Thế Tử Phi Phúc Hắc

Chương 53-4





“Hả?!” Tay Phùng di nương run lên, làm đứt chuỗi ngọc trên tay, bà hít sâu một hơi, hạ mắt, ngượng ngùng cười nói: “Nhìn xem, hôm qua ta ngủ không ngon, bây giờ đã ngủ gật rồi.” Thủy Linh Thanh nhét miếng bánh hoa quế vào miệng, vừa ăn vừa nhìn Phùng di nương, bỗng nhiên, nàng chỉ vào cây trâm bạc trên đầu bà, nói: “Cây trâm này đẹp thật đấy, di nương mua ở đâu thế? Lát nữa con sẽ bảo Nhụy Nhi đi mua một cái.”


Phùng di nương sờ cây trâm trên đầu, vẻ mặt hơi bối rối, nhỏ giọng nói với Thủy Linh Thanh: “Cái này… Cái này là A Dung mua ở ven đường, không đáng mấy tiền đâu.” Nói xong, bà lấy cây trâm xuống, nhét vào tay áo, sau đó nhìn Thủy Linh Thanh, cười nói: “Nếu Ngũ tiểu thư thích, di nương sẽ mua cho con một cái bằng vàng!”


Thủy Linh Thanh chớp mắt chờ mong, nữ tử đều thích những trang sức xinh đẹp, nàng cũng vậy. Nhưng khi nghĩ đến tình cảnh của mình và Phùng di nương, nàng lại đè cảm giác ấy xuống, lắc đầu: “Chỗ trang sức Đại tỷ tặng con con còn chưa đeo hết nữa! Không cần mua.”


Mũi Phùng di nương cay cay, bà ôm Thủy Linh Thanh vào lòng: “Xin lỗi con, là di nương vô dụng, không thể cho con một xuất thân cao quý, để con phải chịu khổ.”


Thủy Linh Thanh cười tít mắt: “Con không khổ, có di nương ở đây, con rất vui! Con muốn ở với di nương cả đời.”


Phùng di nương ôm chặt Thủy Linh Thanh: “Đứa bé ngốc…”



Trong viện của Thủy Mẫn Ngọc, tiếng nói cười rộn rã, vung quyền, phạt rượu, cực kỳ kích thích. Tần Chi Tiêu cũng ở đó, hắn và Thủy Mẫn Ngọc đều thích rượu. Trước kia, Thủy Hàng Ca lấy lý do Thủy Mẫn Ngọc còn nhỏ, không cho hắn uống rượu, nhưng giờ hắn đã mười lăm, Thủy Hàng Ca cũng không quá câu thúc nữa.


Thật ra hôm nay Thủy Mẫn Ngọc không muốn mời Tần Chi Tiêu qua phủ, chỉ là có chút chuyện cần hắn xử lý nên Tần Chi Tiêu chủ động chạy tới trước, Thủy Mẫn Ngọc cũng không thể từ chối không tiếp được. Thủy Mẫn Ngọc nghĩ đến kế hoạch của mình, cảm thấy biểu ca này xuất hiện thật… Không đúng lúc!


Thủy Mẫn Ngọc nhấc chén rượu lên, ra hiệu cho Liễu Lục. Liễu Lục hiểu ý, đứng dậy cười nói: “Nô tỳ nhớ hôm trước Lão gia có cho ngài một bình rượu Tây Dương, ngài để ở đâu thế? Nô tỳ sẽ đi lấy.”


Tần Chi Tiêu rất ghét nha hoàn này, hắn từng khuyên Thủy Mẫn Ngọc là người này chưa chắc đã tin được, nhưng Thủy Mẫn Ngọc lại không nghe.


Thủy Mẫn Ngọc mơ mơ màng màng, hôn lên bàn tay bé nhỏ của Liễu Lục, nhẹ nhàng nói: “Ở ngăn tủ thứ ba phía dưới bên tay phải.” Nói xong, còn không quên nháy mắt với nàng ta mấy cái.


