linh Lung, lạnh lùng trừng nàng: “Lau cho gia!”
Thủy Linh Lung nhìn cái mặt mèo của hắn, nhịn cười nói: “Ngài không có tay à?”
“Ngươi có lau không?”
“Không lau!”
Gia Cát Ngọc tức muốn nổ phổi, cầm cây bút ra vẻ muốn vẽ lên mặt nàng, Thủy Linh Lung không thèm chớp mắt, Gia Cát Ngọc rất nhanh đã nhận ra trình độ vô sỉ của nữ nhân này, như vậy nàng còn ngại gì mấy giọt mực trên mặt chứ?
Mà hắn... Lại... Lại bị nàng đùa giỡn, thật không cam lòng, chó nóng nảy còn nhảy tường, huống hồ là kinh thành đệ nhất trẻ hư như hắn?
Đầu nóng lên, hắn cúi người, dí sát má mình vào má nàng: “Vậy thì cùng bẩn đi!”