Liễu Lục hiểu ý, đứng dậy đi đến chỗ hộc tủ, ngồi xổm xuống, lấy rượu và thuốc mê ra, nhưng bởi vì nàng ta đưa lưng về phía bọn họ nên dù Tần Chi Tiêu có nhìn chằm chằm cũng không biết nàng ta đang làm gì.


Liễu Lục đặt bình rượu đã chuẩn bị xong lên bàn, rót đầy cho hai người.


Thủy Mẫn Ngọc nâng chén: “Mau lên! Biểu ca, ta mời huynh! Đến lúc ta đi học, mong huynh để ý đến Linh Khê nhiều hơn!”


Thủy Mẫn Ngọc không phải một tên mặt trắng yếu đuối, mà có làn da màu lúa mạch nhạt, mày rậm mắt to, ngũ quan đẹp đẽ, cũng vì hay tập võ nên thân hình to lớn, khí vũ hiên ngang, thuộc loại hình khiến người ta có cảm giác an toàn.


Tần Chi Tiêu nhiệt huyết bừng bừng, da thịt trắng nõn đỏ lên vì say rượu: “Được! Cạn chén!”


Mấy chén xuống bụng, Tần Chi Tiêu say đến choáng váng. Thủy Mẫn Ngọc chớp lấy thời cơ, nói với Liễu Lục: “Ngươi về trước đi, đừng để Thủy Linh Lung nghi ngờ.”


Liễu Lục hơi thất vọng, Đại thiếu gia rõ ràng đã say thế kia rồi, tại sao vẫn chưa cùng nàng ta gạo nấu thành cơm?



Thủy Mẫn Ngọc nhìn thấu tâm tư của Liễu Lục, bàn tay to lớn liền chui vào vạt áo an ủi đồi núi của nàng ta. Thân thể Liễu Lục mềm nhũn, đành phải dựa vào ngực Thủy Mẫn Ngọc, bỗng nhiên, hắn lại rút tay về vịn lấy vai nàng ta, cười như không cười nói: “Biểu ca vẫn còn ở đây mà.”


Tần Chi Tiêu nghe thấy Thủy Mẫn Ngọc gọi hắn, miễn cưỡng ngẩng đầu, lúc nhìn thấy Thủy Mẫn Ngọc rút tay khỏi người Liễu Lục thì sững lại, vô thức muốn nhắc Mẫn Ngọc đừng gặp nàng ta nữa, chỉ có điều lời vừa đến môi lại có chút chột dạ khó tả.


Liễu Lục hơi hoảng loạn, mắt chớp nhanh, chuyện này khiến Tần Chi Tiêu càng thêm cảnh giác. Liễu Lục như thể cảm nhận được cái nhìn chăm chú của Tần Chi Tiêu, liền ngước mắt lên nhìn. Bốn mắt nhìn nhau, không khí toé lửa, Liễu Lục vội đảo mắt, cúi người hành lễ rồi xoay người rời đi.


Tần Chi Tiêu nghi ngờ nhíu mày, có vẻ đăm chiêu nói: “Biểu đệ, ta đi nhà cầu một chút.”


Thủy Mẫn Ngọc muốn chửi bậy. Vẫn còn tinh thần ghê nhỉ? Tốt nhất là ngươi rơi xuống hầm cầu ăn phân luôn đi!


Ở bãi cỏ phía đông phủ Thượng Thư, hơn hai mươi nam nữ đứng phân biệt thành ba hàng, Đỗ ma ma đứng một bên.


Vương ma ma bước qua, đi đến chính giữa thì dừng lại, lớn giọng nói: “Các ngươi đều là tâm phúc của Lão phu nhân, bây giờ Lão phu nhân có một nhiệm vụ rất quan trọng cần các ngươi làm! Chuyện ma quái trong phủ chúng ta chắc hẳn các ngươi đã nghe nói rồi, nhưng Lão phu nhân nghi ngờ đây không phải là ác quỷ quấy phá, mà là có tiểu nhân làm loạn! Nếu bọn họ đã giả dạng thành quỷ thì nhất định phải có đạo cụ, nhiệm vụ của các ngươi chính là lục soát điều tra! Phải đặc biệt chú ý đến những y phục nhuốm máu, đầu tóc, móng tay dài các loại! Đương nhiên, đây chỉ là những thứ ta nghĩ đến thôi, tóm lại, chỉ cần các ngươi phát hiện thứ gì đó khả nghi thì cứ lấy hết lại đây cho ta! Hiểu chưa?”


“Hiểu!”


“Vào sân viện, cầm lấy lệnh bài, tự nhiên sẽ có người phối hợp với các ngươi!” Vương ma ma chỉ vào một nam tử to lớn: “Ngươi, đến lục soát sân viện của Đại thiếu gia.”


Nam tử bĩu môi: “Ta có thể lục soát sân viện của Đại tiểu thư không?”


Vương ma ma không khỏi nghi ngờ nhìn hắn: “Ngu xuẩn! Sân viện của tiểu thư là để những nam nhân như ngươi tùy tiện vào chắc?”



Đảo dạ hương mấy ngày, gần như là lết ra khỏi đống phân thối hoắc kia, vậy mà vẫn không được gặp nàng! Hắn uất ức chết mất!


Trong Linh Hương viện, Thủy Linh Lung đang luyện chữ thì đột nhiên, tiếng gào thét của đạo đồng vang lên: “Yêu quái chạy rồi! Vào từng phòng lục soát cho ta!”


Chung ma ma giật mình biến sắc: “Chuyện này… Khuê phòng của Đại tiểu thư cũng phải lục soát sao?”


“Không sao đâu, chỉ là đạo đồng thôi, không phải là nam tử bình thường, bọn họ muốn lục soát thì cứ để họ lục soát đi, nếu ta đoán không lầm thì bên cạnh bọn họ còn có nha hoàn ở chỗ Lão phu nhân nữa.” Thủy Mẫn Ngọc cho Dương đại tiên một ngàn lượng bạc, Lão phu nhân cho người ta hai ngàn, nói xem, Dương đại tiên sẽ nghe lời ai? Thủy Linh Lung đẩy cửa sổ ra, nghiêng người dựa vào một bên, cười nhẹ: “Ngày đẹp thế này mà không xem trò, có phải là rất đáng tiếc không?”


Công tác “bắt quỷ” được tiến hành rất thuận lợi, tất cả các sân viện gần như đều được lục soát cùng lúc. Sau khi lục soát xong, xác nhận không có gì, đạo đồng sẽ hủy bỏ lệnh cấm túc, dần dần, người đi trên đường nhiều hơn, dẫu sao thì các chủ tử cũng cần ăn cơm trưa. Thủy Linh Lung không muốn chờ, nên chạy thẳng đến Phúc Thọ viện tìm Lão phu nhân ăn chực.


Lão phu nhân biết nàng thích ăn cay nên đã đặc biệt dặn phòng ăn làm một đĩa cá kho tiêu, một đĩa gà xáo cay và một đĩa cải trắng chua cay, còn hầm cách thủy cả canh ngô ngọt nàng thích uống nhất nữa.


Thủy Linh Lung ăn uống thỏa thuê, Lão phu nhân thấy nàng ăn ngon miệng, bản thân cũng ăn nhiều hơn bình thường nửa bát.


Súc miệng xong, Lão phu nhân cười nói: “Đã tra gần hết rồi, có lẽ thật sự là do ma quỷ lộng hành, không liên quan đến người khác.”


Thủy Linh Lung nhíu mày, đang định mở miệng thì Vương ma ma hoảng hốt vén rèm bước vào, lúc nhìn thấy Thủy Linh Lung thì hơi ngẩn ra, sau đó khó xử nhìn sang Lão phu nhân. Thủy Linh Lung bưng chén trà, lẳng lặng uống. Lão phu nhân nhìn nàng một cái, ánh mắt lóe lên, hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”


Vương ma nuốt nước miếng, giọng nói run nói: “Không… Không… Không xong rồi… Lão phu nhân! Xảy… Xảy ra chuyện lớn rồi!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.